TÂM LÝ PHẠM TỘI
Tác giả: Trường Nhị
Dịch: Mặc Thủy
Phần // Hai Nẻo Đường
Chương // Tư cách
Hình Tòng Liên cho rằng cho đến hiện tại thì sự việc này vẫn rất thú vị.
Ví dụ như anh muốn để Lâm Thần phải chờ thêm một chút, muốn trừng phạt tội im lặng giả chết, vô tình vô nghĩa của Lâm Thần, thế nhưng thật không ngờ người bị dằn vặt suốt dọc đường lại biến thành chính mình.
Hoặc ví dụ như, anh đã tưởng tượng ra một vài tình cảnh khi gặp lại Lâm Thần, nhưng khi đến dưới cầu thang, anh nghe được những gì Khương Triết nói thì đối sách gì đó kia đều hoàn toàn không đủ dùng nữa.
Anh vịn vào lan can, đi lên cầu thang, chân thành cảm thấy vận mệnh đúng là một thứ thú vị.
Đầu cầu thang tầng hai thế mà lại bị một Hoàng Trạch đang phẫn nộ và một Khương Triết còn tức giận hơn cả Hoàng Trạch chiếm cứ.
Cách hai bóng người, Lâm Thần cũng đồng thời nhìn thấy Hình Tòng Liên, họ nhìn vào mắt nhau, đến giờ mới cảm nhận được tất cả những kịch bản được vẽ ra trước đó dường như đã mất hiệu lực trong khoảnh khắc này.
Tự nhiên như sông ắt phải vào biển, như qua mùa đông ắt sẽ đến ngày xuân.
Thì ra cuộc gặp gỡ này lại bình thường như thế.
Nếu đã bình thường thì không cần phải quá kích động.
Lâm Thần nhẹ lau khóe miệng, còn Hình Tòng Liên thì làm như không thấy Hoàng Trạch và Khương Triết, đi xuyên qua giữa hai người kia đến trước mặt anh.
“Hắn đánh anh à?” Đội trưởng đội cảnh sát hình sự cực kỳ cao lớn, mặc áo khoác của cảnh sát, trên người còn vương hơi lạnh của gió xuân, trộn lẫn với hơi thở của thuốc lá mùi bạc hà, lạnh, nhưng cũng thật ngọt ngào.
“Đúng vậy.”
“Đau không?”
“Đau.”
Lâm Thần trả lời xong thì mãi không nghe được câu hỏi tiếp theo nữa, anh ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thẳng vào đôi mắt của Hình Tòng Liên, đôi con ngươi ấy có một chút ánh lục, lại pha lẫn ánh lam, sâu như biển cả.
Lúc này Lâm Thần phát hiện ra tóc của Hình Tòng Liên đã cắt thành đầu đinh, gương mặt pha lẫn nhiều huyết thống thật sự quá điển trai.
Anh rất ít khi chú ý đến ngoại hình của người khác, anh vẫn luôn nhìn thẳng vào những điều không mấy liên quan đến tướng mạo, ví như cảm xúc hoặc thái độ, nhưng hôm nay anh quả thực chỉ đang đơn thuần nhìn ngắm gương mặt của Hình Tòng Liên.
Hình Tòng Liên có lẽ thật sự không ngờ rằng anh chỉ đơn thuần thưởng thức ngoại hình của mình, cho nên khi thấy anh ngẩng đầu như vậy, nên ngẫm nghĩ rồi nói: “Không sao là tốt rồi.”
Nửa năm, một trăm tám mươi ngày, khi rảnh rỗi Lâm Thần thường nghĩ nếu Hình Tòng Liên biết mình chưa chết thì sẽ nói gì nhỉ, nhưng xét đến dòng máu kỳ lạ của người kia, không chừng sẽ lại nói ra một câu kỳ quặc nào đó, anh thật sự không ngờ Hình Tòng Liên chỉ đơn giản như thế.
Không sao là tốt rồi……
Không có lời nào nhẹ nhàng hơn nữa, cũng không có điều gì nặng nề hơn thế.
Lâm Thần hơi rung động.
Hình Tòng Liên nói xong, thấy anh vẫn bất động, có lẽ là cảm thấy mình làm chưa đủ, bèn tiến lên nửa bước giang tay ôm lấy anh, cái ôm của Hình Tòng Liên nhẹ nhàng, ôm thật chặt rồi buông ra, nhiều nhất cũng chỉ hai hay ba giây.
Nhưng Lâm Thần như đã ngửi thấy mùi nhang khói trên người Hình Tòng Liên, thế nên anh thở dài, nhẹ như không.
Thật ra, cảnh Hình Tòng Liên và Lâm Thần trao đổi rồi ôm nhau cũng chưa đến một phút, nhưng trong mắt Hoàng Trạch thì đã quá đủ để hắn nhức mắt.
Hình Tòng Liên buông Lâm Thần ra rồi, ánh mắt một lần nữa hướng về bên mặt Lâm Thần, gò má Lâm Thần tím xanh, khóe miệng cũng rách, thậm chí vẫn còn đang rỉ máu, Hoàng Trạch ý thức được mình ra tay quá nặng, mà đúng ngay lúc đó, hắn thấy Hình Tòng Liên quay đầu nhìn mình.
Ánh mắt của Hình Tòng Liên lạnh nhạt, dường như đang nói: Muốn đánh cũng là tôi đánh, anh có tư cách gì?
Đó là sự lạnh nhạt pha trộn với khinh bỉ và xem thường.
Bị người khác xem thường, đây là điều mà từ nhỏ đến lớn Hoàng Trạch chưa từng trải qua, Hình Tòng Liên chỉ cần một ánh mắt đã thành công nhen nhóm lửa giận trong lòng hắn.
Hắn giữ lấy Khương Triết đang định phản kích, lạnh lùng nói với Hình Tòng Liên: “Từ khi vụ án xảy ra đến nay đã gần hai giờ đồng hồ, vậy mà đội trưởng Hình đến lúc này mới xuất hiện?” Không chờ Hình Tòng Liên trả lời, hắn lại nói tiếp: “Nếu không biết Lâm Thần đang ở đây, đội trưởng Hình còn định để hành khách chờ bao lâu?”
Là người phụ trách bộ phận Thanh tra cấp cao, lời nói vừa rồi của Hoàng Trạch là cực kỳ dễ gây mất lòng, hơn nữa còn phủ nhận toàn bộ sự hiện diện của công an khu vực đã có mặt ngay từ đầu để trấn an hành khách.
Các hành khách hơi xôn xao như đang phụ họa.
Hình Tòng Liên có rất nhiều lý do để giải thích, ví dụ như có manh mối mới cần phải điều tra, hoặc là bị kẹt xe, nhưng bất cứ lý do nào cũng đều không thích hợp, đều có vẻ như đang đùn đẩy trách nhiệm nếu được nói ra vào lúc này.
Vậy thì không giải thích mới là là giải thích tốt nhất.
Thế là anh vỗ vai Lâm Thần, sau đó gật đầu ra hiệu với các hành khách: “Chờ xe của bên công ty vận tải hành khách đến, mọi người có thể đi rồi, đã làm phiền mọi người phải chờ.”
“Đội trưởng Hình, anh để các hành khách rời đi, đã lấy lời khai hết chưa, nếu để mất đầu mối quan trọng thì anh có gánh nổi trách nhiệm này không?” Hoàng Trạch cười lạnh hỏi.
“Anh có vội đi không?” Hình Tòng Liên hỏi Lâm Thần.
“Tạm thời thì không bận gì.”
Hình Tòng Liên gật đầu, chỉ vào Lâm Thần mà nói với Hoàng Trạch: “Đầu mối nói tạm thời sẽ không đi.”
Hoàng Trạch nghẹn lời, nhất thời không nói ra được câu nào.
“Đầu mối của đội trưởng Hình chính là nghi phạm giết người trong một vụ trọng án à?”
Có vẻ như cảm thấy đối tượng mà mình nịnh bợ rơi vào thế yếu, Khương Triết đứng bên cạnh không nhịn được lên tiếng.
“Chuyên gia Khương.” Hình Tòng Liên nghiêm giọng quát y.
Khương Triết giật nảy mình.
Hình Tòng Liên mỉm cười nói: “Chúng ta đang sống trong một đất nước có luật pháp, làm việc hay nói năng đều cần phải có chứng cứ đấy.”
“Anh muốn biết cái gì, tôi có thể nói cho anh biết.”
“Khương Triết!”
Hoàng Trạch đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời Khương Triết, hắn nói: “Cấp bậc của đội trưởng Hình không đủ để tiếp xúc với tin tức tuyệt mật.”
Nghe vậy, Khương Triết chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Thần, sau đó không nói tiếp.
“Phải chăng đội trưởng Hình không định làm việc theo quy trình nữa?” Hoàng Trạch đổi giọng, nói rất nghiêm nghị.
Thái độ của hai người kia chẳng ra làm sao cả, Hình Tòng Liên bèn đáp: “Chắc chắn là không rồi, bây giờ tôi chuẩn bị đến hiện trường vụ án xem xét đây, Thanh tra Hoàng muốn đi cùng không?”
“Nếu như thế, bây giờ đội trưởng Hình đã có thể dành thời gian mà tán gẫu với anh Lâm được rồi, vụ án này sẽ giao cho cảnh sát của tỉnh giải quyết, đội trưởng Hình có thể nghỉ ngơi rồi.” Hoàng Trạch tiến lên trước mấy bước, khẽ vỗ vai anh.
Từ khi Hình Tòng Liên tiếp nhận vụ án cướp xe liên hoàn đến nay đã được hơn một tháng, Hoàng Trạch chỉ nói một câu nhẹ như không là đã đá anh ra khỏi vụ án rồi, thậm chí còn không thèm đưa ra lý do.
Bất cứ ai nghe lời nói như vậy đều sẽ tức giận, thậm chí là ồn ào phản đối, nhưng Hình Tòng Liên thì không, dù sao thì anh cũng thật sự không để Hoàng Trạch vào mắt.
“Được đấy, ở đây anh lớn nhất, anh nói sao thì là vậy đi.” Anh bĩu môi với Lâm Thần, cho hai tay vào túi, quay người bỏ đi.
Lâm Thần cũng rất tự nhiên đi theo.
Họ vừa đi vừa nhỏ giọng trao đổi.
“Sao anh lại phát hiện tôi?”
“Trước khi thằng nhóc kia ra tay, anh đã nhìn nó một cái đó.”
Thanh tra Hoàng còn đứng lại một bên nghe thấy vài câu nói truyền đến, thế là càng tức giận hơn.
……
Chờ đến cạnh xe Jeep của Hình Tòng Liên rồi, Lâm Thần mới phát hiện trên ghế phó lái còn một người đang ngồi.
“Dương Điển Phong, giám đốc của công ty vận tải bị cướp.” Hình Tòng Liên làm như vô tình nói.
Lâm Thần gật đầu, ngồi vào ghế sau.
“Thế nào?”
Thấy Hình Tòng Liên lên xe, Dương Điển Phong lập tức quan tâm hỏi.
“Chẳng sao cả, cấp trên không cho điều tra nữa.”
“Sao lại thế chứ!”
Hình Tòng Liên chẳng mấy quan tâm, anh đóng cửa xe rồi quay sang nhìn Lâm Thần, nói: “Không liên quan đến anh đâu, Hoàng Trạch từ lâu đã muốn đá tôi ra rồi……”
“Tôi biết, nhưng chiếu theo điều bốn chương ba trong Điều lệ điều tra các vụ án liên tỉnh, nếu xảy ra vụ án quá lớn, để đảm bảo sự phân phối hợp lý nhân sự của cảnh sát, cảnh sát hình sự tại địa phương cần nghe theo sắp xếp thống nhất của cấp trên, tuy nhiên trong tình huống không ảnh hưởng đến việc điều tra, cảnh sát hình sự tại nơi vụ án phát sinh có quyền được điều tra độc lập.”
“Thuộc bài nhỉ.” Hình Tòng Liên đốt một điếu thuốc ngậm vào miệng, giống như đã dự định từ trước, anh nhanh chóng khởi động xe, “Vậy thì cùng điều tra nhé?”
“Ừ.”
Nghe được câu trả lời này, Hình Tòng Liên mới thoáng cười.
Mười phút sau, họ đến được hiện trường vụ án chân chính.
Bên ngoài xe khách đã được chăng dây cảnh giới, hai chú cảnh khuyển giống Malinois vừa trở lại, một trong số chúng ngậm chiếc giày màu vàng sáng, làm gì cũng không chịu nhả.
“Chuyện gì thế này?” Hình Tòng Liên xuống xe hỏi.
“Nghe nói đuổi theo cả km mà chỉ tìm được một chiếc giày.” Vương Triêu đã có mặt tại hiện trường từ trước cúi người xoa đầu chú chó nghiệp vụ.
Nhân viên huấn luyện đang cố gắng lấy chiếc giày ra khỏi miệng nó, Lâm Thần lặng lẽ đến bên cạnh Hình Tòng Liên, Vương Triêu ngẩng lên nhìn anh, thấy vậy thì không nói gì mà chỉ đấm lên lưng Hình Tòng Liên một cái: “Sếp à anh làm gì mà ra tay nặng vậy, A Thần nhà ta là trí thức mà!”
Khi bị đánh lén, Hình Tòng Liên đang đeo găng tay kiểm tra chiếc giày kia, anh lảo đảo một cái, suýt nữa thì dán mặt vào chiếc giày, đang định kêu oan thì dường như phát hiện ra điều gì bất thường.
Học theo động tác của Hình Tòng Liên, Lâm Thần cũng ngửi thử, không khí không những có mùi cỏ cây dịu nhẹ mà còn thoáng có mùi thơm.
“Cái mùi này, nước hoa?” Không biết từ lúc nào, Dương Điển Phong đã ghé sát đến bên cạnh Hình Tòng Liên, ngồi xuống ngửi ngửi rồi đưa ra kết luận.
“Sao?”
“Rất giống mùi Lancôme Miracle, nhưng tôi cũng không chắc lắm.”
“Đó là cái gì?”
“Một loại nước cho dành cho nữ, rất nhiều cô gái thích mùi này.” Dương Điển Phong nhớ rõ ràng, “Nhưng theo mức độ giữ mùi này thì rất có thể người kia cố tình xịt nước hoa lên giày?”
“Để đánh lạc hướng.” Hình Tòng Liên nói.
“Vậy sao?” Dương Điển Phong nhìn Hình Tòng Liên mà cười, ánh mắt toát ra vẻ sùng kính: “Cũng may là anh đồng ý tiếp tục điều tra.”
~~