TÂM LÝ PHẠM TỘI
Tác giả: Trường Nhị
Dịch: Mặc Thủy
Phần // Một Hạt Cát
Chương // Quyền thế
Khi Phó Hách đến thì thấy Lâm Thần đang ngồi trong ký túc xá uống trà, anh chỉ khoác một cái chăn mỏng, tóc vẫn còn chưa khô hẳn.
Giáo sư Phó bước vào trong căn phòng lạnh lẽo, nhìn bốn bức tường trống trơn và cái bàn nằm trơ trọi ở đó thì không nhịn được chạy thẳng đến bên giường, nói với Lâm Thần: “Đàn anh, đây không phải là chỗ anh nên ở.”
Lâm Thần nhìn hắn một cái nhưng không nói gì.
“Anh dọn đến chỗ em ở đi!”
Tuy rằng Phó Hách không hiểu vì sao Hình Tòng Liên phải nhìn mình, nhưng hắn cảm nhận được rõ ràng ánh mắt kia có vẻ rất mất kiên nhẫn.
Diễn giải bằng một câu thông dụng dễ hiểu hơn thì chính là: Tên kia nói bậy cái gì đó!
Phó Hách tưởng Hình Tòng Liên trách mình quấy rầy Lâm Thần suy nghĩ, cho nên hắn vội vàng ngậm miệng, không sợ mặt đất lạnh mà ngồi ngoan ngoãn ngay trước mặt Lâm Thần.
Lâm Thần không nói gì, Phó Hách suy nghĩ một mình thật lâu rồi mở miệng thăm dò.
“Biết đâu lại không phải là sát thủ liên hoàn?”
Lâm Thần gật đầu: “Không có chứng cứ chỉ ra những người này bị mưu sát.”
Anh dùng từ rất cẩn trọng, Hình Tòng Liên ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Sáng nay tổ giám định đã cho ra báo cáo, vòng treo trong công viên quả thực là có người phá hoại.”
Phó Hách nhìn Hình Tòng Liên bằng ánh mắt “sao không nói sớm”, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thì tỏ ra rất vô tội, “Tôi cơ bản không kịp nói mà.”
“Mưu sát trộn lẫn với không mưu sát, điều này phức tạp hơn mưu sát liên hoàn nhiều lắm đó anh biết không?” Giáo sư Phó giận dữ nói, “Có tìm thấy cát trắng trong phần đất cát ở công viên không, nếu có cát trắng thì đúng là có thể liên kết mấy vụ án này với nhau, rồi cùng điều tra.”
“Thật ra thì không cần thiết.” Lâm Thần bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang cuộc tranh luận của hai người kia.
“Cái gì không cần thiết?”
“Không cần phải vất vả như vậy, đi tìm một khái niệm nhỏ trong trong khái niệm lớn.”
“Anh nói là cát?”
Lâm Thần gật đầu: “Đây là đầu mối duy nhất có thể liên kết các vụ án lại với nhau, đúng không? Chúng ta cứ tạm thời cho rằng đúng là tồn tại một mối quan hệ như thế, vậy thì vấn đề nằm ở chỗ……” Lâm Thần cúi đầu hỏi, “vì sao lại là cát?”
Lâm Thần hỏi, vì sao lại là cát.
Phó Hách nghĩ, mẹ nó chứ em mà nghĩ ra thì đã sớm phá án rồi.
Nhưng trước mặt Lâm Thần, hắn đương nhiên không thể nói tục được, vì vậy hắn chỉ đành tìm một câu trả lời dễ chấp nhận nhất: “Cát là một thứ mang ý nghĩa đặc biệt?”
“Ừ.” Lâm Thần gật đầu, cổ vũ hắn nói tiếp.
“Trong Phật giáo, có những câu chữ như ‘cát sông Hằng’, hoặc là ‘mỗi hạt cát là một thế giới, mỗi phiến lá là một gốc bồ đề’, nhưng mà anh cũng nói thứ cát được sử dụng rất đặc biệt, là cát dùng trong liệu pháp khay cát, cho nên……”
“Cho nên chúng ta rất khó phân tích được cát đại diện cho cái gì?” Lâm Thần dường như nhìn thấy được suy nghĩ của Phó Hách, anh tiếp lời.
“Vậy nếu chỉ nói riêng về liệu pháp khay cát thì sao, trước kia thầy cũng từng giới thiệu đơn giản cho chúng ta biết liệu pháp khay cát có nghĩ là sắp đặt các mô hình nhân vật trên cát, từ đó phản ánh trạng thái tâm lý của tiềm thức…… Chẳng lẽ hung thủ đang chơi trò chơi?” Phó Hách hỏi.
Lâm Thần nhìn Phó Hách với ánh mắt tán thưởng. Anh đứng dậy rời giường, mở một cánh cửa vốn được đóng kín trong phòng ra.
Cửa gỗ dần dần được mở, một khay cát màu xanh da trời cực lớn chậm rãi lộ diện.
Biển cát mênh mông tựa như một thế giới mới vừa được mở ra trong không gian, những đụn cát mịn và trắng tinh cao thấp không đều cũng chỉ khiến người ta cảm thấy bao la không bờ bến.
Trên kệ gỗ đặt bên cạnh là cả một mặt tường đồ chơi bỏ túi.
Có đủ các loại người tí hon, đồ dùng hàng ngày, mô hình xe sáng lấp lánh, thậm chí có cả các loại kiến trúc xây dựng……
Phó Hách và Hình Tòng Liên đứng bên cạnh, cảm thấy bản thân đột nhiên thu nhỏ lại.
“Anh còn nhớ loại cát mà hung thủ đặt bên cạnh xác chết không?” Lâm Thần hỏi.
Hình Tòng Liên giành vào phòng trước Phó Hách, thế là rất tự nhiên trở thành đối tượng mà Lâm Thần hỏi.
“Đương nhiên là nhớ.”
“Chúng ta cứ mãi đoán xem mục đích của hung thủ là gì mà bỏ qua cát, nhưng thật ra có thể nghĩ theo hướng ngược lại, chúng ta có thể căn cứ vào hành vi mà phỏng đoán trạng thái tâm lý của hắn.”
Lâm Thần lấy một người tí hon ra khỏi giá gỗ, đặt lên khay cát: “Nếu như, thử nghĩ thế này, hắn xem cả thành phố là khay cát của mình, sau đó vô tình đặt các món đồ chơi của mình lên, vậy thì theo lý luận của liệu pháp khay cát, chúng ta có thể phỏng đoán được trạng thái tâm lý của hắn.”
“Vậy nên hắn càng làm nhiều thì càng nhanh chóng bại lộ bản thân?”
Lâm Thần không đáp mà lại dùng tay gạt cát trắng trong khay ra.
Thế là giữa biển cát mênh mông lộ ra một cái hố khổng lồ màu xanh lam: “Đầu tiên, khoảng cách gây án, dù là thời gian hay không gian đều cách nhau khá xa, hơn nữa không có quy luật. Thông tin mà hắn cho tôi là ‘trống rỗng’.”
Anh vừa nói vừa đặt thêm hai búp bê đồ chơi xuống hai điểm cách nhau rất xa trên khay cát, “Tiếp theo, nếu hành vi không có trật tự có nghĩa là hắn đã mất đi sức mạnh chống đỡ cho mình, vì thế mà nội tâm hỗn loạn.”
Lâm Thần không quan tâm đến vẻ mặt của hai người sau lưng mình mà bốc lên một nắm cát, cát mịn rơi lả tả xuống, một số phủ lên trên các món đồ chơi: “Sau cùng……” Lâm Thần chậm rãi nói: “là cái chết.”
“Cái chết gì cơ?” Hình Tòng Liên và Phó Hách đồng thanh hỏi.
Lâm Thần không lập tức trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào khay cát rộng lớn trước mặt, nói: “Cái chết là một khái niệm vừa hẹp lại vừa rộng, nhưng không nghi ngờ gì, dù là dưới giường bệnh trong bệnh viện hay là trên con đường kia, thậm chí là trong công viên đều bao phủ bởi không khí của cái chết, đó là thứ không khí mà hung thủ đã cố ý tạo ra, hắn muốn mọi người phải sợ hãi và run rẩy trước cái chết, mà cảm giác sợ hãi cái chết đó đang không ngừng được phóng đại, dần dần trở nên mạnh mẽ hơn…… Cũng chính vì thế, có lẽ có thể đoán rằng……”
“Đoán cái gì?”
“Nếu như để tôi tiến hành phân tích khay cát của hắn, tôi sẽ đoán rằng trong tiềm thức hắn sợ cái chết đến cực điểm, có thể là vì người thân nhất đã qua đời, hoặc là hắn từng trải qua một cuộc đồ sát, tóm lại là cái chết đã từng mang đến đau khổ cực đoan cho hắn……” Lâm Thần nói xong thì khẽ nheo mắt.
……
Rất thần kỳ, rất kỳ lạ, rất quỷ dị……
Đây là toàn bộ cảm giác của Hình Tòng Liên, Lâm Thần chỉ ngồi bày cát một lúc thôi mà đã đưa ra được một loạt suy đoán, xét theo lý trí thì mỗi câu Lâm Thần nói ra đều rất huyền ảo, thậm chí dường như không có tác dụng thúc đẩy trực tiếp với việc phá án.
Nhưng nếu xét từ góc độ phi lý trí thì anh ta lại cảm thấy Lâm Thần nói câu nào cũng có lý cả.
Vấn đề mấu chốt là Hình Tòng Liên tin thật.
Lại thêm một buổi hoàng hôn, cách thời điểm xảy ra vụ án ở chợ chỉ có giờ.
Vì không ngủ cả đêm, lại hao tổn quá nhiều sức lực và tâm trí, Lâm Thần gần như đã quá mệt mỏi, anh thay một bộ quần áo mới rồi ngã xuống giường ngủ say.
Giáo sư Phó vẫn còn không chịu đi, nhưng đã bị Hình Tòng Liên lôi ra khỏi đó.
Thật ra chính Hình Tòng Liên cũng không muốn đi.
Nhưng anh ta đã chống cự liên hoàn call đòi mạng của Cục trưởng hết cả buổi chiều rồi, đến gần giờ tan tầm mà còn không về cục cảnh sát thì thật sự là đừng về luôn đi.
Cục trưởng già vẫn ngồi uống trà trong văn phòng.
Thấy cấp dưới vội vàng trở lại, ông ta ra hiệu cho đối phương đóng cửa phòng rồi mới mời ngồi.
Hình Tòng Liên vừa về, không kịp dò hỏi cấp dưới của mình xem tình hình thế nào, chỉ đành nhìn chằm chằm vào mặt lãnh đạo với ý đồ nhìn ra chút dấu vết gì đó trên gương mặt đầy nếp nhăn và cái trán nhẵn bóng kia.
“Nghe nói cậu dẫn Lâm Thần đến bệnh viện rồi?” Cục trưởng già uống một hớp trà, hỏi.
“Đúng vậy, đến rồi.” Hình Tòng Liên nói tỉnh bơ.
Cục trưởng nhìn cái tên đang ngồi một cách thản nhiên như không trên sôpha mà hoàn toàn không có ý hối cải, thật sự là tức không thở được.
“Sáng nay tôi đã nói với cậu thế nào!”
“Ngài nói đừng để anh ấy tham gia vào vụ án này.”
“Thế sao cậu không nghe?”
“Vì lý do của ngài không thuyết phục được tôi chứ sao, chỉ vì sợ người ta khiếu nại tố cáo à?” Hình Tòng Liên khịt mũi, lấy hộp thuốc lá ra khỏi túi quần, chỉ tiếc là mưa lớn đã làm thuốc ướt đẫm, thế là anh ta trở nên khá nóng nảy: “Ngày nào mà tôi chẳng nhận được khiếu nại với tố cáo chứ, vì có người không muốn để Lâm Thần tham gia vào thì chúng ta phải nghe lời à, thế lực tà ác ở đâu ra đây?”
“Thế lực tà ác con khỉ ấy!”
“Vậy ngài nói xem là lãnh đạo nào, tôi cũng viết ngay một cái đơn tố giác ông ta?”
“Cậu có tư cách nghi ngờ sự trong sạch của đội ngũ chúng ta à?”
“Vậy thì đó là ai, diễn kịch nào đây, chủ tịch công ty ngầu lòi lên mặt à?” Hình Tòng Liên sờ râu, cười hỏi.
Cục trưởng hình như là không nhịn Hình Tòng Liên được nữa rồi, đập bàn đánh rầm: “Cậu có biết cậu ta là ai không, cậu chẳng biết cái quái gì hết!”
Hình Tòng Liên bị tiếng đập bàn làm giật mình, không biết nên phản bác thế nào.
Đúng vậy, anh và Lâm Thần chỉ mới quen biết một ngày, Lâm Thần lại trầm lặng ít nói, cộng hết tất cả những gì họ trao đổi với nhau lại cũng chưa đến một trăm câu.
Ngay cả Phó Hách cũng hiểu Lâm Thần hơn anh ta rất nhiều, từ bất cứ góc độ nào thì Hình Tòng Liên và Lâm Thần chẳng qua cũng chỉ là một nửa người lạ mà thôi.
Nghĩ vậy, Hình Tòng Liên tỏ ra nghiêm túc nhìn lãnh đạo nhà mình mà hỏi: “Vậy ngài có thể kể cho tôi câu chuyện của anh ấy không?”
Cục trưởng sững người.
Nhìn vào ánh mắt chân thành lại tràn ngập hy vọng, thậm chí còn có vài phần đau thương của cấp dưới, ông ta giật lấy ly trà uống một ngụm lớn mới có thể kiềm chế được ý tưởng kể lại câu chuyện xưa đó.
“Không phải quan hệ giữa cậu và Lâm Thần rất tốt à.” Cục trưởng cười, “Tự đi hỏi cậu ta đi.”
Khi bạn cực kỳ muốn biết một điều gì đó mà lại cứ có người giữ kín như bưng, đó là cảm giác muốn phát điên nhất.
Hình Tòng Liên vò tóc mình, tức giận đứng bật dậy bỏ đi.
Tay gã vừa chạm lên cửa thì sau lưng bỗng vang lên tiếng Cục trưởng già: “Có từng nghe nói đến tập đoàn tài chính Trần thị chưa?”
“Cái công ty bất động sản đó à, hình như rất giàu?”
“Không phải rất giàu, mà là cực kỳ giàu.”
“Giàu thì giỏi à, nhà tôi cũng giàu.” Cảnh sát hình sự trẻ tuổi với mái tóc rối tung không để bụng, đáp.
~~