“Trong một ngôi làng xa xôi nọ, có một con heo mẹ cùng ba con heo con đáng yêu . . .”
Chuyện xưa chỉ nói được khúc đầu, Hàn Tranh liền “Ai ui” một tiếng, lập tức buồn bực cười ra tiếng, cúi đầu nhìn Chu Thương Thương vẻ mặt khó chịu, mặt mày tất cả đều là ý cười thư thái: “Đã quên nói, còn có một con heo ba.”
Chu Thương Thương xoay mặt qua, cũng cúi đầu nở nụ cười.
Hàn Tranh mang Chu Thương Thương điều chỉnh tư thế ngồi, để cho cô càng thêm thoải mái, sau đó tựa đầu gác trên vai cô, nhẹ nhàng phun ra: “Thương Thương, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn, ba thì ba đi, chúng ta ngẫm lại xem, chờ khi con sinh ra, chúng ta mua ba cái giường em bé, một loạt bày ra, tất cả đều là con của chúng ta, lão đại, lão nhị, lão út; hơi lớn một chút, biết bước đi, ba em bé xếp hàng, bưng chén nhỏ chờ ăn; lại lớn chút, đi học, vậy càng thêm thú vị, ở trường học ai dám khi dễ con chúng ta a, một đứa bị khi dễ, hai đứa khác khẳng định xông lên. . .”
Chu Thương Thương từ từ nhắm hai mắt, Hàn Tranh nói, đoạn đầu nghe rất hài lòng, đoạn phía sau đánh nhau kia, cô coi như không có nghe thấy.
Hàn Tranh càng nói càng vui vẻ, Chu Thương Thương cũng nghĩ không ra sức tưởng tượng của Hàn Tranh sẽ phong phú như vậy, vài hình ảnh về ba đứa trẻ liền từ trong đầu phát ra.
Hàn Tranh vuốt ve bụng cô: “Có vẻ như ngày hôm nay lại lớn chút.”
Chu Thương Thương: “Ngày hôm nay ăn nhiều táo.”
Hàn Tranh đẩy Chu Thương Thương: “Đo thử chưa?”
Chu Thương Thương lắc đầu: “Không muốn động.” Trên ban công gió mát quất vào mặt, đắp thảm lông, làm tổ trong lồng ngực ấm áp, Chu Thương Thương nổi máu lười.
Hàn Tranh tốt tính mang cô đặt ở trên ghế dựa, sau đó trở về phòng cầm thước dây qua, ngồi xổm trước mặt Chu Thương Thương, ló người qua đo bụng cho cô.
Làn da Chu Thương Thương nhẵn mịn, nhất là sau khi mang thai, toàn bộ da trên eo vừa mềm vừa mịn, Hàn Tranh đo đo, lại có chút tâm viên ý mã lên. (tâm viên ý mã: đứng núi này trông núi nọ; sớm nắng chiều mưa; thất thường)
Bàn tay trên lưng càng ngày càng nóng, Hàn Tranh ngồi chồm hổm trên mặt đất, nâng mắt nhìn Chu Thương Thương: “Thương Thương, anh muốn hôn em.”
Chu Thương Thương nghiêng đầu nhìn Hàn Tranh, sau đó phát hiện “Hôn” trong lời nói của Hàn Tranh cùng với sự lý giải của cô tựa hồ không giống nhau. Đợi tới lúc Hàn Tranh bắt đầu thay đổi hành động, Chu Thương Thương thiếu chút nữa từ trên ghế dựa nhảy dựng lên.
Chu Thương Thương chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương thình thịch nhảy, hai tay cô cầm lấy tay vịn, thần sắc nghiêm nghị ngăn lại Hàn Tranh, biểu tình nghiêm túc giống như một đạo sĩ: “Hàn Tranh, anh đừng xằng bậy. . .” Âm cuối không cẩn thận run rẩy vài cái.
Hàn Tranh ngẩng đầu, đặc biệt xấu xa chớp chớp mắt: “Thương Thương, anh cái gì cũng không có làm a.”
Đúng, đích thật là cái gì cũng chưa làm, anh chỉ là không cẩn thận đưa tay với tới dưới áo ngủ cô, không cẩn thận mò lấy bên trong sườn đùi cô, không cẩn thận. . .
Chu Thương Thương không được tự nhiên xoay mặt qua.
Hàn Tranh lại phủ người lên, mồm miệng lại tự liếm phi liếm dây dưa đường nét vành tai cô, hơi thở nóng rực liên miên không dứt phun vẩy ra, trăng tròn hoa thắm, Chu Thương Thương bị trêu chọc cũng có chút hứng thú như vậy, chỉ là như trước im lặng không lên tiếng giả bộ làm đạo sĩ.
Hàn Tranh đè thấp thanh âm, giọng điệu dịu dàng lại ngả ngớn nói: “Thương Thương, có chút tính yêu sẽ không tổn thương đến em bé.”
Chu Thương Thương tâm viên ý mã “Ừ” một tiếng, Hàn Tranh đưa mặt qua, cắn cắn khóe miệng cô, cắn một lúc, đầu lưỡi liền chảy đi vào, cuồn cuộn quấn lên đầu lưỡi Chu Thương Thương, mút lấy.
Chu Thương Thương càng thêm tâm viên ý mã, đẩy ra Hàn Tranh: “Thập Nhất, về phòng trước, có chút lạnh.”
Hàn Tranh rời khỏi miệng Chu Thương Thương, khóe miệng chảy ra một sợi nước bọt màu trắng bạc, anh lần nữa liếm liếm môi Chu Thương Thương, sau đó mang cô ôm lấy, hướng vào bên trong đi đến.
Trở lại gian phòng, Hàn Tranh tiếp tục thân mật, Chu Thương Thương bị anh hôn đến thân thể một trận mềm mại một trận tê dại, cả người giống như cái rây, run lên run lên.
Qua một lúc, Hàn Tranh lại bắt đầu nghiêm mặt nắm tay Chu Thương Thương sờ soạn xuống thân dưới của mình, nơi đó sớm đã nổi lên gân xanh, cứng rắn lại nóng hổi, nắm ở trong lòng bàn tay, vừa nhảy vừa nhảy.
Hàn Tranh ở bên tai Chu Thương Thương nhẹ nhàng nói: “Thương Thương, giúp anh chút, có được hay không. . .”
Chu Thương Thương trầm mặc mà chống đỡ, Hàn Tranh đã nắm tay cô, từng chút từng chút vuốt ve.
Đã lâu không có làm, cho dù không phải là cái loại tính yêu nguyên thủy này, lúc đi ra, Hàn Tranh cũng có loại thỏa mãn trước nay chưa từng có, khi kết thúc còn ôm Chu Thương Thương: “Thương Thương ngoan, thực sự là sung sướng chết anh.”
Hàn Tranh trước mang Chu Thương Thương vệ sinh sạch sẽ, sau đó lại vào phòng vệ sinh tắm lại một lần, lúc đi ra, Chu Thương Thương đã ngủ, Hàn Tranh nhẹ tay nhẹ chân nằm thẳng bên cạnh Chu Thương Thương.
Hàn Tranh tựa ở đầu giường, có chút ngủ không yên, không biết có phải bởi vì giống đực tinh hoàn chứa đựng nhiều quá hay không, tuy rằng vừa phóng ra một chút, anh vẫn còn có chút phiền lòng.
Nhắm mắt lại, cảm thụ sung sướng vừa nhảy ra lại từng vòng từng vòng nổi lên, vừa rồi bảo Chu Thương Thương giúp anh, Hàn Tranh cũng sợ Chu Thương Thương mệt, cho nên tốc chiến tốc thắng mà kết thúc.
Nói như thế nào đây, mở một bữa tiệc, tuy rằng ăn được thịt, thế nhưng ăn ít a.
Hàn Tranh khô nóng nhìn Chu Thương Thương đã ngủ sâu, lần nữa đứng lên đi về phía phòng vệ sinh.
Lần thứ hai, dựa vào năm ngón tay cùng sức tưởng tượng, lúc đi ra tuy rằng không có sảng khoái đầm đìa như lần đầu tiên vậy, nhưng cũng hơi chút giảm bớt khốn cảnh, tránh khỏi tâm phiền
Bà xã mang thai, thân là chồng, khổ không nói nổi, cái gì là khổ không nói nổi, chính là có khổ mà nói không nên lời.
Khi Hàn Tranh lần thứ hai nhẹ tay nhẹ chân leo lên trên giường, đem Chu Thương Thương nhẹ nhàng ôm vào trong lòng mình, chuẩn bị đi vào giấc ngủ, một tiếng khe khẽ của Chu Thương Thương kêu ra làm cho anh cả người cứng lại rồi.
Cái gì là khổ không nói nổi, giờ khắc này, Hàn Tranh mới thật sâu sắc cảm thụ được biểu đạt của cái từ khổ này.
Anh kinh ngạc nhìn Chu Thương Thương đang ngủ say, nghĩ thầm, Thương Thương ngủ mơ rốt cuộc mơ thấy cái gì, mới có thể kêu ra tên củaTô Dần Chính đây.
“Dần Chính. . .” Hai chữ khe khẽ này, tựa như một khối băng, trong nháy mắt đâm tới trái tim Hàn Tranh.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Tranh thật là hạnh phúc, hạnh phúc đến thiếu chút nữa đã quên sự tồn tại của Tô Dần Chính, cũng thiếu chút nữa đã quên năm của Chu Thương Thương với Tô Dần Chính, càng thêm quên, nếu như không có con, Chu Thương Thương căn bản sẽ không cùng anh phụng tử thành hôn. . .
Rõ ràng đã tiếp thu tốt sự thực, nhưng giờ khắc này Hàn Tranh có chút khó có thể đối mặt, rõ ràng trước khi ngủ, anh với cô còn làm chuyện vợ chồng, ân ái như vậy, thân mật như vậy.
Người sẽ có lòng tham a, anh cúi đầu nhìn Chu Thương Thương, trong bóng đêm không rõ Chu Thương Thương ngủ rất điềm tĩnh, cô thấy cái mộng đẹp gì đây, ngay cả vẻ mặt khi ngủ cũng xinh đẹp như vậy.
Hàn Tranh giơ tay chạm chạm mặt Chu Thương Thương, kỳ thực là anh tham lam, hạnh phúc bắt đầu tham lam, bắt đầu quên gốc, thế cho nên không có cam lòng.
Một đêm này, Hàn Tranh nằm ở trên ghế dựa gỗ lê hoa ngoài ban công hút hơn nửa đêm thuốc, anh nhìn thái dương từ đường chân trời mọc lên, đỏ rực, bầu trời một mảnh xanh xám, mông mông lung lung.
Từ ghế dựa đứng lên, thấy bảo mẫu trong nhà đi ra cửa lớn, bảo mẫu đi mua thức ăn.
Đợi lát nữa Chu Thương Thương sẽ tỉnh, Hàn Tranh xoa xoa mặt, rón ra rón rén thu thập tàn thuốc rơi dưới mặt đất.
Chu Thương Thương thức dậy thì Hàn Tranh cùng Hàn thủ trưởng đã sớm vòng quanh đường cái chạy vài km, Hàn Tranh trở lại gian phòng, Chu Thương Thương trong vệ sinh rửa mặt, anh đẩy cửa đi vào, Chu Thương Thương xoay người: “Chạy bộ buổi sáng?”
Hàn Tranh gật đầu, tiến lên ôm lấy Chu Thương Thương, dán mặt hỏi cô: “Tối hôm qua ngủ ngon không, còn gặp ác mộng không?”
Nói đến mộng, Chu Thương Thương liền có chút chột dạ, lắc đầu.
Chu Thương Thương sáng sớm thức dậy liền có chút chột dạ, cô cũng không biết mình sẽ mơ thấy Tô Dần Chính, hơn nữa còn là Tô Dần Chính khi còn trẻ, giấc mộng rất đơn giản, Tô Dần Chính ở trên bậc thang cao cao đợi cô, Tô Dần Chính thời niên thiếu mặc bộ đồ thể thao tam diệp thảo màu trắng, vẻ cười trên mặt rất rõ ràng, hắn đứng ở bậc thang cao cao vẫy tay với cô. . .
Chu Thương Thương rửa mặt xong, Hàn Tranh ngồi ở trên sô pha phòng khách xem báo giấy, bởi vì chột dạ, cô đi tới trước mặt Hàn Tranh, vô cùng thân thiết ngồi ở trên đùi anh, chủ động cho anh một cái good morning kiss.
Hàn Tranh tính ra cũng phối hợp, chỉ là khi kết thúc nhìn vẻ mặt sáng lạn của Chu Thương Thương, trong ngực lại càng không là cái mùi vị gì.
What a fucking day!
Ngày hôm nay Chu Thương Thương phải khám thai, Hàn Tranh đi theo làm tùy tùng, lúc Chu Thương Thương làm BC, Hàn Tranh nhìn chằm chằm màn ba quả cầu trên màn hình, trong ngực ấm áp không ít.
Đỡ Chu Thương Thương đứng lên, bác sĩ nói: “Bọn nhỏ rất khỏe mạnh, ba bào thai đều phát triển bình thường, nhưng mà vẫn nên cẩn thận chút.”
Hàn Tranh ghi nhớ trong lòng gật gật đầu, khi đỡ Chu Thương Thương đi ra ngoài, Chu Thương Thương tránh khỏi tay anh: “Thập Nhất, em bây giờ chưa cần nâng, có thể tự nhiên bước đi. . .”
Hàn Tranh giương mắt nhìn mấy thai phụ xung quanh, quả nhiên cần nâng đều là bụng rất to, bụng Chu Thương Thương chỉ là hơi nhô ra, dáng người cô thon thả, hơn nữa ăn mặc áo len rộng thùng thình, thoạt nhìn lại càng không giống mang thai, anh nâng cô như vậy, xem như rất kỳ quái.
Hàn Tranh cười cười: “Việc này không thể nói như vậy, trong bụng em là ba đứa, theo số lượng mà nói, quý giá hơn rất nhiều.”
Chu Thương Thương thanh tú động lòng người trừng mắt nhìn Hàn Tranh một cái: “Anh ở chỗ này chờ em, em qua WC .”
Hàn Tranh đâu chịu, đỡ Chu Thương Thương tới ngoài WC nữ mới dừng lại bước chân: “Cẩn thận một chút, sàn trơn.”
Chu Thương Thương gật đầu.
Hàn Tranh đứng ở bên ngoài chờ Chu Thương Thương, hấp dẫn không ít ánh mắt, có chút mất tự nhiên xoay mặt qua, điện thoại di động trong túi vang lên, anh đi tới hành lang tiếp điện thoại.
Anh lấy ra di động, nhìn hai chữ “Tống Thiến” trên màn hình, ấn ngắt.
Qua một lúc, một tin nhắn gửi đến, Hàn Tranh mở tin nhắn, nhìn một cái, ánh mắt xinh đẹp thình lình sâu lại.
Đúng lúc này, một tiếng “Ai ui” từ trong toilet vang lên, thanh tuyến quen thuộc vang lên làm cho Hàn Tranh thiếu chút nữa hồn phi phách tán, anh rất nhanh hướng về phía ngọn nguồn tiếng vang chạy đi, đi tới toilet, bên ngoài đã bị người vây quanh.
“Có mắt hay không hả, còn đụng vào phụ nữ có thai.” Một người vây xem nói như vậy.
Hàn Tranh chỉ cảm thấy trái tim mình ngừng đập, anh đẩy ra đoàn người vây xem, hướng vào bên trong chen đi vào, khi thấy người ở bên trong thì, âm thầm thở ra một hơi.
Trần Uyển Di mang kính râm do một vị bảo mẫu mập mạp nâng đỡ, chủ nhân bị người qua đường đụng phải, bảo mẫu muốn đi lên trước lý luận, bị Trần Uyển Di ngăn cản: “Tôi không có chuyện gì, chúng ta đi thôi.”
Trần Uyển Di do bảo mẫu đỡ rời đi, mang theo kính râm, tóc dài áo choàng.
Hàn Tranh dựa lưng trên tường trắng, Chu Thương Thương từ WC nữ đi ra bồn rửa tay, rửa tay xong đi ra ngoài , thấy Hàn Tranh bên ngoài vẻ mặt lăng lăng, vỗ xuống vai của anh: “Hoàn hồn a, Thập Nhất.”
Hàn Tranh lấy lại tinh thần, Chu Thương Thương sinh động đứng ở phía trước anh.
Vài phút trước Hàn Tranh còn trải qua hồn phi phách tán, ôm cổ Chu Thương Thương: “Thương Thương. . .”
What a fucking day!