Tam Phục

chương 79

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đoàn Phi Phàm không tránh, cú đấm bay thẳng vào mặt cậu.

Ngay vào giây phút nói ra câu đó, cậu đã lập tức hối hận, cậu không biết làm sao mình lại có thể vào lúc như thế này, nói ra những lời mà bản thân vốn dĩ không thể nói ra nhất ấy.

Vào giây phút đó, cậu đã trở thành loại người mà cậu không muốn trở thành nhất, loại người cứ mở miệng ra là “Tôi đã sớm nói cho cậu biết rồi còn gì blah blah.” Giang Khoát có đánh cậu cũng không có gì là bất ngờ.

Đáng đời mày lắm, Đoàn Phi Phàm.

“Là tôi sai, phải rồi, là tôi ép cậu phải đồng ý!” Giang Khoát bước tới, đẩy cậu một cú thật mạnh, “Đánh lại đi chứ! Cậu đang trách tôi phải không?”

Đoàn Phi Phàm đập vào cái tủ đằng sau, tay cậu va phải cái nồi đựng đầy nửa nồi gạo với cái bát, suýt nữa thì hất văng cái nồi xuống sàn.

Cậu theo phản xạ đưa tay đỡ cái nồi, để lên mặt bàn, Giang Khoát cũng vô thức tránh sang một bên.

Sau khi cậu cất cái nồi xong, Giang Khoát mới định thần lại, kéo tay cậu đẩy vào phòng khách: “Mợ nó chứ cậu ra đây cho tôi!”

“Giang Khoát…” Đoàn Phi Phàm bị Giang Khoát đẩy ra phòng khách, cậu quay người lại định giải thích.

“Đánh lại đi chứ!” Giang Khoát rõ ràng là giận thật sự, cậu ấy lại đấm một cú vào ngực cậu.

Cú đấm này cũng không phải quá mạnh, nhưng vị trí lại rất chuẩn xác, Đoàn Phi Phàm đột nhiên cảm một cơn buồn ho dữ dội.

Cậu quay mặt đi ho mấy tiếng.

“Phải không hả? Phải cậu trách tôi không?” Giang Khoát không giấu nổi vẻ giận dữ, “Nếu như tôi không cố gò ép mà hỏi cậu có thích tôi không, nếu tôi không ép cậu phải đồng ý, thì chắc đã không có mấy chuyện phiền phức về sau như thế này rồi đúng không?”

“Không phải.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Khỏi cần dỗ tôi!” Giang Khoát lại đấm một cú vào cánh tay cậu, “Suốt thời gian qua, cậu dỗ dành chiều chuộng tôi như vậy, vẫn chưa chán sao? Vẫn chưa chịu đựng đủ sao?”

Đoàn Phi Phàm ngờ rằng Giang Khoát không chỉ chơi giỏi mấy môn bơi lội, trượt tuyết, cưỡi ngựa, đua xe, bắn tên, nhảy dù, mà cậu ấy chắc còn luyện mấy môn võ đối kháng nữa, nhìn thì giống như đấm bừa, nhưng cú nào cũng nhắm chuẩn xác mấy chỗ đau nhất.

Giang Khoát đang giận thật sự, với một thiếu gia được cưng chiều từ bé, muốn làm gì thì làm như Giang Khoát mà nói, đây thật ra có thể coi như là lần đầu tiên Đoàn Phi Phàm được thấy cậu ấy thật sự tức giận.

Trước đây dù cho đối mặt với sự khiêu khích của Lư Hạo Ba, Giang Khoát có ra tay cũng còn xa mới gọi là nổi giận, đó chỉ là sự áp đảo pha lẫn xem thường, và lúc nào cũng thoáng một vẻ ung dung.

Nhưng lần này, Giang Khoát đang nổi giận thật sự.

Mà bản thân cậu không có cách nào có thể làm cậu ấy bình tĩnh lại.

Nếu là người khác, nếu là bất cứ ai khác, cậu sẽ đều biết phải làm thế nào.

Nhưng đây lại là Giang Khoát.

Là người gần gũi thân thiết với cậu mà vẫn mang một nỗi bất an.

Cậu thực sự không biết phải làm sao.

Cũng như cậu không biết phải làm thế nào để phá vỡ sự im lặng với bố, mặc dù rõ ràng ông ấy đã từng là người thân thiết nhất với cậu.

Lúc này, đối mặt với Giang Khoát, cậu cũng hoang mang hoảng hốt như vậy.

“Đúng rồi, chính là thế này đây,” Giang Khoát chỉ cậu, “Không nói gì là được rồi! Không nói gì hết, cứ đè nén trong lòng là được rồi, không ai tiếp cận được cậu nữa là coi như cậu đúng rồi!”

“Giang Khoát,” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Là tôi sai rồi.”

“Cậu sai cái gì? Sai cái gì hả? Sai ở chỗ nào?” Giang Khoát nói, “Cậu lúc nào mà chẳng sai, cậu theo thói quen mà nói mình sai, chứ cậu chưa bao giờ cảm thấy mình sai cả! Tôi không cần cậu nhận sai! Không cần cậu xin lỗi!”

“Chúng ta nói chuyện đi.” Đoàn Phi Phàm bước tới.

“Tôi không nói chuyện!” Giang Khoát hét lên, “Tôi không cần cái quái gì mà cậu hiểu tôi, tôi hiểu cậu! Cái tôi cần là cậu đừng có như thế này nữa!”

Đoàn Phi Phàm im lặng, cậu đưa tay định kéo Giang Khoát lại.

Giang Khoát giơ tay chặn tay cậu lại.

Đoàn Phi Phàm rất nhanh túm lấy cổ tay Giang Khoát, kéo Giang Khoát lại phía mình, bất luận thế nào, cậu muốn làm cho Giang Khoát bình tĩnh lại trước đã.

Nhưng khi cậu túm lấy cổ tay Giang Khoát, Giang Khoát cũng chụp lấy cổ tay cậu, rồi kéo cánh tay cậu, xoay người một cái.

Lúc Đoàn Phi Phàm kịp nhận ra điều gì đó không ổn thì đã quá muộn rồi.

Giang Khoát thực hiện một cú ném qua vai, quăng cậu xuống ghế sofa.

Đoàn Phi Phàm nảy trên sofa hai cái, cậu thở dài, không động đậy nữa, chỉ đưa tay gác lên trán, che hai mắt.

Giang Khoát đứng bên cạnh chiếc sofa, im lặng rất lâu, không nói thêm gì nữa.

Đoàn Phi Phàm chỉ nghe thấy tiếng thở vẫn còn chưa bình tĩnh lại của cậu ấy.

“Tôi đâu có ném cậu xuống sàn, cậu đừng giả chết.” Giang Khoát cuối cùng cũng lên tiếng.

“Không có,” Đoàn Phi Phàm nói, rồi cậu khẽ gọi, “Giang Khoát.”

“Ừ.” Giang Khoát đáp.

Đoàn Phi Phàm ngồi dậy, cúi đầu xoa mặt, xoa tới chỗ bị Giang Khoát đấm trúng, cậu vội dừng tay.

Sau đó cậu đứng dậy, ôm lấy Giang Khoát.

“Xin lỗi cậu,” Đoàn Phi Phàm nói, “…Vì những lời tôi nói hồi nãy, xin lỗi cậu.”

Giang Khoát im lặng.

“Tôi không biết phải diễn đạt thế nào,” Đoàn Phi Phàm ghì xiết lấy Giang Khoát, “Đó không phải là ý tôi muốn nói, tôi muốn nói…”

Chuông cửa đột nhiên kêu vang, sau đó có tiếng gõ cửa.

“Cụ nhà nó chứ.” Đoàn Phi Phàm nghiến răng.

“Hử?” Giang Khoát sững người, sau đó thì phì cười.

“Chắc là cảnh sát,” Đoàn Phi Phàm buông lỏng vòng ôm, “Tôi ra xem chút.”

“Cảnh sát?” Giang Khoát hết sức ngạc nhiên, “Sao cậu biết?”

“Dựa vào kinh nghiệm của tôi sau nhiều năm giao tiếp với mấy bà lão dưới lầu, họ thường đã nói là làm,” Đoàn Phi Phàm nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo, “Là hai cảnh sát.”

“Đệt.” Giang Khoát nói.

“Tôi mở cửa nha.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ừ.” Giang Khoát nhìn vết đấm trên mặt Đoàn Phi Phàm lúc này đã sưng đỏ thấy rõ, lại còn có vài vết xước.

Đoàn Phi Phàm mở cửa.

“Chào anh, chúng tôi là cảnh sát khu vực,” Viên cảnh sát ngoài cửa nói, “Vừa rồi chúng tôi nhận được cuộc gọi của cư dân trong tòa nhà này, nói là tại căn hộ các anh có…”

Viên cảnh sát nhìn thấy vết thương trên mặt Đoàn Phi Phàm: “Hành vi ẩu đả đánh nhau.”

“Là… hai bọn tôi,” Đoàn Phi Phàm chỉ Giang Khoát, “Đánh nhau.”

Viên cảnh sát nhìn Giang Khoát, rồi lại nhìn Đoàn Phi Phàm: “Chúng tôi vào trong xem một chút được không?”

“Được,” Đoàn Phi Phàm tránh sang một bên, “Mời vào.”

“Hai anh là người thuê nhà?” Viên cảnh sát đứng ở lối cửa gần bếp, nhìn vào bên trong.

“Đúng vậy.” Đoàn Phi Phàm đáp.

“Có việc gì thì bình tĩnh nói chuyện, đừng đánh nhau,” Viên cảnh sát chỉ vết thương trên mặt Đoàn Phi Phàm, “Anh xem, đánh nhau bị thương rồi này, đánh nhau thì giải quyết được vấn đề gì sao?”

“Anh có bị thương không?” Viên cảnh sát kia hỏi Giang Khoát.

“Không.” Giang Khoát lắc đầu.

“Anh xem, lại còn không ngang sức nhau nữa,” Viên cảnh sát nói, “Thế này giải quyết được vấn đề gì chứ?”

Đoàn Phi Phàm cười: “Đúng vậy.”

“Đánh nhau bị thương rồi, lại phải điều trị, nếu nghiêm trọng còn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật,” Viên cảnh sát nói, “Dù không nghiêm trọng đi nữa thì cũng làm phiền người dân, đúng không nào?”

“Tôi hiểu rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Sau này chúng tôi sẽ chú ý.”

Sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, viên cảnh sát đi ra cửa, lúc sắp đi còn chỉ hai người: “Đừng đánh nhau nữa đấy, có gì thì nói chuyện phải quấy với nhau.”

“Ầy, tôi hiểu rồi.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

Đóng cửa lại xong, Đoàn Phi Phàm lại ghé vào mắt mèo, nhìn theo hai viên cảnh sát đi vào thang máy, rồi cậu mới quay người đi vào.

Giang Khoát ngó lơ cậu, đi vào trong bếp.

Đoàn Phi Phàm đi vào theo, thấy Giang Khoát đang đang đổ bớt chỗ gạo lúc nãy ném vào trong nồi ra.

Cậu đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn.

“Bây giờ khỏi cần nói chuyện với tôi,” Giang Khoát nói, “Tôi không muốn lại phải nghe mấy lời cậu dỗ dành tôi. Đúng là tôi không nên ra tay, nhưng…”

“Đánh là phải lắm.” Đoàn Phi Phàm nói.

Động tác trên tay Giang Khoát khựng lại, Giang Khoát quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, rồi lại tiếp tục công việc: “Không sai, đánh là phải lắm.”

Sau khi đổ gạo ra xong, Giang Khoát xem ra đã quên mất cách “nấu cơm như thế nào cho ngon” tra trên mạng lúc trước, cậu ấy lại lấy điện thoại ra xem một lượt, sau đó thì vo gạo, lúc đổ nước xuống bồn rửa, gạo cũng cuốn theo chiều nước mà trôi ra theo cả nắm.

Giang Khoát quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Vẫn ăn ngon,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vớt lại là được.”

“Đổ hết cả vào cái phễu trong bồn rửa rồi,” Giang Khoát nói với vẻ gớm ghiếc pha lẫn ngạc nhiên, “Vớt lại ấy hả?”

“Lúc dọn dẹp, tôi đã chùi rửa sát khuẩn hết rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lấy cái phễu kia ra đổ gạo vào nồi là được.”

Giang Khoát do dự một lúc, sau đó đưa tay xách cái lưới lọc ra, đổ gạo vào trong bát: “Rửa lại chỗ này một chút.”

Giang Khoát đưa cái bát đựng gạo xuống dưới vòi nước, lúc cậu mở vòi, Đoàn Phi Phàm định ngăn lại nhưng không kịp.

Cột nước từ vòi vọt ra, xối bay luôn nửa chỗ gạo trong bát, do phễu lọc vẫn chưa để lại chỗ cũ, chỗ gạo trôi thẳng luôn xuống ống thoát nước.

“Cái ông chú cậu.” Giang Khoát nói.

“Thôi chỗ đó được rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ông chú tôi cũng bó tay thôi.”

Giang Khoát lấy ngón tay khuấy khuấy chỗ gạo còn lại trong bát, coi như đã tiến hành vo sạch, sau đó cẩn thận gạn bỏ nước, đổ gạo vào trong nồi.

Tiếp đó, Giang Khoát đổ nước vào trong nồi, dùng ngón tay đo mức nước, Đoàn Phi Phàm dùng mắt ước lượng, thấy khá ổn.

Mọi việc sau đó khá đơn giản, cho ruột nồi vào trong nồi cơm điện, đậy nắp, cắm điện, ấn nút nấu.

Đoàn Phi Phàm đi qua lấy món hầm trong túi ra, lúc mang về vẫn còn khá ấm, hai người đánh nhau xong… không, là Giang Khoát đánh cậu xong thì cũng đã nguội.

Đoàn Phi Phàm kiếm cái nồi với cái bát, dùng cả bếp và lò vi sóng một lúc, hâm hết chỗ đồ ăn lại rất nhanh.

Lúc cậu bưng nồi ra phòng khách, Giang Khoát hỏi: “Dùng nồi để ăn hả?”

Đoàn Phi Phàm lại quay vào bếp, đổ canh hầm vào cái tô thủy tinh, rồi lại bưng ra.

Đồ ăn lên bàn hết rồi, nồi cơm mới bắt đầu phì hơi.

“Ăn đồ ăn trước?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Ừ.” Giang Khoát rửa tay, sau đó ngồi vào bàn.

Đoàn Phi Phàm ngồi xuống phía đối diện: “Ăn cái không?”

“Không,” Giang Khoát nói, “Tôi muốn uống nước canh thôi.”

“Ừm,” Đoàn Phi Phàm lấy chén của Giang Khoát qua, múc một chén canh cho cậu ấy, “Nghe nói đây là món tủ của quán, ngửi rất thơm.”

Giang Khoát cúi xuống thử một ngụm nhỏ.

“Thế nào?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

Giang Khoát không nói gì, một lát sau mới ngẩng lên nhìn cậu: “Đau không?”

“Đau.” Đoàn Phi Phàm thành thực trả lời.

“Cậu có bao giờ hối hận không?” Giang Khoát nhìn canh trong chén, “Ngày hôm đó, cậu đừng đồng ý với tôi là tốt bao nhiêu rồi.”

“Chuyện này sao mà hối hận được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Có hối hận thì phải hối hận ngay từ giây phút bắt đầu thích cậu chứ.”

Giang Khoát ngước mắt nhìn cậu.

“Tôi chưa bao giờ hối hận cả,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu có quay lại một lần nữa, tôi cũng sẽ… vẫn như thế này thôi.”

“Nhưng vừa rồi cậu mới nói đấy thôi, cậu bảo vậy nên lúc đầu cậu mới không muốn để tôi biết,” Giang Khoát nói, “Đây có phải là hối hận không?”

Đoàn Phi Phàm khẽ thở dài, cậu đặt đũa xuống, nhìn Giang Khoát: “Trước khi nói ra thì đúng là tôi đã nghĩ như vậy, không muốn để cậu biết, tôi cũng không biết cậu lại… Nhưng tôi nói ra cho cậu biết là vì tôi muốn cho cậu biết, cậu có hiểu ý tôi không? Tôi đã không muốn để cậu biết, nhưng vào lúc cậu hỏi tôi, thì tôi lại rất muốn nói cho cậu biết.”

“Hiểu.” Giang Khoát gật đầu.

“Cậu không ép tôi phải làm gì cả,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mọi quyết định đều là tự tôi đưa ra, tôi muốn nên tôi mới làm, không phải lỗi của cậu, tôi đồng ý với cậu cũng là vì tôi muốn thế.”

“Đây không phải là cậu đang theo thói quen mà tự quay lại trách bản thân đấy chứ?” Giang Khoát hỏi.

“Không phải.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Tại sao cậu lại đẩy tôi ra?” Giang Khoát hỏi.

Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát rất lâu, sau đó mới hiểu ra ý Giang Khoát là gì, cậu lại im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Tại tôi sợ.”

“Sợ cái gì?” Giang Khoát cau mày.

“Sợ cậu vì thích tôi mà buộc phải lựa chọn cuộc sống như thế này,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không phải một ngày hai ngày, không phải vài tháng, mà là một năm hai năm, có khi tới vài năm, có thể cậu sẽ cảm thấy chẳng vấn đề gì, cậu sẵn lòng…”

Giang Khoát chống cằm nhìn cậu.

“Nhưng tôi thì sẽ sợ,” Đoàn Phi Phàm cũng nhìn lại Giang Khoát, “Nếu không phải vì tôi, sao cậu có thể lựa chọn thế này chứ? Dù cho cậu sẵn lòng đi nữa.”

“Đoàn Phi Phàm,” Giang Khoát nhoài người tới sát gần Đoàn Phi Phàm, “Cậu không thích tôi đủ nhiều rồi.”

Đoàn Phi Phàm không kiểm soát được lông mày của mình nữa, sự kinh ngạc khiến lông mày cậu nhướng hẳn lên.

“Cậu không thích tôi đến mức mặc dù rất khổ tâm vì tôi đưa ra lựa chọn này, cậu vẫn không thể nói ra điều đó,” Giang Khoát nói, “Cậu không thích tôi tới mức trở nên ích kỷ, đáng ra cậu phải cảm thấy không muốn buông tay, phải nghĩ rằng chỉ cần cậu ấy sẵn lòng ở bên mình là cuộc đời mình sẽ ổn, mình không muốn phá hỏng mối quan hệ, không muốn đẩy cậu ấy ra, chỉ cần cậu ấy ở bên mình là được.”

“Như vậy mới là không đủ thích chứ.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Cũng có thể, có thể chỉ là cậu không đủ ích kỷ thôi,” Giang Khoát nói, “Cậu không thể chấp nhận được việc vì cậu mà tôi thay đổi thành giống như cậu.”

“Tôi đã đủ ích kỷ rồi,” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Chỉ là tôi sợ cậu không chịu nổi những chuyện này nên sẽ bỏ đi, nên tôi mới ngăn cản cậu.”

Giang Khoát im lặng một lúc rồi nói: “Tôi thích nghe cậu nói như thế này.”

Đoàn Phi Phàm thở dài, xoa xoa trán, cậu cảm thấy mình hiểu điều mà Giang Khoát nói, mà cũng lại thấy không hiểu lắm.

“Về phần tôi,” Giang Khoát nói, “Tôi muốn làm gì là sẽ làm, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, đứng ở góc độ của cậu ư, trước giờ tôi chưa từng đứng ở góc độ của cậu mà cân nhắc gì cả, tôi thích cậu, vậy nên tôi sẽ làm tất cả những điều mà tôi cảm thấy mình nên làm.”

Đừng tự kiểm điểm.

Giang Khoát, cậu đừng tự kiểm điểm như vậy.

Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.

“Đoàn Phi Phàm,” Giang Khoát đưa tay tới gõ nhè nhẹ lên mu bàn tay cậu, “Nếu như tôi thật sự bỏ đi, cậu sẽ thế nào? Cậu có vui không?”

Không vui.

Đoàn Phi Phàm không nói gì.

“Cậu không có được cuộc sống riêng mà cậu muốn,” Giang Khoát nói, “Vậy nên cậu ngăn tôi lại bên ngoài cuộc sống của cậu, chính là để tôi rời đi.”

“Tôi chỉ không muốn chuyện gì cậu cũng phải trải qua.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Muốn thử không?” Giang Khoát hỏi.

“Thử cái gì?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Nếu như tôi thấy chịu đựng đủ rồi, tôi sẽ cho cậu biết,” Giang Khoát nói, “Dù sao thì hiện tại nếu cậu cứ ngăn cản tôi thế này, tôi cũng sẽ chịu không nổi đâu.”

Đoàn Phi Phàm nhíu mày.

“Đừng có cẩn thận dè dặt như thế, tôi là bạn trai của cậu, không phải là trách nhiệm gì mà cậu phải gánh vác cả,” Giang Khoát nói, “Hôm nay chúng ta đánh nhau cũng chính là vì chuyện này.”

“Là một mình cậu đánh tôi đấy chứ.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Thế nào hả?” Giang Khoát cười.

Đoàn Phi Phàm hít một hơi thật sâu, nín thở một lúc rồi từ từ thở ra.

“Được,” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Khi có bất cứ điều gì ‘không muốn’, hãy nói cho tôi biết là cậu không muốn.”

“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.

Thực ra cũng chưa chắc đã làm được, hai người đều chưa chắc đã làm được, nhưng ít nhất phải có một kết luận gì đó, không thể trận đánh nhau thành ra vô ích được, không thể để phí công nói chuyện, bất kể thế nào, ít nhất phải có một phương hướng nào đó.

Bữa ăn này đúng ra phải rất ngon, cả hai cũng đều thật sự rất đói, mấy món đều đã ăn hết, nhưng Đoàn Phi Phàm ăn xong lại chẳng có ấn tượng gì.

“Cơm chín rồi phải không,” Giang Khoát nói, “Tôi ăn thêm chén cơm.”

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Nếm thử cơm cậu nấu nào.”

“Đây là nồi cơm đầu tiên tôi nấu trong đời đó,” Giang Khoát vào bếp, bê cả cái nồi ra, “Cái này mở nắp luôn ra được hả?”

“Được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cái này không phải nồi áp suất.”

“Mở ra nè!” Giang Khoát hét lên.

Đoàn Phi Phàm giơ tay vỗ bôm bốp cổ vũ cho Giang Khoát.

Giang Khoát mở nắp nồi, nhòm vào trong: “Đệt!”

Đoàn Phi Phàm cũng vội đi tới ghé vào nhìn thử, cơm nấu khá được, chỉ cần đúng tỷ lệ gạo với nước, muốn nồi cơm điện nấu hỏng cũng khó.

“Hơi bị được, đúng không?” Giang Khoát có vẻ đắc ý.

“Đỉnh đấy.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Phản ứng kiểu gì qua loa quá vậy?” Giang Khoát nhìn cậu.

“Tôi đệt!” Đoàn Phi Phàm đứng bật dậy, trợn mắt nhìn cơm trong nồi.

Giang Khoát giật mình: “Sao vậy?”

“Ai nấu cái này?” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Cậu hả?”

“A.” Lúc này Giang Khoát mới hiểu ra.

“Mợ nó chứ quá giỏi luôn,” Đoàn Phi Phàm cầm lấy muôi xới cơm, xúc một muôi to từ trong nồi, ụp vào bát, “Cơm này tôi phải ăn được…”

Cái muôi kia xúc cơm vào bát xong, cậu mới thấy cơm bên dưới bị nhão.

“… ba chén.” Đoàn Phi Phàm vội nói nốt câu.

“Cái này sao vậy?” Giang Khoát nhìn cơm trong chén, rồi lại lấy cái muôi xới xới trong nồi mấy cái, phát hiện ra nồi cơm này chỉ có trên mặt là nhìn có vẻ khô ráo, chứ kỳ thực xới lên một cái là bên dưới toàn cơm nhão, “Nấu cơm thôi mà còn nấu hỏng sao? Tôi đã đổ nước theo như trong hướng dẫn rồi mà.”

“Có khi đấy là hướng dẫn cách nấu cháo cũng nên.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Nhảm nhí.” Giang Khoát nói.

“Cho bớt nước một chút là được mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Gạo khác nhau thì nước cho vào cũng khác nhau, cái nồi này chắc là của chủ nhà, cũng có khả năng cái nồi này có vấn đề.”

“Làm sao giờ?” Giang Khoát hỏi.

“Ăn được, chín thì cũng chín rồi,” Đoàn Phi Phàm nếm một miếng, “Để nguội một lát chắc sẽ khô đi một chút, lần sau mà nấu cơm, tôi sẽ mang nồi qua.”

“Tôi không ăn.” Giang Khoát đặt bát xuống.

“Đây là nồi cơm đầu đời của cậu đấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không nếm thử à?”

“Tôi có nhiều thứ lần đầu tiên trong đời lắm,” Giang Khoát nói, “Cậu còn là bạn trai đầu tiên trong đời tôi, vậy mà tôi cũng nói đánh là đánh luôn đó. Nồi cơm này thôi cứ để đây đi.”

Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi, ăn thêm vài miếng cơm.

Cơm ăn xong, Giang Khoát đòi đi đốt pháo hoa.

Hai người ngồi xổm trước túi pháo hoa, chọn ra một ít cho vào một cái túi nhỏ rồi cùng đi ra quảng trường nhỏ của khu chung cư.

Tuy chợ đã mở cửa, khá nhiều người cũng đã bắt đầu đi làm, nhưng Tết vẫn chưa qua hẳn, trên quảng trường nhỏ vẫn có nhiều người đang đốt pháo hoa.

“Trước tiên đốt một quả cho bà con lác mắt nào.” Đoàn Phi Phàm lấy quả pháo hoa lớn nhất ra đặt trên mặt đất.

“Tôi châm.” Giang Khoát nói.

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm lấy bật lửa ra đưa Giang Khoát.

Giang Khoát bước tới châm pháo, khi ngòi pháo kêu xì xì tóe lửa co ngắn lại, Giang Khoát vội lùi lại bên cạnh Đoàn Phi Phàm, đưa tay bịt tai.

Đoàn Phi Phàm nhìn sang, rồi gỡ tay Giang Khoát ra: “Đây là pháo hoa, không phải pháo nổ.”

“… Động tác theo phản xạ.” Giang Khoát tặc lưỡi, bỏ tay xuống.

Quả pháo hoa này là do anh chủ kia giới thiệu cho Giang Khoát, màu bạc lấp lánh.

Quả nhiên là màu bạc lấp lánh.

Mấy chùm ánh sáng bạc lần lượt vọt lên, kết thành một mảng, tựa như một thác nước màu bạc không ngừng lấp lánh, tiếp đó là tầng thứ hai, cao hơn mấy chùm trước, mảng ánh sáng màu bạc cũng lớn hơn.

Hai tầng thác màu bạc vừa phun ra, khá nhiều trẻ con trên quảng trường đã vây tới xem, hò hét đầy phấn khích.

“Đậu,” Giang Khoát nói, “Đẹp thật đấy.”

Tiếp sau đó, lại vài luồng ánh sáng bạc nữa phun ra, vọt thẳng lên cao, nổ tung thành một vùng tia lửa bạch kim, làm sáng rực cả bầu trời đêm tối đen, lũ trẻ xung quanh đồng loạt hò reo.

“Đoàn Phi Phàm,” Giang Khoát áp sát lại bên tai Đoàn Phi Phàm, “Tôi thật sự, thật sự rất thích cậu.”

Đoàn Phi Phàm quay sang nhìn Giang Khoát: “Tôi cũng thật sự rất thích cậu.”

Giang Khoát ôm lấy Đoàn Phi Phàm, khẽ nói bên tai cậu: “Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Đừng nghĩ xa quá như vậy, được không? Tôi đang ở ngay đây cơ mà.”

Cơ thể Đoàn Phi Phàm thoáng đông cứng lại, nhưng rồi cậu lập tức ôm chặt lấy Giang Khoát.

“Được,” Đoàn Phi Phàm cũng khẽ thì thầm, “Tôi cũng đang ở ngay đây.”

“Ngày mai cậu có kế hoạch gì không?” Giang Khoát hỏi.

“Đóng gói một đống bò nấu tương,” Đoàn Phi Phàm nói nửa chừng thì bật cười, “Nếu chán quá thì cậu qua giúp một tay.”

“Để dậy rồi tính,” Giang Khoát nói, “Sau đó thì sao?”

“Đi cưỡi ngựa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi hẹn ngày kia rồi.”

“Được.” Giang Khoát mỉm cười.

[HẾT CHƯƠNG ]

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio