Tâm Hữu Bất Cam

chương 52: “thương thương, tiếp nữa chúng ta thương lượng chuyện kết hôn đi.”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Hàn Tranh đi thang máy từ lầu mười hai xuống dưới, trái tim đập phá lệ sung sướng, anh cứ cảm giác Chu Thương Thương sẽ có cái chuyện tốt gì đó muốn nói cho anh, thang máy nối thẳng đến tầng dưới cùng, nắm tay anh cắm trong túi, đều nói phụ nữ có giác quan thứ sáu, lúc này đây anh một đại lão gia trong đầu cũng mọc lên chút manh mối như vậy, anh rút tơ lột vỏ từng chút một triển khai suy nghĩ, thật hy vọng phá vỏ ra chính là một ngạc nhiên mừng rỡ.

Một cái ngạc nhiên mừng rỡ to lớn.

Hàn Tranh xuống thang máy, nhân viên công tác và cảnh vệ ở đại sảnh kính cẩn lễ phép mở miệng: “Chào, Hàn bí thư!”

Hàn Tranh hơi gật đầu với bọn họ, bước bước chân đi ra khỏi chính pháp đại lâu.

Bên ngoài khí trời thật tốt a, cuối thu khí sảng, Hàn Tranh híp mắt nhìn bốn phía chung quanh, thế nhưng Chu Thương Thương, người đâu.

Hàn Tranh đi xuống bậc thang đá hoa cương, vòng quanh đại lâu tìm một vòng, rốt cục ở khu xanh hoá phía sau đại lâu nhìn thấy Chu Thương Thương, trời sáng mây trong, Chu Thương Thương mặc một chiếc áo khoác len vàng nhạt, giày đế bằng, mang một chiếc kính râm, đối diện với một loạt lùm cây xanh um, như là đang trầm tư suy nghĩ cái gì.

Hàn Tranh đột nhiên nổi lên một ít tâm tình khẩn trương, trong đầu anh tự mắng mình ngốc, thu thu biểu tình trên mặt, không nhanh không chậm đi tới phía sau Chu Thương Thương, sau đó giơ tay, từ sau đầu vỗ vào vai Chu Thương Thương.

Không nói khoa trương, Chu Thương Thương thực sự bị Hàn Tranh đột nhiên xuất hiện phía sau cô dọa càng thêm hoảng sợ, người đang không yên lòng đặc biệt sợ hãi, Chu Thương Thương xoay người, hơn nữa cơn tức bất an cả ngày cả đêm hôm trước cũng đều bị cái vỗ này của Hàn Tranh, “Vèo” xông ra.

Chu Thương Thương kéo xuống kính râm, hung ác căm hận trừng mắt nhìn Hàn Tranh, ánh mắt giống như dao nhỏ, soàn soạt hướng lên người Hàn Tranh đâm.

Hàn Tranh thu hồi tay, cười tươi rói mở miệng: “Chu Thương Thương nữ sĩ, xin hỏi tìm bản nhân có việc sao?”

Chu Thương Thương mắt lạnh nhìn Hàn Tranh, anh trái ngược lại cười đến xán lạn a, Chu Thương Thương chỉ cảm thấy ngực mình không ngừng phập phồng liên miên, lo lắng mấy ngày nay tất cả đều hóa thành lửa giận nồng đậm, thực sự là giận không thể nén a.

Chu Thương Thương trừng mắt căm tức nhìn Hàn Tranh, một giây, hai giây, ba giây. . .

Hàn Tranh vô tội nháy mắt mấy cái: “Thương Thương, anh thật không phải cố ý dọa em, anh thấy em đang suy nghĩ sự tình gì đó nghĩ đến xuất thần, mới. . .”

Hàn Tranh vừa dứt lời, Chu Thương Thương liền dùng sức hướng lên đầu gối Hàn Tranh đá một cước.

Hàn Tranh ăn đau, rên rỉ hừ một tiếng, cúi người xoa đầu gối nhướng mày nhìn về phía Chu Thương Thương: “Thương Thương, em. . .”

Chu Thương Thương thở dốc kinh ngạc, nhịn xuống xung động muốn đá thêm một cước lên người Hàn Tranh, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Hàn Tranh, em hỏi anh, thuốc lần trước anh cho em uống có phải có vấn đề hay không?”

Hàn Tranh đầu tiên là chớp mắt xuống, cả người phảng phất bị đứng hình, nếu như vừa rồi ở trong thang máy cảm giác mừng rỡ kia chỉ đến từ giác quan thứ sáu, lúc này đây “Giác quan thứ sáu” đã bị chứng thực, quả nhiên phá vỏ mà ra, là một ngạc nhiên mừng rỡ to lớn.

Một luồng vui sướng dường như sóng thủy triều nổi lên trong lòng Hàn Tranh, tựa hồ như bao phủ anh, một lát sau, Hàn Tranh nhìn Chu Thương Thương đang hổn hển, mồm miệng toét ra, lần nữa cười hết sức vui vẻ, ngôn ngữ của anh có chút chướng.

Chu Thương Thương nhìn dáng dấp này của Hàn Tranh, nếu như trước đó cô còn có chút không xác định, hiện tại cũng đã xác định bản thân thực sự bị đổi thuốc, ghê tởm a, Chu Thương Thương lại hung hăng đá Hàn Tranh một cước.

Hàn Tranh vốn là ngồi chồm hổm ngồi dưới đất, lại bị Chu Thương Thương đá một cước, cái mông chấm đất. Hàn Tranh ngẩng đầu nhìn Chu Thương Thương, anh lại nhếch miệng cười a, cười a.

Chu Thương Thương nghĩ, cô đúng là đến tìm bực.

Một cái giật mình, Hàn Tranh đột nhiên đứng lên, tiến lên kéo tay Chu Thương Thương, phá lệ trịnh trọng biểu tỏ thái độ: “Thương Thương, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Chu Thương Thương xoay người, thoáng dọn dẹp tức giận trong lòng, nhàn nhạt mở miệng: “Em là tới tìm anh thương lượng.”

Hàn Tranh lôi kéo Chu Thương Thương xoa a xoa, trái tim bùm bụp bùm bụp sắp nhảy ra, ánh mắt sáng quắc nhìn Chu Thương Thương: “Đúng, rất nhiều chuyện phải thương lượng kỹ càng, Thương Thương, em thích cái dạng hôn lễ gì, chúng ta phải định ngày sớm một chút, nếu như chậm, bụng sẽ hiện ra. . .”

Chu Thương Thương yên lặng xoay người, càng thêm xác định mình là tới tìm bực.

Hàn Tranh từ phía sau ôm lấy cô, hai tay chậm rãi chuyển qua bụng cô, trên mặt vẫn là một mảnh bằng phẳng, anh đem miệng ghé vào bên tai Chu Thương Thương: “Thương Thương, anh sẽ là một người chồng tốt một người cha tốt.”

Chu Thương Thương nhếch môi, qua một lúc, xoay người, ăn ngay nói thật: “Hàn Tranh, em thật chưa nghĩ ra có muốn nó hay không.”

Hàn Tranh trợn tròn mắt nhìn Chu Thương Thương, im lặng một lúc: “Chu Thương Thương, lời này của em là một người mẹ nên nói hay sao? Đứa con trong bụng nếu như nghe được lời này của em, em ngẫm lại nó sẽ có bao nhiêu thương tâm. . .”

Chu Thương Thương hít sâu hai hơi, cái gì là không có nửa câu ăn ý, cô rốt cục thâm sâu hiểu được, ha ha nở nụ cười, quay đầu bỏ đi, kết quả đi còn chưa được hai bước, lập tức bị Hàn Tranh phía sau kéo lại.

“Thương Thương, anh không bức em, em nghìn vạn lần đừng xúc động, chúng ta thương lượng kỹ lưỡng. . . Thương lượng. . .”

————-

Tô Dần Chính nhớ tới mình có xin một quẻ ở Phổ Đà sơn, đại sư hỏi hắn xin cái gì, hắn viết một chữ ‘tử’, đại sư nhìn hắn, nói: “Tài quan quá vượng, quan, ấn, tài đều là sao khắc tử, cho nên khó có con nối dõi, tứ trụ can chi toàn dương, mệnh trung vô tử.”

Mệnh trung vô tử, Tô Dần Chính không tin số mệnh, nhưng là có chút chuyện, phải tin, kỳ thực lần kia, hắn còn muốn xin nhân duyên của hắn với Chu Thương Thương, tới cuối cùng cũng không hỏi ra miệng.

Hôn nhân của Hắn với Chu Thương Thương, như là một ván bài tất phải thua, thế nhưng cô với hắn đều không chút do dự tuyển chọn bắt đầu, có một số việc, chỉ là chấp niệm mà thôi.

Trần Uyển Di nhào tới trong lòng hắn, khóc sướt mướt, mặt mũi nhăn lại mở miệng nói: “Dần Chính, em mang thai.”

Tô Dần Chính ha ha nở nụ cười, môi khẽ nhếch: “Ôi ôi ôi, nói một chút, con của ai hả?”

Trần Uyển Di ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng: “Đương nhiên là anh. . .”

Tô Dần Chính dựa vào tường, thờ ơ hỏi: “Mấy tháng.”

Trần Uyển Di do dự một lúc: “Bốn tháng rồi.”

“Bốn tháng.” Tô Dần Chính nhìn chằm chằm bụng Trần Uyển Di, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh buốt: “Uyển Di, nghĩ không ra cô cũng có chút đầu óc a.”

Trần Uyển Di đích thật là chờ đứa bé trong bụng thành hình mới tìm Tô Dần Chính, ả đánh cuộc, một cái phôi thai so với cái trứng mới thụ tinh nắm chắc hơn, một đứa bé đã thành hình so với phôi thai khẳng định càng thêm có bảo đảm.

Nếu nói như thế, Tô Dần Chính nói xong không sai, Trần Uyển Di lần này, có đầu óc.

Trần Uyển Di cầm hình siêu âm trong tay cho Tô Dần Chính xem: “Dần Chính, anh xem đi, đây là con của chúng ta.”

-

Trần Uyển Di tuyệt đối nghĩ không ra Tô Dần Chính sẽ bảo ả ta đi phá thai, ả ôm tám phần mười hy vọng đến tìm hắn, kết quả phán quyết hắn đứa ra lại nằm trong hai phần còn lại kia.

Khi Tô Dần Chính nắm cằm ả dịu dàng mở miệng, ả làm thế nào cũng nghĩ không ra Tô Dần Chính sẽ nói: “Đi mang đứa bé bỏ đi, ngoan.”

Ngoan, Trần Uyển Di môi run rẩy, ả ở trong mắt Tô Dần Chính, có phải thực sự quá ngoan rồi hay không.

Lúc Tô Dần Chính lôi kéo Trần Uyển Di đến bệnh viện, hắn dựa ở trên tường, nghĩ mình mệnh trung vô tử, trong lòng càng thêm buồn cười, cười cười, hắn đột nhiên có chút muốn khóc, hắn vốn hẳn là có một đứa con đi, đã có một đoạn thời gian, hắn một mực nghĩ đứa bé Chu Thương Thương lần kia bỏ đi là con trai hay con gái, sau đó nghĩ nghĩ, hắn đã nghĩ đến nếu như là con trai sẽ là bộ dáng gì, con gái là bộ dáng gì, có đôi khi hắn cũng sẽ nhìn chằm chằm mấy đứa trẻ ven đường, nhìn vài lần, nghĩ thầm, con của hắn, cũng có thể sẽ rất khả ái đi.

Tô Dần Chính nghĩ không ra mình sẽ ở bệnh viện đụng tới Chu Thương Thương, hắn nhìn Chu Thương Thương từ khu khám thai đi ra, cầm trong tay báo cáo kiểm tra.

Đầu óc một mảnh đần độn, hắn đột nhiên nhớ tới Chu Thương Thương trước đó không lâu nói với hắn “Anh sẽ có con cái xinh đẹp của anh, tôi sẽ có con cái xinh đẹp của tôi “

Tô Dần Chính ngẩng đầu lên, trời biết, hắn có bao nhiêu không cam lòng.

Hắn dắt Trần Uyển Di từ trong bệnh viện đi ra.

Trần Uyển Di ngồi ở trên ghế phụ, vui vẻ nhanh muốn khóc, ả dè dặt mở miệng: “Dần Chính, anh cũng muốn đứa bé này, đúng hay không?”

Hàn Tranh phá lệ cẩn thận lái xe, chân đặt ở trên chân ga cũng không dám cố sức giẫm một chút, ngày trước Hàn mỗ vẫn đối với kỹ thuật lái xe của mình đặc biệt tự tin, quẹo trái, mở đèn chuyển hướng sang trái, quẹo phải, mở đèn chuyển hướng sang phải, hiện tại lái xe tựa như một tay mới, khoa trương cẩn thận dè dặt.

Chu Thương Thương nằm thẳng trên ghế, nghiêng đầu nhìn Hàn Tranh, mở miệng: “Hàn Tranh, có thể chạy nhanh một chút hay không.”

Hàn Tranh tầm mắt không chuyển: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, bà ngoại anh nói phụ nữ lúc mang thai sốt ruột dễ sinh ra tính hấp tấp.” Nói đến đứa bé, Hàn Tranh khóe môi nhịn không được cong lên, “Thương Thương, dưỡng thai rất quan trọng.”

Chu Thương Thương nhắm mắt lại, thật tình nghĩ mình não rút mới đi tìm Hàn Tranh thương lượng.

Chỉ là thực sự rất thần kỳ, nghe Hàn Tranh nói lải nhải liên miên, tức giận chồng chất trong ngực mấy ngày nay từng chút một tiêu tán, tựa như mọc lên một cái bụi gai, trong rừng rậm ẩm ướt tươi tốt đột nhiên tìm được lối ra, trong lòng không còn bị nghẹn như vậy nữa.

Cơm tối Hàn Tranh chọn một quán ăn chay nổi tiếng ở thành phố S, lúc chọn món ăn lại sợ quá nhạt, mở miệng hỏi Chu Thương Thương vài lần, chọn bốn năm món điểm tâm, tất cả đều là rau dưa phối hợp với protein phong phú.

Chu Thương Thương dựa lưng vào ghế gỗ lim, nhướng mày nhìn Hàn Tranh liếc mắt: “Thập Nhất, nói thật ra, em thật không biết làm sao mới tốt bây giờ.”

Hàn Tranh vươn tay, cách bàn tròn lôi kéo tay Chu Thương Thương, mặt đối mặt nhìn cô: “Thương Thương, ông trời đã thay chúng ta làm quyết định rồi, đúng hay không?”

“Ông trời?” Chu Thương Thương nhìn Hàn Tranh, lại hỏi lần nữa “Là anh đổi thuốc đi.”

Hàn Tranh sờ sờ tay Chu Thương Thương: “Thương Thương, anh. . .”

Hàn Tranh, dừng một chút, “Thuốc đó uống nhiều không tốt. . .”

Chu Thương Thương cúi đầu, lửa giận thật vất vả mới kiềm chế xuống lại xông lên, lạnh giọng mở miệng, “Hàn Tranh, anh có biết hay không nếu như em mang thai, sau đó sinh con, đấy mới là thương tổn lớn nhất tới thân thể em.”

“Thương Thương, chúng ta trước không tức giận.” Hàn Tranh nhanh chóng dập tắt lửa, kéo một nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, “Cho nên xuất phát từ các loại nguyên nhân, đứa con này chúng ta nhất định là muốn, có đúng hay không, Thương Thương?”

Chu Thương Thương giật nhẹ khóe môi, không lên tiếng.

Hàn Tranh kia cười tủm tỉm a, nắm tay Chu Thương Thương, tiếp tục nói: “Thương Thương, có một số việc thật là số mệnh đã định trước, anh và em, còn có con của chúng ta, tựa như. . .”

Hàn Tranh có chút nghèo từ, suy nghĩ một chút, “Tựa như Đổng Vĩnh với Thất tiên nữ, nhân duyên thiên định.”

Chu Thương Thương hừ một tiếng: “Bọn họ là bi kịch.”

Hàn Tranh chăm chú suy nghĩ một lúc: “Bi kịch sao? Anh làm thế nào lại nhớ bi kịch chính là Ngưu Lang với Chức Nữ a.”

Dừng một chút, Hàn Tranh ánh mắt chân thành: “Thương Thương, con của chúng ta đối sẽ không phải đổi thuốc mà có, là ông trời tặng cho chúng ta, không, là Tống Tử Quan Âm tặng cho chúng ta.”

Chu Thương Thương hút nước trái cây, nhất thời không biết nói tiếp thế nào.

Hàn Tranh tiếp tục cười tủm tỉm: “Thương Thương, tiếp nữa chúng ta thương lượng chuyện kết hôn đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio