"Cái này có gì mà bí mật."
Trình Trì lẩm bẩm một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, xách vịt vào phòng bếp, nguyên liệu phối hợp là sa sâm và táo đỏ, cô phải tẩm bổ cho Hứa Nhận mới được.
Rất nhanh, mùi canh thơm ngon tỏa ra khắp nơi.
Hứa Nhận đi vào, tay đặt bên hông cô, vùi đầu vào cổ cô.
"Hứa Nhận, em muốn hỏi anh..." Trình Trì còn chưa dứt lời, Hứa Nhận đã nói: "Anh tự nguyện."
Luôn là như vậy, anh luôn có thể đoán được suy nghĩ trong lòng cô dù cô còn chưa nói hết ra khỏi miệng.
"Cho dù Dương Trừng Nguyệt không giúp anh, anh cũng sẽ làm như vậy." Anh gác cằm lên đầu vai cô, bình tĩnh nói: "Anh không thể nhìn thằng bé bị ốm đau tra tấn, trái tim anh sẽ đau, Trình Trì, anh sẽ khó chịu."
"Lâm Giản là em trai anh, em trai ruột."
Cho dù anh ấy xuất thân từ gia đình giàu có, được bố mẹ nâng niu chiều chuộng, có được tất cả những gì mà anh cầu cũng không được, cho dù hai người, một ở trên mây, một ở dưới bùn.
Khác nhau một trời một vực, nhưng anh ấy vẫn là em trai anh.
Cho nên anh yêu anh ấy.
----
Hứa Nhận lẩm bẩm nói: "Như vậy, có phải trong lòng em sẽ tốt hơn một chút không."
Lòng Trình Trì, thật sự dần dần bình tĩnh lại, nếu anh dùng một quả thận, đổi lấy tiền đồ như gấm, bất kể thế nào, cuộc đời này của Trình Trì cũng không thể yên lòng.
Nhưng nếu là vì Lâm Giản, tuy Trình Trì đau lòng, cô vẫn sẽ hiểu cho anh, dù không phải hiện tại, nhưng trong những năm tháng dài đằng đẵng tương lai, cũng sẽ có lúc cô hiểu anh.
Từ đầu đến cuối, Hứa Nhận luôn là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, không thể khuất phục.
----
"Sau này, em muốn chăm sóc anh, một tấc cũng không rời." Trình Trì đeo tạp dề, cầm muôi nhỏ, quấy nồi canh vịt: "Phải bồi bổ cho anh."
"Vốn cũng chẳng có gì." Hứa Nhận nói: "Thật ra con người chỉ sử dụng hết % chức năng của thận, bác sĩ đều cũng nói, chỉ cần bảo vệ tốt quả còn lại, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống."
Anh dừng lại một chút, bổ sung thêm: "Còn có cuộc sống tình dục."
"Hừ."
"Thế nên em yên tâm, anh Nhận tuyệt đối sẽ không làm em chịu uất ức." Khi anh nói, phía dưới chống lên, cọ qua cọ lại vào mông cô.
"Đồ lưu manh!" Trình Trì cười mắng một tiếng: "Tránh ra kia."
Nhưng Hứa Nhận lại ôm cô càng chặt, không nỡ buông ra: "Vợ của anh thật tốt!"
"Đúng rồi." Trình Trì cầm cốc nước trên bàn lên: "Em vừa rót cho anh cốc nước, mau uống hết đi."
"Cốc lớn như thế." Hứa Nhận nhíu mày: "Ăn cơm xong lại uống, được không?"
"Không được, anh phải uống bây giờ, ăn cơm xong còn uống tiếp." Trình Trì nghiêm khắc nói: "Em lên mạng tra rồi, muốn bảo vệ quả thận còn lại này, nhất định phải uống nhiều nước!"
"Em còn tra được gì nữa không?"
"Ăn ít muối và protein, cho nên sau này cơm canh nhà mình phải lấy thanh đạm làm chủ."
Hứa Nhận bất đắc dĩ nhận lấy cốc nước, nhấp môi, bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, anh nghe phu nhân."
Anh dứt lời, cầm cốc nước uống một hơi cạn sạch.
"Thật là ngoan."
Hứa Nhận chỉ chỉ vào mặt mình: "Em thưởng anh đi."
"Uống nước mà anh còn muốn thưởng á?"
"Tất nhiên." Hứa Nhận đúng lý hợp tình: "Em phải cho anh chút động lực chứ!"
"Được rồi được rồi." Trình Trì cười, kiễng chân, hôn chụt một cái vào mặt anh.
"À, đúng rồi, trên mạng còn nói, không thể vận động mạnh, cho nên sau này, chúng ta cần phải giảm bớt số lần gì gì đó đi."
Hứa Nhận nghe vậy, lập tức nhíu mày.
"Thế thì tuyệt đối không được!" Anh hầm hầm tức giận, cao giọng nói: "Em có nghĩ cũng đừng nghĩ đến!"
"Không phải anh vừa mới nói cái gì cũng nghe em ư?" Trình Trì nóng nảy: "Sao lại có thể thay đổi nhanh như vậy, vịt của em còn chưa chín đâu!"
Hứa Nhận như đinh đóng cột: "Chuyện gì cũng có thể nghe em, riêng chuyện này, anh nói cho mà biết, tuyệt đối không được!"
"Hứa Nhận!" Trình Trì xoay người: "Anh có thể nghe lời một chút không! Em đây là vì ai! Bác sĩ Thẩm cũng nói..."
Không đợi Trình Trì nói cho hết lời, Hứa Nhận trực tiếp cắt ngang lời cô: "Em đừng nghe tên bác sĩ kia nói hươu nói vượn, cơ thể anh rất khỏe! Một đêm bảy lần không thành vấn đề!"
"Hừ! Cùng lắm sau này em chia phòng ngủ với anh."
"Em dám!" Hứa Nhận không mềm mỏng được đành chuyển cứng rắn: "Ông đây sẽ trói em lại! Cởi hết treo lên quạt đánh, đánh đến khi nào em ngoan mới thôi, em có sợ không?"
"Vậy... Em không ở bên anh nữa là được chứ gì!"
Khóe mắt Trình Trì đỏ lên, khí thể của Hứa Nhận giảm xuống, anh duỗi tay ôm lấy Trình Trì, lại bị Trình Trì đẩy ra.
"Đồ khốn!"
"Thôi mà, anh Nhận không hung dữ với em nữa." Hứa Nhận kéo tay Trình Trì, đau lòng đặt bên miệng hôn hôn: "Em xem em đấy, trước đây là tiểu thiên kim, tính tình ngang ngược đến mức chọc thủng trời, mấy năm không gặp, sao lại trở nên như vậy... Động một chút là rơi nước mắt, làm như anh đang ức hiếp em vậy."
"Anh mà không ức hiếp em?" Trình Trì tủi thân.
"Ừ ừ, anh Nhận khốn nạn, sau này anh Nhận để em ức hiếp, cởi hết để em treo lên đánh được không."
Trình Trì đột nhiên bật cười: "Anh nói rồi đấy nhé, không cho ăn quỵt!"
"Anh cảm thấy... Hình như mình bị lừa."
"Hừ."
----
Trên bàn cơm, Trình Trì múc cho Hứa Nhận một bát canh vịt đầy: "Anh mau uống canh đi, dưỡng dạ dày."
"Được." Hứa Nhận thoải mái nhận lấy, nước canh đậm đà vào miệng, mùi thơm ngào ngạt.
"Thế nào?" Trình Trì vội hỏi: "Mùi vị có được không ạ?"
"Không tuyệt bằng em." Hứa Nhận cười.
"Xấu xa." Trình Trì trừng anh một cái, nói: "Sau này mỗi ngày em sẽ hầm canh cho anh, trước mỗi bữa cơm, anh đều phải uống một bát."
Hứa Nhận lại gặp cho Trình Trì một miếng thịt, nói: "Vậy thì dáng người đẹp đẽ của anh Nhận có thể không giữ nổi rồi."
"Anh sợ gì chứ, vận động nhiều là được mà." Trình Trì lại vội vàng bổ sung: "Nhưng mà không thể vận động mạnh."
"Vận động rất tốt, hai chúng ta cùng vận động." Hứa Nhận nhìn cô đầy ẩn ý: "Vận động trên giường."
"Cút đi!"
Hứa Nhận đặt thìa xuống, nhìn Trình Trì: "Cô giáo Trình, anh nói này, em làm giáo viên, sao đổi được cả tính cả nết thế!"
"Em còn có thể càn quấy như trước đây sao?" Trình Trì ngồi thẳng người, cười nói: "Làm thầy kẻ khác, không thể đứng đắn một chút hả?"
"Vậy thì em cũng đừng đứng đắn với anh chứ!" Hứa Nhận nắm lấy tay cô: "Em có nhớ hay không, lúc vào đại học, cho dù chúng ta có mâu thuẫn thế nào, ngay cả một câu cũng không nói, so đo hơn thua, lên trên giường, mâu thuẫn gì cũng có thể giải quyết được hết, trong cảm xúc, anh thương em, cái gì cũng có thể nhường em."
"Anh nhường em gì chứ! Đồ không biết xấu hổ." Trình Trì nở nụ cười: "Đã nói ai có thể kiên trì lâu nhất, người đó sẽ thắng, rõ ràng là em thắng."
"Đó cũng là do anh nhường em thắng mà!"
Nhớ lại chuyện trước đây, Hứa Nhận hứng thú: "Nếu anh không cho em, em còn khóc, lúc làm chuyện đó, em quả thật là con quỷ thích khóc nhè."
Mặt Trình Trì thoáng ửng đỏ: "Khi đó còn nhỏ, bây giờ em không khóc nữa."
"Không sao, như em gọi là bộc lộ chân tình, sau này muốn khóc, chỉ có thể khóc ở trên giường." Hứa Nhận bóp ngón tay mềm mại của cô, ánh mắt chứa tia sáng dịu dàng: "Những lúc khác, anh không nỡ."
"Mau ăn cơm đi!" Trình Trì xấu hổ rút tay về, cầm đũa gõ vào bát anh: "Nếu không ăn sẽ nguội mất, em lại phải đi hâm nóng cho anh."
"Được." Hứa Nhận sì sụp ăn canh: "Anh sẽ không phụ lòng tình cảm của phu nhân."
----
Sau khi ăn xong, Hứa Nhận đeo tạp dề, thân thể cao lớn đứng trước bồn rửa, xả nước ào ào rửa bát.
Trình Trì nhoài người qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau đó chạy ùa vào phòng bếp như một cơn gió, mặt phiếm hồng: "Hứa Nhận!"
Cô hô to: "Có phải anh chuẩn bị cầu hôn em không?"
Trên tay Hứa Nhận còn cầm một cái đĩa sứ trắng, trên đĩa dính nước và bọt xà phòng.
Anh ngơ ngác quay đầu lại, chớp chớp mắt: "Sao em lại nói vậy?"
"Bên ngoài hình như có người xếp nến thành hình trái tim." Trình Trì chỉ ra ngoài cửa sổ, vì kích động, hơi thở còn không ổn định.
Hứa Nhận thả đĩa xuống, lau tay vào tạp dề, cùng cô nhoài người ra cửa sổ nhìn, quả nhiên, dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng vài người đàn ông đang xếp nến, còn rải hoa hồng.
"Không phải anh gọi người làm hả?" Trình Trì nghi ngờ nhìn anh: "Thật sự không phải?"
Hứa Nhận nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của cô, tức giận nói: "Em nghĩ gì thế, anh Nhận sao có thể dùng cách cầu hôn thô tục như thế này được?"
Cũng đúng...
Trong lòng Trình Trì hơi mất mát, lại hỏi: "Vậy anh định cầu hôn em như thế nào?"
"Nói ra không còn bất ngờ nữa."
Trình Trì không buông tha: "Thế anh định khi nào mới cầu hôn em?"
Hứa Nhận dùng cằm cọ cọ cái mũi nhỏ của cô: "Em gấp như vậy hả?"
"Hừ, thôi." Trình Trì bực mình đi vào thư phòng, mở máy tính của anh ra.
Hứa Nhận cúi đầu, cười khẽ một tiếng, vào bếp rửa sạch bát, sau đó đi đến thư phòng: "Em đang chơi gì thế?"
"Lát nữa Eric livestream chơi điện tử." Trình Trì nhấn vào khu livestream: "Không để ý tới anh nữa, em đi tìm Eric nhà em."
"Được thôi." Hứa Nhận lấy áo khoác trên mắc áo: "Anh đi ra ngoài một chuyến."
"Muộn như vậy rồi anh đi ra ngoài làm gì?" Trình Trì lập tức xoay ghế lại, hưng phấn hét: "Có phải anh muốn cầu hôn với em hay không!"
"Em nghĩ gì thế." Hứa Nhận mặc áo xong, đi tới quay ghế của cô lại, nhân tiện vuốt vuốt tóc mái của cô: "Trong nhà không có bao, anh ra ngoài mua."
"Hừ." Trình Trì xoay người, ánh mắt lại rơi xuống màn hình máy tính lần nữa: "Mua cũng lãng phí, em cũng đâu muốn làm với anh."
"Thật sự không muốn làm?"
"Không làm." Trình Trì cắn răng.
"Được thôi, vậy thì không mua." Hứa Nhận nói xong trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô: "Anh xem livestrem cùng em, xem livestream xong, sau đó anh chơi mấy trận, rồi ngủ."
Anh nhấn mạnh: "Chỉ đơn thuần ngủ."
"Hừ."
Trình Trì không nghĩ tới, Hứa Nhận thật sự mang ghế đến, cùng cô xem livestream, trong khu liveatream, Eric đã bắt đầu điều chỉnh camera, hôm nay anh ấy mặc một bộ quần áo màu xanh biển, vẻ mặt trong trẻo, mang theo chút mỏi mệt, giọng nói vô cùng từ tính: "Chào mọi người, tôi bắt đầu livestream nhé."
Lời nói đầu của anh ấy luôn ngắn gọn như vậy, không có lời thừa thãi.
"Này." Trình Trì đá vào chân anh.
Hứa Nhận chỉ vào màn hình máy tính: "Tên lông bông này có đẹp trai bằng anh không?"
Trình Trì không trả lời ánh, lấy đầu gối cọ cọ đùi anh: "Buổi tối em muốn uống sữa bò, anh mua cho em đi."
Hứa Nhận vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình: "Thao tác rất đẹp."
"Hứa Nhận!" Trình Trì thu nhỏ trang livestream lại, không cho anh xem, quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh có nghe thấy hay không."
"Nghe thấy." Hứa Nhận cong khóe miệng, cười cười, để lộ hai cái má lúm đồng tiền duyên dáng: "Em muốn uống sữa bò."
"Thế anh đi mua đi."
"Mua làm gì, trong tủ lạnh có, lúc về anh đã mua chuẩn bị cho em rồi." Hứa Nhận nói: "Xem xong livestream, anh đi hâm nóng cho em."
"Xem livestream làm gì, anh cũng đâu phải fan của Eric!" Trình Trì bóp mặt anh.
"Cô nhóc chết tiệt kia, em bị đứt dây thần kinh hả?"
"Anh đi mua cho em..." Cô suy nghĩ: "Mua băng vệ sinh đi!"
"Không phải còn chưa đến ngày sao?" Hứa Nhận nói: "Anh nhớ của em, còn hơn nửa tháng nữa, mua băng vệ sinh làm gì."
"Hứa Nhận, anh đáng ghét chết đi được!" Trình Trì đứng lên, thở phì phò đi ra khỏi thư phòng: "Anh thích xem livestream như thế thì mình anh xem đi."
Tức chết rồi!
Ngu ngốc!
Hai phút sau, Hứa Nhận cầm notebook từ trong thư phòng đi ra.
Trình Trì dựa vào ghế sô pha giận dỗi, Hứa Nhận đi tới, đặt notebook lên bàn trước mặt cô, mở kênh livestream cho cô ra, bất đắc dĩ cười cười, đứng dậy đi ra cửa: "Sao em không biết đùa thế, được rồi, anh Nhận đi mua sữa bò, mua băng vệ sinh cho em, em ngoan ngoãn chờ anh."
Đúng lúc anh đang đi giày, Trình Trì cuống quít gọi anh lại: "Em không uống sữa bò, cũng không cần băng vệ sinh."
"Ừ, anh đi mua cái khác." Hứa Nhận nhìn cô cười một tiếng: "Đồ ngốc."
Hết chương