Đó là cơn ác mộng mà Hứa Nhận vĩnh viễn không muốn nhớ lại.
Bệnh của mẹ càng ngày càng nặng, mấy tháng cuối cùng, đều phải nằm trong bệnh viện, người gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Hứa Nhận kiếm được chút tiền, cùng với tất cả tiền tiết kiệm trong nhà, vẫn không đủ chèo chống được tiền trị liệu và tiền thuốc men đắt đỏ của mẹ.
Hôm đó, khi anh mang hộp cháo, đi trên hành lang nhỏ của bệnh viện, có một gã đàn ông đứng đối diện, đưa một tấm danh thiếp sang, phía trên có một dãy số điện thoại.
Gã đó nói, gọi vào đây, có thể cứu mạng.
Sau này Hứa Nhận không ngừng nghĩ lại, gã đàn ông kia chỉ nhìn anh một cái, đã có thể xác định, anh cần tiền, giúp đỡ như thế, cũng không tránh khỏi quá tốt.
Sau đó bị nhốt dưới tầng hầm, thấy những người thiếu tay thiếu chân đó, Hứa Nhận mới biết được, người đặt mình vào vũng lầy tuyệt vọng, cặp mắt kia, không giống người bình thường, đôi mắt rất sâu rất sâu, tựa như nước lặng, không nổi lên được một chút gợn sóng, giống như một cái xác không hồn.
Muốn tìm được người chết từ trong đám người sống, tất nhiên không khó.
Hứa Nhận khi đó, đã là người chết.
Anh ngồi canh trước giường bệnh của mẹ, tay nắm chặt tấm danh thiếp kia, tất nhiên anh biết, dãy số có thể cứu mạng kia, là gọi cho vay nặng lãi.
Mẹ anh đã không thể nói chuyện, gầy đến da bọc xương, chỉ còn một đôi mắt, rất to, nhìn anh.
Anh nói, mẹ, mẹ muốn sống không?
Bà vẫn nhìn anh, không nói một lời.
Nhưng anh biết, bà muốn sống, cho dù chỉ kéo dài thêm một giây sinh mạng, bà cũng không muốn rời khỏi thế giới này.
----
Trong trí nhớ, mẹ anh là một người phụ nữ vô cùng lạnh nhạt, những lời nói với anh, một ngày không vượt quá ba câu, anh đã sớm quen sống cùng với bà trong yên lặng, ban ngày anh luôn ở bên ngoài, hoặc đi học, hoặc ra quán nét chơi điện tử, hoặc lang thang đầu đường lúc nửa đêm, cho dù tới nửa đêm về sáng, anh cũng không muốn về nhà.
Anh sợ sau khi về nhà, nghe thấy tiếng của mẹ, âm thanh giống như khóc, lại như đang cười.
Dù nhỏ tuổi nhưng anh cũng hiểu, như thế nào, mới có thể làm một người phụ nữ sắt đá, phát ra âm thanh như vậy, dường như rất đau đớn, lại giống như rất vui sướng.
Anh không thích âm thanh như vậy, những âm thanh đó cùng tiếng xì xào bàn tán sau lưng của hàng xóm, làm anh phiền lòng.
Có một lần chơi điện tử xong về nhà, vừa mới vào cửa đã nghe thấy trong phòng có tiếng đánh nhau, anh sải bước đi lên, thấy một gã đàn ông đang ngồi trên người mẹ, dùng nắm đấm liều mạng đánh bà.
"Tiện nhân, bên dưới bị thọc nát rồi, làm hại ông mày bị bệnh, ông đây giết chết mày!"
Hứa Nhận lao vào như điên, cầm dao gọt hoa quả trên bàn, không hề nghĩ ngợi đâm về phía gã, cuối cùng mẹ anh, vào thời điểm quan trọng đẩy gã đàn ông kia ra, tránh thoát lưỡi dao sắc bén trong tay Hứa Nhận.
Gã đàn ông kia chật vật rời đi, mẹ anh ngồi yên trên mặt đất, trầm mặc một lát, cơ thể ngừng run rẩy, bà mặc quần áo của mình vào, làm như không có việc gì xảy ra, quay đầu lại, mệt mỏi nhìn Hứa Nhận, chỉ chỉ vào bàn, khàn giọng nói: "Con hâm nóng thức ăn đi."
Sau đó, bà trở về phòng của mình.
Hứa Nhận gọi bà: "Mẹ, ngày mai con lên núi, vái Bồ Tát."
Bà nghe vậy, cơ thể run rẩy, nói: "Ồ, vậy con mang chút trái cây lên đi."
Anh hỏi bà, có đồng ý lên núi cùng anh hay không.
Nhưng mẹ anh nói, bà không xứng.
Ngày hôm sau, Hứa Nhận tìm thấy gã đàn ông hôm qua trong quán bar.
Anh dùng chai bia, đập vào đầu gã đó, đổ máu, anh xoay người chạy, một hơi, từ quảng trường chạy tới chân núi, hoảng loạn mua trái cây bỏ vào ba lô, sau đó lên núi.
Trên tay anh dính máu, trên quần áo cũng có, một hơi không nghỉ, lên núi, bưng trái cây, đứng trước tượng vàng Phổ Hiền Bồ Tát.
Nơm nớp lo sợ, tay cố gắng chùi vết máu vào quần áo.
Có nhà sư lấy đĩa cúng cho anh, dâng trái cây lên, nhận ra vết máu trên mặt trên người anh, nhà sư đặt tay lên trước ngực, rũ mắt, ánh mắt nhân từ.
"A di đà Phật."
Một cơn gió thổi qua, anh ngước mắt, ánh mặt trời ban trưa vô cùng chói mắt,
Mặt Phổ Hiền Thập Phương bình thản, không gợn sóng quan sát chúng sinh.
Chư thiên thần Phật, mười điều ước lớn.
Anh nói, Người thật sự linh thiêng giống như bọn họ nói sao?
Chỉ có gió lướt qua tai anh, Bồ Tát vẫn bình thản híp mắt như trước.
Tâm anh đột nhiên tĩnh lại, tĩnh lặng hơn bao giờ hết.
Hứa Nhận đứng trước tượng Phổ Hiền Thập Phương, đứng suốt một ngày, cho đến khi trăng rời Đông Sơn, núi rừng yên tĩnh.
Anh mới xoay người rời đi, một mình xuống núi.
Từ đó về sau, Hứa Nhận không còn là Hứa Nhận, hoặc phải nói, càng là Hứa Nhận.
Anh không còn chịu bắt nạt, anh hung, anh ác, anh thành tên côn đồ ác ôn mà cả khu vực đó không ai dám động, anh đánh nhau, anh thu phí bảo kê, vì kiếm tiền, cái gì anh cũng làm, vì thế, không có người dám ức hiếp mẹ anh, thậm chí không có người, còn dám tới qua lại với mẹ anh.
Mẹ anh bắt đầu mắc bệnh, bắt đầu uống thuốc. Hứa Nhận nghỉ học, nghĩ đủ mọi cách để kiếm tiền, mua thuốc cho bà, chữa bệnh cho bà.
Nhưng bệnh của mẹ, là cái động không đáy.
----
Hứa Nhận gọi cho bên vay nặng lãi.
Thời gian cuối cùng của mẹ, Hứa Nhận nhận được một số tiền, tất cả đều dùng vào trị liệu.
Nhưng mà, bà vẫn ra đi.
Hứa Nhận nợ nần chồng chất, không thể trả lại, tên giúp cho vay nặng lại cũng không dễ chọc, bọn chúng vơ vét một lượt trong nhà anh, ngoài trừ mấy trăm tệ và một cái TV, cũng không tìm được bất cứ đồ đạc nào có giá trị, Hứa Nhận bị bọn chúng mang đi, nhốt trong một cái tầng hầm âm u ẩm ướt, dưới tầng hầm có rất nhiều người, bọn họ nằm ngang nằm dọc ngủ trên mặt đất, người rất bẩn, mặt mũi tiều tụy, nhưng bọn họ cùng có một đặc điểm, thiếu tay thiếu chân.
Hứa Nhận nghe một người đàn ông bị chặt đứt tay nói.
Ông ta chơi cờ bạc nợ tiền, vay của nhóm người này, cuối cùng thua hết tiền, ông ta không có gì, chỉ có thể dùng thân thể trả nợ.
Làm thế nào... Để dùng thân thể trả nợ?
Sau đó Hứa Nhận mới biết được, chặt đứt tay, hoặc là chân, hoặc là dùng nước sôi hủy dung, ném ra đường đi ăn xin, mỗi ngày có thể kiếm mấy trăm, số tiền đó, là nợ, dùng thân thể trả nợ, nợ trả hết, bọn họ mới có thể tự do.
Anh biết những người tàn tật đi ăn xin trên phố lớn ngõ nhỏ, lại không biết, bọn họ đều vì thiếu tiền, bị người khác khống chế...
Đêm đó, Hứa Nhận sợ tới mức cả đêm không dám chợp mắt.
Bạn từng đến địa ngục chưa?
Cần gì phải xuống địa ngục, thế giới này, vốn chính là tràng Tu La.
Vào một đêm mưa tầm tã, Hứa Nhận chạy.
Xe tải chở anh cùng một số người đồng cảnh ngộ khác lên núi, trong núi có cái "Lò sát sinh".
Trên đường trở lên núi "Chịu hình phạt", anh nhảy ra khỏi xe, lăn xuống sườn dốc, rơi đến chảy máu, anh dầm mưa chạy về nhà, lấy vài bộ quần áo, nhưng không lập tức rời đi, mà lên núi.
Quần áo dính máu đã bị anh vứt đi, anh thay một bộ đồ da sạch sẽ trong rừng, lau khô vết máu trên trán, sau đó bước từng bước một lên cầu thang, đứng trước tượng vàng Phổ Hiền Bồ Tát.
"Người có thấy không, thế giới này..."
"Tôi phải đi, có lẽ đây là một lần cuối cùng."
"Trước nay Người đều không giúp được tôi, tôi chỉ có một mình tôi."
Anh cúi đầu rũ mắt, chắp tay trước ngực, một cơn gió thổi qua.
Anh xoay người rời đi, Bồ Tát đứng phía sau anh, vẫn không nói gì, thương hại quan sát chúng sinh gian khổ.
----
Hứa Nhận không hề giấu diếm Trình Trì, những chật vật, đáng sợ... Anh đều tỉ mỉ kể cho cô nghe, anh biết, Trình Trì chịu được.
Cô không phải chú cá vàng nhỏ cần được bảo vệ.
Lúc bão táp ập đến, cô cũng có thể ngao du chìm nổi trong sóng gió.
"Lâm Quân Tắc và mẹ anh là thanh mai trúc mã, sau này ông ta thi vào đại học, rời khỏi huyện nhỏ, mẹ anh vẫn luôn làm lụng chu cấp học phí cho ông ta, sau đó ông ta tìm được một công việc tốt, bỏ rơi mẹ anh, cặp kè với một tiểu thư nhà giàu. Mẹ anh mang theo anh lúc ấy chỉ mới ba tháng, trở về huyện nhỏ."
Anh bình tĩnh tự thuật lại ân oán giữa người lớn, mặt không đổi sắc: "Một người phụ nữ chưa lập gia đình mang theo một đứa bé, nhà mẹ đẻ cũng không chịu nhận bà, mẹ anh không chịu nổi những lời đàm tiếu kia, bà rời khỏi nơi đã sống từ tấm bé, tới chân núi Nga Mi, vì nuôi sống anh, bà đã làm công việc đó......"
Hứa Nhận đau đớn nhắm mắt lại.
"Anh là con dao nhỏ cắm trong lòng bà, từng nhát từng nhát, lăng trì bà ấy đến chết."
Giọng anh chợt mất kiểm soát.
"Bà ấy hận anh."
Trình Trì nắm chặt tay anh, đặt lên ngực trái của mình.
Tim đập, nhịp nhàng mà mạnh mẽ.
Cô đứng dậy, đặt một nụ hôn lên mắt anh.
Cô nói: "Hứa Nhận, anh nhất định phải dũng cảm."
----
Nhà họ Trình ăn Tết rất tưng bừng, người thân trong nhà ra ra vào vào, mang đến không ít hơi người ấm áp cho căn biệt thự lạnh lẽo này.
Khi Trình Chính Niên giới thiệu Hứa Nhận với họ hàng, nói đây chính là bạn trai Trình Trì mang về.
Một người bạn trai không nơi nương tựa, không có người nhà, hiện tại, Trình gia chính là nhà của anh.
Ngày đầu năm mới, Lâm gia cũng tới thăm hỏi Trình gia, vẻ mặt Lâm Quân Tắc rất mất tự nhiên, Dương Trừng Nguyệt lại khá tò mò về Hứa Nhận, hỏi Trình Chính Niên rất nhiều, nhưng từ trước đến nay bà ta luôn là người phụ nữ kiêu ngạo lạnh lùng, dù cho cảm thấy hứng thú, cũng không thể hiện ra mặt.
Cả quá trình Lâm Quân Tắc luôn trong trạng thái căng thẳng, có cơ hội là lại chuyển đề tài sang chuyện khác, thái độ rõ ràng như vậy khiến Trình Chính Niên cũng không nhịn được lau mồ hôi thay ông ta.
Dương Trừng Nguyệt hỏi: "Đứa nhỏ này, có lai lịch như thế nào? Hình như trước đây từng sống ở nhà ông, lúc trước trong trường, thằng bé còn cứu A Giản nhà chúng tôi."
"Là con của một người bạn, sau này nhà xảy ra chuyện, bố mẹ đều không còn nữa, tôi thấy thằng bé đáng thương, nên nhận nuôi." Trình Chính Niên trả lời.
"Con của bạn." Dương Trừng Nguyệt lẩm bẩm nói: "Xuất thân như thế nào?"
"Cũng thế thôi."
"Ông chịu gửi gắm con gái cho thằng bé à."
Trình Chính Niên búng búng điếu thuốc, cười nói: "Tôi cũng không nỡ."
"Nếu đổi lại là tôi, nhất định tôi sẽ chia rẽ bọn trẻ." Dương Trừng Nguyệt lắc đầu: "Nếu A Giản nhà tôi thích con gái không hợp ý tôi, tôi sẽ không để yên."
"Từ xưa đến nay A Giản vẫn luôn nghe lời." Trình Chính Niên lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói: "Trình Trì nhà tôi, tính cách ngang bướng, không bao giờ làm tôi bớt lo, hiện tại có người có thể trị con bé, cũng tốt."
"Con gái không thể quá nuông chiều." Dương Trừng Nguyệt nói: "Ông chiều con bé quá."
Trình Chính Niên nói: "Đứa nhỏ nhà tôi từ khi sinh ra đã không tốt, tôi muốn chiều chuộng con bé nhiều hơn một chút."
----
Người lớn ở dưới uống trà phơi nắng, mà ba đứa nhỏ lại ra quán net chơi điện tử.
Kỹ thuật dở tệ của Lâm Giản khiến Trình Trì cũng cân bằng được tâm lý, không phải ai có thành tích tốt, cũng sẽ chơi điện tử tốt.
Lâm Giản cấp Đồng III, còn thấp hơn cả Trình Trì.
"Tôi đánh không tốt, không lên được cấp." Mặt Lâm Giản ửng hồng, rất ngượng ngùng.
Hứa Nhận làm chủ phòng gửi lời mời cho cậu: "Không sao, trò chơi thôi mà, vui là chính."
Lâm Giản nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn ấn chấp nhận.
Trận này Hứa Nhận đi rừng, Lâm Giản đánh đường trên, Trình Trì đánh đường giữa.
Cô chú ý tới, Hứa Nhận hay đi lại không cố định trong rừng, thỉnh thoảng lại mai phục trong bụi cỏ, nhìn trúng thời cơ nhảy ra, giúp Lâm Giản bắt được đầu người.
Mang theo Lâm Giản, nhưng thật ra lại đánh khá tốt, đường trên đã nhanh chóng hạ được hết.
Trình Trì ở đường giữa lại vô cùng sốt ruột.
"Tên mù kia anh đến đây giúp em một chút đi!" Cô nói.
"Được." Hứa Nhận nói: "Lâm Giản cậu ăn cái này trước đi."
"......"
Ván này Lâm Giản cầm được mười lăm đầu người, có mười ba cái là Hứa Nhận nhường cho cậu, sau đó đến Trình Trì được quân địch cống hiến cho cái đầu người.
Khuôn mặt tái nhợt của Lâm Giản phiếm hồng, rõ ràng đã bị Hứa Nhận cưng chiều thành công chúa nhỏ.
Trình Trì nhìn về phía Hứa Nhận, Hứa Nhận nhìn màn hình, mặt không biến sắc, khóe mắt liếc qua Trình Trì, anh nhìn về phía cô.
Trình Trì nghiêng đầu, hình như có vẻ khó hiểu, nói bằng khẩu hình với anh: "Anh chơi xấu gì thế?"
Giúp cậu ấy, không giúp em, anh chơi xấu gì thế?
Hứa Nhận cười, lắc đầu, không nói gì thêm.
Trận tiếp, anh lại dẫn Lâm Giản đánh, không quên quay lại giúp Trình Trì bắt được đầu người, vô cùng sung sướng.
Cơ thể Lâm Giản không tốt, Dương Trừng Nguyệt cố ý dặn dò, không thể ngồi lâu, cũng không vận động đầu óc trong thời gian dài, cho nên chơi mấy trận, mọi người đành trở về nhà.
Trình Trì lén kéo Hứa Nhận đến bên cạnh: "Anh với Lâm Giản, có gian tình gì?"
Hoàng hôn bao chùm lấy Hứa Nhận, vẻ mặt anh dịu dàng vô cùng, nói: "Cậu ấy nhỏ hơn anh."
"Em cũng nhỏ hơn anh!" Rõ ràng Trình Trì đang ghen, dùng nắm tay đấm đấm ngực anh: "Anh giúp cậu ấy mà không giúp em."
"Kỹ thuật của cậu ấy còn tệ hơn em." Hứa Nhận xoa xoa tóc Trình Trì, ánh mắt trìu mến: "Một người có thể kéo chết toàn đội."
Trình Trì ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng đúng, với kỹ thuật tệ hại kia của Lâm Giản, Hứa Nhận cũng không chắc có thể dẫn dắt được.
Lâm Giản từ trên cầu thang đi xuống, Hứa Nhận và Trình Trì lập tức ngậm miệng, Lâm Giản cười với bọn họ, đi về phía phòng khách mà người lớn đang ngồi, nhưng đi được vài bước, lại quay đầu đi đến trước mặt Hứa Nhận và Trình Trì, dường như có chuyện gì đó muốn nói, định nói rồi lại thôi, mặt nóng đỏ phừng như quả anh đào.
Trình Trì nhìn bộ dạng kia của cậu, cũng rất sốt ruột: "Lâm Giản, cậu muốn nói gì."
"Tối nay... Các cậu có rảnh không?"
Trình Trì nghĩ tối nay cô có rảnh, Hứa Nhận có rảnh, nhưng hai người ở bên nhau, có khi lại không không không.
"Có rảnh." Hứa Nhận thay Trình Trì trả lời, Trình Trì quay đầu lại trừng anh, anh hoàn toàn làm lơ.
"Chúng ta... Lại chơi mấy trận nhé?" Cậu ngập ngừng hỏi: "Được không?"
Học sinh giỏi Lâm Giản, thế mà lại chủ động mời bọn họ chơi điện tử, Trình Trì thoáng kinh ngạc.
Hứa Nhận không hề do dự liền: "Được chứ."
Sắc mặt Lâm Giản tốt lên rất nhiều, có vẻ rất hưng phấn, tuy đã cố gắng kiềm chế, nhưng ánh mắt vẫn rực sáng.
"Vậy thì tốt, tôi sẽ cố gắng đánh!"
Trình Trì bất đắc dĩ, có lẽ Lâm Giản chưa từng thắng, buổi chiều được Hứa Nhận dẫn đi đánh thắng mấy trận, cho nên có vẻ nghiện rồi.
Hết chương
Tác giả có lời muốn nói: Em gái Nhận mới là công chúa nhỏ cần được yêu thương ~