Khinh Tuyết đứng lên, nhìn thẳng vào hắn.
Trời tối, không nhìn rõ mặt, nhưng Khinh Tuyết vẫn nhận ra nam tử trước mắt.
Nàng đã nhìn thấy người này một lần. Là đới đao thị vệ trưởng trong hoàng cung Nhật Liệt Quốc kiêm thủ vệ kinh thành Hách Liên Trường Phong, nghe nói, hắn cũng có thể tính là bà con với Hách Liên Bá Thiên.
Hắn là người chính trực, hơn nữa võ nghệ cao cường, là tướng sĩ kỳ tài ít có, rất được Hách Liên Bá Thiên coi trọng.
Lần trước nhìn thấy hắn, là khi nàng mới bị tiến cống đến Nhật Liệt Quốc, là hắn đi tiếp các nàng.
Nàng chỉ nhớ hắn có một cặp lông mày rậm tràn đầy anh khí, thẳng như lưỡi mác, dáng vẻ anh minh thần võ, ánh mắt của hắn cương trực công chính, lại có sự thống lĩnh mà người khác không có.
Suốt một ngày hôm đó, ánh mắt hắn một mực như thế, không có một tia khinh thường khinh bỉ, khiến nàng nhớ mãi người thị vệ trưởng đó.
“Thị nữ Lâu Khinh Tuyết gặp qua thị vệ trưởng.” Khinh Tuyết khẽ vén ống tay áo hành lễ. Nàng thật sự tôn trọng hắn, nàng nếm trải tình người ấm lạnh đã đủ, cũng nhìn đến thừa thái độ nịnh kẻ có quyền, khinh kẻ cùng khổ, đối với người nhìn mọi người khác bằng ánh mắt bình đẳng, nàng cảm thấy có cảm giác như nhìn thấy một người không vướng phàm trần.
Kỳ thật Hách Liên Trường Phong vừa đến đã biết là nàng.
Nữ tử này, đẹp đến mức như thể không phải người phàm, thanh thuần ôn nhu như tiên, rồi lại bị vướng bụi trần.
Ánh mắt cứng cỏi, khiến người khác phải đau lòng.
Hắn vẫn nhớ sự xúc động khi hắn nhìn thấy ánh mắt của nàng lần đầu tiên.
Trầm tĩnh như gạt tất cả vạn vật qua một bên, như thể chưa từng có ai đặt chân vào thế giới của riêng nàng.
Hàng lông mày của nàng như trăng mùng một, dài nhỏ mà tuyệt đẹp, mắt trong như suối nguồn, trong suốt mà không một gợn sóng, đủ để nhấn chìm trái tim của bất kỳ ai.
Môi nàng không son mà đỏ, nhỏ nhắn xinh đẹp, mím lại thành một đường, lại có sự phong tình rất riêng.
Da thịt của nàng trắng nõn như tuyết, mượt mà như ngọc…
Khi những điều này hiện lên trong đầu, hắn mới phát hiện, thì ra hắn chưa từng thôi nghĩ về nàng.
Nhưng làm sao có thể thế chứ?
Nữ tử này, là nữ nhân của Hoàng thượng!
“Trễ thế này tại sao cô lại ở đây một mình?” Hắn hỏi.
“Không ngủ được, nơi này yên tĩnh mà thanh u, vì thế muốn ở đây một mình trong chốc lát.” Khinh Tuyết khẽ cười nói.
“Tại sao không có cung nữ đi theo? Những người đó hầu hạ kiểu gì vậy!” Lúc này Hách Liên Trường Phong mới nhận ra không có cung nữ nào đi theo nàng, nhất thời trong lòng tràn ngập lửa giận, tưởng rằng các cung nữ kia bạc đãi nàng.
“Không thể trách các nàng, là ta yêu cầu họ về cung trước, nơi này yên tĩnh như vậy, nếu có nhiều người sẽ mất đi mỹ cảm vốn có.” Khinh Tuyết đột nhiên cảm động một cách không hiểu được, nam tử này, có thể quan tâm nàng như thế.
Chẳng qua chỉ là một nam tử mới gặp qua một lần…
Mười năm qua, có ai từng quan tâm nàng dù chỉ một chút?
Mắt Khinh Tuyết dần đỏ lên, may là trời đã tối, hắn không thấy sự lúng túng của nàng.
“Thì ra là thế …” Hách Liên Trường Phong cũng cảm thấy mình có một chút quan tâm nàng, nhưng thật sự là hắn không thể khắc chế quan tâm trong lòng.
Nữ tử này, chỉ liếc mắt một cái, hắn liền biết, hắn không thể làm như không thấy nàng.
“Ban đêm ra ngoài mang theo người vẫn tốt hơn, hậu cung Nhật Liệt Quốc tuy rằng chưa từng xảy ra chuyện gì xấu xa, nhưng nhiều nữ nhân, không tránh được tranh chấp, rồi từ ghen tỵ mà phát sinh những chuyện không hay, hơn nữa tứ quốc đang giương cung bạt kiếm, nên ngừa vạn nhất.” Hách Liên Trường Phong nói.
“Đa tạ thị vệ trưởng nhắc nhở, Khinh Tuyết nhớ kỹ, lần sau nhất định chú ý.” Khinh Tuyết nhẹ nhàng nói.
“Được rồi, sớm trở về đi!” Hách Liên Trường Phong nói.
Khinh Tuyết gật đầu: “Vâng, Khinh Tuyết hồi cung.” Dứt lời, kéo tà váy, đi về phía Hải Đường Cung.
Hách Liên Trường Phong nhìn bóng dáng mảnh khảnh mà đơn bạc của nàng chậm rãi rời đi, nghĩ nghĩ một chút, lại nói tiếp: “Cô cứ đi đi, ta sẽ đi sau bảo vệ.”
Nghe thấy những lời đó, Khinh Tuyết cảm thấy vô cùng ấm áp, quay đầu nở nụ cười như trăm hoa nở rộ: “Cám ơn…”
Nam tử phía sau, chỉ có thể ngây ngốc nhìn theo…