"Quân Dạ Nguyệt, chịu chết đi, hôm nay là tử kỳ của ngươi!" Kẻ nói là một trung niên nam nhân, hắn trên tay cầm khẩu súng lục sáng bóng nhắm thẳng vào đầu Dạ Nguyệt.
Nàng hôm nay mặc là một bộ quần áo màu đen, trên người thương vô số kể, nhưng Dạ Nguyệt vẫn đứng thẳng tắp tựa như người bị thương không phải là nàng.
Dáng người cao gầy, đứng giữ đám nam nhân to cao, lực lưỡng tưởng chừng như sẽ bị che lấp, nhưng hoàn toàn không phải, ngược lại nàng tà mị mà lãnh khốc, mắt phượng sắc bén như dao, mũi cao gầy, môi bạc mỏng, khuôn mặt khắc hoạ từng đường nét hoàn mỹ như một vị Thần. Xung quanh đám nam nhân tựa như biến thành nền cho nàng, Dạ Nguyệt môi mỏng khẽ nhếch, lạnh lùng tà mị như một vị Đoạ Thần. Sát khí cũng từ từ khởi động.
Mấy tên nam nhân đang bao vây Dạ Nguyệt bị sát khí của nàng làm cho kinh sợ, thậm chí chân cũng bắt đầu run run, muốn lui về sau. Ánh mắt lạnh lẽo liếc qua từng người, khiến bọn hắn ai nấy đều kinh sợ, có người thậm chí té ngã xuống đất, ôm đầu vì sợ hãi.
"Hừ, lũ vô dụng." Trung niên nam nhân tức giận quát lên, sau đó tiếp tục nhìn Dạ Nguyệt khoái chí đắc ý cười to: "Haha.... Quân Dạ Nguyệt, để ta xem ngày hôm nay ngươi còn tư cách gì để kiêu ngạo. Ha hả, ngươi thua rồi, ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi. À....mà ta đã quên, Ám Vương là một cô độc lang, tàn nhẫn, chưa từng có thân nhân, ngươi chết rồi chắc cũng không ai dám nhặt xác giúp ngươi đâu nhỉ. Haha, yên tâm, Triệu Dật ta giúp ngươi nhặt xác, vui vẻ lên đường đi."
Dạ Nguyệt vẫn im lặng mỉm cười, ánh mắt nhìn hắn tựa như nhìn một con kiến, nụ cười lạnh lẽo khiến trái tim người băng giá. Nàng cũng không thèm để ý cơ thể sớm đã bị kịch độc làm cho đau đến chết lặng, bình tĩnh chậm rãi mà bước đến gần Triệu Dật, tay nhẹ nhàng nâng lên, cầm lấy nòng súng của hắn, sau đó......
Không đến ba giây một tiếng: "Bằng!" vang lên, Triệu Dật trợn to mắt không thể tin nhìn Dạ Nguyệt, chỉ trong tích tắc nàng bẻ tay hắn lại, khiến nòng súng chỉa ngược vào đầu hắn, sau đó dùng chính tay hắn cướp cò.
Triệu Dật đến chết vẫn chưa tin được, hắn bị gϊếŧ bởi chính bàn tay và khẩu súng của mình.bg-ssp-{height:px}
Còn về Dạ Nguyệt vì sao nhất định phải khiến Triệu Dật tự mình gϊếŧ mình, đơn giản đó là vì nàng ngại bẩn.
Máu tươi nhanh chóng lan ra, mấy tên thuộc hạ của Triệu Dật đến lúc này mới tỉnh táo trở lại. Nhìn lão đại chết không nhắm mắt, bọn chúng điên cuồng hướng về Dạ Nguyệt nổ súng.
Dạ Nguyệt cười lạnh, ánh mắt xẹt qua tia tàn nhẫn "Hôm nay ai cũng không cần sống."
Nàng trong tay xuất ra một miếng kim loại đen láy óng ánh, trên miếng kim loại có một cái nút nho nhỏ, Quân Dạ Nguyệt bình thản mà nhắm mắt, tay nhẹ nhàng nhấn nút. Hết thảy....cũng nên kết thúc, thù đã báo, chết không hối....
"Bùmmmmm" A thị ngoại ô một mảnh sáng rực, bên trong nhà kho cũ nát, tất cả chỉ còn lại đống tro tàn....
Hết thảy.....kết thúc.................