Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Gia và Phong Giang trở về, trời vừa sáng. Sớm mùa đông, hơi thở phả ra cuộn thành từng làn khói. Trần Gia gần như tê cóng, đôi bàn tay túm vào dây cương ngựa tím bầm không còn cảm giác. Ngựa thở phì phò. Bên kia Phong Giang quần áo tả tơi, cậu khoác vội lên mình một chiếc áo choàng mỏng, bên dưới vết sẹo to đùng bên vai phải là những vết thương từ đao kiếm đã khô máu, đóng vẩy; bổ xung thêm vào cơ thể đầy dấu tích của cậu. Vừa đến địa phận của Huynh đệ hội, cả hai coi như đã an toàn. Một đêm mệt mỏi tột độ, sau trận chiến, cả hai phi ngựa hết cước lực, vừa đi vừa lo sợ có kẻ truy sát hoặc ám hại dọc đường. Đến lúc này những mệt mỏi đổ ập xuống, thần kinh căng như dây cung giờ mới bung ra. Trần Gia gần như gục trên lưng ngựa. Phong Giang dẫn ngựa vào một căn nhà ven đường. Nhà đơn giản nhưng chắc chắn, mái tranh, vách bùn đắp vào cốt tre nứa. Cậu định bước xuống ngựa mà ngã dúi về phía trước. Cậu lồm cồm bò dậy đập cửa rồi ngã vật ngay bậc thềm. Im lặng một lúc, trong nhà có tiếng trẻ con vọng ra :
- Ai vậy ?
- Ai đập cửa vậy ?
Cánh cửa từ từ hé ra, một đứa trẻ nhòm ra ngoài nhìn. Tiếng kêu vang lên :
- Đại ca, đại ca sao vậy.
Đứa bé vội vàng vừa mở cửa vừa kêu :
- Háu, Cộc ra đây nhanh lên, đại ca bị thương rồi, nhanh lên.
Thằng bé vừa gọi là Tý, trong nhà bọn thằng Háu chạy vội ra đỡ lấy Phong Giang. Cộc nhìn thấy Trần Gia đang vắt vẻo trên lưng ngựa liền đỡ lão xuống dìu vào nhà. Trong nhà chỉ có hai cái trõng tre với ít vật dụng thường ngày. Trần Gia vừa đặt lưng xuống trõng liền chìm ngay vào giấc ngủ, không còn biết trời đất gì.
Lúc lão tỉnh lại trời đã xẩm tối, không khí lạnh ngắt, bếp lửa để sưởi ấm đã lụm dần. Đói cồn cào, lão nhìn quanh, căn phòng chỉ còn mình lão. Trần Gia thầm nghĩ : «Ta đã ngủ một ngày rồi sao ? Phải lên núi giao thư cho Thích Tâm thôi không lại lỡ việc của lão.» Trong một giây phút, lão chợt cảm thấy cô quạnh vô cùng, chỉ một mình lạnh lẽo trong chiều tà nhập nhoạm. Trần Gia nhổm dậy, toàn thân đau nhức. Chợt, ơ ngoài vọng lại tiếng trẻ con tíu tít xua tan đi không khí lạnh lẽo. Bước vào phòng, đi đầu là Phong Giang và thằng Tý, theo sau là mấy đứa trẻ con. Cả bọn hớn hở, trên tay Phong Giang là một xâu cá chép, bọn trẻ con thì cầm đủ các loại rau cỏ. Trông cả đám như một gia đình thân thiết đầm ấm. Phong Giang vốn còn trai tráng lại chỉ bị thương bên ngoài nên hồi phục nhanh chóng, mười phần thì đã khỏe tám chín phần.
Cả lũ lúi húi châm bếp nướng cá, mùi thức ăn xông lên thơm phức và ấm áp. Không khí rộn ràng làm cho Trần Gia thêm phấn chấn. Lão ăn uống no nê rồi mới chảo lũ trẻ lên núi. Trần Gia bước ra cửa, Phong Giang nói :
- Chúng con ở ngay dưới chân núi, đường lên núi cũng không quá xa, kính mong người hằng ngày để Trần Thiếu xuống đây luyện võ, chúng con lên núi e có phần bất tiện.
Trần Gia vốn mong điều này còn chẳng được, nay Phong Giang lại nói vậy quả thật trúng ý của lão. Trần Gia liền đáp :
- Sắp xếp như vậy thật chu toàn, vậy sáng ngày mai ta sẽ đưa thằng bé xuống nhập môn.
Nói xong Trần Gia một mình lên núi. Trời cũng vừa tối. Đường lên núi không quá xa. Trần Gia đi đến lưng chừng núi bỗng có cảm giác trầm trọng vô cùng. Cảm tưởng cả không khí và bầu trời đều nặng nề đè xuống, hơi thở trở nên nặng nhọc, tinh thần thê lương đau buồn. Cảm giác cũng như lần trước khi lão trở về lúc chập tối. Tim đập nhanh, Trần Gia bước vội. Lão quay lại nhìn quanh tìm kiếm ánh mắt nào đang dõi theo mình. Không có ai ! Khung cảnh vẫn tịch mịch cô quạnh. Lên đến đỉnh núi mà lão có cảm giác vừa đi qua địa ngục nơi trần gian, bao cảm xúc đau đớn cứ trỗi dậy khiến người ta muốn nằm vật xuống khóc lóc, thời gian cũng dài lê thê. Trần Gia trút hơi thở nặng nhọc, tự trách mình quá yếu đuối. Lão nhanh chân đi vào phòng tìm Thích Tâm trước khi Thích Tâm và Trần Thiếu vào mật thất tập luyện. Trần Gia vừa bước qua bậc thềm, có tiếng nói nhẹ như gió thoảng phía sau lưng :
- Người đã về rồi.
Trần Gia quay lại, Thích Tâm đã đứng sau lưng lão, Trần Gia nghe giọng Thích Tâm bỗng thấy bình tâm hơn hẳn, lão đáp :
- Đại sư, ta đã về, thư của người ta đã chuyển, đại sư Linh Trí có chuyển thư cho người.
Lão nói rồi tìm lá thư trong áo đưa cho Thích Tâm. Thích Tâm cầm lá thư, nhìn qua nhưng chưa mở ra đọc vội, nói với Trần Gia :
- Đường lên núi quả thật không ngắn, lần sau nếu không quá gấp gáp mong người đừng lên núi lúc chiều tối.
Đường lên núi trong đêm
Trần Gia nghe Thích Tâm nói nhưng quả thật không hiểu ý ông là gì, đường lên núi thực rất ngắn nhưng cảm giác thời gian lại lê thê, lão đang suy nghĩ thì Thích Tâm đã quay lưng đi, nói khẽ :
- Trần Thiếu vẫn đang trong phòng sau, thằng bé nhớ người lắm.
Trần Gia vội dảo bước về căn phòng nhỏ, lão thấy Trần Thiếu đang ngồi tần ngần bó gối một góc. Nghe thấy bước chân, Trần Thiếu ngẩng mặt lên nhìn, khuôn mặt rạng rỡ :
- Ông, ông về rồi.
Trần Gia mỉm cười, Trần Gia muốn hỏi nhiều điều nhưng vẫn buột miệng hỏi :
- Ta vừa về đến, con … có khỏe không ?
Trần Thiếu đáp :
- Con khỏe lại rồi ông ơi. Con không còn đau nữa, đêm nào cũng tập với đại sư. Con thấy bình thường rồi, nhưng mà …
Nói đến đây thằng bé bỗng ngập ngừng cúi mặt xuống buồn rầu. Trần Gia thấy lạ liền nhăn chán hỏi :
- Nhưng mà sao ?
Thằng bé nói tiếp :
- Nhưng đại sư vẫn chưa cho con xuống núi. Con muốn đi cùng ông, con muốn đi tìm kẻ thù.
Thằng bé vừa nói vừa nghiến răng thành tiếng ken két. Trần Gia xoa đầu nó, lão có chút gì đó vui mừng trong lòng, thằng bé đã khỏe mạnh, đã nghĩ đến chuyện báo thù cho gia đình, mọi chuyện đang thuận lợi theo ý lão. Trần Gia nói :
- Khi nào con khỏe hẳn, ta sẽ đưa con đi. Giờ cần phải kiên nhẫn.
Trần Thiếu đáp :
- Dạ.