Nhận tấm thiếp mời màu hồng với hoa văn hoa lệ, Khinh Tuyết chỉ nở một nụ cười thản nhiên, trong lòng xuất hiện thứ cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
Linh Phi quả nhiên hoa lệ hơn người, đến thiếp mời cũng không giống người thường, thiếp mời màu hồng phấn, thoạt nhìn tao nhã mà đẹp mắt, đáng chú ý hơn là thiếp mời còn được ướp hương, nhẹ nhàng mở ra, hương khí vờn quanh, rất giống mùi hoa lan, sâu kín thản nhiên, không quá nồng nặc.
Ngọc Hà Hồ?
Nàng đã từng nghe nói đến chỗ này, nghe nói Ngọc Hà Hồ là địa phương thanh mỹ nhất của hoàng cung, cả hồ chỉ trồng hoa sen, lúc này, chính là lúc đẹp nhất.
Vì thế nàng bảo Ngọc cô cô chuẩn bị một phen, không phải phục trang theo phong cách đẹp mắt quí phái, mà là phong cách thanh lịch đơn giản, váy dài màu xanh, áo khoác cùng tông nhưng đậm màu hơn một chút.
Khi nàng bước đi từng lớp quần áo khẽ bay bay, cảm giác như từng cơn sóng dập dờn.
Tóc búi đơn giản, cài trâm phỉ thúy xanh biếc.
Vẻ đẹp của nàng, là vẻ đẹp khuynh thành vô song, dù ăn mặc trang điểm giản dị, cũng không che mờ dung nhan tuyệt mỹ, có thế nào nàng vẫn đẹp rực rỡ tự nhiên, bởi vì nàng là bẩm sinh đã đẹp.
Thời điểm nàng tới Ngọc Hà Hồ, ở đó đã có không ít người.
Xem ra, tất cả thị nữ phi tử ở hậu cung đều đã được Linh Phi mời đến, nhất thời nàng thấy quần áo đỏ xanh muốn hoa cả mắt, các thanh âm yểu điệu thánh thót vang lên phía.
Hậu cung Hách Liên Bá Thiên đúng là không ít chút nào.
Khinh Tuyết mới chỉ gặp một ít, rất nhiều người nàng chưa từng gặp mặt.
Nhìn thấy nàng đã đến, mọi người yểu điệu thi lễ: “Thiếp thân tham kiến Tuyết Phi nương nương!”
“Các tỷ muội không cần đa lễ!” Không muốn gây thù chuốc oán, Khinh Tuyết bầy ra biểu tình thụ sủng nhược kinh, có chút e lệ nhẹ nhàng nâng vài thị nữ đứng dậy.
Lúc này Linh Phi tiến lên, mặc váy dài bằng lụa trắng thêu hoa lan bằng chỉ bạc, rất giống tiên giáng trần, trâm ngọc gắn viên trân châu lấp lánh, khiến cô ta càng thêm đẹp đẽ quí phái.
Cô ta nở một nụ cười thản nhiên: “Tuyết Phi muội muội đã đến rồi sao?”
“Thiếp thân tham kiến Linh Phi tỷ tỷ!” Khinh Tuyết nhanh chóng thi lễ.
“Mau đứng lên!” Linh Phi nhẹ nhàng nâng Khinh Tuyết dậy, rồi sau đó vòng tay qua tay nàng: “Người cũng đến gần đủ rồi, chỉ còn vài người chưa tới thôi, không cần chờ nữa, chúng ta du hồ thôi!”
Nói xong vô cùng thân thiết lôi kéo Khinh Tuyết đi về phía con thuyền neo sát bờ.
Mọi người cũng đi lên thuyền theo người.
Thuyền tuy lớn, nhưng phải chứa tất cả thị nữ và cung nữ, nhất thời có chút chật chội, không biết ai đó lên tiếng: “Khó được một lần mọi người cùng tề tựu, nhưng thuyền không đủ rộng, không bằng cho các cung nữ hầu hạ xuống thuyền! Như vậy mới bớt phần chật chội! Không thì thật sự là không có tâm tình ngắm Ngọc Hà Hồ.”
Khinh Tuyết cố ý nhìn người nói câu đó, cô ta mặc cung phục màu đỏ, hoa văn hoa đào rực rỡ, có vẻ có chút cảm giác dung chi tục phấn, bộ dạng cũng tính là xinh đẹp, nhưng lại tầm thường, có chút cảm giác không vừa mắt.
Không biết vì sao, lời cô ta vừa nói, lại khiến Khinh Tuyết có chút kỳ quái.
Theo lý thuyết, nữ tử như vậy, tất là không được sủng, vì sao lại dám lớn tiếng đề nghị trước mặt nhiều người? Hơn nữa theo như lời cô ta nói, xem ra trước kia du hồ không phải tất cả thị nữ đều có mặt, lần này đông người thế này chính là ngoại lệ.
Rốt cục là vì nguyên nhân gì?
Hơn nữa thuyền này quá nhỏ cho từng này người, bằng vào trí thông minh của Linh Phi, chắc hẳn đã tính đến trường hợp này từ sớm, tại sao lúc này mới nói đến chuyện đó?
Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng kỳ quái, cảm giác có chỗ không ổn!
Chưa kịp nghĩ tiếp, đã thấy Linh Phi nở nụ cười hoa lệ yểu điệu: “Giang thị nữ nói thật có lý, nhiều người thế này đúng là có chút chật chội, chen chúc thế này thật không có tâm trạng ngắm cảnh ! Muội muội nói đúng không?”
Nói xong liền nhìn sang Khinh Tuyết nhẹ giọng hỏi.
Cô ta đã nói vậy, Khinh Tuyết còn có thể nói gì nữa chứ?
Chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu: “Tỷ tỷ nói rất đúng.”
Vì thế tất cả các cung nữ theo hầu được lệnh xuống thuyền.
Nhất thời, trên thuyền trở nên rộng rãi hơn nhiều.
Xác thực không khí có thoáng đãng hơn, không chen chúc bí bách như khi nãy.