TÂM LÝ PHẠM TỘI
Tác giả: Trường Nhị
Dịch: Mặc Thủy
Phần // Hai Nẻo Đường
Chương // Vận mệnh
“Ngầu không!”
Vương Triêu nhấn nút tạm dừng, hình ảnh cuối cùng dừng lại trên nụ hôn gió thấp thoáng nét cười của thiếu niên.
Kỹ thuật viên tuổi trẻ lại thích nói nhiều hưng phấn khen ngợi, thế là không hề bất ngờ nhận được một cú cốc đầu của đội trưởng.
“Cậu cảm thấy thú vị hả?” Nhìn thiếu niên trong băng ghi hình, Hình Tòng Liên lạnh lùng hỏi.
“Cướp xe mà, lại chỉ vì mấy viên kẹo, ảo tưởng không chỉ là lớn, mà là lớn khủng bố ấy……” Vương Triêu lại cằn nhằn vài câu, sau đó mới ý thức được không khí bất thường, cẩu ngẩng đầu lên, phát hiện sắc mặt Hình Tòng Liên đã tái xanh, “sếp, nghiêm túc là anh thua rồi, có ai bị thương đâu, không phải là rất ngầu à?”
“Không ai bị thương? Là may mắn không có ai bị thương!” Hình Tòng Liên giật lấy con chuột rồi kéo thanh tiến độ, hình ảnh chuyển sang cảnh thiếu niên giơ súng: “Cậu có từng nghĩ đến nếu thằng nhóc này bất cẩn bắn trượt, rồi viên đạn bắn ngược lại thì sẽ có bao nhiêu người mất mạng không hả!”
Trên màn hình, bàn tay cầm súng của thiếu niên rất vững, vững như bàn thạch.
Tư thế này tuyệt đối không thể là của một thiếu niên không hiểu chuyện, vì thế đó chắc chắn không thể là một đứa trẻ bình thường.
Có lẽ hành khách trong xe không phát hiện ra, nhưng nhìn trong băng ghi hình thì sẽ rất dễ dàng thấy rõ từ khi thiếu niên giơ súng, ánh mắt cậu ta chưa hề rời khỏi ống kính máy quay.
Cậu ta đang nhìn vào máy quay, đang nhìn thẳng vào những người đang xem băng ghi hình.
Vương Triêu bị mắng không dám phản bác, chỉ đành giả vờ uống trà, rồi vì không để ý nên uống sạch hơn nửa ly trà chanh đá.
Cũng may là có thông báo nhấp nháy ở góc phải trên màn hình máy tính đã cứu cậu một vố, cậu nhanh chóng mở khung trò chuyện ra, trong đó là hình chụp mới nhất do đội công an khu vực đang kiểm tra hiện trường gửi về.
Trong hình là một viên đạn được tìm thấy trong chiếc xe khách bị cướp.
Hình Tòng Liên cúi xuống nhìn tấm hình: “Lại là súng ngắn ổ xoay mm?”
Vương Triêu bật lại video, chụp lấy màn hình rồi phóng to khẩu súng trong tay thiếu niên.
“Chắc chắn vẫn là cùng một khẩu.” Vương Triêu nghiến răng, “vụ án này thật kỳ quặc, thằng nhóc đó có bệnh không vậy, thật sự không cần mời chuyên gia đến xem à?” Cậu thăm dò hỏi.
Từ sau khi Lâm Thần mất tích, cố vấn tâm lý học ban đầu của cục cảnh sát – giáo sư Phó Hách – bị đả kích quá nặng nề, chọn quay lại trường cũ của mình là đại học Vĩnh Xuyên để dạy học, thế là cái chức cố vấn tâm lý này bị để trống, vì muốn lấp chỗ trống nên cơ quan phía trên đã chỉ định một chuyên gia là ngôi sao mới trong ngành tâm lý học tội phạm làm cố vấn cho đội cảnh sát hình sự thành phố Hoành Cảnh.
Hình Tòng Liên vừa nghe thì trừng mắt: “Cậu nói cái tên đầu xù vừa mới gặp đã bảo tôi phải đi khám bệnh đó hả?”
“Tên đó cũng bảo em mắc chứng Hyperactivity nè, lúc đó em còn không biết nó là gì đâu.” Vương Triêu đập bàn, tức không để đâu cho hết: “Sau đó em về nhà tìm thử, anh đoán xem là cái gì, hắn nói em bị mắc ‘chứng tăng động’, ông đây mà mắc chứng tăng động á!”
Cậu vừa nói vừa tức giận ngả người ra sau, một tay xoay bút, tay còn lại vỗ vỗ vai Hình Tòng Liên, một mẩu tro giấy tiền nhỏ rơi xuống khỏi đầu vai Hình Tòng Liên, Vương Triêu nhặt lấy, hỏi: “Anh lại đi thăm mộ A Thần à?”
“Có thể chuyên tâm nói xấu người khác không?” Hình Tòng Liên gượng gạo đứng thẳng người dậy, nhanh tay phủi bay tro giấy mà Vương Triêu đang cầm.
Đã khá lâu kể từ khi Lâm Thần rơi xuống sông, lâu đến nỗi dường như người tên Lâm Thần này chưa từng xuất hiện trong thành phố, anh chỉ thỉnh thoảng đến trước mộ Lâm Thần ngồi một chút, đa phần là khi gặp phải vụ án quá kỳ lạ quá phức tạp, khiến anh không lần ra đầu mối mà thôi.
Vụ án cướp liên hoàn lần này cực kỳ lạ lùng, thậm chí còn quỷ dị hơn cả vụ án của Phùng Bái Lâm, một tên cướp chuyên môn chọn đường cao tốc, cầm súng cướp xe khách, thân thủ nhanh nhẹn, đã từng được huấn luyện bắn súng chuyên nghiệp, luôn có thể kiểm soát một chiếc xe khách chỉ trong vòng giây, nhưng điều buồn cười nhất chính là cậu ta mạo hiểm cướp xe khách chỉ vì vài viên kẹo.
Thiếu niên rực rỡ như cầu vồng, truyền thông thậm chí còn gọi cậu ta là “Tên cướp ngọt ngào”, trẻ con yêu thích, các cô gái thì ngươõng mộ, thậm chí đối tượng bị cướp là công ty Vận chuyển Hành khách Đồ An cũng nhờ đó mà kiếm thêm kha khá, cho nên nhìn thế nào cũng thấy sự kiện này chỉ là một trò đùa do một nhóm người đặc biệt nào đò bày ra để trêu chọc công chúng.
Hình Tòng Liên thì lại rất bất an, anh không thể miêu tả rõ nguồn cơn, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy nó như một trò chơi gỡ bom vậy, chỉ cần cắt sai một sợi dây là quả bom sẽ lập tức nổ tung.
Tay dính đầy nước đọng trên thành ly trà chanh, anh dùng bàn tay ướt đẫm đó chà lên mặt, chuẩn bị rời đi.
Nhưng thật tình cờ, khi đó ánh nhìn của anh bị nước làm nhòe, mà thậm chí trong đầu lúc đó cũng không nghĩ đến Lâm Thần.
Nhưng khi anh vô tình liếc nhìn qua màn hình máy tính, anh lại nhìn thấy một người ngồi trên ghế sau của xe khách, sau đó, trái tim anh không kìm được mà đập dữ dội.
Người đó ngồi ở vị trí bên cạnh lối đi, đội mũ lưỡi trai màu đen, dường như đang ngủ, nhưng Hình Tòng Liên lại rất rõ ràng là người nọ không hề ngủ.
Vì trước khi thiếu niên rút súng ra khỏi túi, người nọ đã ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng cậu ta.
Hành động đó cực kỳ nhỏ bé, cũng là một động tác cực kỳ ăn ý.
Dù chỉ là dự báo trước . giây, thì cũng vẫn là biết trước.
Cho nên đó không phải là tình cờ, nhưng có tình cờ hay không cũng chẳng quan trọng nữa, vì Hình Tòng Liên thật sự quá quen thuộc với gương mặt nọ.
Quen đến mức dù chỉ là trong băng ghi hình đen trắng, dù chỉ có đôi mắt lộ ra, Hình Tòng Liên cũng vẫn nhận ra được.
Đó chính là Lâm Thần.
Hình Tòng Liên nhấn phím Enter, hình ảnh tạm dừng, ngón tay trắng bệch quá độ của anh vẽ một vòng tròn trên màn hình, ngay đúng gương mặt đó.
Vương Triêu nhìn chằm chằm vào video một lúc, hỏi: “Sếp, không phải anh định nói trên xe có đồng bọn của tên nhóc kia chứ hả?”
“Đây là Lâm Thần!”
Vương Triêu sững sốt, cậu vội vàng chụp màn hình lại, phóng lớn lên, nhưng dù cho những điểm ảnh kia đã bị phóng to đến bằng một cái móng tay thì cậu cũng không thể liên hệ người trong hình với Lâm Thần.
Cho nên, cậu chỉ có thể trịnh trọng quay đầu lại nhìn vào mắt Hình Tòng Liên, nghiêm túc nói: “Sếp, nói thật lòng em thấy chuyên gia nói đúng đó, anh nên đi bệnh viện khám thử xem.”
Hình Tòng Liên cốc Vương Triêu một cái thật mạnh.
Nhóc kỹ thuật viên ôm đầu, khóc không ra nước mắt.
……
Dù cho người của cục cảnh sát có xem băng ghi hình bao nhiêu lần đi nữa, thiếu niên cướp xe đã nhảy vào rừng cỏ lau mênh mông, đã biết trước là sẽ không tìm được nữa, hành khách được giải cứu được chia ra đưa về khu nhà ăn ở trạm dừng chân gần đó nhất, ăn một vài món đơn giản rồi chờ để lấy lời khai.
Không khí trong nhà ăn đầy dầu mỡ, nhưng nhiệt độ vẫn còn thấp.
Cho nên đa số hành khách đều ngồi ở một góc gần cửa sổ, để ánh nắng ấm áp rọi lên người mình, họ bàn tán với nhau, nhưng không ai cảm thấy lo sợ hay bất an vì vụ án cướp xe vừa rồi.
Ngoài rìa nhóm người, trong một góc tương đối khuất sáng là một thanh niên đang cởi khăn quàng cổ của mình ra, quấn lên cho bà cụ đang lôi kéo hành lý rất nặng bên cạnh anh.
Bà cụ dường như rất vui khi thấy một chàng trai ưa nhìn như thế ngồi cạnh mình, bà sờ sờ chiếc khăn quàng, cười ha ha rồi lấy trong túi xách của mình một quả quýt, nhét vào tay anh.
Quýt rất lạnh.
Nếu Vương Triêu có mặt, cậu chắc chắn sẽ phải quỳ xuống mà xin rút lại câu nói lúc trước của mình.
Đó chính xác là Lâm Thần, người đã rơi xuống dòng nước xiết cùng với Phùng Bái Lâm, thậm chí cả xác cũng không vớt được.
Lâm Thần sờ quả quýt đã bị đông lạnh, rồi như lơ đãng nhìn về phía cửa ra vào.
Lần đầu tiên anh nhận ra vận mệnh của mình đúng là không tốt chút nào cả.
Nếu ai đó vì muốn ra đi mà giả chết lừa gạt một số người, trong đó bao gồm cả người bạn rất quan tâm đến mình, thì chắc chắn người đó sẽ rất sợ hãi khi phải gặp lại người bạn mà mình đã lừa.
Hoặc sẽ có một ngày, họ sẽ gặp lại nhau giữa biển người mênh mông, đây là một giả thiết được lập ra để chuẩn bị cho ngày gặp lại.
Nhưng trong số những giả thiết ấy lại không có việc ngồi lên chiếc xe khách chạy ngang qua đoạn đường mà người bạn kia phụ trách, đồng thời gặp phải kẻ cướp.
Giả thiết này quá vô lý cũng quá trêu ngươi.
Vận mệnh thật là vô tình.
……
Một người khác cũng đang cảm khái vận mệnh vô tình, đương nhiên chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự đã bi thương mất nửa năm, lúc này đang ngồi trong cục cảnh sát.
“Báo cho các anh em ở hiện trường là mời hết hành khách trên xe đến trạm dừng chân nghỉ ngơi, phía cảnh sát sẽ sắp xếp một chiếc xe khác đưa mọi người đi, nhớ kỹ, trước khi tôi đến thì KHÔNG CHO AI ĐƯỢC ĐI.” Hình Tòng Liên vừa nhếch mép cười vừa nhấn mạnh từng chữ.
Anh nói xong thì quay đầu định đi, nhưng đến lúc định mở cửa ra thì đã có người đẩy cửa vào trước.
Người đến có vẻ như là một người thành công trong sự nghiệp, hắn ta mặc một cái áo khoác dài đến đầu gối màu café sữa, cổ quấn khăn quàng carô màu xám khói.
Hình Tòng Liên bắt tay với hắn, đối phương rút một tấm danh thiếp mạ vàng ra, dùng hai tay đưa đến trước mặt anh: “Dương Điển Phong, giám đốc Tổng công ty Vận chuyển Hành khách Đồ An.”
Trên thực tế, vì vụ án cướp xe khách liên hoàn này mà anh đã giao thiệp vài lần với công ty Vận chuyển Hành khách Đồ An, mấy tên doanh nhân này cực kỳ cứng đầu, không chịu phối hợp điều tra, cho nên Hình Tòng Liên nhận danh thiếp rồi tỏ ra cực kỳ mất kiên nhẫn quay lại bàn làm việc của mình, đốt một điếu thuốc nhét vào miệng: “Anh Dương có chuyện gì sao?”
“Vụ án trên cao tốc Hoành Cảnh ấy mà, phải nhờ đội trưởng Hình quan tâm hơn một chút.”
Nghe thấy kiểu lên giọng hách dịch này, Hình Tòng Liên rít một hơi rồi nhả ra vòng khói, “Thật ra các ngươi còn vui muốn chết kia mà.”
“Sao đội trưởng Hình lại nói thế?”
“Không dưng nhảy ra một tên cướp xe khách, cái này còn hơn cả quảng cáo trên giờ vàng nữa ấy nhỉ.”
“Vậy đội trưởng Hình cho rằng vụ án cướp liên hoàn là do công ty chúng tôi bày ra?”
Trên khăn quàng cổ của Dương Điển Phong lộ ra một góc logo nhỏ chứng tỏ nó là bản giới hạn của một cửa hàng chuyên bán hàng hiệu, chỉ một chiếc khăn quàng cổ này cũng có giá bằng nửa năm tiền lương của anh.
“Làm gì có.” Hình Tòng Liên đáp qua loa.
“Có thể đội trưởng Hình cho rằng đây là một trò chơi mà công ty chúng tôi bày ra để quảng cáo, nhưng trên thực tế, mạo hiểm lớn như thế này chỉ để giành lấy một vài phần trăm trong thị trường là điều không có lợi.”
“Giám đốc Dương đến tìm tôi chỉ vì vài câu nói này thôi à?”
“Thật ra, kẻ hèn này chỉ muốn cung cấp thêm manh mối cho đội trưởng Hình mà thôi.” Dương Điển Phong lấy từ trong cặp công văn của mình một chiếc máy tính xách tay màu xám bạc, “Công ty chúng tôi lắp đặt hệ thống thông tin căn cứ theo địa lý và hệ thống tự động gọi cấp cứu trang bị hệ vi cơ điện tử MEMS cho mọi chiếc xe khách, hôm nay, máy tính lắp đặt trên chiếc xe khách số hiệu A bị cướp đi, nhưng chúng tôi phát hiện tín hiệu xe khách không biến mất.”
Vương Triêu đứng bật dậy, cậu giật lấy máy tính trong tay Dương Điển Phong, gõ lộc cộc trên đó một hồi rồi đột nhiên nói: “Sếp, hướng đường Bắc Hòa Bình, chạy về phía nam.”
Dương Điển Phong khoanh tay dựa lưng vào ghế, nhướn mày cười với Hình Tòng Liên.
—
Hyperactivity: Rối loạn tăng động giảm chú ý (Tiếng Anh: Attention-deficit hyperactivity disorder – ADHD) là một trong những rối loạn phát triển thường gặp ở trẻ em, đặc điểm chung của ADHD là những hành vi hiếu động quá mức đi kèm sự suy giảm khả năng chú ý. Căn bệnh gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng học tập và gây khó khăn trong quan hệ với mọi người. (Tham khảo tại Wikipedia)
Hệ vi cơ điện tử MEMS: (Micro-Electro-Mechanical Systems) là một thiết bị và thiết bị này là một Hệ thống vi cơ điện tử được tích hợp từ các thành phần cơ khí, cảm biến, bộ chấp hành (actuators) và các mạch điện tử cùng nằm chung trên một lớp nền silicon thông qua công nghệ vi chế tạo. (Tham khảo tại Semicon)