Tam Phục

chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giang Khoát im lặng nhìn Đoàn Phi Phàm.

Đoàn Phi Phàm đưa mắt về phía bãi đậu xe: “Cậu…”

“Bây giờ luôn đi.” Giang Khoát nói.

“Cái gì?” Đoàn Phi Phàm quay lại.

“Bây giờ,” Giang Khoát nói, “Nói luôn bây giờ đi, tôi không có sức chịu đựng như cậu, xuống xe một cái đã phát hiện ra không ổn, vậy mà vẫn cố nén cả ngày trời.”

“Vậy mấy người kia vẫn đang đợi trượt thêm một trận nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bọn mình lại đột nhiên không thấy đâu.”

“Cậu lo chuyện đó sao, không thấy bọn mình thì họ không chơi nữa sao,” Giang Khoát nói, “Nếu cậu sợ bọn họ hỏi, tôi có thể giúp cậu kiếm cớ…”

“Tôi không sợ bọn họ hỏi.” Đoàn Phi Phàm nhíu mày, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.

Đoàn Phi Phàm quay người, bước thẳng vào trong phòng thay đồ.

“Làm gì vậy?” Giang Khoát đi theo.

“Thay đồ đi.” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Ngay bây giờ.”

“Không phải chứ,” Giang Khoát thấy hơi khó hiểu, “Nói chuyện mấy câu mà cũng phải thay đồ sao? Đứng kia nói xong là được mà.”

Đoàn Phi Phàm đã bắt đầu cởi bộ đồ trượt tuyết, nghe thấy câu này của cậu liền dừng lại: “Cậu chỉ định nói vài câu thôi sao?”

“Tôi đâu có nói thế.” Giang Khoát trợn mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Cậu vừa nói xong đó.” Đoàn Phi Phàm tiếp tục cởi đồ.

“Được,” Giang Khoát cũng bắt đầu cởi bộ đồ trượt tuyết, “Lên phòng tôi nói chuyện, yên tĩnh. Bảo nhà hàng mang đồ ăn thức uống lên phòng, vừa ăn vừa nói.”

Đoàn Phi Phàm bật cười.

Động tác của Giang Khoát khựng lại, mấy ngày nay thực ra cậu luôn nhìn thấy nụ cười của Đoàn Phi Phàm, nhưng đến tận lúc này, cậu mới cảm nhận được một niềm vui sướng đã vắng bóng từ lâu.

Mà cũng không thể nói là đã lâu, kể từ khi cậu bắt đầu phát hiện ra Đoàn Phi Phàm có gì đó không ổn cho tới giờ, tổng cộng cũng chưa được bao lâu, nhưng bầu không khí kiểu đó khiến người ta như bị chôn trong một hũ keo đặt trên lửa càng đun càng đặc sệt lại, một giây cũng đã là quá dài.

Mặc dù chẳng biết Đoàn Phi Phàm sẽ nói chuyện gì với cậu.

Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi, nói chuyện gì cũng được.

Nói chuyện gì thì cũng phải đợi tới giây phút nói chuyện đó mới biết được, kể cả là chuyện mà cậu không muốn nghe đi nữa, từ giờ tới lúc đó, cậu vẫn sẽ được thoải mái.

Lúc hai người ra khỏi khu đồ trượt tuyết, gió Bấc ập tới tối tăm mặt mũi, Đoàn Phi Phàm vội kéo cổ áo khoác lên cao hết cỡ, không biết có phải do vừa vận động xong nghỉ hay không mà cảm giác lạnh hơn lúc nãy khá nhiều.

Hoặc cũng có thể là do bất an.

Thậm chí vai cậu còn hơi đau nhói.

Thế này khả năng đúng là do vừa rồi trượt tuyết, lính mới nên chẳng chỗ nào thả lỏng cả.

Chỗ này cách khách sạn rất gần, đi một lát là về tới nơi.

Trên đường đi, Giang Khoát luôn giữ im lặng, không biết là đang nghĩ gì.

Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn Giang Khoát, nhận ra cậu ấy đã kéo kín dây khóa cái áo khoác lông vũ lên tận mũ, chỉ để lộ ra hai con mắt.

“Nhìn cái gì,” Giang Khoát lúng búng hỏi trong cái mũ áo, “Đi mau.”

Về tới khách sạn, lúc đi ngang qua quầy nhân viên phục vụ ở hành lang, Giang Khoát đưa tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ: “Cánh gà nướng, bắp rang bơ, cola, vang sủi, cho lên phòng tôi nhé.”

“Được, Giang tiên sinh.” nhân viên phục vụ gật đầu.

“Bắp rang bơ với cola?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Cậu định xem phim hả?”

“Cũng đâu phải là không được,” Giang Khoát nói, “Cái chính là tôi hơi đói.”

“Vừa mới tiêu hóa bữa trưa xong…” Đoàn Phi Phàm nói.

“Vậy chẳng phải là đã tiêu hóa rồi sao?” Giang Khoát nói, “Nên mới đói đó.”

Đã về tới khách sạn, không còn gió, nhiệt độ cũng rất dễ chịu, thậm chí còn hơi nóng, nhưng lúc đi về phòng Giang Khoát, Đoàn Phi Phàm đột nhiên thấy lạnh.

Vai lại còn đau nhức.

Cậu quay đầu sang, đưa tay bóp vai mình mấy cái.

Giang Khoát ở đằng sau đột nhiên đưa tay chạm lên vai cậu.

Tay của cậu lạnh, đầu ngón tay Giang Khoát lại ấm, do nhiệt độ mà cảm giác chạm vào cũng không mấy rõ ràng, nhưng chạm đến đâu là mang theo một hồi chấn động tâm can rõ rệt đến đó.

Cậu quay đầu đưa mắt nhìn đằng sau.

Giang Khoát đã thu tay về, bước nhanh qua bên cạnh cậu mà vượt lên trước, lấy thẻ ra mở cửa phòng.

Căn phòng này là phòng suite, ngoài phòng khách còn có một phòng ngủ, với một cái sân bên ngoài khung cửa sổ sát trần cùng kiểu.

Lúc này nắng rất đẹp, nửa căn phòng là sắc vàng ấm áp rực rỡ.

Giang Khoát đóng cửa lại.

“Trong tủ lạnh có nước phải không?” Đoàn Phi Phàm bước tới trước cái tủ lạnh nhỏ, “Vừa rồi uống cà phê nên giờ thấy hơi khó chịu…”

“Đoàn Phi Phàm.” Giang Khoát gọi cậu.

“Hử?” Đoàn Phi Phàm đáp rồi quay người lại.

Còn chưa kịp thấy rõ mặt Giang Khoát thì cậu ấy đã phi tới.

Đoàn Phi Phàm vô thức hơi lùi lại phía sau.

Sao hả, định trước tiên cứ đánh nhau một trận đã phải không?

Đoàn Phi Phàm vừa định giơ tay lên ngăn lại thì Giang Khoát đã nhảy lên xông tới ôm lấy cậu.

Cú nhảy lên ôm này lực khá mạnh, Đoàn Phi Phàm vốn dĩ đang lùi lại, thuận đà bị xô ngã luôn lên cái sofa ở đằng sau.

Tiếp đó gáy cậu đập lên tay vịn ở sofa, cả người Giang Khoát tựa như một cái bánh tráng roti, phủ kín mít lên người cậu.

Trọng lượng này còn là bánh có nhân nữa chứ.

Cũng chẳng biết là bộ phận nào đang chọc vào bụng cậu.

“Giang…” Đoàn Phi Phàm chỉ kịp bật ra được một từ này.

Sẵn đà phi tới, Giang Khoát hôn cậu.

Trong tích tắc, Đoàn Phi Phàm cảm thấy cái gọi là vạn sự biến đổi trong chớp mắt.

Bụng mình tiêu rồi.

Đôi môi mềm mại, cảm giác choáng váng mà khoảnh khắc tiếp xúc đụng chạm mang lại.

Và môi mình chắc bị gặm rách luôn rồi.

Cảm giác đau nhói.

Giang Khoát có lẽ cũng cảm thấy Đoàn Phi Phàm bị đau, cậu ấy nhanh chóng chống tay ngồi dậy.

Đoàn Phi Phàm che miệng.

“Sao rồi?” Giang Khoát đầy lo lắng nhìn cậu, trong mắt chứa đầy vẻ xấu hổ do thao tác không đúng cách.

“Không sao.” Đoàn Phi Phàm định đứng dậy, cậu đã cảm thấy môi mình chảy máu.

“Để tôi xem?” Giang Khoát vội đứng dậy.

“Không việc gì.” Đoàn Phi Phàm che miệng, đi về phía nhà tắm mấy bước rồi lại cảm thấy sau gáy đau không chịu được.

Cậu đưa tay sờ sờ sau gáy, chỉ mới có mấy giây trôi qua mà đã sờ được một cục đang u lên.

“Để tôi xem!” Giang Khoát chặn trước mặt cậu, kéo cái tay cậu đang che miệng.

Trên tay Đoàn Phi Phàm toàn là máu.

Cả hai cùng choáng váng.

“Tôi cắn đứt môi cậu rồi sao?” Giang Khoát sốc nặng tới mức giọng nói cũng cao vọt lên.

Đoàn Phi Phàm đột nhiên thấy buồn cười, nhưng hé miệng ra thì lại rất đau: “Ừ, hơn nữa, vết thương xuyên ra tận sau đầu, gáy tôi cũng bị cậu làm u rồi.”

Do miệng đau, câu này Đoàn Phi Phàm nói lúng búng không rõ, tự mình nghe cũng thấy hết hồn.

“Được rồi, cậu đừng nói nữa.” Giang Khoát chỉ vào nhà tắm rồi quay người đi tới bên chiếc bàn, chuẩn bị gọi điện, “Cậu rửa chút đi, tôi bảo họ đem thuốc tới.”

“Ầy,” Đoàn Phi Phàm kéo tay Giang Khoát, “Khỏi cần.”

“Thật sự không cần sao?” Giang Khoát rất ngờ vực.

“Để tôi xem đã.” Đoàn Phi Phàm mở vòi nước, nhìn mình trong gương một lượt.

Trông như vừa bị người ta đấm cho một cú vào mặt.

Đoàn Phi Phàm cúi xuống, vã nước lên mặt một hồi, thấy trong nước nhỏ xuống sắc máu đã rất nhạt, cậu mới rút mấy tờ khăn giấy mà ấn lên miệng.

“Sao rồi?” Giang Khoát nãy giờ đứng bên cạnh chăm chú nhìn.

Đoàn Phi Phàm bỏ khăn giấy ra nhìn thử.

Không thấy máu nữa, môi dưới có một vết rách rất bất thường, nhìn rõ mồn một.

Bây giờ không giống bị người ta đấm nữa.

Mà giống giở trò lưu manh cưỡng hôn bị người ta cắn cho một phát.

“Xin lỗi cậu.” Giang Khoát khẽ nói.

Đoàn Phi Phàm không nói gì, cúi xuống ném khăn giấy vào thùng rác, rồi quay sang nhìn Giang Khoát.

Giang Khoát cứ đăm đăm nhìn miệng cậu, hai lông mày nhíu lại sắp dính nhau thành một đường đến nơi.

Đoàn Phi Phàm đưa tay ôm lấy Giang Khoát, khẽ vỗ vỗ lưng cậu: “Không sao mà.”

Giang Khoát lập tức ôm ghì lấy cậu, siết cực kỳ chặt, Đoàn Phi Phàm thậm chí có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mình đột nhiên bị nghẹt lại tới mức khó thở.

“Chỉ là lát nữa chắc không ăn cánh gà được rồi.” Cậu nói.

Giang Khoát im lặng một lúc, rồi cười: “Vậy cậu uống cola đi.”

“Phải kèm ống hút đó.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát cứ cười mãi không thôi.

Tiếp đó lại im lặng.

Rất lâu sau, cậu ấy mới buông Đoàn Phi Phàm ra, rồi chầm chậm quay người đi vào phòng khách, buông người trên sofa, thở dài một hơi nặng hề.

Đoàn Phi Phàm bước tới, hoàn thành nốt sự nghiệp còn dở dang lúc trước của mình.

Lấy một chai nước trong tủ lạnh.

Uống cà phê xong thì muốn uống nước, vậy là phải lấy nước trong tủ lạnh, chuyện này xem ra là ông trời đã biết cậu sắp cần phải chườm lạnh đây.

Đoàn Phi Phàm uống mấy ngụm nước, rồi cầm chai nước lạnh áp lên miệng, nhìn Giang Khoát.

“Vừa rồi cậu…” Giang Khoát hắng giọng, quay đầu nhìn ra sân, “Định nói chuyện gì?”

Đoàn Phi Phàm kéo ghế tới ngồi đối diện với Giang Khoát: “Hiện tại tôi nhớ không ra.”

“Đau không?” Giang Khoát nghiêng người về phía trước nhìn.

“Không đến nỗi.” Đoàn Phi Phàm cười.

“Vậy thì là do cậu sợ quá rồi.” Giang Khoát dựa vào ghế sofa.

“Không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỉ là… hơi đột ngột quá, tạm thời tôi vẫn chưa trấn tĩnh được.”

“Xin lỗi cậu, tôi cũng…” Giang Khoát day day ấn đường, “Không biết là có chuyện gì nữa.”

Đoàn Phi Phàm không nói gì, chỉ nhìn Giang Khoát.

“Không sao, cậu cứ bình thường đi,” Giang Khoát xua tay, “Muốn nói gì cứ nói, không cần suy nghĩ tôi sẽ thấy thế nào, dù sao thì lúc tôi làm gì, tôi cũng sẽ không nghĩ đến cậu.”

Đoàn Phi Phàm bật cười.

“Nếu tôi không đi kiếm cậu,” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Cậu còn định để ý đến tôi sao?”

“Là cậu không để ý đến tôi trước nhé, nói có lý chút đi,” Giang Khoát nói, “Tôi vật vã khổ sở thế này là để lơ cậu đi, xem có phải cậu chịu không nổi rồi sẽ tìm đến tôi không đó.”

“Vậy thì kế hoạch này xem ra thành công rồi nhỉ.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Tôi cảm thấy cậu cũng chẳng phải là chịu không nổi,” Giang Khoát nói, “Cứ như cá gặp nước ấy.”

“Vậy cậu cảm thấy tôi tìm đến cậu là vì lý do gì?” Đoàn Phi Phàm thở dài.

Giang Khoát im lặng nhìn cậu, một lát sau mới nheo mắt mà nói: “Cậu bảo không ghen, vậy là vì xót tôi, ‘A cậu ấy cố diễn vất vả quá đi’ phải không.”

Đoàn Phi Phàm miệng đau không muốn cười, nhưng vẫn không nhịn nổi mà nhe răng cười.

“Thật sự không ghen sao?” Giang Khoát hỏi.

“Cũng không phải,” Đoàn Phi Phàm cũng không giấu giếm, “Tôi biết hai người bọn cậu không thể có chuyện gì, nhưng những lúc cậu không nhìn tôi, tôi vẫn có chút… không thoải mái.”

“Tôi cũng không thành vấn đề, tôi với Lục Thi bình thường cũng chẳng khác vậy là bao, tính con bé dễ thân dễ quen,” Giang Khoát nói, “Với ai cũng nhiệt tình cả.”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.

“Lúc đầu tôi nói với Đại Pháo chuyện này…” Giang Khoát chợt khựng lại, lấy điện thoại ra xem, có lẽ là nhớ ra Đại Pháo vẫn đang đợi mình ra để cho lời khuyên, “Là do thực sự không biết phải theo đuổi người khác như thế nào, nó lại nhiều bạn gái, mà toàn là người mà nó theo đuổi, nên tôi nghĩ có khi nó cho mình được vài lời khuyên.”

“Cậu…” Đoàn Phi Phàm khẽ thở dài.

“Không sao,” Giang Khoát nói, “Đại Pháo tóm lại không đáng tin cậy, cái chính là không bắt đúng bệnh, tôi sẽ nghĩ thêm chiêu khác.”

“Không phải chứ,” Đoàn Phi Phàm cười, nhìn Giang Khoát, “Chuyện này mà cũng phải thông báo trước với tôi sao?”

“Ừ,” Giang Khoát nhìn cậu, “Tôi sợ tôi mà không cho cậu biết, cậu lại tưởng tôi bỏ cuộc rồi.”

Đoàn Phi Phàm im lặng hồi lâu, sau đó đặt chai nước sang bên cạnh, kéo ghế sát lên trước một chút, nhìn Giang Khoát: “Sau này cậu định sẽ thế nào?”

“Sau này cái gì?” Giang Khoát hỏi.

“Hai chúng ta, nếu như ở bên nhau,” Đoàn Phi Phàm nói, “Sẽ như thế nào?”

“Tôi chưa nghĩ tới,” Giang Khoát nhìn cậu, “Như thế nào thì cứ ở bên nhau là biết thôi mà.”

Đoàn Phi Phàm vô thức định cắn môi, răng vừa chạm vào môi thì đau suýt nhảy dựng lên, cậu quay mặt đi, nước mắt suýt nữa thì trào ra.

“Không phải sao,” Giang Khoát nói, “Đại Pháo bảo, cậu trải qua nhiều chuyện, suy nghĩ không giống tôi, không muốn ở bên tôi cũng là bình thường.”

Đoàn Phi Phàm không nói gì.

“Tôi thực sự không hiểu lắm,” Giang Khoát nói, “Tạm thời tôi cũng không muốn tìm hiểu, tôi chỉ muốn ở bên cậu, sau này nếu thực sự không thể ở bên nhau thì đến lúc đó hẵng tính. Hạnh phúc trước mắt còn không nắm bắt, vậy mà lại đi lo sau này có được hạnh phúc hay không sao?”

Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.

Giang Khoát thực sự rất khác, không giống với bất cứ ai, và cũng không giống cậu.

Càng vào sâu lại càng khác biệt.

Một Giang Khoát như vậy đã thu hút cậu, và một Giang Khoát như vậy cũng làm cậu sợ hãi.

Nhưng đã không còn điểm cân bằng nữa rồi.

Mà vốn dĩ cũng chẳng hề có điểm cân bằng đó.

“Tôi không biết phải nói thế nào… Tôi cũng chưa từng bày tỏ kiểu này với ai,” Giang Khoát nhíu mày, “Ý tôi làm, nếu như cậu cảm thấy sau này có một ngày sẽ…”

“Cậu muốn ở bên nhau, đúng không?” Đoàn Phi Phàm ngắt lời Giang Khoát.

“Ừ.” Giang Khoát đáp.

“Cậu sẽ không nghĩ ngợi những chuyện còn chưa xảy ra ngay, đúng không?” Đoàn Phi Phàm lại hỏi.

“Ừ,” Giang Khoát nhìn cậu, “Nhưng cậu có thể cân nhắc, có thể tạm thời bảo lưu ở đó.”

“Tôi cũng có thể không cần cân nhắc,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không bận tâm gì cả.”

Giang Khoát nhìn cậu, im lặng, trong mắt lóe lên một tia sáng nhỏ.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức,” Đoàn Phi Phàm nói, “Sẽ không nghĩ ngợi chuyện liệu sau này có một ngày không thể làm được nữa không.”

“Ý cậu là sao?” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm còn chưa kịp nói, điện thoại của Giang Khoát đã đổ chuông.

Giang Khoát thậm chí chẳng buồn nhìn, cầm điện thoại lên bấm tắt tiếng, mắt vẫn không rời Đoàn Phi Phàm: “Ý cậu là sao?”

“Đừng theo đuổi nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vốn dĩ cũng không cần phải theo đuổi.”

Giang Khoát chăm chú nhìn cậu rất lâu, sau đó quay mặt đi im lặng một lúc, rồi thở ra một hơi thật sâu: “Đồng ý tôi rồi đúng không?”

“Là cậu đồng ý tôi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Cái ông chú cậu.” Giang Khoát quay lại, “Cái này mà cũng tranh, có gì khác nhau sao?”

“Có.” Đoàn Phi Phàm nói.

Điện thoại của Giang Khoát tuy đã bị tắt tiếng, nhưng màn hình liên tục sáng lên, khiến Đoàn Phi Phàm thấy hơi sốt ruột.

“Trước tiên cậu nghe máy đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Là Đại Pháo đó.”

“Cậu lại nhìn thấy rồi à?” Giang Khoát hỏi.

“Là tôi đoán.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Cậu nói hết đi đã.” Giang Khoát nhìn cậu.

Chuông cửa chợt vang lên.

Giang Khoát mặt đầy vẻ nóng nảy, lên tiếng hỏi về phía cửa: “Ai?”

“Suất ăn combo xem phim mà cậu gọi đó.” Đoàn Phi Phàm đứng dậy, đi ra mở cửa.

Nhân viên phục vụ hồi nãy lúc này đang đẩy một chiếc xe nhỏ đứng ngoài cửa, nhìn thấy mặt Đoàn Phi Phàm, cậu ta sửng sốt: “Chào quý khách, đây là bữa ăn mà Giang tiên sinh vừa gọi.”

“Anh vào đi.” Đoàn Phi Phàm tránh sang một bên.

Nhân viên phục vụ đẩy xe vào, lần lượt xếp đồ lên bàn, ngoài mấy món Giang Khoát đặt, còn có thêm một đĩa trái cây. Nhân viên phục vụ xếp đồ xong liền hỏi: “Có cần rót rượu sẵn không ạ?”

“Không cần,” Giang Khoát nói, “Cảm ơn.”

“Có việc gì, quý khách cứ gọi.” nhân viên phục vụ đẩy xe đi khỏi.

Giang Khoát chỉ chiếc ghế trước mặt.

Đoàn Phi Phàm lại ngồi xuống.

“Tiếp tục,” Giang Khoát nói, “Chuyện mà hôm nay cậu định nói với tôi ấy.”

“Đầu óc tôi lúc nào cũng rối bời,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi chưa từng nghĩ tới việc cho cậu biết, càng chưa nghĩ nếu cậu đáp lại thì sao. Việc này với tôi mà nói, vốn dĩ chỉ là việc của riêng tôi thôi.”

“Ừ.” Giang Khoát đáp, khóe miệng không nhịn nổi đã hơi cong lên.

“Tôi không biết bắt đầu từ bao giờ,” Đoàn Phi Phàm đứng dậy lấy một lon nước cam trong tủ lạnh, áp lên miệng chườm một lúc, “Cũng không biết khi nào thì không kiểm soát được nữa, bị cậu cảm nhận thấy.”

“Cũng không sớm lắm,” Khóe miệng Giang Khoát càng lúc càng cong lên rõ ràng, “Có những chuyện không thể nào giấu nổi.”

“Có điều tôi thật sự… không phát hiện ra cậu…” Đoàn Phi Phàm ngẫm nghĩ, “Vậy nên khi cậu đột nhiên hỏi, tôi có thể trả lời đúng là tôi như vậy, nhưng cậu đột nhiên bảo muốn ở bên nhau, tôi thực sự trở tay không kịp.”

“Hiện tại cậu đã nghĩ thông suốt chưa?” Giang Khoát hỏi.

“Chưa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng tôi có thể gác qua một bên, tôi muốn được thấy con người cậu như trước đây.”

“Kỳ thực thì cậu, như tôi vừa nói đó, có gì không thể, có gì không làm được, cậu cứ nói trước với tôi,” Giang Khoát nói, “Tôi hiểu rõ, tôi tiếp nhận được thì những chuyện đó không còn là áp lực với cậu nữa.”

“Tôi không có.” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.

“Hử?” Giang Khoát cũng nhìn cậu.

“Kể cho cậu nghe một chuyện nhé.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.

“Trước đây Đoàn Lăng có thích một người, đẹp trai, lại khá lãng mạn, người này bảo với chị ấy, tính anh không tốt lắm, lại nhiều tật xấu, trước đây đã từng rất yêu một người con gái khác,” Đoàn Phi Phàm chậm rãi nói, “Tóm lại là blah blah nói một thôi một hồi, sau đó thì bảo, nhưng anh cũng thích em, nếu em có thể chấp nhận, thì chúng ta đến với nhau.”

“Đây là…” Giang Khoát nhíu mày.

“Loại người này nên bảo lượn luôn đi cho nước nó trong.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát nhìn cậu.

“Có vấn đề thì giải quyết, có tật xấu thì sửa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu như có một ngày thật sự… ít nhất cũng phải cho người kia cơ hội để mắng mỏ ghét bỏ mình, chứ không phải chỉ cần nói một câu ‘Tôi đã sớm nói trước rồi còn gì’.”

Giang Khoát vẫn nhìn cậu.

Điện thoại lại kêu, Giang Khoát đưa tay tắt luôn.

“Đoàn Phi Phàm,” Giang Khoát nói, “Cậu thật là…”

“Hử?” Đoàn Phi Phàm lăn lăn lon nước, tiếp tục chườm trên môi.

“Bây giờ tôi sẽ hôn cậu,” Giang Khoát nghiêng người tới trước, “Cậu đừng tránh nhé.”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.

Giang Khoát gỡ tay Đoàn Phi Phàm ra, nhìn miệng cậu rồi cau mày lại: “Thảm thật luôn.”

“Hay là cậu đổi chỗ khác đi?” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát hôn lên chóp mũi cậu một cái.

Sau khi dựa trở lại sofa, Giang Khoát không nhịn được bật cười.

“Sao vậy?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Vui không, Đoàn anh tuấn?” Giang Khoát hỏi, “Bắt đầu từ lúc này, cậu là người của chú Khoát rồi đó.”

Đoàn Phi Phàm bật cười, không cẩn thận lại kéo căng vết thương một cái, cậu vội ôm miệng thở dài.

Điện thoại kêu lần thứ ba.

“Nghe đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thêm chút nữa là Đại Pháo báo cảnh sát đó.”

Giang Khoát cầm điện thoại lên nghe máy: “Pháo hả?”

“Đệt cái ông chú mày,” Đại Pháo chửi ầm lên, “Ở đâu đó? Mày với cả Đoàn Phi Phàm nữa?”

“Ở… phòng tao thôi.” Giang Khoát nói.

“Làm quái gì mà không nghe máy?” Đại Pháo gầm lên, “Tao đợi mốc meo ở bãi đậu xe, quay vào thì không thấy hai đứa mày đâu cả!”

“Bọn họ đâu?” Giang Khoát hỏi.

“Đi trượt tuyết rồi! Mày tưởng hai đứa mày là nhân vật quan trọng lắm hả?” Đại Pháo nói, “Vắng mợ thì chợ vẫn đông nhá! Chỉ có mình tao là con mẹ nó phải lết vòng khắp quả núi này! Ông mày mặc đồ trượt tuyết mà phải đi dạo khắp nơi đó! Giờ thì con mẹ nó cũng lết về tới khách sạn rồi!”

“Vậy mày…” Giang Khoát còn chưa kịp nói hết, bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa.

“Mở cửa!” Bên trong điện thoại với bên ngoài cùng vang lên tiếng gầm giận dữ của Đại Pháo.

Giang Khoát cúp máy, nhìn Đoàn Phi Phàm: “Mở không? Đại Pháo đang ở bên ngoài.”

“Mở đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Sao chứ?”

“Tôi sợ cậu… mắc cỡ.” Giang Khoát nói.

“Tôi đã mắc cỡ bao giờ đâu.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Đệt, quên mất.” Giang Khoát cười đứng dậy, đi ra mở cửa.

Đại Pháo không nói lời nào, đúng là vẫn từ đầu đến chân đóng bộ trượt tuyết, cậu ta xông vào, nhìn thấy Đoàn Phi Phàm liền sửng sốt, rồi lại ghé tới nhòm miệng cậu.

“Sao mày lại mặc đồ trượt tuyết?” Giang Khoát hỏi.

“Đồ trượt tuyết của ông mày, ông mày muốn mặc về rồi đi shopping Hermes cũng được nhá.” Đại Pháo nói.

“Bọn tao vừa nói chuyện một lúc.” Giang Khoát nói.

“Nói chuyện một lúc?” Đại Pháo nhìn cậu, rồi lại quay đầu nhìn cái giường trong phòng ngủ.

“Pháo ca,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nghĩ nhiều quá rồi đó.”

“Hai người vậy là nghĩa làm sao?” Đại Pháo hỏi, “Ổn rồi đúng không, không có chuyện gì, đúng không?”

“Ừ.” Giang Khoát đáp.

“Lại còn ăn uống nữa sao?” Đại Pháo nói.

“Mày ăn chút đi,” Giang Khoát nói, “Vẫn chưa động tới.”

“Tao phục tụi mày thật,” Đại Pháo nói, “Tới mức muốn quỳ xuống dập đầu luôn.”

“Đi,” Đoàn Phi Phàm đứng dậy, “Cùng qua đó luôn.”

“Miệng cậu thế kia, xử lý chút đi,” Đại Pháo nhìn Đoàn Phi Phàm, “Không bôi tí thuốc sao? Đây là bị va hay là con mẹ nó cắn nhau đấy…”

Đại Pháo không nhịn nổi đưa mắt liếc Giang Khoát.

“Bị va.” Giang Khoát nói. “Thật đấy.”

“Kiếm miếng băng dán vào đi? Tôi thấy vết thương không nhỏ đâu,” Đại Pháo nói, “Lát mấy người kia hỏi thì nói sao?”

“Bọn họ không hỏi đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Sẽ chỉ trêu tôi thôi. Lục Thi liệu có hỏi không?”

“Con bé không hỏi đâu,” Đại Pháo xua tay, “Tôi cảm thấy con bé cũng biết rồi, lúc tôi đi kiếm hai người, con bé lại đòi kéo tôi đi trượt bên làn xanh.”

Do trước đó ‘cảm giác’ của Đại Pháo về Đoàn Phi Phàm vô cùng chuẩn, nên Giang Khoát nghe thấy Đại Pháo nói vậy liền sửng sốt: “Sao con bé lại biết được?”

“Mày hỏi tao hả?” Đại Pháo tự chỉ mình.

“Giang Liễu Liễu nói gì với cô ấy phải không?” Đoàn Phi Phàm nói.

“…Cũng có thể,” Giang Khoát nhìn cậu, “Bạn trai tin đồn chẳng phải là Đổng Côn sao?”

“Ầy.” Đại Pháo đầy bất lực dựa vào bên tường, “Lằng nhằng quá, đừng có lo, dù sao thì con bé cũng không hỏi đâu.”

“Vậy là con bé đã xem ba đứa bọn mình làm trò hề cả ngày hôm nay à?” Giang Khoát nêu bật trọng điểm.

“Chắc thế rồi, đệt.” Đại Pháo nói xong liền đi ra cửa, “Hai đứa mày tự đi qua đi, tao không muốn ở chung với tụi mày thêm nữa.”

Thấy Đại Pháo đã đi ra, Giang Khoát lập tức quay người ôm ghì lấy Đoàn Phi Phàm: “Để chú Khoát ôm tiếp nào…”

Vừa được một giây, Đại Pháo quay lại phòng: “Hay là mang chỗ cánh gà kia…”

Đoàn Phi Phàm nhìn cậu ta.

Giang Khoát vội buông tay.

“Tao đúng là con mẹ nó chứ…” Đại Pháo lại quay đi, trên hành lang còn vọng lại một tràng chửi rủa ầm ĩ của cậu ta.

“Để chú Khoát ôm tiếp nào.” Giang Khoát tiếp tục ôm chặt lấy cậu.

Đoàn Phi Phàm ôm lấy eo Giang Khoát, cúi đầu vùi mặt vào vai cậu ấy.

[HẾT CHƯƠNG ]

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio