Vì không để Tôn quận thủ nhìn thấy vị quyền thần là Cảnh Từ từ phòng Công chúa đi ra nên từ sáng sớm Cảnh Từ đã hầu hạ Nam Mịch rửa mặt chải đầu xong, còn chải búi tóc mới cho nàng, rồi niệm chú quyết trở về phòng của mình.
Thần không biết quỷ không hay.
Vì Nam Mịch muốn dùng bữa sáng cùng mọi người nên Cảnh Từ đành hủy bỏ kế hoạch ăn sáng cùng Nam Mịch, hắn chỉ có thể ăn cùng Tôn quận thủ, nhìn thấy Tôn quận thủ lo sợ bất an hoảng loạn làm hắn càng phiền hơn.
Ăn được vài miếng, Cảnh Từ đã gác đũa ngừng ăn.
Bọn họ đi một đường đến thành Thanh châu, có lẽ nhờ Tôn quận thủ truyền tin nên Phủ Thuận Vương đã đứng chờ ở cửa thành từ sớm.
Nam Mịch xoay người xuống ngựa, Phủ Thuận Vương dẫn theo thuộc hạ hành lễ, Nam Mịch vội vàng đỡ ngài ấy dậy: “Diệp thúc thúc, không cần đa lễ.”
“Một tiếng “thúc thúc” này của điện hạ có thể làm thần phải tổn thọ.”
“Con không lĩnh mệnh đến quan sát Thanh Châu, chỉ là lúc về Thần đô thì đi ngang qua nơi đây nên mới đến xem, không có hoàng mệnh thì thúc thúc đương nhiên là trưởng bối của Chi Đường.”
“Nếu điện hạ đã đến thì ở lại vài ngày cũng tốt.”
Nam Mịch lắc đầu, ánh mắt lại bị Vạn Tinh Phồn đứng bên cạnh Phủ Thuận vương hấp dẫn: “Nếu thúc thúc ở đây cần hỗ trợ gì thì con có dẫn theo vài người có thể giúp đỡ.”
Lúc này Phủ Thuận vương mới nhìn kỹ thần vệ phía sau nàng, do dự một lát rồi nói: “Đúng là có vài việc, lúc này mọi thứ đều ổn, chỉ có vùng biển phía đông không yên ổn lắm, vừa lúc cần vài người. Phần lớn các tướng sĩ Thanh Châu đang giúp sửa phòng ốc ở các quận thành, số nhân lực có thể sử dụng hiện nay chỉ được mấy ngàn người.”
Vùng biển phía Đông không yên bình có lẽ là do các tiểu quốc hải ngoại xâm nhập, tuy chưa xảy ra chuyện lớn gì nhưng nhân lúc Thanh Châu đang còn rất nhiều việc cần hoàn thành, ốc không mang nổi mình ốc, cũng có người đến quấy rầy.
Nam Mịch quay đầu lại nhìn thoáng qua Vệ Thính Trì và hàng ngàn tướng sĩ phía sau hắn: “Nhưng ta chỉ mang theo mấy trăm người, sợ là không thể giúp việc gì, hay là ta truyền tin cho Hãn châu...”
Vạn Tinh Phồn lắc đầu ngắt lời nàng: “Điện hạ có lẽ không biết, một người của Thần vệ quân đã mạnh hơn cả ngàn người, huống chi Thần vệ được Thánh Điện hạ phái đến đương nhiên có bản lĩnh rất cao, đừng nói những tiểu quốc hải ngoại nhỏ bé, ngay cả những tiểu quốc trên biển phía Đông, lại thêm binh lực của một quốc gia là đủ rồi.”
Nam Mịch gật đầu: “Tinh Phồn ca ca, đã lâu không gặp.”
Vạn Tinh Phồn khom người hành lễ: “Tham kiến điện hạ, trước đây điện hạ Nhập Thánh rồi Thông Thần, thần còn chưa kịp chúc mừng.”
“Tinh Phồn ca ca không cần đa lễ.”
“Hiện tại điện hạ có khỏe hơn chưa?”
Cảnh Từ đứng một bên nghe Nam Mịch câu nào cũng “Tinh Phồn ca ca” mà thấy nhức cả đầu. Họ còn chưa nói xong thì Cảnh Từ đã đen mặt cắt ngang: “Chúng ta vẫn phải đứng ở đây nói chuyện sao?”
Bằng mắt thường có thể thấy Phủ Thuận Vương hơi run lên: “Điện chủ nói phải, là do thần không cẩn thận, để điện hạ đứng ở đây lâu như vậy, chúng ta đi trạm dịch nhé?”
Nam Mịch gật gật đầu: “Được, Tinh Phồn ca ca, chúng ta đến trạm dịch trò chuyện đi.”
Vạn Tinh Phồn thấy mặt Cảnh Từ lại đen hơn, chỉ liếc mắt nhìn qua cũng cảm thấy khí lạnh ghê người, hắn ta cười mỉa một tiếng: “Điện hạ đi đường đã mệt rồi, hôm nay vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt, hôm khác chúng ta trò chuyện được chứ?”
“Được, Tinh Phồn ca ca,” Nam Mịch cũng không ép buộc, gật đầu nói: “Diệp thúc thúc không cần tiễn con, chúng con đã đi đến trạm dịch rồi,” Nàng quay đầu lại nhìn Vệ Thính Trì: “Tiểu Vệ tướng quân? Tạm thời ngươi đi giúp Phủ Thuận vương đi, ta có Cảnh Từ ở đây là được.”
Nghe nàng nói như vậy, Cảnh Từ mới hơi giãn đôi lông mày sắp nhíu thành một đường kia.
Vệ Thính Trì chắp tay: “Vâng, xin Công chúa hãy chăm sóc bản thân thật tốt.”
Nam Mịch gật đầu: “Yên tâm đi.”
Cảnh Từ đi theo bên cạnh Nam Mịch, còn chưa đi được mấy bước, Nam Mịch chợt quay đầu lại nhìn Vệ Thính Trì: “Tiểu Vệ tướng quân, mọi người, nhất định phải bình an trở về. Ta sẽ ở đây chờ các ngươi, đợi các ngươi trở lại thì chúng ta sẽ về nhà.”
Các tướng sĩ chắp tay hành lễ, Vệ Thính Trì trịnh trọng nói: “Vâng.”
Đợi bọn họ đến trạm dịch, Sở Khương Dũ tự giác chọn căn phòng hơi chếch đi. Cảnh Từ theo Nam Mịch vào phòng, đang định nói rằng đường đường là Công chúa điện hạ mà cứ “ca ca” tới “ca ca” lui với một hạ thần Thanh châu thì không hay lắm.
Hắn còn chưa nghĩ ra cái cớ nào thì Nam Mịch chợt nói: “Cảnh Từ, hay là chàng cũng đi biên giới Đông Hải giúp tiểu Vệ tướng quân đi, ta sợ họ sẽ bị thương.”
Cảnh Từ: “...” Vậy ta sẽ không bị thương chắc?
Lại nghe được Nam Mịch lẩm bẩm: “Thôi, dù sao họ cũng có nhiều người mà, họ lợi hại như vậy cũng chẳng cần chàng.”
Cảnh Từ: “?” Ta không lợi hại hay sao?
Nam Mịch nhìn hắn một cái, đột nhiên vui vẻ nói: “Không ngờ có thể gặp lại Tinh Phồn ca ca ở đây, lần trước ca ca đã nói cho ta cảnh ngộ của huynh ấy, ta vẫn luôn muốn gặp và an ủi huynh ấy, kết quả vừa thấy mặt lại không nói được lời nào.”
Cảnh Từ không thể nhịn được nữa, “chậc” một tiếng, đè Nam Mịch lên bàn, cắn đôi môi mềm mại của nàng hồi lâu: “Nàng quan tâm Vạn Tinh Phồn nhiều vậy sao? Nhớ đến hắn lâu như vậy.”
Nam Mịch bị hắn hôn choáng váng, đỏ mặt cười: “Cảnh Từ, sao chàng lại giống bình giấm vậy chứ? Lúc trước Tinh Phồn ca ca đối xử với ta khá tốt, hơn nữa...”
Cũng không biết Cảnh Từ không muốn nghe nàng nói về Vạn Tinh Phồn nữa hay chỉ đơn giản muốn chiếm hời của nàng mà hắn lại hôn một lúc lâu nữa rồi mới thả nàng ra: “Thần quân khoan dung, cho Vạn Tinh Phồn về Thanh châu, vừa lúc giúp Phủ Thuận vương.”
Nam Mịch bị hắn hôn đến mềm nhũn, nàng nhỏ giọng nói: “Cảnh Từ... Ta mệt rồi.”
Cảnh Từ bế nàng về giường rồi thuận thế chui vào chăn, ngón tay thon dài đặt trên eo nàng: “Nằm một lát đi, ta múc nước cho nàng nhé?”
Không biết là do đúng lúc hay thế nào, Nam Mịch thật sự thấy hơi mệt, nàng vùi vào lòng Cảnh Từ một lúc, chưa bao lâu đã ngủ thiếp đi. Cảnh Từ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ say của nàng, lúc thì muốn mượn cảnh đẹp hôm nay cùng nàng sưởi ấm trong màn, lúc thì lại nhớ đến bản tâm kinh Nhan Vũ cho hắn, một lúc sau lại nghĩ làm sao để tên Vạn Tinh Phồn kia nhanh chóng an yên xuống mồ.
Cứ nghĩ mãi, một lúc sau hắn cũng ngủ thiếp đi.
Khi hắn tỉnh lại, tiểu Công chúa đã không còn ở bên cạnh, trong phút chốc hoảng sợ, hắn chợt nhớ rằng tiểu Công chúa đã Thông Thần, không cần hắn phải bên cạnh không rời một tấc.
Hắn lên xoa mắt, vừa định ra cửa thì thấy Nam Mịch đang xõa tóc dài trở lại, trên người nàng mặc áo ngủ, bên ngoài khoác áo choàng.
“Thấy chàng chưa tỉnh nên ta đi tắm rửa, ta nhờ người thay nước giúp,” Nam Mịch đi qua, ngồi cạnh hắn trên giường: “Chàng cũng đi tắm một lát nhé?”
“Tắm ở ngoài à?” Cảnh Từ vừa tỉnh ngủ, trong giọng nói có chút lười biếng mềm mại hiếm thấy, nghe có vẻ như đang làm nũng.
“Không phải, tắm trong phòng chàng.” Nam Mịch được giọng nói của Cảnh Từ dỗ vui vẻ, giải thích: “Vừa rồi chàng ngủ, ta không nỡ gọi chàng nên đã đến phòng chàng tắm rửa.”
Cảnh Từ được vài câu của nàng dỗ phấn chấn lên, sau đó hắn gật đầu: “Ừ, ta đi ngay.” Trong lòng thầm dời ngày gặp nạn của Vạn Tinh Phồn lại.
Buổi tối Nam Mịch nằm gối lên tay của Cảnh Từ như thường lệ, trong phút chốc nàng lại cảm thấy gần đây nàng và Cảnh Từ luôn như vậy, hành động như đôi phu thê già, vì thế rầu rĩ nói: “Cảnh Từ, chàng ngủ cùng ta như vậy là vượt quá giới hạn rồi đấy.”
Cảnh Từ vùi mặt vùi vào tóc nàng, không để ý nói: “Ừ, Công chúa muốn trừng phạt thần thế nào?”
Nam Mịch suy nghĩ, Cảnh Từ không biết xấu hổ như vậy, nàng cũng không làm gì hắn được nên gạt chuyện này đi, sau đó nàng dường như chợt nhớ ra điều gì, lại nói: “Hôm nay ta thấy chàng trừng mắt nhìn Tinh Phồn ca ca vài lần, có chuyện gì sao?”
“Ừ, ta không thích hắn.” Ta cũng không thích nàng gọi hắn ta là Tinh Phồn ca ca.
“Nhưng ta nghe ca ca nói là chàng đã đưa Tinh Phồn ca ca về, còn muốn giữ huynh ấy bên cạnh nữa.”
“Ừ, ta đang hối hận đây.”
Nam Mịch khẽ cười, nói: “Kỳ quái, hình như chàng đặc biệt rất để ý đến Tinh Phồn ca ca?”
Im lặng hồi lâu nhưng Cảnh Từ vẫn chưa nói gì, ngay lúc Nam Mịch do dự có nên nói hay không thì Cảnh Từ mới chậm rãi lên tiếng: “Ừ, bởi vì ta ghen tị với hắn.. Ừm... đã từng ghen tị.”
“Hả?” Ghen tị, từ này quả thực là từ không hợp với Cảnh Từ nhất trong vốn từ vựng của con người, Nam Mịch tò mò ngước lên nhìn qua.
“Bởi vì hắn là người Thủy tộc, là con nhà danh môn, là người Thần quân sẽ cân nhắc khi chọn phu quân cho nàng, đã từng dạo hồ cùng nàng, tản bộ cùng nàng, đứng sóng đôi cùng nàng, thoạt nhìn có vẻ rất hợp lý.” Cảnh Từ nhẹ nhàng nói, suy nghĩ một lát, hắn lại nói thêm: “Ta đã nhìn thấy.”
Đã từng thấy cảnh tượng hai người đứng kề vai nhau.
Nam Mịch suy nghĩ hồi lâu mới nhớ lại khi còn ở Thanh Châu, dường như thật sự có một khoảng thời gian nàng đã rất gần gũi với Vạn Tinh Phồn.
Nghĩ như vậy, nàng cảm thấy giọng điệu của Cảnh Từ quả thực rất tủi thân, lại thấy việc mình làm thật quá đáng.
Cảnh Từ là thiên chi kiêu tử, nàng đã từng tìm hiểu, từ nhỏ Cảnh Từ đã biểu hiện thiên phú tu linh phi thường của mình, nên dù hắn không cha không mẹ nhưng vẫn lớn lên trong sự ngưỡng mộ của nhiều người, ngay cả Thần quân cũng xem trọng hắn.
Một Cảnh Từ như vậy sao lại có thể ghen tị với người khác?
Nam Mịch thấy vô cùng đau lòng, nàng vòng tay lên eo Cảnh Từ, còn chưa kịp nói gì thì đã muốn rút tay về.
—— Eo của hắn quá thon, vóc người cao mà vẫn rất rắn chắc, là dáng người rất đẹp mắt.
Nàng còn chưa kịp rút tay về thì Cảnh Từ đã lên tiếng trước: “Sao vậy? Công chúa đang định bồi thường cho thần sao?”
Nam Mịch ma xui quỷ khiến đã mở miệng: “Khi chúng ta trở về thì chàng hãy nói với phụ thân rằng chàng đã lấy được Hỏa thần tâm kinh.”
“Hử?” Mày Cảnh Từ hiện lên một tia trêu chọc: “Nói việc này để làm gì?”
“Đến lúc đó ta sẽ gả cho chàng,” Nam Mịch nghiêm túc nói: “Bồi thường cho chàng đấy.”
Cảnh Từ hơi sửng sốt, chưa kịp nói gì đã nghe Nam Mịch nói: “Ta đúng là đồ ngốc,” Giọng nói của nàng chứa sự phiền não, cuối cùng nghẹn ngào: “Sao ta có thể để chàng ghen tị với người khác chứ? Đều do lỗi của ta.”
Không ngờ Nam Mịch sẽ nói như vậy, Cảnh Từ cúi đầu hôn lên đỉnh tóc của nàng: “Ta không trách nàng, lúc đó là do ta đã từ bỏ Nhạc Đa để đuổi kịp hành trình, nàng không tin ta cũng đúng thôi, đều do ta gieo gió gặt bão.”
Nam Mịch ngước mắt, đôi mắt hoa đào vốn đã long lanh càng thêm sáng ngời sau khi được nước mắt gột rửa: “Người Hỏa tộc thì sao chứ? Không phải con nhà danh môn thì có sao, ta cứ thích đấy. Cảnh Từ, chàng đừng ghen tị với người khác, ta thích Cảnh Từ nhất.”
Cảnh Từ thật sự không nhịn được, hắn cúi đầu ngậm môi nàng, khi buông nàng ra, đầu quả tim cũng run lên: “Bây giờ Công chúa không nên nói như vậy, đây là đang dụ dỗ thần phạm tội bất kính.”
“Cảnh Từ, chàng đừng ghen tị với Tinh Phồn ca ca.”
“Được, không ghen tị với hắn ta, hắn ta ngay cả nhà còn không có, cũng chẳng phải thế tử, có gì để ghen tị.”
Nam Mịch nghe lời này có chút kỳ quặc, nhưng nàng không chịu được cơn buồn ngủ, chưa bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.