Nửa năm này, Tô Dần Chính không có gặp qua Chu Thương Thương một lần nào, thực sự có hơn nửa năm không gặp, biết rõ cô sống rất tốt, vẫn luôn cứ nghĩ cô sống có tốt hay không.
Trong nửa năm này, Vương Lượng đã chết, Trần Uyển Chi vì phạm tội thương nghiệp vào tù.
Mua hung giết người, vu oan giá họa, có một số việc đã làm ra, một chút cảm giác cũng không còn.
Trong vòng nửa năm này, tuy rằng không có gặp mặt, nhưng bởi vì cùng chung một thành thị, cho nên còn có thể nghe được tin tức của cô, nhưng mà tin tức về cô đều cùng Hàn gia có liên quan, mọi người nhắc tới cô, đều là con dâu thứ hai của Hàn gia thế này, con dâu thứ hai của Hàn gia thế kia.
Kỳ thực chỉ là một ít việc nhỏ, ví dụ như cô chơi mạt chược với ai thắng tiền, ví dụ như cô đi chỗ nào uống trà gặp gỡ ai, ví dụ như chồng của cô Hàn Tranh là một người đàn ông thật là tốt rất thương yêu vợ.
Đều là về cô, cũng đều là một ít sự tình rất nhỏ bé vụn vặt, có một số việc, Tô Dần Chính cũng không biết bản thân từ chỗ nào nghe được. Có đôi khi, hắn thậm chí xấu bụng muốn nghe đến một ít tin tức không tốt xem thế nào, nhưng mỗi lần sau khi từ chỗ những người khác nghe xong, trong đầu lại thấy may mắn thay, may rằng đều là tin tức tốt.
Hàn Tranh đối với cô tốt, người Hàn gia đối với cô tốt, cô rất hạnh phúc, cô không có đạo lý không hạnh phúc, còn có, cô cũng nhanh phải làm mẹ rồi.
Ngày dự sinh của Chu Thương Thương cụ thể là ngày mấy, Tô Dần Chính còn từ chỗ mẹ mình nghe được, việc này Tô Ngữ Tâm cũng vô ý nhắc tới, lúc gọi điện thoại đột nhiên nói một câu: “Thương Thương sắp sinh rồi, đại khái trong mấy ngày nay.” Dừng một chút, không được tự nhiên giải thích ra, “Hai ngày trước mẹ gặp bà Hàn, mẹ với bà ấy ở ngay trà lâu hàn huyên một lúc, sau đó nghe bà ấy nói đến.”
Tô Dần Chính cúp điện thoại, chỉ cảm thấy trái tim co rụt lại co rụt lại, phòng làm việc rộng rãi, máy điều hòa trung tâm “Vù vù” phun ra khí lạnh, hắn đột nhiên cảm thấy có loại oi bức khó có thể chịu được, hắn tựa vào chiếc ghế xoay gỗ lim, gỡ xuống chiếc nhẫn bạc phai màu trên chính ngón út mình, sau đó mang nó bỏ vào ngăn kéo.
Tô Dần Chính kỳ thực mới mấy tháng trước chợt nghe nói Chu Thương Thương mang đa bào thai.
Đa bào thai a, đời trước tu bao nhiêu năm đây, phúc khí tốt a, Hàn Tranh phúc khí thật là tốt a.
Ngày tháng , buổi chiều hai giờ ba mươi ba phút tới hai giờ bốn mươi phút, Chu Thương Thương ở dưới sự hợp tác của ba vị chuyên gia phụ khoa uy tín, thuận lợi sinh ra ba đứa con, hai nam một nữ.
Hàn bộ trưởng cùng ngày từ Bắc Kinh bay trở về thành phố S , cũng tự mình vì ba đứa cháu điền vào hộ khẩu, tên trên hộ khẩu phân biệt là Hàn Tông Dịch, Hàn Tông Bái, Hàn Tông Linh.
Về phần nhũ danh, con lớn nhất Hàn Tông Dịch – Ngưu Ngưu, lão nhị Hàn Tông Bái – Bì Bì, con gái út Hàn Tông Linh – Đường Đường.
Vốn ban đầu Ngưu Bì Đường mấy cái tên này lọt vào sự phản đối mãnh liệt của Chu Thương Thương, nhưng về sau ngẫm lại dù sao đi nữa chỉ là nhũ danh, thuận miệng là tốt rồi, cũng chầm chậm tiếp thu đến thành yêu thích, kỳ thực cô càng thích kêu là tiểu bao tử, tiểu màn thầu các loại. (Ngưu bì đường = kẹo mè xửng )
Đặt tên là đại sự, Hàn bộ trưởng có thể nhanh như vậy lấy tên cho ba đứa cháu nội, không phải là qua loa cho xong, càng cũng không phải am hiểu đặt tên. Ngược lại, ba cái danh tự này từ lúc sau khi mấy đứa nhỏ tháng xác định giới tính ông liền bắt tay vào chuẩn bị, nhiều lần lật tự điển, tìm đọc các loại sách gọi là bách khoa toàn thư, chu dịch đoán mệnh, tới tới lui lui đẽo gọt xấp xỉ gần hai tháng mới đưa ba cái danh tự này xác định ra.
Hai trai một gái, trai gái song toàn, Hàn gia cưới Thương Thương, Hàn bộ trưởng nghĩ: đây không chỉ là phúc khí của lão nhị, cũng là phúc khí của Hàn gia, về phần mấy lời nhàn ngôn toái ngữ, kia là đố kị, đố kị, hoàn toàn là đố kị đi thôi?
Ngày hôm sau, Hàn Tranh ngồi ở đầu giường một muỗng lại một muỗng đút canh gừng cho Chu Thương Thương uống, Chu Thương Thương bị mùi gừng nồng đậm làm sặc, Hàn Tranh vội vàng cầm khăn tay lau lau cho Chu Thương Thương: “Thứ này không dễ uống, nhưng mà rất tốt cho thân thể, nhẫn nhẫn a, chúng ta lại uống vài miếng.”
Chu Thương Thương cũng không tiện nói cái gì, kiên trì uống vài hớp, mãi đến khi cái chén nhỏ nhìn thấy đáy, Hàn Tranh buông xuống chén sứ men xanh, vén vén hai vành tóc mai của Chu Thương Thương: “Thương Thương, em thật lợi hại. . .”
Chu Thương Thương kéo miệng cười cười, cười nhận lời biểu dương của Hàn Tranh, kỳ thực cô thật không cảm thấy bản thân lợi hại, lúc sinh sản Hàn Tranh vẫn theo ở bên người cô, để cho cô thả lỏng, còn kể chuyện cười cho cô, lúc kể chuyện cười trái lại cái trán của mình đầy mồ hôi li ti, thành thật mà nói, anh so với cô còn khẩn trương hơn.
Uống xong canh gừng, Chu Thương Thương cầm di động của Hàn Tranh mở album xem các ảnh chụp anh chụp cho mấy cục cưng.
“Thật nhỏ. . .” Giống y như ba con mèo nhỏ vậy.
Từ lúc sinh sản kết thúc, Hàn Tranh vẫn cùng cô nói hai đứa con trai bề ngoài giống ai, con gái nhỏ lại giống ai, dẫn đến việc Chu Thương Thương đối với ba đứa bé này ôm kỳ vọng rất lớn.
Kết quả kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều? Hàn Tranh còn nói con gái có đôi mắt giống cô, đôi mắt hí này mà giống cô sao?
Chu Thương Thương liếc Hàn Tranh, thị lực anh có vấn đề đi.
Mẹ không chê con xấu, Chu Thương Thương tự mình tỉnh lại, kỳ thực ba cục cưng của cô chỉ là chưa nẩy nở mà thôi.
Hàn Tranh đưa mặt qua cùng cô xem xem ảnh chụp, ngoan ngoãn nói: “Nhỏ một chút, một chỗ chia làm ba làm sao có thể lớn được chứ, chúng ta không cùng mấy em bé khác so trọng lượng ha, chúng ta so số lượng ha . . .”
Chu Thương Thương thấp giọng cười ra tiếng, “Ừ” một tiếng, tuy rằng cô thật tình cho rằng mấy bé cưng thực sự nhỏ chút, nhưng mà lật đi lật lại xem ảnh chụp nhiều lần, nhìn kỹ mỗi một tấm ảnh, tinh tế nghiên cứu cái trán, mặt mày, cái mũi, cái miệng nhỏ nhắn của bọn nhỏ. . .
“Em thấy lão đại đẹp mắt nhất.” Chu Thương Thương nhìn về phía Hàn Tranh, “Đúng không?”
“Nào có, rõ ràng là Đường Đường đẹp mắt nhất.”
Bì Bì đáng thương, lẽ nào lão nhị đã định trước là một cái bi thảm sao?
Ba đứa trẻ sinh thiếu tháng của Hàn gia ở trong bệnh viện ngây người một tháng trong phòng giữ ấm rốt cục có thể đi ra. Trong một tháng này, mẹ Hàn có hai sự kiện, một tỉ mỉ chăm sóc Chu Thương Thương ở cữ, hai quay camera cho mấy cục cưng, thực sự mỗi ngày đều phải quay một đoạn, Chu Thương Thương xem qua băng ghi hình của mẹ Hàn quay lại, nội dung đoạn phim, trong đó hơn phân nửa các cục cưng đều đang ngủ, thực sự chỉ có tư thế là khác nhau mà thôi, cho nên thực sự không có gì xem, chỉ không nhìn thấy mặt, Chu Thương Thương cũng xem vài lần.
Sau khi đầy tháng, ba cục cưng đều nặng lên không ít, Chu Thương Thương đã ở bệnh viện một tháng, một tháng sau, cùng các cục cưng ra viện.
Hôm nay xuất viện,đã tháng , mẹ Hàn cùng hai người bảo mẫu đều từng người ôm một đứa nhỏ, Hàn Tranh đỡ cô, từ cửa sau bệnh viện lên xe BMW của Hàn gia.
Tuy rằng đi cửa sau, nhưng lúc lên xe vẫn bị ký giả chụp ảnh, Hàn Tranh ở trên xe cười đến đặc biệt bất đắc dĩ: “Hạnh phúc a, vẫn muốn giấu cũng giấu không được.”
Chính xác, hạnh phúc đến giấu cũng giấu không được, mỗi khi tụ hội, Hoa Câu vỗ vỗ sau lưng Hàn Tranh: “Tao đời này ước ao nhất chỉ giống như mày.”
Hàn Tranh cười thu nhận câu nói của Hoa Câu, hỏi một câu: “Nó thế nào rồi?”
Hoa Câu bởi vì cũng lăn lộn trong cái vòng kinh doanh của thành phố S, cùng Tô Dần Chính số lần giao tiếp nhiều hơn, suy nghĩ một lúc, “Tao thấy vẫn hoàn hảo.”
Thấy hoàn hảo, mọi người nhìn Tô Dần Chính, đều nghĩ hoàn hảo, đàn ông có tiền, có thể có chỗ nào tệ đâu?
Hoa Câu trong một bữa tiệc của một người góp vốn dân Trung Mỹ gặp gỡ Tô Dần Chính, trong một bàn này ngoại trừ Hoa Câu và Tô Dần Chính còn có mấy người trợ lý, đều là bạn bè người nước ngoài, mọi người tâm sự đến văn hóa Trung Quốc và Phương Tây, không biết làm thế nào lại tới thành phố S sau phố Tây có một chỗ bán kẹo mè xửng ăn rất ngon.
Nếu nói đến kẹo mè xửng,Hoa Câu ở trên bàn cơm lại nói về người bạn thân gần đây mới sinh ba, nhũ danh của em bé gọi là ngưu bì đường.
Người ngoài nghề nghe chỉ hiểu phân nửa, nhưng cảm thấy thú vị, sau đó cả bàn đều nở nụ cười.
Hoa Câu thấy Tô Dần Chính cũng nở nụ cười, khóe miệng hơi cong, hai tròng mắt đen sâu thâm thúy, chỉ là phần sau tràng tiệc, Tô Dần Chính lại không nói tiếng nào, toàn bộ hành trình đều do trợ lý của hắn xã giao.
Tô Dần Chính thực sự hoàn hảo, Hoa Câu thậm chí nghĩ qua vài năm hắn cũng sẽ kết hôn, sinh con. Tô Dần Chính chính tuy rằng kết hôn lần hai, nhưng đối với mị lực của hắn chỉ có tăng không giảm.
Hoa Câu có một cô em họ đặc biệt thích Tô Dần Chính, có lần còn nói ẩu nói tả: mị lực của Tô Dần Chính không ở bề ngoài, cũng không bởi vì hắn nhiều tiền, mà là hắn nhìn như người đàn ông có chuyện xưa.
Hoa Câu châm chọc trả lời lại một câu: “Em xem Trương Tiểu Nhàn nhiều quá rồi đó.” (Trương Tiểu Nhàn: tiểu thuyết gia chị này cũng sến lắm)
Đàn ông có chuyện xưa, chính xác, nếu như không ngừng thương tổn một cô gái dùng cả sinh mệnh đi thương hắn, cũng coi như là một chuyện xưa, Tô Dần Chính chính xác là một người đàn ông có chuyện xưa.
Có lẽ có thể nói, chuyện xưa như vậy, Tô Dần Chính có rất nhiều.
Về tình sử của Tô Dần Chính, có lần bạn học cao trung tụ hội, mấy bạn học nữ cũng nhắc tới, tất cả mọi người không biết nhân tình, đều dựa vào mấy chuyện bát quái nghe được khắp nơi dán thành vài cái chuyện xưa. Có người nói: “Hắn hẳn là có yêu Trần Uyển Di.”
Có người hỏi: “Trần Uyển Chi thì sao?”
Cũng có người nói: “Kỳ thực người hắn để ý nhất hẳn là Chu Thương Thương đi. . .”
Nhắc tới Chu Thương Thương, mọi người trầm mặc một hồi, trầm mặc qua đi, có người nói một câu: “Mình trước đây thật nghĩ Tô Dần Chính cùng Chu Thương Thương sẽ đi tới cuối cùng đấy chứ, trước đây hắn với cô ấy thật đúng là một đôi làm cho người khác ước ao.”
Nhưng mà tình yêu kỳ vọng quá lớn sẽ biến thành trầm trọng, trầm trọng đến bắt đầu khiến cho đương sự gánh vác không được, buông tha thì đáng tiếc, tiếp tục yêu lại bất lực?
Về tình yêu, về hôn nhân, trên đời này có ngàn vạn chuyên gia hôn nhân tình yêu, ngàn vạn chuyên gia cũng có ngàn vạn lý luận tình yêu hôn nhân.
Nhiều lý luận tình yêu hôn nhân như vậy, lý giải ra cũng chỉ lác đác vài lời, hôn nhân cần kinh doanh, mất đi so với đạt được dễ hơn rất nhiều, mà trong tình yêu lãng mạn nhất cũng không có khả năng bằng một chữ “Duy nhất”.
Hàn gia vì ba đứa cháu nội tổ chức tiệc đầy tháng.
Ba đứa trẻ, Chu Thương Thương đối với việc chăm sóc cục cưng rất muốn làm chu đáo, tuy nhiên vẫn lực bất tòng tâm, nhưng mà cũng không ảnh hưởng gì đến mấy đứa trẻ, Hàn gia sau khi Chu Thương Thương xuất viện, đã mời hai vị bảo mẫu, hơn nữa nguyên bản có ba người chăm sóc, toàn bộ vào ở trong nhà phụ của Hàn Tranh và Chu Thương Thương.
Tiệc đầy tháng, Hàn Tranh bế một đứa, Chu Thương Thương bế một đứa, mẹ Hàn bế một đứa.
Tiền lễ thu ba phần, thực sự một ngày đại thu hoạch
Hàn Tranh ôm con gái nhỏ đến trước mặt em họ Hàn Sênh.
Hàn Sênh: “Anh họ, chúc mừng.”
Hàn Tranh ý vị thâm trường cười a cười a, Hàn Sênh thấy nụ cười trên mặt anh họ thực sự có chút vô sỉ.
Hàn Sênh vươn tay, muốn chọc chọc cháu gái, kết quả Hàn Tranh trừng anh liếc mắt, chất vấn anh một câu: “Chú mày trực tiếp dùng bàn tay bóc qua con cua chạm vào con gái nhà anh?”
Hàn Sênh phẫn nộ thu hồi tay.
Con trai Hàn Sênh đã hơn một tuổi, nói được mấy từ đơn giản, Hàn Tranh ôm Đường Đường cho cháu trai mình xem: “Hổ tử, em gái nhỏ đẹp không?”
Hổ tử lộ ra hai chiếc răng nanh: “Trôi trôi!”
Hàn Tranh thoả mãn cười cười, nói với Hàn Sênh: “Con trai chú so với chú hiểu chuyện hơn.”
Hàn Sênh: “. . .” .
Trong tiệc đầy tháng, Hàn Tranh còn thu được một phần lễ vật, ba khối ngọc phỉ thúy điêu khắc hình ba con vật nhỏ , con thỏ nhỏ, sư tử nhỏ, con hổ nhỏ.
Phỉ thúy tốt, đủ vân nước, trong suốt trong sáng, chất ngọc nhẵn nhụi, chỉ là người tặng không thích hợp.
Lúc Hàn Tranh thu được hộp quà liền sang tay đưa cho bảo mẫu bên cạnh: “Thu hồi đi, không nên cho cô chủ thấy.”
Buổi tối, ba cục cưng ở trong phòng em bé đều an tĩnh đi vào giấc ngủ, hiếm khi có được một màn an tĩnh, Chu Thương Thương ngồi ở bên cạnh lão nhị, xoa bóp bàn tay nhỏ bé của nó, kết quả Bì Bì bắt được một đầu ngón tay của Chu Thương Thương.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại, dịu dàng, mang theo nhiệt độ ấm áp, thực sự sắp đem trái tim Chu Thương Thương hóa mềm.
Chu Thương Thương rút ngón tay, Bì Bì nhíu nhíu đầu mày.
Chu Thương Thương ghé vào giường em bé, nhẹ giọng nói: “Bì Bì, mẹ là mẹ đây.”
Kết quả Bì Bì đột nhiên mở mắt, giống như đang ở trong giấc mộng đẹp bị giật mình tỉnh giấc, Bì Bì đột nhiên khóc lớn lên.
Chu Thương Thương thụ thương, vội vàng ôm lấy Bì Bì, nhẹ giọng dỗ dành, rất sợ đánh thức hai đứa khác, kết quả Bì Bì vừa khóc, Ngưu Ngưu với Đường Đường dường như nghe được tín hiệu, cũng khóc lớn lên.
Mẹ Hàn sớm đã nói với Chu Thương Thương, rằng ba đứa trẻ này rất ăn ý, một đứa khóc, hai đứa khác sẽ khóc theo, không uổng là từ một bụng sinh ra, cảm tình tốt a.
Con khóc, các bảo mẫu trông em bé đều tiến vào, đều tự ôm lấy Ngưu Ngưu và Đường Đường dỗ dành, trong đó có một bảo mẫu lơ đãng nói một câu: “Rõ ràng mới vừa ngủ, làm thế nào lại khóc rồi.”
Chu Thương Thương cúi đầu nhìn Bì Bì, Bì Bì khóc một hồi đã ngủ trở lại.
Chu Thương Thương nhẹ cười ra tiếng, cô làm thế nào không biết xấu hổ mà nói tự mình đánh thức đứa nhỏ đây.
Hàn Tranh bởi vì phải tiếp đãi khách khứa, trở về trễ hơn so với Chu Thương Thương, lúc đi về trước tiên mở ra phòng em bé nhìn, kết quả bởi vì khi nhìn không cẩn thận cười ra tiếng, mang Đường Đường đánh thức, kết quả ba cục cưng lại khóc một trận.
Buổi tối, Hàn Tranh ôm cô vợ xinh đẹp của mình ngồi trên giường thì kiến nghị: “Anh thấy chúng ta cần phải chuẩn bị thêm hai gian phòng em bé. . .”
Tô Dần Chính lấy . vạn đôla Mỹ tại Miến Điện túm được một khối phỉ thúy nguyên thạch có niên đại lâu năm, điêu khắc thành ba con vật nhỏ, còn dư ra một khối, bảo người thợ điêu khắc làm một cái mặt dây chuyền hình con ngựa nhỏ khảm vàng.
Tiệc rượu đầy tháng của Chu Thương Thương, Tô Dần Chính đứng ở gian phòng trong khác sạn Quân Việt đối diện với khách sạn Bốn Mùa, mở ra rèm cửa sổ, có thể thấy đèn đuốc rã rời của khách sạn đối diện.
Tô Dần Chính nhìn một hồi, sau đó quan sát người đến người đi dưới tòa cao ốc, đứng một hồi, đột nhiên không biết phải làm cái gì, mở TV, bên trong đang phát một bộ phim Hongkong.
Bộ phim này, lúc hắn học năm đại học cùng Chu Thương Thương ở trong rạp chiếu phim xem qua, bởi vì là bộ phim điện ảnh đặc biệt dành cho lễ tình nhân, ngày đó đến xem, trong rạp chiếu phim khắp nơi đều là tình nhân tay trong tay.
Khi đó những tình nhân kia đều yêu thương lẫn nhau, bọn họ thì sao, vẫn còn cùng một chỗ không?
Tô Dần Chính cúi đầu nhìn một chút đường vân trong lòng bàn tay mình, dù sao đi nữa thì cô với hắn đã không còn cùng một chỗ