Tầm Mộng Thái Hồ: Túy Cô Tô

chương 39: cấm thành cố sự (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nhất nhập cung môn thâm tự hải, tòng thử cao tường đoạn hồng trần.” []

______

Lúc ấy, Chu Kiến Thâm nhìn nàng, lạnh giọng hỏi:

“Nàng quỳ làm gì? Bản cung có phạt nàng sao? Hay là… nàng với kẻ này có quan hệ gì?”

Vạn Trinh Nhi bỗng run lên một cái, trán ướt đẫm mồ hôi. Tuy rằng thừa nhận Cầm Lang là bằng hữu của nàng cũng không có gì sai, nhưng mà…

Vạn Trinh Nhi đã hai mươi tư tuổi, không còn là tiểu cô nương ngây thơ chẳng hiểu sự đời. Gần đây, ánh mắt của Chu Kiến Thâm nhìn nàng càng lúc càng lộ rõ dục vọng, nàng làm sao không nhận ra, chỉ là giả ngây giả khờ, vờ như không hay không biết để lảng tránh thôi. Nàng hiểu rõ tính cách của Chu Kiến Thâm, có lẽ vì biến cố lúc nhỏ, y có lòng nghi kỵ rất nặng, cũng có ý muốn chiếm hữu rất cao, không thể dung tha cho bất kỳ ai dám mơ tưởng tới thứ gì của mình. Vì vậy, mấy lần y ngầm dò hỏi tên của người bạn cũ tặng nàng cây trâm bạc, nàng đều một mực đáp không biết. Bây giờ, nếu để y biết quan hệ giữa nàng và Cầm Lang, cho dù hai người hoàn toàn trong sáng, y cũng tuyệt đối không cho phép chàng tiếp tục tồn tại trên đời này.

Vạn Trinh Nhi cắn răng, mọp sát đầu xuống đất, nói:

“Bẩm điện hạ, nô tỳ sao lại có quan hệ gì với loại con hát thấp kém này. Nô tỳ chỉ là nghĩ đến hôm nay là đại thọ của thái hậu, nếu như có người đổ máu thì thật không hay, truyền ra ngoài cũng sẽ có tổn hại đối với thanh danh của điện hạ. Cho nên nô tỳ mới cả gan lên tiếng, xin điện hạ khai ân, tha cho tiện mệnh của hắn.”

Từng câu từng chữ, đều như dao, cứa vào tim người đó, cũng cứa vào tim chính nàng.

Chu Kiến Thâm nheo mắt nhìn nàng, ánh mắt như mũi đao có thể mổ xẻ, nhìn thấu tận tâm can của người khác, khiến nàng phập phồng lo sợ.

Cuối cùng, y mới bật cười lớn, sờ sờ chiếc ban chỉ trên tay, nói:

“Trinh Nhi nói không sai, không nên để máu của con hát thấp kém làm bẩn ngày đại thọ của hoàng tổ mẫu. Bản cung khai ân một lần, chỉ phạt năm mươi trượng, để ngươi nhớ rõ thân phận của mình, sau này chớ có suy nghĩ vẩn vơ mà quên mất bổn phận của mình. Đem hắn xuống dưới đi.”

Vạn Trinh Nhi từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầu lên nhìn Cầm Lang, chỉ nghe chàng nhẹ giọng nói một câu:

“Tạ ơn điện hạ.”

Chu Kiến Thâm liếc nhìn nàng, khẽ bảo:

“Sao còn quỳ ở đó? Đứng lên rót rượu cho bản cung.”

Vạn Trinh Nhi “dạ” một tiếng, vội đứng dậy, bắt gặp ánh mắt như dao của hai vị tài nhân [] bắn về phía mình, chỉ đành thầm cười khổ.

Hành động lúc nãy của nàng, quả thật là khi quân phạm thượng, thân là nô tỳ, lại dám xen vào khi thái tử nói chuyện, tội này nặng thì chém đầu, nhẹ thì cũng phải đánh trăm trượng. Vạn Trinh Nhi thà rằng y phạt đánh nàng, còn hơn là bây giờ, thái tử chẳng những không phạt nàng, lại còn nghe lời nàng nói, chẳng khác nào tuyên cáo sự ưu ái dành cho nàng với mọi người. Từ đây về sau, cuộc sống yên bình của nàng sẽ sớm chấm dứt.

Sau sự việc ấy, Vạn Trinh Nhi càng hiểu rõ hơn, Chu Kiến Thâm thật sự đã trở thành thái tử điện hạ, quân vương tương lai của Đại Minh. A Thâm mà nàng quen biết, đã bị Tử Cấm thành này bóp chết trong thầm lặng. Vĩnh viễn không thể quay trở về nữa.

Buổi tối, như thường lệ, Vạn Trinh Nhi đến thư phòng hầu hạ thái tử. Hôm nay, nàng tự dưng nảy sinh cảm giác sợ hãi đối với y, mỗi hành động đều vô cùng cẩn thận, chỉ sợ lỡ tay sơ sót việc gì thì sẽ chết mà chẳng biết vì sao mình chết.

Vạn Trinh Nhi lặng lẽ cầm thỏi mực, chầm chậm mài vào nghiên mực. Chu Kiến Thâm im lặng phê tấu chương. Không khí tĩnh lặng đến nghẹt thở. Bất chợt, Chu Kiến Thâm làm rơi một cuộn tấu chương xuống đất. Là cung nữ, Vạn Trinh Nhi tất nhiên phải đi nhặt. Chỉ là, thái tử điện hạ lại ngồi im, chẳng chịu tránh ra một chút cho nàng đặt tấu chương lại chỗ cũ. Vạn Trinh Nhi chần chừ một lúc, cuối cùng cũng đành cắn răng nhón chân, nhoài người sang để đặt tấu chương lên bàn. Trong lúc đó, bỗng nhiên có một cánh tay bất chợt ôm lấy eo nàng. Vạn Trinh Nhi hoảng hốt đánh rơi tấu chương. Nàng sợ hãi tột cùng, vội vàng nói:

“Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!”

Nói đoạn, nàng toan quỳ xuống, lại bị người kia ôm lấy thắt lưng không buông. Chu Kiến Thâm nhẹ nhàng nhấc bổng nàng lên, để nàng ngồi trên đùi mình, tựa cằm vào hõm vai của nàng, khẽ nói:

“Bản cung làm sao nỡ giết nàng? Sau này không được nói đến chữ “chết” nữa, nhớ chưa?”

Hơi thở của y nóng rực phả vào cổ khiến Vạn Trinh Nhi rùng mình. Nàng chẳng dám động đậy một chút, nhỏ giọng “dạ” một tiếng.

Chu Kiến Thâm hài lòng khẽ cong lên khóe môi, rồi lại chầm chậm hôn lên cổ nàng, bàn tay đang đặt ở thắt lưng nàng cũng dần dần dời lên phía trên, cách tầng tầng lớp lớp xiêm y mà nhè nhẹ xoa nắn.

“Quả thật là vẫn mềm mại như trong trí nhớ của ta.” Y kề bên tai nàng, khẽ nói.

Trước đây, nàng thường hay ôm y vào lòng, nơi này vô cùng mềm mại, vô cùng ấm áp, y vẫn còn nhớ rất rõ.

Lời nói ngả ngớn của y khiến nàng cảm thấy nhục nhã đến mức muốn cắn lưỡi tự sát. Nhưng đến cuối cùng, nàng vẫn không làm như vậy. Rốt cuộc, nàng vẫn là kẻ nhát gan.

Vạn Trinh Nhi run run như một con thỏ nhỏ trước nanh vuốt của lão hổ, nhưng lại không hề có dũng khí đẩy y ra.

Đây là Đông cung, đây là Tử Cấm thành. Ngoài hoàng đế ra, không ai có quyền nói một chữ “không” với thái tử.

Vạn Trinh Nhi thừa nhận, mình chỉ là nô tỳ hèn nhát. Vì bảo vệ tính mạng của mình, trinh tiết là gì chứ?

Ở hoàng cung này, bất kể là hoàng thượng, thái tử hay hoàng tử, chỉ cần nhìn cung nữ nào hợp mắt, đều có thể tiện tay sủng hạnh, sau đó bố thí cho một cái phong hào nho nhỏ, đặt ở một góc hẻo lánh nào đó trong cung, rồi cũng nhanh chóng lãng quên đi. Không ai quan tâm sống chết của một cung nữ, nói gì là trinh tiết? Vạn Trinh Nhi từng trông thấy rất nhiều tiểu chủ, bọn họ đều xuất thân từ cung nữ, may mắn được hoàng đế thị tẩm một đêm, rồi cả đời đều không bao giờ có thể nhìn thấy long nhan lần thứ hai, cứ thế mà chết già ở cung cấm.

Nàng cứ nghĩ, nhan sắc của mình chẳng có gì nổi trội âu cũng là một may mắn, nhờ vậy mà nàng mới bình yên sống trong cung bao năm nay. Lại không ngờ, cuối cùng cũng không thoát được vận mệnh này. Lại càng không ngờ, người đưa nàng vào khốn cảnh ấy, lại chính là đứa bé nàng một tay chăm sóc từ nhỏ đến lớn.

Y thừa biết, nàng xiết bao mong mỏi rời khỏi hoàng cung.

Y thừa biết, nàng xiết bao đau đáu ngóng trông ngày trở về cố hương.

Y thừa biết, cung nữ bình thường còn có cơ hội xuất cung, nhưng chỉ cần được sủng hạnh, vĩnh viễn sẽ phải ở lại trong cấm cung này. Bởi vì, đế vương gia rất ích kỷ. Thứ mà họ từng dùng qua, cho dù không yêu thích nữa, họ thà là vứt bỏ, chứ tuyệt không cho kẻ khác đụng đến.

Y biết hết thảy, nhưng y vẫn dửng dưng bế nàng vào tẩm thất phía sau thư phòng, dửng dưng cởi ra cung trang của nàng, sau đó điên cuồng dày vò nàng.

Cái khoảnh khắc đau đớn ấy, nàng bật khóc. Chẳng phải vì đau, mà là bởi cảm giác vỡ tan. Niềm tin vỡ tan, hi vọng vỡ tan, kể cả cái tình cảm mông lung đầu đời của thiếu nữ dành cho chủ nhân cây trâm bạc kia, cũng vỡ tan.

Trong mông mông lung lung, nàng thấy như cố hương gần kề trước mắt. Rất gần, rất gần. Nàng vươn tay muốn chạm đến, lại chỉ bắt được khoảng không. Cố hương biến mất, bốn bề chỉ là tường đỏ ngói xanh lầu son gác tía.

Nàng biết, đời này kiếp này, nàng sẽ chết nơi tha hương.

Nàng lại trông thấy, Cầm Lang mỉm cười nhìn mình, dịu dàng cài lên tóc nàng cây trâm bạc. Nàng vươn tay muốn ôm lấy chàng. Nhưng Cầm Lang cũng biến mất. Chỉ còn vị thái tử điện hạ đang đắm chìm trong dục vọng ở trên người nàng.

Nàng biết, đời này kiếp này, Tiêu lang chỉ còn là khách qua đường. []

Đó là một đêm thu, trời đổ mưa lớn.

Tiếng mưa át đi tất cả mọi âm thanh, cũng che giấu đi tiếng khóc của nàng.

Nàng không nhớ rõ bản thân đã bao lần khóc nấc lên van cầu y buông tha. Sau này nghĩ lại, mới thấy mình lúc ấy quá ngây thơ. Đối với nam nhân mà nói, càng cầu xin, chỉ càng khiến họ thêm hứng thú.

Chính vì vậy, đêm hôm đó, cho đến khi nàng ngất đi, Chu Kiến Thâm vẫn không buông tha cho nàng.

Lúc Vạn Trinh Nhi tỉnh lại, thấy trời đã hửng sáng. Nàng đang nằm trên chiếc giường ở phía sau thư phòng, cách thư phòng một vách ngăn. Trên người nàng chẳng có một mảnh vải, chỉ có một chiếc chăn che lại. Chu Kiến Thâm nằm ở bên cạnh nàng, tay quấn chặt vào eo nàng, đôi mắt phượng sâu thẳm lặng lẽ nhìn nàng, trong mắt thấp thoáng một chút nhu tình hiếm thấy.

Nàng thật sự không muốn mở mắt ra, không muốn đối diện với y lúc này. Nhưng rốt cuộc vẫn không thể giả vờ ngủ mãi, nàng đành mở mắt, ra vẻ bình thản, nói:

“Xin hỏi điện hạ, bây giờ nô tỳ đã có thể rời đi hay chưa?”

Chu Kiến Thâm khẽ cười, hôn nhẹ lên trán nàng, nói:

“Gọi ta là A Thâm.”

“Nô tỳ không dám phạm thượng.” Nàng rủ mắt, tránh đi ánh nhìn nóng rực của y.

Y vuốt vuốt lọn tóc vẫn còn ướt mồ hôi trên trán nàng, bảo:

“Bản cung cho phép nàng phạm thượng.”

Nói đoạn, y lại kề sát lại gần, khẽ cắn lên vành tai của nàng một cái, thì thầm:

“Bởi vì... nàng là nữ nhân đầu tiên của bản cung.”

Vạn Trinh Nhi ngẩn người, thoáng kinh ngạc nhìn y. Thái tử điện hạ cũng đã mười sáu tuổi, từ hai năm trước, trong phủ đã có hai vị tài nhân, thông phòng cũng có vài người.

Chu Kiến Thâm ôm lấy nàng, tựa cằm lên vai nàng, khẽ thở dài, nói:

“Bản cung luôn cố lừa mình rằng bọn họ là nàng, nhưng mà, đến cùng, vẫn là không phải…”

Có một đêm, y tắt hết đèn đi, giả vờ như Ngô tài nhân chính là nàng. Nhưng mà, khi cầm lấy bàn tay của nàng ta, y lập tức biết, không phải. Bàn tay của Trinh Nhi không mềm mại như vậy, mà đầy những vết chai sần. Nàng không phải thiên kim tiểu thư quanh năm tay chẳng thấm nước, nàng là Vạn Trinh Nhi cùng y trải qua năm năm gian khổ cơ hàn nhất trong đời.

Một đêm khác, y cũng tắt hết đèn đi, lại còn cố không chạm đến đôi tay của Bách tài nhân. Nhưng mà, khi ngửi mùi hương trên tóc của nàng ta, y lại lập tức nhận ra, vẫn không phải là nàng. Đó chỉ là mùi hương nồng nặc của phẩm liệu, không phải là mùi hương đã bầu bạn cùng y suốt những đêm trường giá rét, không phải là mùi hương năm năm liền đã đưa y vào giấc ngủ an ổn hằng đêm.

Thế gian có thể có rất nhiều Ngô tài nhân, Bách tài nhân vây quanh bên thái tử Đại Minh chấp chưởng thiên hạ, nhưng chỉ có một mình Vạn Trinh Nhi không rời không bỏ Nghi vương Chu Kiến Thâm không quyền không thế.

“Điện hạ đã từng hứa sẽ thả ta quay về cố hương. Quân vô hí ngôn, lẽ nào điện hạ quên rồi ư?” Nàng quay mặt lại, lẳng lặng nhìn y hỏi.

Chu Kiến Thâm càng siết chặt vòng tay, nói:

“Bản cung rút lại lời hứa.”

“Trinh Nhi đừng đi, đừng bỏ A Thâm một mình ở lại Tử Cấm thành lạnh lẽo này, được không?” Y thầm thì bên tai nàng, phảng phất A Thâm năm ấy.

Vạn Trinh Nhi rơi lệ.

Nàng oán Chu Kiến Thâm một, oán bản thân mười. Bởi vì, nàng vẫn không cách nào cứng lòng với đứa bé A Thâm năm ấy được.

Sau này nghĩ lại, nàng mới cảm thấy Chu Kiến Thâm thật đáng sợ. Y biết lúc nào nên dùng cứng, lúc nào nên dùng mềm, sau khi dùng quyền uy ép buộc, lại dùng tình cảm lay động lòng nàng. Cuối cùng, y cũng thành công giam nàng trong chiếc lồng vàng này. Vĩnh viễn.

Chu Kiến Thâm biết nàng đã xiêu lòng, khóe môi thoáng cong lên, khẽ cúi xuống. Những nụ hôn triền miên rơi xuống chiếc cổ trắng nõn của nàng, sau đó lại dời xuống, dời xuống một chút nữa.

Vạn Trinh Nhi không kiềm được khẽ rên một tiếng, vội vàng ngăn y lại, nói:

“Đừng… Điện hạ, sắp đến giờ thiết triều rồi...”

Từ khi hoàng thượng ngã bệnh, triều chính đều do thái tử quản lý, thay mặt phụ hoàng lên triều nghị sự.

Chu Kiến Thâm xoay người nàng lại, hôn dọc theo sóng lưng mềm mại, khàn khàn nói:

“Bọn họ có thể đợi.”

Cái gọi là “tòng thử quân vương bất tảo triều” [], hóa ra chính là như vậy. Y từng khinh thường đó là hành vi của bậc hôn quân, nào ngờ chính mình lại cũng không thoát được cám dỗ.

Tiểu Lâm Tử đứng bên ngoài, toan bước vào hầu hạ thái tử mặc vào triều phục, chuẩn bị lên triều. Nào ngờ, từ bên trong lại vang lên một tràng âm thanh ái muội mới. Tiểu Lâm Tử thở dài, cảm thán trong lòng: cung nữ họ Vạn này nhan sắc tầm thường, không ngờ lại họa thủy như vậy.

Từ khi có được Vạn Trinh Nhi, chỉ trừ những lúc lên triều, Chu Kiến Thâm quả thực là ngày đêm không rời nàng, khiến nữ nhân trong cả Đông cung đều ghen tị trong lòng. Có điều, y vẫn mãi chần chừ, chưa ban cho nàng một danh phận gì. Thế nên, hai vị tài nhân cũng tự nhủ thầm rằng, điện hạ chẳng qua chỉ bị mê hoặc nhất thời, chẳng mấy chốc sẽ chán ngấy rồi vứt bỏ nô tỳ này thôi.

Đối với việc danh phận, Vạn Trinh Nhi sớm chẳng để tâm. Nàng hiểu rõ, đế vương gia vốn bạc tình. Hiện thời Chu Kiến Thâm đang còn hứng thú với nàng, tất nhiên lời ngon tiếng ngọt. Nhưng nàng đã già rồi, trong khi y sẽ làm hoàng đế, hậu cung ba ngàn giai lệ, rồi y sẽ sớm quên nàng thôi. Nàng đã chuẩn bị tinh thần cho cái ngày bị thất sủng, thậm chí còn mong nó đến sớm một chút. Như vậy, hi vọng y sẽ niệm tình nghĩa cũ mà thả nàng ra khỏi cung.

Vạn Trinh Nhi chưa đợi được đến ngày thất sủng, thì Chu Kiến Thâm đã ngả bài với nàng.

Hôm đó, nàng tìm khắp nơi vẫn không thấy cây trâm bạc của mình đâu. Nàng cuống cuồng lật tung mọi đồ vật lên, cây trâm bạc vẫn chẳng thấy bóng dáng. Đang lúc nàng lo lắng đến suýt khóc lúi cúi tìm kiếm, chợt có một đôi giày xuất hiện trước mặt nàng. Đôi giày này, nàng đương nhiên rất quen thuộc, bởi vì từng đường kim mũi chỉ đều là do nàng tự tay may lấy.

“Đang tìm kiếm vật này sao?”

Vạn Trinh Nhi ngẩng đầu lên, thấy Chu Kiến Thâm đang đứng từ trên cao nhìn xuống nàng, trên tay y là cây trâm bạc nàng tìm đã tìm cả nửa ngày.

Nàng mừng rỡ, định vươn tay ra nhận lấy, nhưng y đã nhanh như chớp quăng nó vào bếp sưởi gần đó.

Bây giờ đương mùa đông, bếp sưởi được cho nhiều than, cháy rất mạnh. Cây trâm bạc nhanh chóng bị nó đốt cháy xém trước mặt nàng.

Sự việc diễn ra quá nhanh, nàng không kịp phản ứng, chỉ biết trơ mắt nhìn cây trâm bạc yêu quý bị đốt trong lửa.

Chu Kiến Thâm khẽ cười một tiếng, nói:

“Nàng nghĩ bản cung dễ lừa gạt như vậy ư? Lẽ nào bản cung không biết người tặng cây trâm này là tên nhạc công ti tiện đó? Bản cung đã cho nàng ba tháng để thành thật nói ra, nhưng nàng vẫn một mực giấu giếm. Bây giờ thì tốt rồi, những thứ không nên tồn tại, cũng không cần phải tồn tại nữa.”

Vạn Trinh Nhi vội quỳ sụp xuống, dập đầu xuống đất, cầu xin:

“Nô tỳ khi quân phạm thượng, tội đáng muôn chết, điện hạ giết nô tỳ cũng là phải tội! Nhưng xin điện hạ khai ân, Cầm Lang thật sự vô tội, từ đầu đến cuối khi quân lừa dối người chỉ có một mình nô tỳ…”

Chu Kiến Thâm nhìn nàng, trầm giọng nói:

“Lần thứ hai. Đây là lần thứ hai nàng vì hắn mà dập đầu cầu xin bản cung! Đừng nghĩ rằng bản cung sủng nàng thì sẽ không giết nàng.”

Vạn Trinh Nhi không nói không rằng, chỉ liên tục dập đầu thật mạnh xuống nền gạch. Tiếng dập đầu lảnh lót vang lên, nàng thật sự không hề nương tay với chính bản thân mình.

Thật ra, nàng chỉ đang đánh một ván cược. Cược tình cảm của Chu Kiến Thâm đối với mình. Ít nhất là ở thời điểm hiện tại, nàng tin y vẫn có chút thật lòng với nàng.

Quả thực, chỉ mới ba tháng, nàng đã bắt đầu ỷ sủng mà kiêu.

Và cuối cùng, nàng đã thắng.

Chu Kiến Thâm rốt cuộc cũng không thể nhìn nàng tiếp tục tự hành hạ bản thân như thế.

“Được rồi, đứng lên đi.” Y ngồi xuống, vươn tay ngăn cản nàng tiếp tục dập đầu.

Bởi vì va chạm mạnh với nền gạch, trán của nàng đã chảy máu. Chu Kiến Thâm dùng khăn sạch nhè nhẹ lau vết máu trên trán cho nàng, dịu giọng hỏi:

“Có đau không?”

Vừa nãy còn hô to gọi nhỏ dọa giết người ta, quay đầu đi liền chỉ vì một vết thương nho nhỏ ở đầu của nàng mà đau lòng.

Vạn Trinh Nhi biết lúc này không nên quá cứng cỏi, liền thành thật gật gật đầu.

Chu Kiến Thâm tuy giận trong lòng, nhưng vẫn bảo người mang thuốc vào, sau đó tự tay thoa lên cho nàng.

Chầm chậm bôi thuốc lên trán nàng, y khẽ cười, tự giễu nói:

“Còn nhớ trước đây, mỗi lần nàng bất cẩn bị đứt tay, hay là sơ ý bị kim đâm vào tay, ta đều bôi thuốc cho nàng như vậy. Cả đời này của ta, nàng là người duy nhất được ta tự tay bôi thuốc cho đấy. Nhất định là kiếp trước ta có nợ với nàng, phải không?”

Vạn Trinh Nhi nghe y không còn xưng “bản cung” nữa, biết là cơn giận của y đã nguôi phần nào, đây là thời cơ cực tốt để cầu xin. Nàng nhẹ nhàng vòng tay qua thắt lưng y, khẽ tựa đầu vào lòng y, thỏ thẻ nói:

“Điện hạ, thần thiếp với Cầm Lang đại ca thật sự chỉ là bằng hữu, giữa chúng ta hoàn toàn thanh bạch.”

Chu Kiến Thâm nghe nàng lại nhắc tới kẻ đó, sắc mặt cũng lạnh đi. Y đương nhiên biết hai người không có quan hệ vượt mức, nàng còn là thân hoàn bích hay không, đêm đó y rõ nhất. Có điều, đối với một đế vương mà nói, cho dù hai người hoàn toàn trong sáng, nhưng rất có thể từng tơ tưởng đến nhau, đó vẫn là một sự sỉ nhục. Trước đây, trong hậu cung của phụ hoàng y có một tiệp dư nho nhỏ nảy sinh tư tình với thị vệ, dù hai người hoàn toàn trong sạch, dù phụ hoàng y cũng rất sủng ái vị tiệp dư kia, vẫn lạnh lùng ra lệnh đánh chết cả hai người đó.

Từ nhỏ, Chu Kiến Thâm đã được dạy, y là thiên tử tương lai, kẻ nào dám mơ tưởng đến thứ thuộc về y, cho dù chỉ là trong suy nghĩ, thì cũng đáng tội chết.

Một lúc lâu sau, ngay khi Vạn Trinh Nhi cảm thấy không còn hi vọng gì nữa, Chu Kiến Thâm khép mắt lại, che đi gió vũ mây vần trong đáy mắt, bàn tay nhè nhẹ vuốt tóc nàng, khẽ thở dài, nói:

“Thôi thôi, bản cung cũng không phải kẻ bạo tàn như vậy. Bản cung có thể tha chết cho hắn, thả hắn về quê cũ.”

Vạn Trinh Nhi như không tin vào tai mình, ngẩng đầu lên nhìn y, vui mừng nói:

“Tạ ơn điện hạ! Tạ ơn điện hạ!”

Chu Kiến Thâm nhếch môi cười khẽ, điểm nhẹ lên chóp mũi của nàng một cái, lại nói:

“Nhưng mà, bản cung muốn, trước khi để hắn ra khỏi cung, cho nàng gặp hắn một lần cuối cùng. Phải nói gì, làm gì, Trinh Nhi biết rồi chứ?”

Vạn Trinh Nhi lẳng lặng tựa đầu vào lồng ngực y, nhẹ giọng đáp:

“Thần thiếp đã hiểu. Tạ ơn điện hạ.”

Chu Kiến Thâm hài lòng mỉm cười, khẽ cắn cắn vành tai của nàng, mờ ám nói:

“Phải tạ ơn như thế nào, Trinh Nhi biết mà.”

Vạn Trinh Nhi rủ mắt, đưa tay chầm chậm cởi ra từng lớp cung trang mùa đông nặng nề, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống giường.

Hôm ấy là tiết đại tuyết, trời đổ tuyết lớn.

Bên bếp lửa lèo xèo có một cây trâm bạc đang dần dần bị nung chảy ra, một màn điên loan đảo phượng mới lại bắt đầu.

Lúc ấy, Vạn Trinh Nhi còn rất ngây thơ, cứ thế mà tin tưởng Chu Kiến Thâm dễ dàng bỏ qua cho Cầm Lang như vậy.

Vào một ngày tuyết rơi dày phủ trắng Tử Cấm thành, Vạn Trinh Nhi trở lại cung Từ Ninh. Những cung nữ, thái giam trước kia từng khinh khi nàng, hiện tại nghe tin nàng được thái tử sủng ái, liền vô cùng cung kính niềm nở, ai cũng ra vẻ như rất thân thiết với nàng.

Trong số đó, có một cô nương chỉ rụt rè đứng bên ngoài, đến khi mọi người tản ra hết, nàng ta mới dám tiến tới gần nàng, thỏ thẻ gọi:

“Trinh Nhi tỷ tỷ.”

Vạn Trinh Nhi nhìn một lúc, mới nhận ra đây là tiểu cô nương mới nhập cung năm Cảnh Thái thứ nhất, họ Thiệu, tên Mạn Thanh, nhà ở Hàng Châu. Lúc đó loạn lạc liên miên, gia đình nàng ta vì nghèo quá mức, đành bán con cho một thái giám, sau đó thái giám kia mang nàng ta nhập cung, trùng hợp được phân vào cùng một phòng với nàng. Nói ra thì gia cảnh của Thiệu Mạn Thanh trước kia còn kém hơn cả Vạn Trinh Nhi, chí ít năm ấy cha nàng vẫn là một quan huyện, tuổi thơ cũng từng ăn sung mặc sướng. Cùng là đồng hương Giang Nam với nhau, Vạn Trinh Nhi thương xót cho tiểu cô nương số khổ này, bấy giờ cũng thường xuyên giúp đỡ. Đến năm Cảnh Thái thứ ba, Vạn Trinh Nhi muốn đi Nghi Vương phủ, Thiệu Mạn Thanh còn khóc lóc ngăn cản, một mực nói không muốn xa nàng.

Thời gian như gió cuốn, mới đấy đã hơn mười năm. Vạn Trinh Nhi từ tiểu cô nương mười ba tuổi đã trở thành bà cô già trong Tử Cấm thành này, mà Thiệu Mạn Thanh từ một cô bé năm, sáu tuổi, đã trở thành một thiếu nữ cập kê xinh xắn.

Nhìn nàng ta, Vạn Trinh Nhi không khỏi cảm khái trong lòng. Nàng thật sự đã già.

Vạn Trinh Nhi hàn huyên chuyện cũ với Thiệu Mạn Thanh một lúc, lại căn dặn ma ma tổng quản chiếu cố nàng ta nhiều hơn, sau đó cũng rời đi.

Lần theo con đường quen thuộc, nàng rốt cuộc bước tới trước gian phòng kia. Bao nhiêu năm, nơi này vẫn chưa từng thay đổi. Nhưng lòng người, thì đã đổi thay.

Vạn Trinh Nhi tần ngần trước cửa, bỗng nghe tiếng cổ cầm vang lên. Vẫn là khúc nhạc đó, vẫn là tiếng đàn đó, chỉ là bãi bể nương dâu, nàng đã không còn là tiểu cô nương đứng quét tuyết trước cửa phòng năm ấy.bg-ssp-{height:px}

Vạn Trinh Nhi lặng lẽ lấy ra ống tiêu cũ trong tay áo, khe khẽ thổi hòa theo.

Đinh!

Nàng nghe thấy tiếng dây đàn lảnh lót nấc lên một tiếng, trước khi đứt lìa.

Khung cửa gỗ chợt mở toang ra.

Cố nhân trùng phùng, lại bỗng hóa xa lạ.

Cầm Lang gầy đi rất nhiều, dáng vẻ trông có mấy phần tiều tụy, nhợt nhạt mỉm cười, hỏi:

“Đã lâu không gặp, muội vẫn khỏe chứ?”

Vạn Trinh Nhi dường như còn chưa an tâm, đưa tay chỉnh chiếc áo lông dày trên người một lần nữa, đến khi bảo đảm rằng nó đã che khuất đi những vết hôn trên cổ mình, nàng mới cười đáp:

“Muội rất khỏe. Còn huynh, vết thương đã lành chưa?”

“Không có gì đáng ngại nữa”, chàng nói, rồi lại liếc nhìn trời, bảo, “Tuyết mỗi lúc một dày, vào trong nói chuyện đi.”

Vạn Trinh Nhi nhìn hai tiểu cung nữ đi theo mình, nói:

“Hai người ở đây chờ đi, ta sẽ nhanh chóng trở ra.”

Hai cung nữ cúi đầu, cung kính “dạ” một tiếng.

Cầm Lang lặng lẽ thu hết tình cảnh đó vào mắt, nhưng vẫn không mở miệng hỏi nàng một câu.

Bước vào phòng, Vạn Trinh Nhi đưa mắt nhìn một lượt. Bài trí trong phòng sau bao năm vẫn chẳng khác trước là bao. Cũng giống như Cầm Lang, trải ngần ấy năm vẫn chưa hề thay đổi. Chỉ có nàng, đã đổi thay.

Cầm Lang rót một cốc trà ấm, mỉm cười đưa cho nàng. Vạn Trinh Nhi nhấp một ngụm trà, đoạn ra vẻ vui mừng, nói:

“Hôm nay ta đến là để báo cho huynh một tin vui, điện hạ đã đồng ý xóa bỏ nô tịch của huynh, đợi đông chí thì huynh có thể ra cung về quê rồi.”

Cầm Lang lại không vui vẻ như nàng nghĩ. Chàng trầm mặc nhìn nàng, hỏi:

“Vậy còn muội? Điện hạ cũng cho muội xuất cung phải không?”

Nụ cười của Vạn Trinh Nhi thoáng cứng đờ, nhưng vẫn gắng gượng tỏ ra vui vẻ, đáp:

“Không có, tại sao ta phải xuất cung chứ, ở đây ăn ngon mặc đẹp, điện hạ có đuổi ta cũng không đi đâu!”

Cầm Lang lẳng lặng nhìn sâu vào mắt nàng, nói:

“Đây không phải là lời thật lòng.”

Chàng nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, khẽ bảo:

“Trinh Nhi, có còn nhớ năm đó, trước lúc rời khỏi hoàng cung, ta đã nói với muội những gì không? Nếu có duyên gặp lại, ta sẽ cưới muội. Cùng ta rời cung được không, chúng ta cùng nhau trở về Tô thành, được không?”

Thì ra những lời năm đó chàng muốn nói với nàng, chính là những lời này. Vạn Trinh Nhi chẳng biết nên khóc hay nên cười. Tại sao lại để cho nàng biết những điều này, ngay khi hai người đã định rằng vô duyên vô phận?

Nàng giả vờ bình tĩnh, rút tay mình ra khỏi tay chàng, lạnh nhạt nói:

“Không được.”

“Tại sao?” Cầm Lang không kinh ngạc, không giận dữ, chỉ nhẹ giọng hỏi.

Vạn Trinh Nhi bật cười, cười đến chảy nước mắt, đưa tay kéo chiếc áo choàng nặng nề trên cổ xuống, để lộ những dấu hôn chi chít. Nàng hờ hững nói:

“Thấy rồi chứ, đây chính là lý do. Ta từ nhỏ quen sống trong nhung lụa, chẳng may gặp gia biến, khó khăn lắm mới đợi được cơ hội tốt như vậy. Thái tử chính là quân vương tương lai, ta đi theo ngài, vinh hoa phú quý cả đời hưởng không hết. Tại sao ta phải theo huynh rời cung? Huynh có thể cho ta cái gì? Chẳng qua chỉ là một cây trâm bạc cũ kỹ, trong khi điện hạ ban cho ta vô số ngọc ngà châu báu. Huynh dự định làm sao nuôi ta? Với cây đàn rách này, huynh có thể cho ta ăn mỗi ngày một bát tổ yến không? Có thể mua cho ta chiếc áo lông giá trị thiên kim này không? Có thể cho ta hàng trăm người hầu kẻ hạ không?”

Nàng ngừng một chút, dường như nói một tràng quá dài khiến nàng cảm thấy không đủ hơi sức. Sau khi uống thêm một ngụm trà, nàng mới chậm rãi nói tiếp:

“Cho nên, điều ta mong muốn nhất bây giờ, chính là huynh hãy mau chóng rời Tử Cấm thành này, càng xa càng tốt, đừng bao giờ để điện hạ hoài nghi ta nữa. Huynh hiểu chứ?”

Cầm Lang rủ mắt, không hờn không trách, vẫn chỉ vô cùng nhẹ nhàng, khẽ đáp:

“Ta hiểu rồi.”

Vạn Trinh Nhi đưa tay chỉnh lại áo lông, bước thẳng ra cửa, không hề quay đầu nhìn lại, chỉ để lại một câu.

“Ngày đó ta có việc, không thể đến tiễn huynh. Bảo trọng.”

Hai tiểu cung nữ đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài, thấy nàng bước ra, vội vàng giương tán ô che cho nàng. Vạn Trinh Nhi biết, bọn họ sẽ đem từng lời từng chữ của nàng lúc nãy bẩm báo lại cho Chu Kiến Thâm.

Nàng khoát tay, bảo:

“Không cần che, các ngươi lui trước đi.”

“Nhưng mà, điện hạ có lệnh…” Một tiểu cung nữ do dự.

Vạn Trinh Nhi nói:

“Các ngươi cứ lui, nếu điện hạ trách phạt, một mình ta sẽ gánh chịu.”

Hai người đều biết điện hạ rất sủng ái Vạn thị này, cũng không muốn đắc tội, liền vâng lời mà rời đi.

Bây giờ, chỉ còn lại một mình Vạn Trinh Nhi. Nàng bỗng dưng chạy thật nhanh vào một góc tường nọ, ngồi thụp xuống, co người lại, hai tay ôm lấy đầu gối, bật khóc nức nở.

Lúc nàng còn nhỏ, mỗi lần bị ấm ức, đều chui vào một góc tường, khóc thút thít một mình như thế này.

Khi đó, nàng luôn tự an ủi mình, rồi có ngày nàng sẽ rời khỏi nơi đây.

Còn bây giờ, nàng biết, đó chỉ là mộng ước xa vời.

Khi Vạn Trinh Nhi trở về Đông cung, trên mình ướt đẫm tuyết. Chu Kiến Thâm trông thấy nàng như vậy, cũng không trách mắng nửa lời, sai người mang lên xiêm y mới cho nàng thay, sau đó ôm nàng ngồi cạnh bếp sưởi. Y nhè nhẹ chườm khăn nóng lên đôi mắt đỏ hoe sưng húp của nàng, nói:

“Đây là lần cuối cùng bản cung cho phép nàng khóc vì nam nhân khác.”

Quả nhiên, một lời thành sấm, rất lâu về sau, nàng không còn khóc vì ai nữa, bởi nước mắt đều đã cạn khô.

Ngày đông chí năm Thiên Thuận thứ sáu, trời vẫn không ngớt tuyết. Một bóng người đơn độc rời khỏi Tử Cấm thành, trên lưng đeo theo một cây đàn cũ có một dây đã đứt. Cứ đi một bước, chàng lại ngoái đầu nhìn lại một lần, trông mong sẽ nhìn thấy bóng dáng người đó.

Đáng tiếc, từ đầu chí cuối, nàng đều không xuất hiện.

Hôm ấy, Vạn Trinh Nhi ngồi trong tẩm thất, thổi một khúc tiêu. Rõ ràng nhạc khúc réo rắt hân hoan là vậy, thế mà nghe ra lại thê lương tựa tiếng khóc.

Thiếu mất tiếng đàn cùng hòa nhịp, tiếng tiêu bỗng dưng lẻ loi lạc lõng giữa ba vạn cung điện.

Nàng biết, chàng cũng biết, từ đây về sau, nhạc khúc này chỉ còn một nửa.

…………

Lại một năm trôi qua. Năm Thiên Thuận thứ bảy đến cùng với không khí chùng xuống của Tử Cấm thành. Bệnh tình của hoàng thượng ngày một nặng hơn, mọi người đều biết, e là không qua hết năm nay thì Tử Cấm thành này phải đổi chủ rồi.

Mấy ngày này, Tiền hoàng hậu suốt ngày tụng kinh niệm Phật, cầu mong hoàng thượng được an khang. Vạn Trinh Nhi luôn cảm thấy rất thương vị hoàng hậu này. Rõ ràng hoàng thượng chẳng hề yêu thương bà ấy nhiều nhất, nhưng cái năm hoàng thượng bị Ngõa Lạt bắt đi, chỉ có một mình bà vì ông mà khóc đến mù mắt. Sau này, hoàng thượng giành lại được đế vị, Chu quý phi cậy là mẹ ruột của thái tử, nhiều lần bất kính khinh khi hoàng hậu tàn phế, bà vẫn một mực nhẫn nhịn. Mỗi lần nàng nhìn thấy Tiền hoàng hậu, đều tự nhủ trong lòng, nhất định nàng sẽ không bao giờ giống như bà ấy. Nếu bà ấy cứ an phận làm một hoàng hậu mà hưởng phúc thôi, thì hẳn đã không khổ như vậy. Trao ra chân tình với một đế vương, kết cục chỉ có một, đó là tự chuốc lấy khổ đau.

Một năm này, Vạn Trinh Nhi cũng đã chính thức trở thành cái gai trong mắt của tất cả nữ nhân trong Đông cung. May mắn là thái tử chưa ban danh phận gì cho nàng, nàng vẫn ở trong tẩm cung của y, bọn họ muốn ra tay với nàng cũng không có cơ hội.

Một năm lặng lẽ trôi qua. Tháng chạp năm Thiên Thuận thứ bảy, khi Vạn Trinh Nhi đang ngồi may áo cho Chu Kiến Thâm, chợt nghe tiếng chuông tang vang vọng khắp Tử Cấm thành.

Nàng biết, hoàng thượng đã băng hà.

Một đời vương đế, tranh tranh đấu đấu giành thiên hạ, đến cuối cùng, vẫn không thoát khỏi sinh lão bệnh tử. Lúc sinh thời, làm chủ cả thiên hạ. Khi thác đi, cũng chỉ cần ba thước hoàng thổ mai táng. Cát bụi trở về cát bụi.

Vạn Trinh Nhi đứng dậy, thay đổi áo tang, sau đó hướng về phía Càn Thanh cung, quỳ xuống lạy ba cái.

Buổi tối, Chu Kiến Thâm trở về, không nói một lời.

Nàng bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy y. Chu Kiến Thâm tựa đầu lên vai nàng, bờ vai y bỗng run run.

Nàng đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào lưng y, giống như lúc nhỏ, mỗi lần y nhớ đến phụ hoàng cùng mẫu phi mà rơi lệ, nàng đều vỗ về y như thế.

“Từ hôm nay trở đi, cả giang sơn này, đều đè nặng lên vai một mình ta. Trước đây, ta từng oán phụ hoàng quá nghiêm khắc với mình mỗi khi ta phạm sai lầm. Nhưng mà từ đây về sau, ta không được phép phạm sai lầm, bởi vì nếu ta sai, sẽ chẳng còn ai sửa sai cho ta nữa.” Y khàn khàn nói.

Người ta chỉ biết, hoàng đế băng hà, thì thái tử sẽ thành hoàng đế.

Nhưng họ quên rằng, hoàng đế băng hà, thì thái tử cũng là cô nhi.

Vạn Trinh Nhi vẫn đều đều vỗ nhẹ lên lưng y, khe khẽ hát một khúc hát ru. Chỉ một lúc sau, có lẽ là do đã quá mệt mỏi với tang sự hôm nay, Chu Kiến Thâm ngủ thiếp đi trên vai nàng.

Vạn Trinh Nhi muốn đứng lên chỉnh lại tư thế ngủ, chỉ là Chu Kiến Thâm ôm nàng quá chặt, không cách nào gỡ ra. Nàng chỉ đành cười khổ dựa vào thành giường chợp mắt một lúc.

Ngoài kia, Tử Cấm thành chìm trong bóng tối.

……….

Sau tang lễ của tiên đế, tất nhiên là đại điển đăng cơ của tân đế.

Năm Thiên Thuận thứ tám, thái tử Chu Kiến Thâm đăng cơ, cải niên hiệu thành Thành Hóa, lịch sử xưng là Thành Hóa đế.

Vạn Trinh Nhi đứng trong đám đông, mắt thấy Chu Kiến Thâm mặc Cổn phục thêu mười hai chương, đội mũ Miện mười hai lưu [], từ từ bước lên ngai vàng trong tiếng tung hô vạn tuế của toàn bộ văn võ bá quan. Đột nhiên, nàng có cảm tưởng, một đời đã trôi qua.

Từ lúc nhập cung đến nay, nàng đã chứng kiến ba lần Tử Cấm thành đổi chủ. Vào cái ngày nàng đi đến Nghi Vương phủ, nào ngờ đến sẽ có ngày trông thấy đứa bé đáng thương kia ngồi lên long ỷ.

Quả thật, thế sự vô thường, vinh nhục khó đoán.

Sau đại điển đăng cơ, tất nhiên phải có phong hậu.

Vì việc này, Ngô tài nhân và Bách tài nhân trực tiếp trở mặt với nhau, ai cũng ngấm ngầm tranh đua vị trí này. Bách thị có gia thế ở trên Ngô thị, nhưng Ngô thị lại được lòng Chu thái hậu. Mọi người đều đang đoán, cuối cùng ai sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ.

Có điều, chẳng ai ngờ tới, Chu Kiến Thâm, bấy giờ đã là Thành Hóa đế, đột nhiên ban ra một thánh chỉ, sắc phong Vạn thị làm chủ lục cung.

Vạn thị là ai? Một cung nữ, con của tội thần.

Lập tức, Chu thái hậu vô cùng giận dữ, quyết liệt phản đối. Hàng loạt văn võ bá quan dâng sớ can gián, cho rằng cái họa hồng nhan xưa nay vẫn là nguyên nhân dẫn đến mất nước, lập hậu cần phải chọn người hiền đức, gia thế trong sạch, không thể để một cung nữ mê hoặc. Các lão học sĩ dẫn chứng nào là Đắc Kỷ, Tây Thi, nào là Bao Tự, Dương quý phi,… chỉ cần là mỹ nhân có tiếng trong lịch sử, tất cả đều là yêu cơ hại nước.

Lúc Vạn Trinh Nhi từ miệng của cung nữ A Liên bên cạnh mình nghe được điều này, nàng chẳng biết nên ghét hay nên biết ơn các vị lão thần kia. Dù sao, bọn họ cũng đã đem nàng so ngang hàng với những bậc tuyệt sắc giai nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy, quả thực là không giống như mắng, mà chính là đang đề cao nàng quá mức.

Mà cũng không thể trách các ông ấy, với nhan sắc của mình, chính nàng còn không thể tin là hơn một năm rồi vẫn chưa thất sủng, thậm chí Chu Kiến Thâm còn muốn phong nàng làm hoàng hậu. Vạn Trinh Nhi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, tự hỏi phải chăng lúc nhỏ ở Nghi Vương phủ Chu Kiến Thâm thường đọc sách trong ánh đèn tù mù nên đôi mắt không tốt lắm?

Có người nói, người của hoàng thất luôn có dung mạo xuất chúng, điều này quả không sai, bởi đời đời đều chui ra từ bụng của những cung tần mỹ nữ tuyệt sắc trong thiên hạ, cho dù những thế hệ đầu tiên có thể không đẹp lắm, nhưng đến đời của Chu Kiến Thâm cũng đã qua bảy, tám thế hệ, tất nhiên muốn xấu cũng không được. Nói cho cùng, dù là y cưỡng ép nàng, nhưng tính đi tính lại thì dường như người chịu thiệt là y. Chưa cần luận đến thân phận, chỉ xét về dung mạo này thôi, nàng tuyệt đối không xứng với y.

Trong lúc Vạn Trinh Nhi miên man suy nghĩ về vấn đề “cao thâm” ấy, mẫu tử Chu Kiến Thâm đã tranh cãi một trận về việc lập hậu. Thế lực của Chu thái hậu vẫn rất lớn, tuy Chu Kiến Thâm đã là hoàng đế, có nhiều chuyện, vẫn là thân bất do kỷ.

Chu thái hậu nói:

“Nếu hoàng thượng kiên quyết đưa tiện tỳ kia lên hậu vị, ai gia vẫn có rất nhiều cách khiến cho nàng ta sớm nhập Hoàng lăng.”

Chu Kiến Thâm ngẫm nghĩ một đêm, cuối cùng, sáng hôm sau, chiếu chỉ phong hậu đã thay bằng Ngô thị.

Tuy rằng bách quan nhiều người vẫn ủng hộ Bách thị hơn, Ngô thị tuy là gia tộc lớn, vẫn có dấu hiệu suy vi, chỉ còn cái danh hão; nhưng so sánh với Vạn thị, Ngô thị liền lập tức trở thành cái tên sáng chói, khiến bách quan cảm động rơi lệ.

Nhưng thái hậu cùng bách quan chưa hết vui mừng, Thành Hóa đế đã hạ tiếp một chiếu chỉ, sắc phong Vạn thị làm Hoàng quý phi, Bách thị làm Hiền phi.

Đầu tiên, với thân phận của Bách thị, lại chỉ được phong làm Hiền phi - một trong tứ phi. Vạn thị lại có thể cao hơn hai bậc, trở thành Hoàng quý phi, dưới một hoàng hậu mà trên cả lục cung. Đây thật là một nghịch lý.

Thứ hai, Hoàng quý phi vốn là chức vị do Đại Tông hoàng đế đặt ra để phong cho sủng phi của ông ta. Sau này, Đại Tông hoàng đế bị tiên đế phế truất, danh hiệu hoàng quý phi của vị sủng phi kia đương nhiên cũng không được thừa nhận. Nay hoàng thượng ban cho Vạn thị phong hiệu Hoàng quý phi, có nghĩa nàng sẽ là Hoàng quý phi chính thức đầu tiên trong lịch sử. Đây là vinh dự không hề nhỏ đối với nàng, nhưng lại là một sỉ nhục đối với vương triều.

Bản thân Vạn Trinh Nhi cũng cảm thấy việc này không phải phúc, mà là họa. Nàng vốn quen sống an phận, bao năm nay vẫn làm một người mờ nhạt trong Tử Cấm thành này, chính là bởi vì nàng hiểu đạo lý càng nổi bật, càng chết sớm.

Đợi Thành Hóa đế từ ngoại triều trở về hậu cung, Vạn Trinh Nhi liền nói với y:

“Bệ hạ, có thể thu hồi lại phong hiệu Hoàng quý phi này hay không? Bệ hạ có thể phong cho thần thiếp làm chiêu nghi hoặc tiệp dư, như vậy thì tốt hơn.”

Nếu là trước đây, nàng tuyệt đối không dám đưa ra ý kiến với y như vậy. Chỉ là, ngay cả nàng cũng không nhận ra, mình đang dần dần ỷ sủng mà kiêu như thế nào.

Thành Hóa đế nheo mắt nhìn nàng, trầm giọng hỏi:

“Trinh Nhi không thích phong hiệu này?”

Bấy giờ, Vạn Trinh Nhi mới nhận ra mình đã hơi vượt quy củ, toan quỳ xuống nhận tội, lại bị Thành Hóa đế ngăn lại.

“Nói cho trẫm lý do.”

Vạn Trinh Nhi thành thật đáp:

“Thần thiếp gia thế không cao, không có chỗ dựa vững chắc. Thần thiếp nghĩ, làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, cây cao phải đón gió to, chi bằng chỉ là một vị tần ngự nho nhỏ, không người để ý, so với làm Hoàng quý phi an toàn hơn rất nhiều.”

Thành Hóa đế bật cười, hỏi:

“Nàng nói xem, trẫm với Ngô thượng thư và Bách tướng quân, ai cao hơn ai?”

“Tất nhiên là bệ hạ. Bọn họ đều là thần tử của người.” Nàng đáp, không hiểu tại sao y lại chuyển sang chủ đề này.

Thành Hóa đế ôm nàng vào lòng, khẽ nói:

“Đúng vậy. Bất luận chỗ dựa của các phi tần khác cao bao nhiêu, tất cả đều chỉ là thần tử của trẫm. Cho nên, tất cả đều không cao bằng nàng. Bởi vì, chỗ dựa của nàng, chính là trẫm.”

Vạn Trinh Nhi ngẩn người nhìn Thành Hóa đế, sau đó nhẹ tựa đầu vào lòng y.

Suýt chút nữa, nàng đã cảm động.

Nhưng mà, nàng đã kịp tỉnh táo lại.

Ngô thượng thư là phụ thân của hoàng hậu, Bách tướng quân là phụ thân của Hiền phi. Phụ thân sẽ yêu thương nữ nhi của mình cả đời.

Còn hoàng thượng? Người có thể sủng ái ta được bao lâu?

Một năm, hai năm, hay là năm năm, mười năm?

-----.------

Chú thích:

[] Dịch nghĩa: Vừa vào cửa cung sâu như biển, từ đó tường cao đoạn hồng trần. Chữ “đoạn” ở đây diễn tả những bức tường cung đã chia cắt hoàn toàn người bên trong với thế giới bên ngoài.

[] Tài nhân: hầu thiếp của thái tử.

[] Mượn ý từ bài thơ “Tặng tỳ” của Thôi Giao đời Đường.

“Công tử vương tôn trục hậu trần,

Lục Châu thuỳ lệ trích la cân.

Hầu môn nhất nhập thâm tự hải,

Tòng thử Tiêu lang thị lộ nhân.”

Dịch thơ:

“Công tử Vương tôn theo dấu bụi,

Lục Châu rơi lệ ướt khăn hường.

Vào cửa vương hầu sâu tựa bể,

Tiêu lang đành hóa khách qua đường.”

Sách "Văn khê hữu nghị" của Phạm Thư (cuối Đường) có ghi câu chuyện thời Nguyên Hoà (Đường Hiến Tông) có chàng tú tài tên là Thôi Giao 崔郊, cô của Thôi Giao có người tỳ nữ rất đẹp. Thôi Giao và người tỳ nữ có tình ý; sau nàng bị bán cho một ông quan tên là Vu Địch. Thôi Giao nhớ nàng khôn nguôi. Một lần nhân tiết hàn thực, người tỳ nữ đi ra, tình cờ gặp Thôi Giao. Thôi Giao xúc cảm làm bài thơ "Tặng tỳ" này.

[] “Tòng thử quân vương bất tảo triều”: Dịch nghĩa: Từ đây quân vương không còn lên triều sớm nữa. Trích từ “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, viết về sự sủng ái của Đường Minh Hoàng dành cho Dương quý phi, ý rằng hoàng đế mê đắm nàng Dương đến mức mải lo kề cận, chẳng màng lên triều sớm.

[] Cổn Miện: “Long Cổn còn gọi là Cổn phục, hoặc gọi tắt là Cổn, là lễ phục của đế vương và vương công đại thần. Như Phạm Đình Hổ ghi nhận, một bộ Cổn Miện dành cho đế vương mũ Miện phải có lưu, lưu có ngọc, Cổn phục thêu chương. Trong đó, chương là các dạng hoa văn thêu trên lễ phục, tượng trưng cho trời đất, vạn vật.” Để hình dung rõ hơn thì các bạn xem ảnh đính kèm bên dưới. Lý do mình không thích nhà Thanh là vì phế bỏ Cổn Miện, mà không vận áo Cổn, không đội mũ Miện, thì còn gì là hoàng đế trong tưởng tượng của mình.:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio