TÂM LÝ PHẠM TỘI
Tác giả: Trường Nhị
Dịch: Mặc Thủy
Phần // Một Hạt Cát
Chương // Lá thư
Hình Tòng Liên với mái đầu rối bù, râu ria xồm xoàm, cộng thêm bộ thường phục gồm áo thun chữ T kết hợp với quần short đi biển và dép xỏ ngón, ngoại hình trông nghèo hết chỗ chê.
Vì vậy dù anh đã chìa ra giấy chứng minh thì trong mắt vị hiệu trưởng kia, anh ta cũng chỉ là một viên cảnh sát quèn thôi.
Mà quả thực Hình Tòng Liên cũng chỉ là một cảnh sát quèn.
“Này anh cảnh sát, đây là việc nội bộ trong trường chúng tôi, hình như không liên quan gì đến anh thì phải?” Hiệu trưởng ưỡn bụng ra, nhìn người đang đi từ xa đến.
“Đương nhiên.”
Hình Tòng Liên đi rất chậm, khi đến bên Lâm Thần thì rút một điếu thuốc ra nhét vào miệng.
“Vậy xin hỏi vì sao anh không có mặt ở hiện trường điều tra?”
Tuy rằng vẻ mặt của Hình Tòng Liên truyền tải thông điệp ông đây thích đi đâu thì đi liên quan gì đến người khác, nhưng anh ta lại nghiêm túc trả lời rằng: “Tôi đến lấy vật chứng.” Anh nói xong, có vẻ như là cố nhịn khó chịu mà nhét điếu thuốc trong miệng về lại hộp thuốc.
“Vậy anh có ý gì đây?”
“Tôi vừa mới nghe thấy hiệu trưởng dường như không hài lòng với việc điều tra của cảnh sát chúng tôi, cho nên đến hỏi thăm thôi mà.”
Hình Tòng Liên và Lâm Thần đứng kề sát nhau, anh ta rất cao lớn nên trông chẳng khác nào đại ca đang ra mặt cho đàn em vậy.
“Xin lỗi ngài cảnh sát nhé, tôi vừa rồi còn tưởng anh định nhúng tay vào việc hủy hợp đồng lao động của nội bộ trường tôi.” Hiệu trưởng nói bằng giọng kỳ quặc, ông ta chỉ vào Lâm Thần mà nói tiếp: “Người này chỉ là nhân viên quản lý ký túc xá tạm thời thôi, nhưng chúng tôi vẫn sẽ trả đủ tiền bồi thường hợp đồng, cho nên thật sự không cần anh phải nhọc lòng.”
Hình Tòng Liên không nói gì, vì anh đang suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc.
Là một cảnh sát, anh ta có rất nhiều cách để làm khó trường này, dễ dàng bảo vệ công việc của Lâm Thần.
Trên thực tế, trước khi đến đây, Hình Tòng Liên đã nghĩ đến rất nhiều cách để ra mặt thay Lâm Thần, thế nhưng khi Lâm Thần thật sự gặp phiền toái, gã phát hiện mình là một cảnh sát.
Vì là cảnh sát, nên những cách mà anh nghĩ ra đều không dùng được.
Sự thực này khiến anh mắc nghẹn.
Hình Tòng Liên suy nghĩ rất lâu, sau cùng chỉ đành phiền muộn nhìn quanh rồi nói với Lâm Thần: “Đúng là tôi không xen vào được.”
Lâm Thần dường như rất hiểu tâm trạng của Hình Tòng Liên, anh gật đầu như an ủi: “Tôi hiểu.”
“Vậy chúng ta thu dọn đồ đạc?”
“Được.”
Mẩu đối thoại rất đơn giản, đến nỗi ba vị mặc Âu phục kia nghe mà thấy ngượng.
Tiếp đó, Hình Tòng Liên làm một việc khiến ba người kia càng thêm khó xử.
Anh ta nhấc tay lên, vừa phẩy phẩy vừa nói với bọn họ: “Vậy thì, phiền các quý ngài nhường đường một chút?”
Trần Bình không cử động, ông ta vẫn đang nhìn Hình Tòng Liên.
Trong tin tức mà người bên dưới báo lại, bên cạnh Lâm Thần đúng là có cảnh sát, chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Hoành Cảnh.
Tiêu chuẩn chọn bạn của Lâm Thần rất khắt khe, cho nên Trần Bình vẫn phải chăm chú quan sát Hình Tòng Liên, từ bộ quần áo rất lôi thôi đến gương mặt đầy râu của anh, điểm duy nhất mà Trần Bình chú ý đến là đôi mắt.
Một đôi mắt đẹp, rất xảo trá cũng rất thông minh, mà điều mấu chốt là đôi mắt đó vô cùng sạch sẽ.
Nên hình dung như thế nào nhỉ.
Lấy một ví dụ, đôi mắt của Lâm Thần cũng sạch sẽ, tựa như tuyết trên vách núi hoặc là nước do tuyết tan chảy mà thành, trong veo nhưng lạnh lùng, khiến người đối diện có lúc không dám nhìn thẳng vào mắt anh; còn ánh mắt của viên cảnh sát này thì lại bao la và sâu thẳm, cũng chính vì thế là ẩn đằng sau sự sạch sẽ đó, bắt buộc phải thêm vào bốn chữ, không thể nhìn thấu.
Tuy không thể nhìn thấu, nhưng là một quản gia của một gia tộc cực kỳ giàu có, Trần Bình vẫn luôn tâm niệm một chân lý.
Đứng trước tiền tài, dù cứng đầu đến đâu cũng sẽ phải mềm xuống.
Vì vậy, Trần Bình lấy ra hộp danh thiếp, một cái hộp kim loại rất sang trọng mở ra lại đóng vào, ông ta rút một tấm danh thiếp ra rồi gọi: “Đội trưởng Hình.”
Lúc này, Hình Tòng Liên đã dẫn theo Lâm Thần vào phòng, nghe thấy sau lưng có người gọi mình, gã không quay lại mà chỉ hỏi Lâm Thần: “Tôi không tiếp lời là không hay lắm nhỉ?”
“Hình như thật sự không tốt đâu.”
“Mấy cái điều lệ chết tiệt.” Hình Tòng Liên lầm bầm, sau đó quay đầu lại cố rặn ra một nụ cười, hỏi: “Chào ngài, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài?”
“Kẻ hèn này là quản gia của nhà họ Trần, nghe danh đội trưởng Hình đã lâu, muốn bàn thảo một vài việc với ngài, đây là danh thiếp của tôi.”
Trần Bình đưa ra một tấm thiếp với hoa văn chìm vàng thẫm, đưa ra giữa không trung.
Nhưng đối phương vẫn không nhận.
Hình Tòng Liên sờ râu, lại hỏi Lâm Thần: “Ông ta đang định hối lộ tôi à?”
“Anh lớn tiếng quá.”
“Đương nhiên phải lớn tiếng, bằng không thì người ta hiểu lầm tôi phải làm sao?” Hình Tòng Liên tỏ ra đau khổ hỏi: “Chúng tôi chỉ là công chức tầng dưới thôi, sợ nhất mấy chuyện phiền toái này đó, anh hiểu không?”
Hình Tòng Liên tỏ ra rất thanh liêm.
Lâm Thần tiếp tục gật đầu tỏ ra thấu hiểu, anh bước đến bên cửa, khẽ nghiêng người chào bộ ba bên ngoài, sau đó không ai ngờ đến anh lại thuận tay đóng cửa vào.
“Giải quyết xong phiền toái rồi.” Anh nói với Hình Tòng Liên.
Hình Tòng Liên sững sờ cả người.
Một lát sau, trong phòng bộc phát một tràng cười, để lại ba người đứng trước cửa ngượng ngùng nhìn nhau.
……
Đây là lần thứ hai Hình Tòng Liên đến ký túc xá của Lâm Thần, đương nhiên, đây hẳn cũng là lần cuối cùng.
Gã khom người xuống dưới gầm giường, lấy ra một cái thùng giấy lớn bên dưới cái giường gỗ giản dị theo chỉ thị của Lâm Thần.
“Anh có thể đến chỗ tôi ở đó, nhà tôi rộng lắm.” Hình Tòng Liên nhẹ nhàng phủi lớp bụi mỏng trên nắp thùng, sau đó làm như thản nhiên nhìn sang Lâm Thần.
“Anh không đến để lấy thư, có chuyện gì rồi?”
Hình Tòng Liên thở dài, có một người bạn biết đọc suy nghĩ thật là phiền phức mà.
“Có hai việc.”
“Ừ?”
“Thứ nhất, Vu Yến Thanh có thể là chết do tự sát. Thứ hai, chúng tôi vừa tìm được một số dung dịch tiêm trong phòng dụng cụ.”
“Loại dịch tiêm nào?”
“Loại Propiophenone.”
“Thuốc kích thích?” Hiếm khi Lâm Thần nhíu mày: “Thuốc kích thích liều cao, đúng là sẽ làm cho tinh thần con người rối loạn, người chủ cửa hàng trái cây lúc trước hẳn cũng đã sử dụng loại thuốc tương tự, điều này thì có thể giải thích được, nhưng vẫn rất kỳ lạ……”
“Khi anh cần có đầu mối gì, thì nó liền lập tức hiện ra trước mắt anh, đương nhiên là kỳ lạ rồi.” Hình Tòng Liên ngồi bệt xuống đất, nói tỉnh bơ.
Nói chuyện với người thông minh đúng là thỉnh thoảng sẽ ăn ý như vậy.
Lâm Thần cũng ngồi xuống, anh không nói gì mà chỉ mở thùng giấy ra.
Hình Tòng Liên cũng từng nghĩ đến mình sẽ thấy rất nhiều thư trong thùng, nhưng vẫn không ngờ là lại nhiều đến mức này.
Những lá thư kia nhét đầy cả một thùng giấy, vừa mở nắp là đã có vài phong thư rơi ra.
Hình Tòng Liên trợn mắt nhìn.
Lâm Thần không để ý đến đối phương, anh nhanh tay phân loại thư trong thùng, đặt một phần thư được chọn ra xuống đất, phần còn lại thì nhét vào thùng, sau cùng đóng chặt nắp lại, lúc này trên mặt đất đã có hơn mười lá thư được đặt ngay ngắn.
Động tác của anh từ đầu đến cuối đều trôi chảy mượt mà.
“Còn bên trong là?” Hình Tòng Liên há miệng, thăm dò.
“Cũng là thư người khác gửi.” Lâm Thần đáp.
“Anh chưa từng đọc à?”
“Chưa.”
“Ai gửi thư cho anh nhiều vậy?” Hình Tòng Liên hỏi, cảm thấy mình nghe có vẻ rất tọc mạch.
“Chúng ta rất thân à?”
“Hình như là không thân lắm.” Hình Tòng Liên tủi thân nói.
“Vậy tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
Hình Tòng Liên không biết phải trả lời tiếp thế nào nữa, nhớ lại dáng vẻ nịnh hót của giáo sư Phó vào lần đầu gặp Lâm Thần, anh ta chỉ có thể học theo, dựa cằm vào trên thùng giấy rồi mở to mắt nhìn anh.
Quả nhiên, Lâm Thần lại dời mắt đi, tiếp tục nói: “Tương tự vậy, tôi không thân với người gửi thư này, vì sao phải đọc chứ?”
“Hình như cũng có lý.” Hình Tòng Liên nói.
Trong phòng khá yên tĩnh, ngoài cửa cũng không có tiếng mưa.
Lâm Thần mở một phong thư ra đọc cẩn thận, Hình Tòng Liên cũng đọc thư.
So với Lâm Thần thì tốc độ đọc của Hình Tòng Liên rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã đọc hết rồi, anh ta vừa sờ lớp da gà của mình vừa cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng.
“Thật là đáng sợ.” Hình Tòng Liên đẩy mấy lá thư về phía Lâm Thần: “Tất cả đều miêu tả nỗi đau khi người ta chết.” Sau đó anh lại cầm một lá thư lên, giũ giũ tờ giấy: “Cái này là ai nói đây, ‘cho tôi một tá trẻ sơ sinh, tôi có thể biến chúng thành kiểu mẫu mà anh muốn có’?”
Lâm Thần đặt thư xuống, nói với Hình Tòng Liên: “Đây là quan điểm của trường phái tâm lý học hành vi do John Broadus Watson thành lập.”
“Nói vậy là Vu Yến Thanh cũng học tâm lý học à?” Hình Tòng Liên xoa lớp râu màu nâu trên cằm mình, hỏi, “vậy thì cô ta để cát bên cạnh các xác chết là vì trong phòng anh có khay cát, cô ta đặc biệt đi nghiên cứu liệu pháp khay cát?”
Lâm Thần rũ mắt: “Nếu cô ấy xem tất cả các sự kiện là một cuộc điều trị theo liệu pháp khay cát, vậy thì rõ ràng là cô ấy đang thể hiện cái chết, ép chúng ta phải đối diện với cái chết, nhưng đồng thời, những hành vi này cũng phản ánh rằng……”
“Phản ánh cái gì?”
“Trong tiềm thức, cô ấy cực kỳ sợ cái chết.” Lâm Thần nhấn mạnh từng chữ.
Hình Tòng Liên ngẩng phắt đầu lên, đột nhiên nghĩ đến điểm mấu chốt nào đó: “Nhưng có vấn đề!”
“Nếu cô ấy sợ cái chết đến thế, thì vì sao lại dám tự sát?” Lâm Thần bình thản hỏi.
—
Propiophenone: một hợp chất hữu cơ có công thức CHO, dạng lỏng hoặc kết tinh hình lá, không màu hoặc màu vàng nhạt, không tan trong nước, thường được dùng trong các ngành công nghiệp sản xuất thuốc, hương liệu, tinh dầu, chất tổng hợp hữu cơ, v.v. (tham khảo tại Baike Baidu)
John Broadus Watson: là một nhà tâm lý học người Mỹ (tham khảo tại Wikipedia)