Tư Mã Phượng tới tiền thính, nghe Sương Hoa kể lại chuyện hôm ấy, không trì hoãn thêm nữa, lập tức cùng Trì Dạ Bạch mang theo vài người, cùng Sương Hoa trở lại Kim Yên Trì.
Kim Yên Trì vào ban ngày thể hiện sự hoang vắng sau một đêm hoan lạc, trong ao mấy lớp lá sen mới nhú cuộn chặt, nhìn qua cực kỳ yếu ớt; các lầu các bên ao đều đóng chặt cửa, sa mạn bay phập phồng trong gió. Lúc này mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu, có nữ tử mới dậy dựa bên cửa sổ, khuôn mặt trắng trong thuần khiết, cặp mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm đám người vừa tiến vào Kim Yên Trì.
“Phạm vi của Kim Yên Trì bắt đầu từ đầu ngõ Triệu gia, trước kia không có tấm biển này.” Trì Dạ Bạch chỉ vào tấm biển đề ba chữ thật to “Kim Yên Trì” trước ngõ Triệu gia nói, “Trung thu ba năm trước đây, Sở Liên của Phương Phi Tập đoạt được ngôi vị hoa khôi, thủ phủ thành Bồng Dương cực kỳ yêu thích Sở Liên, bèn tiêu tiền làm biển hiệu này. Biển hiệu này mặc dù viết Kim Yên Trì, nhưng lạc khoản bên dưới lại là lời chúc Sở Liên, tăng thêm thể diện cho Phương Phi Tập. Nhưng sau Sở Liên, không một cô nương nào của Phương Phi Tập đạt được hoa khôi. Bởi vì biển hiệu Kim Yên Trì này mọi người nhìn nhiều cũng thành quen, cho nên, không ai dỡ xuống.”
Sương Hoa nhìn Trì Dạ Bạch: “Trì công tử chưa bao giờ đến chốn trăng hoa, sao ngay cả việc này cũng biết?”
Tư Mã Phượng vốn định nói “Hắn không đến ta đến có điều đối với những nơi ta đặt chân đến hắn nhất định phải hiểu rõ ràng tường tận”, nhưng lập tức nghĩ tới chuyện xảy ra trong Kim Yên Trì và tâm tình của Sương Hoa lúc này, bèn nuốt những lời đó xuống đáy lòng.
Mọi người vừa bước vào Kim Yên Trì, thì trông thấy Mộ Dung Hải đang đứng chờ bên cạnh ao. Thuộc hạ của Mộ Dung Hải đều là tinh nhuệ trong Ưng Bối Xá, nhưng không để lộ mặt thật, trông thấy Trì Dạ Bạch đã đến, hành lễ xong liền bay lên nóc nhà, chạy đi.
Đám người Mộ Dung Hải đã tìm hiểu kỹ càng về ba cô nương bị chết trong Kim Yên Trì.
“Hương Châu Lâu đã chết hai người, người thứ nhất chết vào đầu tháng, tên là Dung Châu, một đứa trẻ Hương Châu Lâu mới mua về. Nàng ta bị giết vào ban đêm khi đi đảo dạ hương cho các cô nương trong lâu, nhưng thi thể nhanh chóng bị người của Hương Châu Lâu xử lý sạch sẽ, thông tin chi tiết chúng ta không điều tra được. Người thứ hai là Hồng Châu, chết vào bốn ngày trước, là sồ kỹ của Hương Châu Lâu, dù chưa thượng giới những đã đi theo các cô nương trong lâu tiếp đãi khách nhân. Người thứ ba chính là tiểu thị Tiểu Nhạn bên cạnh Sương Hoa cô nương. Tiểu Nhạn giống với Hồng Châu đều chết từ bốn ngày trước.” Mộ Dung Hải kéo Trì Dạ Bạch và Tư Mã Phượng sang một bên rồi mới thấp giọng nói, “Ba vị cô nương này khi chết, chân đều đeo giày thêu màu tím nhạt, cột tóc bằng dây đỏ.”
(đảo dạ hương: đổ bô, sồ kỹ: kỹ nữ mới vào nghề)
Tư Mã Phượng hỏi: “Còn gì nữa?”
“Ngoại trừ Hồng Châu, Dung Châu và Tiểu Nhạn đều chưa từng ngay mặt tiếp khách. “ Mộ Dung Hải tiếp tục nói, “Ba vị cô nương đều gặp nạn trong ngõ tắt nhỏ của Kim Yên Trì, thanh lâu ở Kim Yên Trì không phải được xây dựng trong cùng một thời điểm, cho nên giữa các lầu các khoảng cách rộng hẹp không đồng nhất, nhiều ngõ ngách nhỏ. Hồng Châu chết trong phòng của mình ở Hương Châu Lâu, Dung Châu và Tiểu Nhạn đều chết ở cuối ngõ. Nơi đặt xác của Dung Châu là một xó xỉnh trong con ngõ bỏ hoang của Kim Yên Trì, cho nên thi thể của Dung Châu bốc mùi hôi mới bị người ta phát hiện ra. Giờ con ngõ đó thuộc sở hữu của Phương Phi Tập, nhưng Phương Phi Tập dùng nó để vất đồ linh tinh, không ai quản lý. Chỗ đặt xác của Tiểu Nhạn cô nương trái lại có nhiều người qua lại, giao giữa Hương Châu Lâu và Tẩm Sương Viện, thường cái gì vứt ở đó sẽ nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ. Trước đó một ngày, Tú bà của Tẩm Sương Viện vừa hay thuê người dọn dẹp bán đi sạch sẽ những món đồ linh tinh trong ngõ, cho nên ở đó chỉ còn sọt không.”
Hắn ngừng lại một chút.
“Trên người ba vị cô nương đều có dấu vết bị lăng nhục, nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chúng ta chưa đủ khả năng phân biệt.” Hắn nói với Tư Mã Phượng, “Mời Cam Lệnh sử đến đây một chuyến thì tốt hơn. Nhưng xác của Dung Châu đã hạ táng, nếu như muốn kiểm nghiệm, chúng ta phải đi đào mộ.”
Trì Dạ Bạch gật đầu: “Được rồi. Ngươi trước đi theo ta đợi lệnh, đợi Cam Nhạc Ý kiểm nghiệm thi thể xong lại đi điều tra.”
Những gì Mộ Dung Hải nói hai người chưa kể với Sương Hoa, chỉ bảo Sương Hoa dẫn bọn họ đến nơi phát hiện ra xác Tiểu Nhạn.
Ngõ nhỏ quanh co khúc khuỷu, Tư Mã Phượng vừa đi vừa cúi đầu nhìn dưới chân. Trên nền gạch bám đây rêu xanh, chỉ cần cẩn thận, rất khó phát hiện ra tiếng bước chân. Có vài nơi rêu xanh bị cọ sát, tựa như khi chạy trốn bị đế giày cọ vào, chỉ có điều không biết là đế giày của ai. Mấy cái sọt vẫn để ở chỗ cũ, có điều đều bị xốc hết lên. Nền gạch đã được tẩy rửa, Tư Mã Phượng rút bao tay và tiểu đao ra, ngồi xổm xuống nhổ rêu xanh. Vết máu đã thấm sâu xuống mặt đất, rễ của đám rêu đều có màu đỏ sẫm bất bình thường.
“Sương Hoa, buổi tối trước hôm xảy ra chuyện, ngươi nghe được gì không?” Tư Mã Phượng hỏi.
“Tối hôm đó ta cùng vài vị cô nương của Tẩm Sương Viện được mời đến quý phủ của Vương gia trợ hứng cho bữa tiệc sinh thần của hắn.” Sương Hoa nói, “Tiểu Nhạn không có việc gì làm, ta dặn nàng đến Phương Phi Tập tìm Tuyết Phù học đàn, không cần về quá sớm, có thể ở đó giúp đỡ Tuyết Phù. Đợi sau khi chúng ta quay trở lại Tẩm Sương Viện thì không thấy nàng, cho nên ta mới nghĩ nàng vẫn ở Phương Phi Tập.”
“Ngươi trở về lúc nào?”
“Đã qua giờ Tý, gần đến giờ Sửu.”
Trì Dạ Bạch mở miệng hỏi: “Sau giờ Tý, trừ ngựa của quan lại không ai được đi ngoài đường. Các ngươi trở về bằng cách nào?”
“Xe ngựa của phủ Vương gia đưa chúng ta về.” Sương Hoa giải thích, “Lúc ấy đã muộn, Kim Yên Trì vẫn rất náo nhiệt, nhưng bên ngoài cũng không có người đi lại, đều ở trong phòng.”
Tư Mã Phượng cởi bao tay, lau lau ngón tay vào tay áo trắng của Trì Dạ Bạch.
Trì Dạ Bạch: “…?”
Tư Mã Phượng vẻ mặt thản nhiên: “A Tứ, Cam Nhạc Ý còn chưa đến à? Chưa tỉnh rượu sao!”
A Tứ vội đứng thẳng lưng: “Cam Lệnh sử hôm nay không uống một giọt rượu! Trước khi ta xuất phát tìm hắn, lão gia đã mang Tống Bi Ngôn đến nói chuyện với hắn.”
Tư Mã Phượng và Mộ Dung Hải khó nén vẻ kích động vi diệu trên mặt: “Tống Bi Ngôn thật sự muốn đi theo Cam Nhạc Ý?”
A Tứ: “Tám chín phần mười.”
Mộ Dung Hải: “Ôi, thật tốt quá.” Hắn vỗ vỗ ngực, dáng vẻ yên tâm.
Trước khi Tư Mã Lương Nhân mang Tống Bi Ngôn đến tìm Cam Nhạc Ý, cực kỳ nhiệt tình thổi phồng lên với y chức trách cao cả của nghề ngỗ tác.
Tống Bi Ngôn vừa nghe trong lòng càng không thoải mái, liên tục xua tay: “Ta…Chi bằng ta cùng A Tứ ca làm chân chạy cũng được.”
“Ngươi đừng căng thẳng, chớ sợ.” Tư Mã Lương Nhân túm lấy khuỷu tay y, kéo thẳng vào sâu trong viện, “Tuy chúng ta gọi Cam Nhạc Ý là ngỗ tác, nhưng hắn không phải người của quan gia. Đương nhiên trước kia là vậy, nhưng sau đó hắn chê bổng lộc quá ít, lại còn bị xem thường, cho nên nghỉ việc luôn. Nhưng hắn là người thực sự có bản lĩnh, ngươi có biết công việc ngỗ tác này, trước kia bị gọi là gì không?”
Tống Bi Ngôn: “Không biết!”
Hắn đã thoang thoảng ngửi thấy mùi dược thảo quái dị được sao lên từ sâu trong viện.
“Bị gọi là lệnh sử.” Tư Mã Lương Nhân nhếch mép cười, “Cam Nhạc Ý được gọi là Quỷ Lệnh sử, là vì kỹ thuật kiểm nghiệm thi thể của hắn quỷ thần cũng phải chịu thua, nếu ngươi muốn học được tay nghề này, Cam Nhạc Ý là thích hợp nhất, cũng là tiên sinh tốt nhất trên đời này.”
Tống Bi Ngôn kêu lên: “Ta chưa nói muốn học!”
“Thằng nhóc này, đừng có mà khẩu thị tâm phi.” Tư Mã Lương Nhân nói, dứt lời mang theo y bước vào một tiểu viện trong hậu viện.
Trong viện một người đang gõ gõ đống xương trên thớt ngẩng đầu lên, nhíu chặt mày.
“Nhạc Ý, ta mang đồ đệ đến cho ngươi đây.” Tư Mã Lương Nhân đẩy Tống Bi Ngôn lên phía trước.
Cái người tóc rối tung kia lại cúi đầu: “Không cần.”
Tống Bi Ngôn thầm vui vẻ, lại nghe Tư Mã Lương Nhân nói: “Nhưng y một lòng muốn theo ngươi học, chúng ta khuyên thế nào cũng không nghe.” Khi Tư Mã Lương Nhân nói chuyện ngón tay miết sau gáy của Tống Bi Ngôn, Tống Bi Ngôn muốn phản bác nhưng không sao thốt ra tiếng, gấp đến độ mồ hôi tuôn như mưa.
Cam Nhạc Ý không dừng tay, tiếp tục gõ xương: “Lần trước mang tới cũng nói như vậy. Kết quả chưa được ba ngày đã khóc chạy, giống như ta rất hà khắc. Dù sao ngươi cũng biết, đồ đệ ta muốn chỉ có Trì Dạ Bạch, ta chỉ đồng ý dạy hắn, không phải hắn không được. Ngươi có mang hắn đến đây thi mang.”
“Ấy không được.” Tư Mã Lương Nhân nói, “Mục Nhai dù sao cũng đứng đầu một bang, sao có thể đi theo ngươi học nghề ở đây?”
“Vậy sao hắn còn đi theo con trai ngươi tra án?” Cam Nhạc Ý hừ một tiếng, “Ngươi sợ con trai mình không vui chứ gì.”
Dứt lời hắn vứt đám xương vừa gõ xong vào trong nồi dung dịch đang sôi ùng ục trước mặt, rồi lại lôi ra xem xét kỹ. Đám xương cốt vốn trắng bệch, bị luộc qua như vậy lại biến thành màu đỏ quái dị.
“Quả thật là trúng độc Thử Tu Thảo.” Cam Nhạc Ý quay đầu lại nhe răng với Tư Mã Lương Nhân, “Các ngươi có thể nói với quan phủ, con trai trưởng của Mã Viên ngoại chính là hung thủ giết cha hắn.”
Tư Mã Lương Nhân trong lòng vui vẻ: “Ngươi rốt cuộc nghĩ ra cách kiểm nghiệm?”
Hắn nhẹ buông tay, Tống Bi Ngôn khụ hai tiếng, nhịn không được mở miệng: “Trúng độc Thử Tu Thảo, xương xốt hẳn phải là màu xanh tím, không phải màu đỏ.”
“Chỉ biết một mà không biết hai.” Cam Nhạc Ý hừ một tiếng, “Mã Viên ngoại đã chết mười một năm, thứ trong tay ta chính là xương cánh tay của hắn. Sau khi trúng độc Thử Tu Thảo quả thật xương cốt sẽ biến thành màu xanh tím, nhưng ba năm sau độc tố đương nhiên đã ngấm vào xương xốt, sẽ không hiện màu nữa. Ta dùng Vô Căn Thảo, Đỗ Nguyệt, Tố Mẫu Đơn, Bạch Thiên Hương, Thất Tấc Thiết nghiền thành bột đun mười canh giờ, lấy dung dịch đó ngâm Thử Tu Thảo, vừa hay có thể kiểm tra xem thi thể lâu năm có trúng độc Thử Tu Thảo mà chết hay không. Độc tính của Bạch Thiên Hương và Tố Mẫu Đơn tương khắc với Thử Tu Thảo, có thể bức độc tố Thử Tu Thảo trong xương cốt ra ngoài, Thất Tấc Thiết tương hợp với độc tính của Thử Tu Thảo, dung nhập vào trong độc tố, sẽ tạo thành màu đỏ.”
Hắn nói xong thoáng khựng lại một chút, cặp mắt ẩn sau mái tóc bù xù loé sáng.
“Nhóc con! Ngươi hiểu độc?”
Tư Mã Lương Nhân lại vội vàng miết lấy huyệt sau gáy Tống Bi Ngôn: “Rõ rồi còn gì, y học y, là dược đồ, còn biết phân biệt hương, cái mũi cực kỳ thính.” (Dược đồ: kẻ học dược)
Tống Bi Ngôn thầm bi phẫn không thôi, dư quang khoé mắt liếc thấy A Tứ ở ngoài viện, không thể kêu cứu, càng thêm tuyệt vọng.
Cam Nhạc Ý vui vẻ cào cào tóc: “Đúng đúng.”
Tống Bi Ngôn cứ như vậy bị Tư Mã Lương Nhân ném vào viện của Cam Nhạc Ý. Y quả thật đang ăn nhờ ở đậu, không thể không cúi đầu khuất phục, nhưng ban đầu nghĩ ngỗ tác là phải cầm dao mổ xẻ thi thể, hiện tại xem ra cũng không hẳn như vậy, trong lòng cũng kiên định hơn nhiều. A Tứ đến bẩm báo Kim Yên Trì xảy ra chuyện, Cam Nhạc Ý trở về phòng thu dọn đồ đạc, xách theo rương nhỏ của hắn xuất môn. Sau khi hắn chỉnh đốn lại tóc tai quần áo xong, Tống Bi Ngôn phát hiện ra hắn kỳ thực còn trẻ và khá ưa nhìn.
“Đi thôi đi thôi.” Cam Nhạc Ý tâm tình rất tốt, “Đến kim Yên Trì, Trì Dạ Bạch đang ở đó.”
“Kim Yên Trì là nơi thế nào?” Tống Bi Ngôn hỏi.
“Là một nơi rất tốt.” Cam Nhạc Ý đi như bay, “Nhắc mới nhớ đầu tháng ta ngửi thấy ở đó có mùi lạ, mới biết có tiểu cô nương bị giết, rất thảm, ta còn khám nghiệm đôi chút.”
Thử Tu Thảo: một loại cỏ độc rất nhỏ, sinh trưởng nhiều ở vùng Hoài Nam, Giang Nam, cả cây có độc, người hoặc động vật ăn phải ba ngày sau sẽ chết. Nhưng bởi vì nó rất nhỏ, Tư Mã Phượng chưa thấy nó bao giờ nên vẫn cho rằng loại cỏ này không tồn tại. Cam Nhạc Ý sưu tập rất nhiều Thử Tu Thảo muốn cho hắn nếm thử, sau đó bị Tư Mã Lương Nhân phát hiện ra, đánh hắn một trận. ( trích từ và , tác giả: Cam Nhạc Ý)