Đấu pháp của hai bên khiến Dạ Nguyệt có chút trầm ngâm, bởi vì nàng rõ ràng thấy được mỗi khi đánh, bọn người đó trên tay hoặc chân, hoặc thân thể sẽ được một vệt sáng bao lấy, mỗi người đều có một màu sắc khác nhau.
Dạ Nguyệt im lặng tự hỏi rốt cuộc đây là cái gì? Nàng còn nhớ rõ trong ký ức của Tư Đồ Vũ hình như có một đoạn hình ảnh chính là Tư Đồ Vân Thanh sử dụng Tư Đồ Vũ làm bia để nàng luyện tập Ma Pháp.
Ma Pháp? Dạ Nguyệt hơi nhíu mày, trong đoạn ký ức này, Tư Đồ Vân Thanh tay không đột nhiên biến ra một quả thủy cầu, sau đó liên tục khiến một loạt thủy cầu bắn về phía Tư Đồ Vũ. Thủy cầu? Vì sao nó đột nhiên lại xuất hiện trên tay Tư Đồ Vân Thanh? Nàng ta còn khiến nó bay về phía Tư Đồ Vũ, ở thế kỷ cũng chưa từng có chuyện như vậy. Xem ra thế giới này...còn có những thứ này không biết đi.
Quân Dạ Nguyệt khẽ nhếch môi. Thú vị, xem ra ở đây còn rất nhiều thứ để nàng chờ mong. Nhưng trước hết, Dạ Nguyệt quay đầu trở lại nhìn trận chiến, nàng đột nhiên thích cái hộp gấm trong tay tên nam nhân kia.
"Các ngươi mai phục người của Thiết Sa tiêu cục, muốn chết" Nam tử cầm hộp gấm gầm lên, đao trong tay quay cuồng, ánh vàng bao bọc quanh thân, Võ kỹ Đao Hoàng Liệt phát động tối đa, Võ khí của Võ Hồn ngũ phẩm lập tức hiển lộ, lấn át tất cả tất cả những kẻ còn lại.
Đầu lĩnh bên hắc y nhân khẽ hừ lạnh khinh miệt, vũ khí của hắn chính là một cái chùy to, trên đó khảm các loại hoa văn màu đỏ, hắn cầm chùy đập mạnh xuống đất, mặt đất xung quanh chỗ hắn đứng lập tức bể ra từng mảng, quanh thân hắn phát ra loại ánh sáng màu nâu, Võ kỹ Đại Địa Chấn phát động, Võ Hồn ngũ phẩm phát ra uy áp, chống lại Võ khí của nam tử kia.
Hai luồng ánh sáng vàng, nâu đụng nhau, chùy cùng đao va chạm, đất đá xung quanh vỡ vụn bay tứ tung, thậm chí Dạ Nguyệt núp ở đằng xa cũng bị ảnh hưởng, thân thể liên tục bị lùi ra sau, nếu không phải nàng bám chặt vào thân cây bên cạnh, thì rất có thể nàng đã văng ra xa.
Sức mạnh của thế giới này đã vượt qua sự tưởng tượng của Dạ Nguyệt, vô tình kích phát ý chí chiến đấu của nàng. Dạ Nguyệt khẽ nhếch môi, mặc kệ thế giới này là cái gì, nàng muốn chính mình phải biến thành cường giả.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, lúc này bên ngoài chỉ còn khoảng mười người sống sót và đang tiếp tục chiến đấu. Dạ Nguyệt núp trong bụi cây như hổ rình mồi mà nhìn chiếc hộp gấm trong tay nam nhân đầu lĩnh, trong lòng bắt đầu lên kế hoạch tính toán làm thế nào để dễ dàng lấy được thứ nàng muốn lấy.
Trong hộp gấm là cái gì, thật ra chính Dạ Nguyệt cũng không biết, chỉ là nhìn nam nhân kia bảo vệ nó như vậy, nàng đột nhiên rất hứng thú với nó.
Đột nhiên một nam tử chạy về hướng của Dạ Nguyệt, ánh mắt nàng lập tức trở nên rét lạnh, đáy mắt xẹt qua tia lạnh lùng, nàng cầm hai hòn đá bên cạnh mình lên, lần lượt chuẩn xác ném vào hai bên mắt hắn.
"A......" nam nhân hét lên đau đớn hai tay bụm mắt, thế nhưng không ai quá chú ý tiếng hét của hắn. Dạ Nguyệt cũng không có ý định gϊếŧ hắn, bởi vì thứ nhất nàng hiện tại hắn vẫn chưa đủ gây nguy hiểm cho nàng, tuy nàng là sát thủ nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ gϊếŧ người. Thứ hai, hiện tại gϊếŧ hắn nguy cơ bại lộ của nàng rất cao, nàng không muốn mạo hiểm, cho nên ném đá vào mắt hắn, nguyên nhân duy nhất chính là khiến hắn mù mắt tạm thời, như vậy hắn sẽ không có cơ hội tiếp tục di chuyển đến gần chỗ nàng đang núp.
Một hắc y nhân đột nhiên di chuyển về chỗ nam tử đang ôm mắt, kiếm như cuồng phong, nhanh chóng cắt đứt yết hầu của người kia. Dạ Nguyệt hai mắt nheo lại, sát khí như gió nhẹ chập chờn quanh hắc y nhân, con mồi nàng muốn tha mạng cư nhiên có kẻ dám gϊếŧ.
Minh nguyệt lên cao, dường như ẩn bên trong ánh trăng là những đường gân đỏ như màu máu, phía dưới máu sớm đã chảy thành sông, các quang mang ẩn hiện rực rỡ, mỗi màu sắc đại diện cho mỗi loại sức mạnh khác nhau, thế nhưng số lượng màu sắc càng lúc càng ít đi, tựa hồ báo hiệu cuộc chiến đang dần đến hồi kết.
Dạ Nguyệt chậm rãi ngồi xổm dậy, thân thể dung nhập với lá cây từng chút từng chút di chuyển đến gần nam tử bị gϊếŧ chết, hắc y nhân vẫn chưa ý thức được nguy hiểm đang gần kề, hắn vẫn cúi người lục soát thân thể nam tử bị hắn gϊếŧ chết.
Dạ Nguyệt nhẹ nhàng cầm lấy thanh kiếm bị rơi gần chỗ nam tử bị gϊếŧ, thanh kiếm này là của nam tử kia. Nàng chính là cố ý muốn dùng vũ kiếm của nam tử đó gϊếŧ hắc y nhân, đây là tính cách có thù tất báo của Dạ Nguyệt.
Sát thủ chi vương, một kích tất sát, ánh mắt Dạ Nguyệt rét lạnh như không có sự sống nàng tựa như cùng bóng đêm hoà vào một thể, thời điểm hắc y nhân cảm thấy nguy hiểm ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy trong bóng tối thanh gươm sáng loáng nhẹ nhàng xẹt qua cổ hắn.bg-ssp-{height:px}
Hắc y nhân ngã xuống, nằm trên đất đất trợn to đôi mắt không thể tin, đến chết hắn vẫn không biết được người gϊếŧ hắn là ai.
Dạ Nguyệt im lặng nhìn hắn, lần này nói đúng hơn là nàng may mắn, thực lực của hắn vượt xa nàng, nếu không phải hắn đang trong tình trạng không phòng bị cùng với thể lực bị tiêu hao lượng lớn khi chiến đấu trong thời gian dài dẫn đến không phát hiện được sự hiện diện của nàng, thì có lẽ nàng sẽ không dễ dàng như vậy mà gϊếŧ hắn.
Lần này là ăn may, vậy lần sau thì sao? Dạ Nguyệt nheo mắt nhìn bầu trời, nàng hiện tại so với con kiến hôi không khác mấy. Lần này là ngoại lệ, lần sau nàng tuyệt đối không chấp nhận bất luận sự ăn may nào nữa, chỉ có chân chính thực lực mới khiến nàng an tâm mà thôi.
Hiện tại trên chiến trường chỉ còn lại một hắc y nhân đầu lĩnh cùng ba nam tử vây quanh hắn, nam tử đầu lĩnh một tay ôm hộp, một tay cầm đao, vung lên mỗi đường đao đều hiện lên vệt sáng màu vàng liên tục tấn công hắc y nhân, hắn cuồng nộ hét lớn: "Đi chết đi!"
Hắc y nhân khổ sở đỡ đao, trên người hắn hiện lên lên vô vết thương bị đao gây ra, hắn cắn răng lùi về sau ba bước, biết không thể trốn thoát, hắn đột nhiên điên cuồng cười phá lên: "Ha hả, Cuồng Đao, ta với ngươi đồng vu quy tận, có chết ta cũng kéo các ngươi theo."
Cơ thể hắc y nhân đột nhiên bành trướng, ba nam tử còn lại sắc mặt kịch biến, nam tử đầu lĩnh hét lên: "Nguy, hắn tự bạo, chạy!!!"
Ba người cố gắng chạy thoát thân, nhưng đã chậm, hắc y nhân kia tựa như quả bom phát nổ. Bùm một cái! xung quanh cả người lẫn vật đều bị nổ tung, may mắn Dạ Nguyệt ở khá xa chỗ đó, nhưng cũng bị ảnh hưởng.
Thân thể nàng bị đại lực làm cho văng ra khá xa, Dạ Nguyệt nhíu mày từ trên đất chậm rãi ngồi dậy, nàng nhắm mắt để cho hai tai đang ong ong cùng đôi mắt cay xè do bị chấn động mạnh từ từ bình tĩnh lại. Sau đó mới đứng lên, cả người nàng bám đầy bùn đất, quần áo cũng rách rưới, ngay cả gương mặt cũng không ngoại lệ bị đất làm cho lấm lem không rõ hình dạng.
"Hộc...hộc...." Nghe được tiếng thở nặng nhọc của người nào đó đang chạy đến. Dạ Nguyệt nhíu mày, cả người bật dậy như lò xo, nhanh chóng nép vào một góc.
Từ đằng xa, một nam tử quần áo rách rưới, cả người đầy máu cùng vết thương, mặt hắn một bên toàn là máu chảy dài từ trán xuống cằm, hắn một tay ôm một cái hộp ngọc khó nhọc mà đi.
Dạ Nguyệt mắt lạnh nhìn hắn, không ngờ hắn lại không chết, người này đích thị là nam tử đầu lĩnh ôm hộp ngọc mà Dạ Nguyệt muốn lấy. Nàng xem chừng bộ dạng của hắn, sống cũng sống không được bao lâu.
Quả nhiên, nam tử kia đi vài bước liền khuỵu xuống đất, cả người run rẩy, máu chạy xuống càng lúc càng nhiều. Cuối cùng nam tử ngã xuống đất, tay ôm chặt hộp ngọc trợn trừng mắt không cam lòng mà chết.
Dạ Nguyệt chậm rãi đi tới, nàng cúi đầu lấy hộp ngọc từ trong tay nam tử kia ra, ánh mắt chăm chú đánh giá cái hộp. Khi nãy nổ mạnh như vậy, nam tử này bộ dạng chết đi sống lại, mà cái hộp này một chút sứt mẻ cũng không có, trên chiếc hộp là hoa văn khắc hình rồng vô cùng sống động, thậm chí Dạ Nguyệt còn nghĩ rằng con rồng là còn sống nữa . Quả nhiên thú vị.
Dạ Nguyệt cũng chưa có ý định mở hộp ra ngay lập tức, nàng đem nó bỏ vào chung với đống đồ, cất giữ kỹ càng liền đi đến chỗ nam tử đã chết kia lục soát xem còn thứ gì không, những người này lai lịch tất nhiên không nhỏ, đồ vật của bọn hắn đương nhiên có giá trị không thấp, nàng không muốn bỏ qua. Huống hồ, lương thực cùng tiền bạc, nàng cái gì cũng không có, đây là một cơ hội tốt, nàng tự nhiên cũng không muốn bỏ phí.
Dạ Nguyệt rất nhanh đứng lên, trên người hắn trừ bỏ nhẫn cùng quần áo thì cái gì cũng không có. Sở dĩ Dạ Nguyệt cầm chiếc nhẫn của hắn là bởi vì khi nãy trong lúc đám người hỗn chiến, nàng nhìn thấy có kẻ đột nhiên biến ra vũ khí, mà trên người kẻ này cái gì cũng không có trừ bỏ chiếc nhẫn, cho nên chiếc nhẫn này có hiềm nghi lớn nhất.
Dạ Nguyệt lấy nhẫn bỏ vào trong người, sau đó đi tới chỗ chiến trường khi nãy khắp nơi, khắp nơi bụi đá rơi hỗn loạn, cây ngã đổ ngổn ngang, ngoại trừ vài cái xác nằm đằng xa còn nguyên vẹn, tất cả đều biến thành tro bụi, duy nhất còn lại mấy chiếc nhẫn.
Đem mấy chiếc nhẫn thu hết vào túi, Dạ Nguyệt tiếp tục đi vào trong rừng. Bỏ lại một đống hoang tàn phía sau, con đường này còn rất dài. Nàng nhất định phải leo lên đến đỉnh, trở thành cường giả chí tôn.