TÂM LÝ PHẠM TỘI
Tác giả: Trường Nhị
Dịch: Mặc Thủy
Phần // Một Hạt Cát
Chương // Thư tình
Lâm Thần cho rằng có những kẻ cứ đeo bám như âm hồn thật là phiền toái.
Hình Tòng Liên lại cảm thấy Lâm Thần có hơi rắc rối.
Sáng nay anh ta vừa đến cục cảnh sát, đang ngồi đọc báo cáo mới ra lò, bánh bao mua ở nhà ăn mới cắn được nửa cái thì đã được cấp dưới thông báo đến văn phòng Cục trưởng uống trà rồi.
Cục trưởng già rót ra một ly trà Long Tỉnh không mấy chính tông, tay nâng ly ngồi trước mặt gã, tỏ vẻ rất muốn tâm sự thâu đêm.
“Tòng Liên à, vụ án thế nào rồi?” Cục trưởng vừa xoa ly trà vừa hỏi rất sâu xa.
Hình Tòng Liên nhìn cái đầu đã hói quá nửa và cái trán sáng bóng của Cục trưởng, ngồi thẳng người dậy: “Vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, tôi đã nhận được báo cáo của tổ giám định, trên đó viết vòng treo trong công viên có dấu hiệu bị người phá hoại rất rõ ràng, cho nên, đây hẳn là một vụ án mưu sát.”
Dường như là vì nghe thấy ba chữ “án mưu sát”, vẻ mặt Cục trưởng lập tức trở nên đau xót hết sức: “Tòng Liên à, tuổi tác tôi cũng lớn rồi, tim không khỏe đâu, hy vọng là cậu có thể nhỏ giọng khi nói mấy câu từ kích thích như thế chứ?”
“Động cơ gây án và thủ đoạn phạm tội của hung thủ đều chưa rõ ràng, có lẽ là liên quan đến vụ án cát trắng ở bệnh viện và chợ……”
“Im miệng!” Cục trưởng già gần như ôm ngực mà nói: “Đừng có mà kéo quan hệ bậy bạ như thế chứ!”
“Nhưng giáo sư Phó nói……”
“Nói bậy!” Cục trưởng già đập bàn: “Phó Hách mà có được trình độ này thì thầy cậu ta nằm mơ cũng phải tỉnh rồi!”
“Dù sao giáo sư Phó của chúng ta cũng là chuyên gia ngoài biên chế mà.”
“Bừa bãi, Phó Hách chỉ học trắc nghiệm tâm lý, còn chưa bao giờ đi công tác mà cậu dám bịa với tôi là cậu ta biết phân tích án hình sự à?”
“Vậy ý của ngài là, có người chỉ dạy sau lưng giáo sư Phó?” Hình Tòng Liên hỏi ngược lại theo kiểu thần bí hết sức.
“Hình Tòng Liên!” Cục trưởng già thật sự là tức không thở nổi, “ngày hôm qua, có người tố giác với cấp trên là Cục cảnh sát thành phố Hoành Cảnh lợi dụng người ngoài tham gia vào vụ án, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính công bằng của quy trình và sự trong sạch của đội ngũ!”
Hình Tòng Liên cau mày, cũng thật lạ, chỉ trong thời gian mình còng tay Lâm Thần dẫn vào cục cảnh sát thôi mà đã có người tố giác với cấp trên rồi?
Chuyện quái gì thế này?
“Giáo sư Phó không phải là cố vấn mà ngài tuyển vào theo đúng quy trình thủ tục đó sao?” Hình Tòng Liên tiếp tục giả vờ không hiểu.
“Đồ ngốc, đương nhiên không phải là Phó Hách!” Cục trưởng già tức muốn nghẹn: “Cậu bắt ai không bắt mà lại bắt Lâm Thần!”
“Quả nhiên là Lâm Thần à?” Hình Tòng Liên nhìn chằm chằm Cục trưởng, “Lâm Thần là ai?”
Cục trưởng già nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của cấp dưới, lúc này mới ý thức được là mình đã rơi vào cái bẫy moi tin tức của đối phương.
“Thanh niên thì đừng có nhiều chuyện!” Cục trưởng già cố tỏ ra bình tĩnh, uống một hớp trà.
“Còn có người vì Lâm Thần mà đặc biệt lên tiếng chào hỏi với cấp trên của chúng ta?” Khi anh nói còn có vẻ không xác định lắm, “hôm qua tôi chỉ dẫn Lâm Thần về lấy lời khai thôi, nếu không phải là trong cục của chúng ta có người nhận ra Lâm Thần, thì cho dù có người thông qua mạng nội bộ biết được tin tức này, sau đó phản ứng nhanh như thế, tất nhiên là vì tên của anh ta đã nằm trên danh sách đen……” Hình Tòng Liên vừa nói vừa nhìn cấp trên của mình càng lúc càng đen mặt, “trước đó anh ta cũng là cảnh sát sao, nếu không phải cảnh sát, vậy thì phải từng là cố vấn của phía cảnh sát nhỉ?”
Anh ta nói xong, hy vọng có thể thăm dò chút tin tức gì từ sắc mặt của cấp trên, nhưng ông ta chỉ có vẻ mặt khó coi chứ không thèm cho anh một ánh mắt nào nữa.
“Năm nay cậu tám mươi à?” Cục trưởng già cuối cùng cũng uống xong trà, ông ta đặt ly xuống hỏi.
“Vẫn còn cách tám mươi một chút đó.”
“Cút cút cút, không có chuyện gì thì đừng có nhiều chuyện như mấy bà ngoài chợ thế!”
Sau cùng Hình Tòng Liên vẫn không hỏi ra được gì, anh chỉnh lại quần áo, đứng dậy nói: “Thật ra ý của ngài là tôi bắt buộc phải loại Lâm Thần ra khỏi việc điều tra vụ án này?” Tuy đây là một câu hỏi, nhưng giọng điệu của Hình Tòng Liên rất bình tĩnh, nghe có vẻ giống một câu trần thuật lạnh nhạt hơn.
Anh nói xong thì quay người bỏ đi.
“Đứng lại.” Cục trưởng già bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp kia, nói: “Hử, vừa rồi tôi có nói gì à?”
Dù sao thì những tay già đời như ông ta chỉ cần gặp chuyện là tuyệt đối không để lộ ra suy nghĩ thật trong lòng mình, chứ đừng nói đến việc moi ra bối cảnh của người nào đó?
Hình Tòng Liên ngồi lại vị trí của mình, ngoài cửa mưa như trút nước.
Hạt mưa rất nhỏ nhưng màn mưa rất dày, tốc độ rất mau lại bị gió lớn cuốn đi, cán dù cũng phải nghiêng ngả, thậm chí con người cũng không thể đứng vững được.
Anh ta thôi suy nghĩ, bắt đầu lật báo cáo khám nghiệm hiện trường đặt trên bàn mình.
Về cơ bản thì anh có thể đọc hiểu được từng chữ một trên bản báo cáo, nhưng lại không hiểu nổi thứ được ẩn giấu sau lưng nó.
Xác chết nam được cho ăn mặc chỉnh tề trong bệnh viện, vụ án chém người ở hàng trái cây, ông lão chết đi, vòng treo bị gãy ở công viên……
Tất cả dường như không hề có liên quan, nhưng lại chỉ vì cát mà tạo thành mối liên hệ vừa mật thiết lại như miễn cưỡng gán ghép vào nhau.
Anh ta không thể ngăn mình nghĩ đến vị quản lý ký túc xá yên tĩnh kia, nhớ đến đôi mắt vô cùng bình thản và ngôn từ cực kỳ trấn tĩnh của anh, Hình Tòng Liên rất muốn đứng bật dậy, lao vào màn mưa, chạy đến trước mặt anh để hỏi: “Rốt cuộc thì anh biết cái gì?”
Hình Tòng Liên nghĩ vậy rồi lập tức đứng dậy, cầm lấy chìa khóa, nhấc áo khoác lên, bước ra khỏi cục cảnh sát, khi chuẩn bị cất bước tiến vào màn mưa, đột nhiên anh ta lại thấy trong cơn mưa gió ngoài kia, giữa bốn bề mênh mang, có người từ phương xa đến.
Người nọ gầy yếu, cầm một chiếc dù đen, một bên nan kèo bị ép lõm xuống, tán dù bị gió thổi lung lay muốn ngã.
Thế nhưng bàn tay cầm dù lại rất vững, mỗi bước chân cũng đều rất vững vàng, thậm chí những hạt mưa rơi trên tán dù cũng tạo thành âm thanh đều đều.
Nhìn người nọ bước đến giữa cơn mưa, Hình Tòng Liên bỗng nhiên muốn hút một điếu thuốc.
Lâm Thần bước lên bậc thềm, khép dù lại, rũ đi nước mưa vương trên người mình.
Anh đã ướt đẫm, chẳng khác nào vừa được vớt từ dưới nước lên, gương mặt không có biểu cảm đặc biệt nào khác, không khách sáo cũng không vòng vo, anh hơi ngước đầu lên, hỏi thẳng thừng: “Anh muốn phá án không?”
“Muốn.” Hình Tòng Liên trả lời dứt khoát.
“Anh tin tôi không?” Anh lại hỏi.
“Tin.”
“Anh có sợ bị đả kích hay báo thù không?”
“Sợ.” Hình Tòng Liên trả lời rất thành thực, nhớ đến lời cảnh cáo của Cục trưởng vừa rồi, anh ta dường như có thể hiểu được vì sao Lâm Thần lại hỏi như thế, tưởng rằng câu trả lời của mình khiến Lâm Thần thất vọng, nhưng anh ta rõ ràng đã nhìn thấy nét cười ánh lên dưới đáy mắt anh, vì vậy Hình Tòng Liên cũng cười, rồi nói: “Nhưng tôi càng sợ không phá án được thì mất luôn tiền thưởng, dù gì thì bây giờ cũng đang là mùa tôm hùm đất béo mập nhất mà……”
Hình Tòng Liên nói vậy rồi thấy Lâm Thần gật đầu tỏ vẻ tán đồng với quan điểm của mình: “Cho nên, vì tiền thưởng và tôm hùm hầm ớt của anh, hãy để tôi tham gia.” Lâm Thần nói như vậy.
Thật ra thì giọng nói của Lâm Thần không vang, đặc biệt là giữa cơn mưa gió bão bùng này, thanh âm của anh càng nhỏ càng khó nghe rõ hơn.
Nhưng trong chính giây phút ấy, Hình Tòng Liên lại hơi sửng sốt.
Trong một phút ngắn ngủi từ khi quyết định đi tìm Lâm Thần đến khi ra khỏi cửa, Hình Tòng Liên đã từng nghĩ nên nói lời nhờ giúp đỡ với anh thế nào để nó không có vẻ quá đột ngột, cũng đã nghĩ đến việc Lâm Thần sẽ từ chối mình như thế nào.
Nhưng anh ta chưa hề nghĩ đến Lâm Thần sẽ nói với mình:
Hãy để tôi tham gia.
Nếu không có năm phút trong văn phòng Cục trưởng sáng nay, Hình Tòng Liên nhất định sẽ cho rằng Lâm Thần vẫn luôn ôm ấp ý đồ tham gia vào vụ án.
Thế nhưng khi Lâm Thần hỏi “Anh có sợ bị đả kích hay báo thù không”, anh ta bỗng nhiên ý thức được rằng Lâm Thần biết rõ mình sẽ phải gánh vác áp lực lớn như thế nào, đồng thời cũng hiểu rõ áp lực mà bọn họ phải cùng chịu đựng sẽ lớn bao nhiêu.
Nhưng anh vẫn căng dù, đội mưa, đến nơi này để nói “Hãy để tôi tham gia”.
Hình Tòng Liên rít một hơi thuốc, hỏi: “Vì sao, không phải có rất nhiều người đang ngăn cản anh điều tra hay sao?”
“Anh có để tâm không?” Lâm Thần cười, “tôi không quan tâm chút nào cả.”
Hình Tòng Liên mang một phần dòng máu Nga.
Người mang huyết thống này có sức chiến đấu cực kỳ mạnh, hơn nữa nó cũng có nghĩa là một khi anh ta muốn làm gì đó, vậy thì đừng ai mong cản đường.
Mà điều kỳ lạ nằm ở chỗ một Lâm Thần ôn hòa bình thản là thế lại có bản chất đúng như vậy.
Hình Tòng Liên bật cười ha ha, dù bị khói thuốc làm sặc đến ho sù sụ, nhưng vẫn cứ cười.
“Hoan nghênh gia nhập.” Anh ta vươn tay ra, đồng thời ném đi điếu thuốc còn cháy dở.
———
Tuy không quan tâm đến việc bị khiếu nại hay cảnh cáo, nhưng Hình Tòng Liên vẫn suy nghĩ cho tâm trạng của một ông già thường hay phát bệnh tim.
Cho nên anh ta không dẫn Lâm Thần vào cục cảnh sát mà lại đưa anh về căn nhà số sáu trong hẻm Nghiêm Gia của mình.
Trong nhà thật yên tĩnh, gió táp mưa sa đều bị chặn lại bên ngoài.
Cùng một vị trí nhưng khác thời gian, nhìn Lâm Thần ngồi trên chiếc giường gỗ cạnh con sông, Hình Tòng Liên vẫn còn thấy chột dạ.
Cho nên anh ta chủ động cầm khăn lông ra, còn pha một tách trà gừng nóng.
Lâm Thần dường như không màng đến nước mưa lạnh lẽo ngấm vào người mình, anh nhận lấy khăn và trà của Hình Tòng Liên, nhưng quay đi lại đặt hết chúng sang một bên.
“Thật ra lần này tôi đến là vì tôi vừa nhận được một phong thư, bên trong có một nắm cát trắng.” Anh nói vậy, rồi lấy ra lá thư màu hồng được cất trong túi zip.
Hình Tòng Liên nhận lấy túi zip nhìn nhúm cát trắng mịn đã ướt đẫm kia, cảm thấy da đầu tê hết cả lên.
Vì không có găng tay, anh ta chỉ có thể cẩn thận mở lá thư trong túi zip: “Anh có biết ai viết thư không?”
Lâm Thần không đáp ngay.
Vì thật ra anh không có ấn tượng quá sâu sắc với người viết thư này, trong ký ức của anh, đó hẳn phải là một cô gái trẻ tuổi rất yên tĩnh, nếu không có quy định mỗi ngày đăng ký danh sách người ra vào ký túc xá thì có lẽ đến tận hôm nay anh cũng không biết tên cô gái ấy.
Anh đã từng chú ý thấy rất nhiều lần, rằng cô gái ấy đang lén nhìn mình, cũng từ nhiều lần nhận được lá thư mà cô cẩn trọng đặt trên bàn mình.
Có màu xanh da trời, màu vàng nhạt, màu hồng, nét chữ ngoài phong bì rất thanh thoát, luôn luôn là hàng chữ “Người nhận: Lâm Thần”, nhưng anh chưa bao giờ mở ra cả……
“Người gửi thư tên là Vu Yến Thanh, một công nhân làm vườn chuyên tỉa hoa cho trường chúng tôi.”
“Công nhân làm vườn cũng có văn hóa thế này à?” Hình Tòng Liên nghiên cứu lá thư, gã đọc đi đọc lại vài lần mới có thể đọc hết được những câu thơ líu lưỡi kia.
“Cô ấy còn khá trẻ, đại khái chỉ khoảng - tuổi thôi, hơn nữa hẳn là có trình độ học vấn khá tốt.”
“Vì sao cô ta lại gửi thư cho anh?”
“Cô ấy gửi cho tôi rất nhiều thư, trước kia tôi cho rằng cô ấy yêu thầm mình, cho nên vẫn luôn nghĩ những gì cô ấy viết là thư tình.” Lâm Thần bình tĩnh kể lại, ngay cả khi nhắc đến hai chữ yêu thầm, anh cũng không hề đỏ mặt hay xấu hổ chút nào, chính vì thế mà càng có vẻ thẳng thắn, đến nỗi loại người thích nói đùa như Hình Tòng Liên cũng không thể trêu chọc về chuyện công nhân làm vườn yên thầm quản lý ký túc xá được.
“Cô ta yêu thầm anh, vậy số cát trắng trong thư này chắc không thể trộm từ phòng anh ra được chứ hả?”
“Tôi không biết.” Lâm Thần rất thẳng thắn.
“Vậy vì sao cô ta lại nhét cát trắng vào thư, số cát trắng này có liên hệ với những sự kiện xảy ra gần đây không?”
“Tôi không rõ.” Lâm Thần dừng lại, sau đó tiếp: “Nhưng tôi nghi ngờ là có liên quan.”
Hình Tòng Liên đột nhiên bừng tỉnh: “Anh hoài nghi việc này liên quan đến mình, cho nên anh bắt buộc phải tham gia vào điều tra đúng không?”
Lâm Thần không trả lời câu hỏi này, chỉ nói: “Dù thế nào thì tôi đều có khả năng giúp anh, không phải sao?”
Hình Tòng Liên bất đắc dĩ gật đầu, sau đó nghe Lâm Thần nói với mình: “Nếu anh tin tôi, thì xin hãy cho người đi tìm Vu Yến Thanh, bởi vì rất có thể cô ấy đã chết rồi.”
~~