Bản tính con người hình thành một phần từ tạo hóa, phần còn lại là do cuộc sống ảnh hưởng. Đứa trẻ sinh ra như một trang giấy trắng. Bố mẹ chúng phác thảo lên vài nét đầu tiên, cuộc sống đổ lên chúng những gam màu khác nhau, để rồi chúng tự vẽ nốt bức tranh đời mình. Có những người thì thích sự tĩnh lặng dịu yên, trầm mặc như tranh phong thủy, có người lại thích đông vui náo nhiệt, đầy màu sắc như tranh Đông Hồ. Lão ăn mày mà Trần Gia vừa gặp cũng là loại người này. Tuy nhiên, ham vui mà không đúng lúc nhiều khi lại gây ra họa.
Lão ăn mày chắp tay đằng sau, bước đi thong thả như không thấy gì. Đám người ngựa rầm rập lao tới gấp gáp.
- Tránh đi kìa lão mù!
Có giọng nói la lên thất thanh, như lo cho tính mạng của lão ăn mày. Trần Gia toan làm gì đó nhưng lại nghĩ: “Ta với lão khùng này chẳng thân thích, hơn nữa lão không phải tầm thường, cứ mặc lão thì hơn.”, nghĩ vậy, Trần Gia lùi lại bước, vào giữa đám người đang đứng rạp bên đường. Đám ngựa còn cách lão ăn mày khoảng bước chân, người ngồi trên vẫn hò hét thúc ngựa chạy, không đoái hoài gì đến lão ăn mày, những người xung quanh, có người đã nhắm mắt vì không muốn nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi.
- Hả? Đâu rồi? Có người buột miệng kêu lên, giọng ngạc nhiên cực độ.
Thoáng cái đã thấy đám ngựa lao qua, còn lão ăn mày đã đi đằng sau, vẫn chắp tay lững thững. Lác đác tiếng vỗ tay tán thưởng, khen ngợi xuýt xoa như vừa được xem một màn biểu diễn đặc sắc
- Thân pháp mau lẹ thật.
Phần lớn mọi người vẫn không hiểu điều gì xảy ra, dụi mắt hỏi lại người bên cạnh. Trần Gia vốn biết võ công nên nhìn rõ mọi việc, quả nhiên thân thủ của lão ăn mày rất phi phàm. Lão lách người giữa làn ngựa chạy, sở dĩ giữa các con ngựa đang phi cũng có khoảng cách nhưng không thẳng hàng mà rích rắc, nhưng điều quan trọng là thân thủ phải mau lẹ và chuẩn xác, xơ ý một chút là toi mạng dưới vó ngựa, tinh diệu hay không là ở chỗ đó.
Đoàn người ngựa đã đi qua rồi, bỗng lão râu xồm dẫn đầu đoàn ghìm dây cương, ngựa chồm vó hí vang. Cả đoàn người cũng dừng lại theo gã. Gã trừng trừng nhìn lão ăn mày:
- Khá lắm, khá lắm, dám khinh thường bọn ta à?
- Hà hà hà, lão đâu dám, đâu dám. Gã ăn mày đáp.
Vừa dứt lời, một đao đã bổ xuống, nhằm ngay đỉnh đầu lão ăn mày. Gã râu xồm xuất thủ, kình lực mãnh liệt, khí thế ầm ầm. Một đao này với người thường chắc chắn mất mạng, với người có võ công thì còn khó nói. Nhưng lạ thay, lão ăn mày chỉ cần xoay chân, người đã quay ngang thân đao, lưỡi đao lướt qua sống mũi, lạnh buốt vô tình. Trần Gia nhìn cũng thoáng rùng mình. Tiếng trầm trồ thán phục của những kẻ hiếu kỳ lại vang lên. Gã râu xồm toan biến đao chém xiên sang thì “Keng”, thanh đao đã gãy làm đôi, vết gãy rất gọn và ngọt. Người ta chỉ vừa thấy lão ăn mày lão ăn mày nhấc tay lên, miết mu bàn tay vào thân đao mà thanh đao đã gãy. Lão râu xồm hẫng, mặt biến sắc, vừa tức giận, vừa xấu hổ. Vốn chỉ định đao đoạt mạng gã ăn mày, không ngờ mới chiêu đã bại, hơn nữa lại bại dưới tay người không có vũ khí, nhục nhã vô cùng. Những người hiếu kỳ xung quanh thấy tình thế căng thẳng, sợ vạ lây nên lẩn đi hết, chỉ còn vài người to gan và Trần Gia ở lại. Thoáng chốc, khu chợ nhỏ đã thành võ đài.
Không biết từ lúc nào, đám tên đi cùng gã râu xồm đã khép thành vòng tròn, vây gã ăn mày ở giữa. Tên nào cũng rút gươm sẵn sang, thấy gã râu xồm thất bại nhanh chóng nên chúng tỏ ra thận trọng. Một tên còm nhom, mặt choắt như chuột lên tiếng:
- Hừm, giải quyết nhanh rồi đi..
Hắn nói như thể việc trong tầm tay. Gã ăn mày lại cười hề hề:
- Đi thôi đi thôi, lão đói bụng rồi.
Lão chắp tay sau lưng toan bước đi. Tên mặt choắt rít lên :
- Xong đã, rồi hẵng đi.
Cả bốn thanh đao đều bổ xuống, gã râu xồm đao đã gãy nên đang loay hoay nhìn quanh tìm vũ khí. Tình thế vô cùng nguy hiểm, chỉ có vị trí gã râu xồm do không có đao, lão ăn mày nhảy nghiêng người về phía đó thoát hiểm. Phải nói rằng thế trận mà lão ăn mày gặp phải là hết sức hung hiểm, nếu cả gã đều có vũ khí thì lão ăn mày chỉ có độn thổ mới thoát được. Gã râu xồm thấy lão ăn mày nhào về phía mình liền tiện tay vung chưởng thẳng xuống, vì ngồi trên cao nên chiếm được đôi chút tiện nghi, lão ăn mày toan thoát ra khỏi vòng vây nhưng đành thối lui về vị trí cũ. Vừa nhảy vừa né, linh hoạt như một con sóc, khác hẳn với dáng vẻ bừa bộn bên ngoài. Lão ăn mày chỉ né tránh chứ không có cơ hội phản đòn, hai bên vẫn rằng co từng chiêu từng thức. Nếu xét về mặt luận võ công thì lão ăn mày hơn cả năm tên này vài bậc vì không những lấy ít địch nhiều mà còn chấp cả binh khí. Nhóm năm tên lúc đầu ra chiêu tới tấp và vội vàng, tưởng dễ đoạt mạng người, vì vậy nhanh chóng đuối sức, còn lão ăn mày vẫn nhanh nhẹn dẻo dai như thường. Bỗng gã râu xồm nhảy về phía Trần Gia, Trần Gia đang chăm chú theo dõi nên không phòng bị gì, liền bị gã chụp lấy, một tay nắm sau gáy, một tay móc vào cuống họng, thừa cơ gã râu xồm bỏ vị trí, lão ăn mày đã vọt ra khỏi vòng vây. Gã râu xồm hét lên:
- Dừng lại nếu không ta bóp chết thằng khốn này.