Huấn luyện quân sự qua đi, Trình Trì đen đi trông thấy, Hứa Nhận thường xuyên kéo ống tay áo bên phải lên, màu da đối lập với cô. Trình Trì chán nản phát hiện, dường như cánh tay Hứa Nhận còn trắng hơn cô.
Rốt cuộc đã đen đến mức nào chứ!
“Cả mùa hè anh chưa từng để lộ cánh tay lần nào, có bản lĩnh thì chúng ta so đùi đi, em khẳng định sẽ treo anh lên đánh!”
“Được, tối nay anh sẽ để em treo lên đánh.”
Đợi đã, tại sai lại là hôm này, cô còn chưa đồng ý gì mà.
———-
Sau huấn luyện quân sự, cuộc sống đại học của Trình Trì chính thức bắt đầu.
Chương trình đại học nhẹ nhàng hơn cấp ba nhiều, nửa học kỳ, bài chuyên ngành cũng chỉ có môn Hán ngữ hiện đại, môn bắt buộc gồm một tiết tiếng Anh và một tiết Mã Nguyên (), không có chương trình học nào khác, cả ngày cô đều rất rảnh rỗi.
Mỗi ngày trừ việc làm ổ trong phòng chơi điện tử, Hứa Nhận cũng sẽ dẫn cô đi tiệm net, không để cô mọc nấm trong phòng ngủ. Biết cô chơi Liên Minh Huyền Thoại, lúc học năm nhất Hứa Nhận đã tạo tài khoản, học qua trò chơi này, bây giờ đã lên rank Bạch Kim (), mà Trình Trì đánh mấy năm nay, vẫn chỉ dậm chân ở Đồng hai.
Cô thích chơi điện tử, nhưng kỹ thuật rất tệ, cảm giác tay và não không thể phối hợp với nhau, phản ứng không đủ nhanh nhẹn, cô cùng Bạch Du Dương Tĩnh bắt đầu luyện từ người mới, hiện tại hai người kia một người Bạch Kim một người Kim Cương, cô lại luôn là chân sau kéo bọn họ xuống, trong trò chơi cũng thường xuyên bị đồng đội xa lạ mắng.
Trình Trì hiểu được, việc này thật sự cần đến thiên phú.
Cô cũng không thể quá hoàn hảo, phải để lại cho người ta chút can đảm sống sót và hy vọng đúng không?
Hát không hay, cùng với thao tác chơi tệ, chính là hai nét bút hỏng trong cuộc đời cô.
Nhưng cô cũng không coi đây là chuyện đáng xấu hổ.
Cũng không phải nghề nghiệp, chơi vui thôi.
Hơn nữa, thần tượng Eric của cô, không phải không học đại học ư?
Người ta bây giờ vô cùng trâu bò, cho nên, người có sở trường tất nhiên phải có sở đoản.
Nhưng Hứa Nhận lại là ngoại lệ, nhìn từ góc độ chủ quan, Trình Trì không thấy bất cứ khuyết điểm nào của anh.
Cô ngưỡng mộ anh, cảm thấy anh làm bất cứ chuyện chuyện gì, cũng có thể làm rất tốt, làm đến trình độ cao nhất.
Khi một người phụ nữ bắt đầu ngưỡng mộ một người đàn ông, vậy thì đã cách tình yêu không còn xa.
Trình Trì yêu anh trước, sau đó mới bắt đầu ngưỡng mộ anh, anh tựa như một khu mỏ, còn cô dần dần khai quật được bảo tàng khiến người ta phải kinh ngạc cảm thán trên người anh.
Dù sao lúc này, cô đã phải quỳ trên bàn phím gọi Hứa Nhận là pa pa.
Ban đầu hai người đánh cùng nhau, kết hợp với bốn triệu hồi sự mà anh với cô lật được, mỗi lần đều ngược quân địch như cún, Trình Trì tuyệt đối không tin lời anh nói, không có thời gian chơi, mỗi tuần luyện tay một hai lần, chỉ để sau này có thể cùng cô đánh không kéo chân sau mà thôi.
Trình Trì cảm thấy, anh đang giả vờ khiêm tốn.
Nhưng Hứa Nhận rất vô tội, anh nói thẳng, tướng của mình tổng cộng không vượt quá , tướng được luyện chủ yếu cũng chỉ có năm sáu tướng mà thôi, bởi vì anh cũng không có nhiều thời gian, anh phải đi làm, còn phải học và thi thố các thứ.
Sau đó, Trình Trì lôi kéo anh solo một trận, anh dùng tài khoản của Trình Trì, Trình Trì cố tình chọn tướng mà tài khoản anh không có, còn Hứa Nhận chỉ lướt qua tóm tắt và giới thiệu kỹ của tướng, liền bắt đầu đối chiến với cô.
Mãi đến khi Trình Trì bị Hứa Nhận đánh tơi bời ba trận, cô mới thật sự bắt đầu tin tưởng, trò chơi này, thật sự phải dựa vào thiên phú.
Không chỉ có đầu óc, phối hợp cơ thể cũng rất quan trọng, tốc độ tay phải tốt, còn phải biết chiến lược chiến thuật.
Nói tóm lại, muốn chơi giỏi game này cũng không dễ, người thật sự biết chơi không nhiều lắm, người chơi tốt đều đã đi đấu giải rồi, những người chơi gà mờ giống như Trình Trì, cũng chỉ có thể tự an ủi rằng chơi cho vui thôi, không quan tâm thắng thua.
Bởi vì cô chỉ thua không thắng.
Thoát khỏi trò chơi, Hứa Nhận xoa đầu cô, an ủi: “Em đừng nản lòng, sau này anh Nhận dẫn em lên đỉnh vinh quang.”
Trình Trì chu miệng, ôm lấy eo Hứa Nhận, làm nũng: “Người ta dựa cả vào anh đấy.”
Hứa Nhận phát hiện, quan hệ của hai người càng sâu đậm, Trình Trì càng mềm mại dịu dàng.
Trước đây người cô toàn là gai, bây giờ lại mềm mại như dây thường xuân, từng chút từng chút một quấn lấy anh, tuy rằng mới nhìn cái gì cô cũng dựa vào anh theo anh, song thực tế, anh lại bị cô càng cuốn càng chặt, không thể thoát ra.
Là anh đã rơi vào cái bẫy dịu dàng của cô.
Nhưng anh vẫn vui vẻ chịu đựng, cho dù người con gái trước mặt là một bát thuốc độc, anh cũng tình nguyện uống rượu độc giải khát.
Xuất thân của hai người khác nhau một trời một vực, nhưng lại có thể duy trì quan hệ vô cùng hòa hợp.
Trong mối quan hệ này, Trình Trì là người rất thông minh, cô không còn tùy tiện như trước, đã bắt đầu nắm chính xác tính cách của anh, biết làm thế nào khiến anh vui vẻ, cô sẽ làm thế đó để dỗ anh, biết chuyện gì chạm vào vùng cấm kị của anh, cô tránh còn không kịp.
Mà Hứa Nhận, tất nhiên là người thông minh hơn, cho nên anh yêu cô đến sắp điên rồi.
Nhưng Trình Trì dịu dàng, Trình Trì nghe lời, cũng chỉ đối với mình anh mà thôi, trước người khác, cô vẫn là người không biết sợ hãi, là bụi gai nhỏ có thù tất báo.
Hứa Nhận rất nhanh sẽ biết được.
Chiều tối, Trương Việt Khải bạn cùng phòng Hứa Nhận gọi điện thoại tới, nói mọi người trong phòng hẹn tối nay liên hoan, Hứa Nhận cầm điện thoại nhìn Trình Trì, nói không đến được, đang ở cạnh bạn gái, Trương Việt Khải nói thẳng, dẫn bạn gái đi cùng đi.
Trình Trì kiễng chân bám vào anh, ghé đầu nghe điện thoại, Hứa Nhận dùng khẩu ngữ hỏi cô đi không, Trình Trì gật đầu: “Đi.”
Cô muốn gặp bạn cùng phòng của Hứa Nhận, muốn biết người mỗi ngày anh phải sống chung và tiếp xúc.
Trình Trì lái chiếc Honda nhỏ, đi đến điểm hẹn trước, đó là một nhà hàng tương đối xa hoa, Trình Trì không cho Hứa Nhận nói, tự mình đỗ xe ở một ngã rẽ cách nhà hàng gần nửa km, sau đó cùng anh đi bộ tới.
Có hai người đang đợi trước cửa nhà hàng, một người là Lương Siêu đã gặp hôm trước, một người khác, mặc áo thể thao quần jean và giày chạy, vóc dáng to cao hơi béo, Hứa Nhận giới thiệu với cô: “Lương Siêu, Tiểu Bạng.”
Lương Siêu từng gặp Trình Trì, vì thế gật đầu mỉm cười với cô, Tiểu Bạng khi cười nheo hết cả mắt, quan sát Trình Trì, cười vang nói: “Chào chị dâu, anh Hứa, chị dâu thật là đẹp!”
Lương Siêu vỗ đầu anh ta, dùng giọng điệu nói đùa, ý tứ sâu xa nói: “Nói nhảm, đương nhiên chị dâu đẹp rồi.”
Có câu nói thế nào nhỉ, không gì ăn ngon bằng sủi cảo, không gì chơi sướng bằng chị dâu ().
Trình Trì nhìn Lương Siêu, cảm thấy tâm tư tên này vô cùng bất chính.
“Sao Việt Khải còn chưa tới?” Hứa Nhận hỏi.
Tiểu Bạng nhìn đồng hồ nói: “Anh Việt Khải đi đón bạn gái, đến muộn một chút.”
Hứa Nhận nhìn giày cao gót trên chân Trình Trì, đơn giản nói: “Vậy thì đi vào chờ đi.”
Mọi người đi vào nhà hàng, Lương Siêu nói: “Chúng tôi định đi ăn lẩu, nhưng Việt Khải nói anh Hứa muốn dẫn chị dâu đến, cậu ta cũng thuận tiện đón Tiểu Khiết, ăn lẩu quá nặng mùi, nên chọn ở đây, chủ yếu do yên tĩnh.”
“Chỗ này cũng tốt.” Hứa Nhận nói.
Trình Trì nhìn quanh một vòng, cảm thấy nhà hàng này thiết kế trang trí khá đặc sắc, có vẻ khá đắt đỏ, ít nhất là trên mức chi tiêu của sinh viên.
Rất nhanh, một cô gái mặc đầm dài kéo tay một người đàn ông đi vào nhà hàng, sau khi nhìn một vòng, cất bước về phía bọn họ.
Chắc hẳn anh ta chính là Việt Khải mà mọi người nhắc đến, bạn gái bên cạnh anh ta, vóc dáng cao gầy, cao hơn Trình Trì một cái đầu, không chênh lệch lắm với Việt Khải, dáng người uyển chuyển duyên dáng, giơ tay nhấc chân tràn ngập phong tình, trang điểm cũng rất thành thục.
Trình Trì chú ý tới, trên tay bạn gái Trịnh Đan Khiết của anh ta xách một chiếc túi Hermes giống của Trình Trì như đúc.
Chẳng qua… Là đồ A ().
Chiếc túi Hermes kia, Trình Chính Niên đã tốn không ít công sức mới mua được cho Trình Trì, nghe nói phải hẹn trước rồi đợi tận vài tháng.
Ánh mắt Trình Trì rất sắc bén, cho dù là màu sắc hay chất liệu, thậm chí là mùi hương, đồ thật hay đồ A, luôn có sự khác biệt.
Vì tránh làm xấu hổ, Trình Trì để dịch túi ra phía sau, nghiêng người che đi.
Trịnh Đan Khiết từng gặp bạn cùng phòng của Trương Việt Khải, cho nên sau khi chào hỏi mọi người xong thì ngồi xuống, đúng lúc Trình Trì đánh giá cô ta, cô ta cũng đánh giá Trình Trì.
Trình Trì đi với Hứa Nhận, đều mặc quần áo Hứa Nhận mua cho cô, kiểu dáng đẹp, không đắt, anh thích, cô vui vẻ, cho nên hiện tại đồ thường xuyên mặc trong tủ, đều do anh mua.
Trong lòng Trịnh Đan Khiết khinh thường, bên ngoài cười nói với Trình Trì: “Nghe Việt Khải nói hôm nay Hứa Nhận dẫn bạn gái tới đây, tôi rất ngạc nhiên, một năm nay Hứa Nhận ở đại học S có không ít nữ sinh theo đuổi, không một ai thành công, hóa ra sớm là hoa đã có chủ.”
Trình Trì không biết đáp lời cô ta như thế nào, chỉ lễ phép gật đầu, sau đó ghé sát vào Hứa Nhận, nói: “Cô ta học cùng trường mình hả?”
Trịnh Đan Khiết thấy Trình Trì không trả lời, lại thì thầm với Hứa Nhận, đoán có thể cô là một người không phóng khoáng, thiếu tự tin hoặc gia cảnh không tốt.
Cô ta dứt khoát hào phóng tự giới thiệu: “Tôi là Trịnh Đan Khiết, là sinh viên khoa ngoại ngữ đại học S.”
Lương Siêu tiếp lời: “Chị Đan chính là đàn chị nghiên cứu sinh của khoa ngoại ngữ, cũng là hoa khôi của khoa.”
Trình Trì nghĩ thầm, hóa ra là nghiên cứu sinh, bảo sao trông già dặn như vậy, lớn hơn cô vài tuổi lận.
Trương Việt Khải tiếp đón mọi người: “Gọi thoải mái, bữa này tôi mời.”
“Không cần, quy định cũ, AA () đi.” Hứa Nhận nói.
Tiểu Bạng cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, AA đi, tất cả mọi người đều là sinh viên.”
Lương Siêu không nói chuyện.
Trương Việt Khải nói: “Rồi rồi rồi gọi món ăn trước, tôi đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.”
Trình Trì mở thực đơn ra, giá cả món ăn trong nhà hàng này quả thật có liên quan đến phong cách trang trí, mỗi món ăn trải từ trăm tệ đến nghìn tệ, ai ăn người nấy gọi, trong lòng Trình Trì suy nghĩ, nếu AA, nhất định Hứa Nhận sẽ trả tiền giúp cô, cô bèn gọi một suất cơm thịt nướng một trăm tệ.
Lương Siêu cũng chỉ gọi salad, mà Tiểu Bạng chọn tới chọn lui, rất rối rắm, cuối cùng gọi mỳ Ý, Trương Việt Khải khoa trương nhất, trực tiếp gọi một suất hải sản thịt nguội, còn mở một bình rượu vang đỏ.
Hứa Nhận gọi thăn bò sốt tiêu đen gần bốn trăm tệ.
Thịt bò là món Trình Trì thích ăn.
Đồ ăn được mang đến trước mặt từng người, mỗi người đều có tâm sự trong lòng.
Không biết có phải doTrình Trì bị ảo giác hay không, cô cảm thấy bạn cùng phòng của Hứa Nhận, quan hệ có vẻ không mấy tự nhiên, ngoại trừ Tiểu Bạng tương đối ngây thơ, tâm tư mấy người còn lại đều không nông.
Gia cảnh của Lương Siêu chắc cũng không tốt, Hứa Nhận nói anh ta từng cạnh tranh học bổng với anh, chi phí ở những nơi như thế này chắc hẳn anh ta không chịu được, cho nên anh ta vẫn luôn yên lặng vùi đầu ăn cơm, cũng rất ít nói chuyện, có lẽ trong lòng đang chảy máu.
Mà Trương Việt Khải, hiển nhiên là gia cảnh giàu có, nói trắng ra là giống Trình Trì, phú nhị đại, nhưng rốt cuộc giàu đến mức độ nào, Trình Trì nhìn thoáng qua chất lượng giày da anh ta đi, cùng với cách ăn nói khoe khoang của anh ta, hiểu được, không phải giàu có gì cho cam, cũng chỉ là phú nhị đại bình thường, rất có khả năng là loại nhà giàu mới nổi, cho nên từ cái nhỏ nhất, cũng muốn khoe ra, có câu thiếu gì khoe đó, coi trọng cái gì bày ra cái đấy.
Còn cô bạn gái nghiên cứu sinh của anh ta, gia cảnh chắc cũng tầm trung thôi, nếu không tại sao túi xách là đồ A mà còn không nhìn ra, hơn nữa cô ta cũng không xứng với ngoại hình của Trương Việt Khải, chỉ được dáng cao, cô ta đi giày bệt, còn cao xấp xỉ anh ta, hơn nữa lại là nghiên cứu sinh, lớn hơn vài tuổi, ở bên Trương Việt Khải, nếu không có tình yêu đích thực, thì đó là theo nhu cầu.
Trình Trì yên lặng ăn cơm, đồng thời nhìn mặt đoán ý mấy người bạn cùng phòng của Hứa Nhận.
Hứa Nhận đẩy đĩa than bò sốt tiêu đen về phía cô, Trình Trì nhìn anh, cười nói: “Sao thế anh, thịt bò cũng không có lòng tự trọng hả?”
“Thịt bò có, nhưng lòng tự trọng của nó quá mạnh, nhai rất phiền.” Hứa Nhận nói: “Còn mắc vào kẽ răng, nó gọi là giọt nước tràn ly, tốt quá hoá dở…”
“Dừng dừng.” Trình Trì cắt ngang lời giải thích của anh, gặp một miếng thịt bò lên, nhai nhai trước ăn anh: “Em ăn là được chứ gì?”
“Ngoan.” Hứa Nhận cười.
Khi anh cười rộ lên rất đẹp, khóe mắt cong cong như ánh trăng rằm, chói lọi, lại vô cùng có hồn, Trình Trì rất thích nhìn anh cười, cho nên mới thích trêu chọc anh vui vẻ.
Hết chương
(): Mã Nguyên sinh năm ở Cẩm Châu, tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc nổi tiếng là nhà văn tiên phong trong nền văn học hiện đại của Trung Quốc. Một số tác phẩm tiêu biểu: Nữ thần song Lhasa, Cám dỗ của Gangdise, Biển Tây không có thuyền, Tiểu thuyết, Thần, Cái chết cũ…
(): Trong Liên Minh Huyền Thoại, cấp độ của người chơi được xếp hạng rank chính bắt đầu từ Iron, Đồng, Bạc, Vàng, Bạch Kim, Kim Cương, Cao Thủ, Đại Cao Thủ, Thách Đấu (số liệu mới nhất năm , trước đó chỉ có rank vì không có Iron và Đại Cao Thủ). Từ Iron đến Kim Cương còn được chia nhỏ hơn là từ VI đến I.
(): Không gì ăn ngon bằng sủi cảo, không gì chơi sướng bằng chị dâu (好吃不过饺子, 好玩不过嫂子) câu nói này bắt nguồn từ một ghi chép lịch sử, khi Hồng quân Liên Xô sang Trung Quốc đánh chiếm đã ăn sủi cảo, sau đó trắng trợn cưỡng hiếp phụ nữ đã có chồng ở Đông Bắc, bọn chúng gọi là chị dâu. Sau này, Hồng quân Liên Xô ở Đông Bắc chỉ hứng thú với việc là ăn sủi cảo và chơi chị dâu. Ngày nay câu nói này được dùng với nghĩa rất bẩn, bẩn thế nào thì chắc mọi người đọc cũng đã hiểu rồi đấy ạ =)))
(): Đồ A là tiếng lóng để chỉ hàng giả nhưng được làm giống hệt hàng thật đến từng chi tiết, rất khó phát hiện.
(): AA có nghĩa là chia đều mỗi người trả một phần số tiền.