TÂM LÝ PHẠM TỘI
Tác giả: Trường Nhị
Dịch: Mặc Thủy
Phần // Hai Nẻo Đường
Chương // Bẫy rập
Có những điều chỉ có thể nói với một người nhất định; có những điều lại tuyệt đối không thể nói cho một người nào đó nghe. Điều này không phải là giả dối, chỉ là thời cơ và đối tượng để nói không thích hợp.
Thời gian mà Lâm Thần và Hình Tòng Liên trao đổi rất ngắn, đến khi lên lầu thì thấy một mình Vương Triêu đang điều khiển hai cái máy tính, kỹ thuật viên trẻ tuổi gật đầu với họ, hàm ý là phần mềm truy vết đã ok, có thể gọi cho kẻ bắt cóc rồi.
Chiếc sô pha bọc da trong văn phòng sáng bóng, tượng Tỳ Hưu trên bàn cũng lấp lóe, nụ cười của bà Hình vẫn xinh đẹp đến rung động lòng người.
Từ ông Chủ tịch hội đồng quản trị đến ngài trợ lý, thậm chí cả vị giám đốc công ty vận tải vẫn theo cùng đều nhìn họ bằng ánh mắt sáng rực, như đang chờ họ gọi điện giải cứu con tin ngay lập tức.
Nhưng hiển nhiên là Hình Tòng Liên không có ý định hành động, anh ngồi xuống cạnh Vương Triêu, kiên nhẫn nói gì đó với cậu nhóc.
Người có mặt trong văn phòng bỗng nhiên bị làm cho thất vọng, tựa như ngọn lửa cháy hừng hực bị một cơn gió nhẹ thổi tắt.
Lâm Thần nhìn quanh văn phòng một lượt, đầu tiên bước đến bên cửa sổ, đẩy cánh cửa ra, sau đó đi một vòng quanh văn phòng, lấy một cái ly giấy bên máy nước nóng, tự rót cho mình một ly.
Năm phút trôi qua, Hình Tòng Liên vẫn đang nhỏ giọng nói chuyện với Vương Triêu, còn anh thì vẫn tiếp tục uống trà.
Cửa sổ mở ra giúp không khí trong lành tràn vào, ba người còn lại trong văn phòng thì trở nên ngột ngạt hơn trước.
Cuối cùng, chủ nhân của văn phòng không kiềm chế được trước tiên, ông Chủ tịch tuổi trên tứ tuần hắng giọng hỏi: “Đội trưởng Hình đang chờ gì thế?”
Đồng thời, người không còn kiên nhẫn chính là Thanh tra Hoàng đang phải đối mặt với mười mấy đài truyền hình cách đó cả trăm cây số.
Các phóng viên đã chuẩn bị xong máy quay và thiết bị ghi âm, sau đó cứ đứng đợi gần mười phút.
Khương Triết đứng trước máy quay, cảm thấy tâm trạng hào hứng và hồi hộp vì sắp đối diện với kẻ bắt cóc sắp bị mài nhẵn rồi.
Y nhìn ra hướng bên ngoài đám đông, Hoàng Trạch vẫn đứng một mình cô độc, vẻ mặt nghiêm khắc không muốn ai lại gần. Khương Triết nghĩ rồi cất điện thoại vào trong túi, sau khi tỏ ý xin lỗi với giới truyền thông thì đi đến bên cạnh Hoàng Trạch, nhỏ giọng nói: “Thanh tra Hoàng, bên phóng viên đã chờ quá lâu rồi, nếu chỉ vì đội trưởng Hình kéo dài thời gian, khiến cho quá trình giải cứu con tin xảy ra vấn đề, người bị phóng viên chỉ trích hành động thất bại chỉ có ngài mà thôi.”
Khương Triết có lẽ đã bị Lâm Thần chê cười là không thuộc nổi Sổ tay chẩn đoán DSM-IV-TR, nhưng y lại nắm rất rõ tâm thái của những kẻ làm quan. Vì thế, khi y nhấn mạnh ba chữ “đội trưởng Hình”, Hoàng Trạch cuối cùng đã có phản ứng.
Dường như có linh cảm vậy, Hình Tòng Liên nhìn thời gian bên góc phải màn hình máy tính, đã qua mười phút, điện thoại của anh reo lên.
“Thanh tra Hoàng.”
‘Đội trưởng Hình.’
Sau lời chào hỏi gần như vô nghĩa, hai người ăn ý giữ im lặng.
“Thanh tra Hoàng, có chuyện gì sao?”
Hình Tòng Liên hỏi rất thản nhiên, chính vì như thế nên giọng nói của anh rơi vào tai Hoàng Trạch lại trở nên chói tai.
Hoàng Trạch lạnh giọng: ‘Tôi chỉ gọi để thông báo cho đội trưởng Hình, vì vụ án này đã từ án cướp xe đơn giản thăng cấp lên thành án bắt cóc con tin, đồng thời, hiện trường xảy ra vụ án không thuộc phạm vi thành phố Hoành Cảnh, nói chính xác thì, đội trưởng Hình chỉ có thể hỗ trợ phá án, không có quyền điều khiển.’
“Tôi biết chứ Thanh tra Hoàng, không phải anh đã sớm tống cổ tôi ra khỏi vụ án này rồi sao, nhưng mà tôi vừa hay có mặt tại trung tâm giám sát, cho nên có thể giúp đỡ một chút này.” Hình Tòng Liên đổi điện thoại sang tay phải rồi vỗ vai Vương Triêu, “Kỹ thuật viên của chúng tôi cũng đang có mặt, đã xây dựng xong nền tảng truy vết rồi, anh tìm một cái laptop trước đi, sau đó tôi bảo cậu ấy nhận điện thoại, sẽ hướng dẫn anh làm sao để truy vết cuộc gọi của kẻ bắt cóc.”
Vào thời khắc bị Hình Tòng Liên vỗ vai, Vương Triêu dường như nhận được tín hiệu gì đó, cậu lập tức tải lại giao diện hiện tại, nhưng nếu Hoàng Trạch có mặt tại đây, hắn sẽ phải kinh hãi phát hiện ra đó không phải nền tảng truy vết gì cả, mà chỉ là một trang email bình thường.
Sau khi trang đã tải lại, một lá thư xuất hiện.
“Á à, Thanh tra Hoàng, xin chào, nghe danh đã lâu như sấm bên tai, không biết ngài có chơi Warcraft không, phe mà ngài chọn là Alliance hay là Horde đây?” Vương Triêu vừa nghe điện thoại vừa mở email ra.
‘Hiện giờ, kẻ bắt cóc còn đang nắm giữ mạng người vô tội, cậu cho rằng ngôn từ cử chỉ của cậu lúc này xứng đáng với huy hiệu cảnh sát của cậu hay sao?’ Hoàng Trạch không phải Hình Tòng Liên lại càng không phải Lâm Thần, nghe Vương Triêu nói những lời thoải mái vô tư như vậy liền không nể tình mà răn dạy.
“Ồ, tôi đoán ngài sẽ chọn Dwarves rồi……” Vương Triêu tỉnh bơ trả lời Hoàng Trạch, mắt cậu đọc lướt qua lá thư kia, đọc được một nửa thì trợn trừng mắt, há hốc miệng, quay sang Hình Tòng Liên làm khẩu hình: “WTF?”
Hình Tòng Liên chỉ liếc qua lá thư một cái rồi không nhìn nữa, dường như không hề bất ngờ với kết quả này, anh gõ gõ bàn ra hiệu cho Vương Triêu đừng có bỏ mặc Hoàng Trạch quá lâu.
“À đúng rồi, Thanh tra Hoàng, các bước thực hiện rất đơn giản, tôi dạy ngài cách làm sao để xâm nhập vào server của Sở Bưu chính Viễn thông nha, tôi đã để lại cửa sau trên server đó cho ngài rồi, đầu tiên cần mở MS-DOS Editor ra, tôi dạy ngài vài dòng code……”
‘Vương Triêu, làm một nhân viên cảnh sát thì đừng có biết luật còn phạm luật!’Hoàng Trạch gầm lên, ‘Đưa điện thoại cho Hình Tòng Liên!’
‘Hình Tòng Liên, anh đang làm trò gì vậy, tôi cho anh thời gian không phải là để anh xâm nhập vào mạng của Sở Bưu chính Viễn thông!’
“Thế nhưng Thanh tra Hoàng à, nếu như bây giờ chúng ta muốn giải cứu con tin thì không phải nên hàng động càng nhanh càng tốt đó sao, nếu trao đổi với nhân viên bên Sở Bưu chính Viễn thông rồi mới hành động, ba bên hợp tác cùng truy vết thì cần tốn quá nhiều thời gian……” Đội trưởng Hình nói rất vô tội.
‘Hình Tòng Liên, rốt cuộc anh muốn thế nào.’ Lúc này, Hoàng Trạch gần như đã nhận ra ý đồ của Hình Tòng Liên, ‘Anh đừng nói là để Lâm Thần đàm phán với kẻ bắt cóc, sau đó lại để cho kỹ thuật viên kia hack vào server của Sở Bưu chính Viễn thông để định vị truy vết điện thoại của kẻ bắt cóc?’
Hình Tòng Liên không giả ngu cũng không tiếp tục phản bác, anh mỉm cười rất nhẹ, đáp: “Thanh tra Hoàng, bây giờ mời anh nhận một email đi.”
Cuộc gọi cắt đứt tại đây, âm thanh tút tút trong ống nghe khiến Hoàng Trạch có cảm giác không dám tin.
Cùng lúc này, điện thoại của hắn hiển thị thông báo nhấp nháy, có một email chưa đọc.
Hoàng Trạch dù rất tức giận, nhưng vẫn mở ra.
Lá thư đó rất ngắn và giản lược, nhưng nội dung cực kỳ phong phú.
Nguyên văn lá thư là một báo cáo điều tra thông tin cá nhân, báo cáo được đưa ra bởi công ty điều tra độc lập rất nổi tiếng dưới trướng May Coen.
Mà đối tượng điều tra chính là chuyên gia tâm lý học Khương Triết, người vừa du học trở về, đang đảm nhiệm chức vị cố vấn cho cảnh sát.
Hoàng Trạch nhìn thoáng qua mái tóc rối tung của Khương Triết, nghiêng điện thoại đi, ngón tay quét qua màn hình, sắc mặt thì càng lúc càng xấu đi.
Báo cáo của công ty điều tra độc lập chỉ rõ, quá trình học tập tại khoa Tâm lý học thuộc trường đại học Ivy League của nước X mà Khương Triết đã khoe khoang có vấn đề, thực tế là trong ba năm học tại nước ngoài, y vẫn chỉ học tại một trường Cao đẳng Cộng đồng nằm ở ngoại ô của thủ đô nước X.
Sau khi Khương Triết về nước, thông qua vài mối quan hệ, y đảm nhậm chức bình luận viên trong một tiết mục tình cảm của một đài truyền hình nổi tiếng, vì có ngôn từ sắc bén, vừa hài hước lại giỏi tự giễu mình, sự chú ý của mọi người luôn chỉ nằm trên những vấn đề nóng hổi mà y tạo ra, mà sở dĩ người khác không hề hoài nghi việc y có thật sự học ở Ivy League hay không là vì y đã từng thẳng thắn thừa nhận mình thôi học giữa chừng sau những bất đồng với giáo sư, do đó không nhận được bằng tốt nghiệp.
Một kẻ lừa đảo to gan và thận trọng như vậy đã chơi đùa truyền thông và các phóng viên, thậm chí là chính Hoàng Trạch trong lòng bàn tay chỉ bằng một lời nói dối đơn giản.
Bên sô pha, Lâm Thần cầm ly trà, cũng khá là bất ngờ: “Anh tìm người điều tra Khương Triết?”
“Chính xác.”
“Trong thời gian ngắn như vậy?”
“Cơ cấu điều tra chuyên nghiệp sẽ có hiệu suất cao hơn mà.” Hình Tòng Liên ra vẻ mình cũng bất đắc dĩ thôi, “Hơn nữa, tôi cũng không thể dùng tài nguyên của cục cảnh sát để điều tra được.”
“Làm sao anh biết học vấn của Khương Triết có vấn đề?”
Hình Tòng Liên hạ mắt nhìn Lâm Thần, nói rất dịu dàng: “Thấy hàng thật rồi, tất nhiên sẽ phân biệt được hàng giả.”
Lâm Thần bất đắc dĩ thở dài, một vài kỹ năng bẩm sinh mà ngài đội trưởng đội cảnh sát hình sự thỉnh thoảng bộc lộ ra quả thực khiến người ta không chống đỡ được.
Chẳng bao lâu sau, Thanh tra Hoàng đọc xong báo cáo lại gọi điện đến lần nữa, nói bằng giọng hung hãn:
‘Hình Tòng Liên, rốt cuộc anh muốn cái gì?’
Hình Tòng Liên hít thở bình ổn, anh yên lặng chốc lát rồi đột nhiên nói rất nghiêm túc: “Hoàng Trạch, thật ra chính anh cũng hiểu rõ trong tình huống này, ai là người thích hợp nhất để trao đổi với kẻ bắt cóc, cho nên, hãy dẹp bỏ ân oán cá nhân của anh cùng những điều lệ giả tạo kia đi, mục đích của chúng ta là đưa những đứa trẻ đó bình an quay về bên cha mẹ chúng, không phải sao?”
Đầu kia điện thoại, Hoàng Trạch rơi vào im lặng, hắn rõ ràng không thể đưa ra câu trả lời phủ định về vấn đề này.
Lâm Thần và Hình Tòng Liên đã cùng nhau đào một cái hố, Lâm Thần chôn vào đó Trách Nhiệm, còn Hình Tòng Liên lại chôn vào Đạo Nghĩa.
Nhưng nếu so sánh thì, Hình Tòng Liên là kẻ có lòng dạ sâu hơn, phong cách gian trá hơn, anh âm thầm điều tra Khương Triết, lợi dụng sự thiếu hụt về phương diện kỹ thuật truy vết của hắn, sau cùng làm ra vẻ rất nghĩa hiệp và phương thức dịu dàng khó lòng phòng bị, đẩy hắn từng bước một vào hố, buộc hắn phải giao ra quyền quyết định đàm phán.
Hoàng Trạch hít một hơi thật sâu để giữ hơi thở ổn định, hắn phát hiện mình thật sự chỉ có thể giơ tay đầu hàng: ‘Vậy thì đội trưởng Hình có thể đưa ra phương án giải quyết hay không?’ Hắn hỏi.
“Bây giờ anh phê chuẩn chức cố vấn tâm lý học đi đã, như vậy là phù hợp điều lệ rồi còn gì.”
Nghe câu trả lời này, Hoàng Trạch đột nhiên nghĩ, ồ, hóa ra đơn giản như vậy,thì ra tất cả những gì mà Hình Tòng Liên sắp xếp thật ra chỉ là để Lâm Thần có một thân phận hợp lý. Nhưng ẩn sâu trong đó, Hoàng Trạch bỗng phát hiện ra chuyện của Khương Triết thay vì nói là một cái tát vào mặt, thì lại giống như một bậc thang đi xuống hơn, Hình Tòng Liên đi một vòng lớn như thế, dường như cũng chỉ là vì tôn trọng ý kiến và phán đoán của Thanh tra Cục cảnh sát là hắn.
Đối diện với một người có thủ đoạn như thế, Hoàng Trạch không còn gì để nói, vậy thì khi câu chuyện đi đến đây rồi, chỉ có thể kết thúc bằng một chữ “được” mà thôi.
Rất nhanh, rất dứt khoát.
“Mẹ nó, sếp, anh mưu mô thật.”
Nghe xong toàn bộ quá trình, nhóc kỹ thuật cuối cùng cũng không kìm được sờ da gà da vịt nổi đầy người, co cụm trong góc, từ chối đội trưởng đội cảnh sát hình sự đến gần.
Lúc này, Lâm Thần đặt ly giấy xuống, anh ngẩng lên nhìn người bạn của mình, há miệng nhưng lại phát hiện mình không nói nên lời.
~~