Khi đến Hải Đường Cung, Ngọc cô cô nhanh chóng gọi thái giám đến, ý bảo bọn họ đỡ Khinh Tuyết từ trong tay Hách Liên Trường Phong.
Nhưng Hách Liên Trường Phong nhìn nhìn kiều nhan trong lòng, lại nhìn Ngọc cô cô, mặt lộ vẻ do dự và không buông.
Ngọc cô cô là người thế nào chứ, sống trong cung đã nhiều năm, có vẻ mặt nào là chưa từng nhìn thấy, có tâm tư nào là không rành mạch.
Tất nhiên là cô ta nhìn ra tâm tư của Hách Liên Trường Phong, nhưng chỉ có thể thở dài: “Thị vệ trưởng, Tuyết Phi nương nương cần thay một bộ quần áo khô, bằng không sẽ cảm lạnh.”
Nghĩ nghĩ thêm một lát, cô ta lại nói tiếp: “Hơn nữa, hẳn là Hoàng Thượng cũng sắp đến đây rồi.”
Hách Liên Trường Phong tuy không đành lòng nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ giao Khinh Tuyết cho thái giám, dặn dò: “Nhất định phải chiếu cố thật tốt, không thể để Tuyết phi nương nương chịu chút tổn thất nào!”
Ngôn ngữ lãnh liệt mà quyền uy, khiến thái giám gật đầu như bổ củi: “Nô tài sẽ tỉ mỉ hầu hạ Tuyết Phi nương nương.”
“Thị vệ trưởng yên tâm đi! Trong cung này toàn là người một nhà, ta cũng sẽ một mực trông coi Tuyết Phi nương nương, chiếu cố nương nương thật tốt.” Ngọc cô cô bổ sung.
Thấy thế, hai thái giám mới cẩn thận vươn tay muốn đỡ Khinh Tuyết.
Lại phát hiện, hai tay Khinh Tuyết, vẫn tóm chặt lấy ống tay áo Hách Liên Trường Phong, không chịu buông ra chút nào.
Ngọc cô cô thấy thế, nhíu nhíu mày, rồi bước tới, nhẹ nhàng gỡ tay Khinh Tuyết ra, mới phát hiện, cánh tay nhỏ bé tuy thọat nhìn mềm mại, nhưng lại không yếu ớt chút nào, tóm chặt đến nỗi cô ta làm thế nào cũng không thể gỡ ra.
Cô ta chỉ có thể nhẹ nhàng nói với Khinh Tuyết: “Tuyết Phi nương nương, mau tay buông ra, an toàn rồi !”
Nhưng Khinh Tuyết đang trong cơn hôn mê càng bấu chặt hơn, như thể đây là người bảo vệ duy nhất của nàng, tóm chặt một cách bướng bỉnh.
Hơn nữa khi Ngọc cô cô định dùng lực gỡ tay Khinh Tuyết ra, Khinh Tuyết nhíu nhíu mày, dường như cực kỳ bất an, còn thì thào một câu, nhưng không ai nghe rõ là câu gì.
Ngọc cô cô nhìn Hách Liên Trường Phong, có chút xấu hổ, hơn nữa cũng có chút lo lắng, Hoàng Thượng hẳn là sẽ đến ngay thôi, nếu tình hình này bị Hoàng Thượng thấy được, chắc chắn là không tốt lành gì.
Tuy Hách Liên Trường Phong không đành lòng, nhưng cũng biết chuyện này nặng nhẹ thế nào.
Vì thế dùng tay còn lại vỗ vỗ lên bàn tay Khinh Tuyết đang tóm ống tay áo hắn, tay nàng thật rất lạnh lẽo, khiến hắn đau lòng, hắn nhẹ nhàng dỗ dành đứt quãng: “Yên tâm đi! An toàn rồi! Ta sẽ vẫn bảo hộ cho nàng…”
Thật kỳ quái, chỉ một câu nói đơn giản, không biết tại sao lại khiến Khinh Tuyết thả lỏng người.
Ngọc cô cô tiến đến gỡ tay Khinh Tuyết, tay Khinh Tuyết không còn tóm chặt, mà đã buông lỏng ra. Ngọc cô cô nhìn nhìn Hách Liên Trường Phong, chỉ nói: “Cám ơn thị vệ trưởng, nếu không có thị vệ trưởng, chỉ sợ Tuyết Phi nương nương đã…”
Hách Liên Trường Phong lại chỉ nói: “Không cần nói những lời đó, ta thân là hoàng cung thị vệ trưởng, cũng có trách nhiệm trong chuyện này, ngươi nhanh chóng thay quần áo cho Tuyết Phi nương nương đi! Thái y cũng đến ngay thôi !”
“Vâng.” Ngọc cô cô cũng không nói gì nữa, cùng hai thái giám và hai cung nữ đỡ Khinh Tuyết vào phòng trong thay quần áo.
Khi thay quần áo xong xuôi, cũng vừa lúc Hách Liên Bá Thiên chạy tới, vừa nghe nói Khinh Tuyết gặp chuyện, hắn liền cảm thấy trong lòng như có cái gì vỡ tan nát.
Cảm giác kích động chưa bao giờ có trào lên trong lòng, hắn liền bất chấp tất cả, lao thẳng đến Hải Đường Cung.
Ngồi ở trước giường, nhẹ nhàng vuốt ve hai bàn tay trắng nõn mà lạnh lẽo, trong lòng hắn khẽ nhói đau từng cơn, đều do hắn, hắn biết, khi hắn phong nàng vi phi, nhất định sẽ mang lại cho nàng không ít phiền toái, nhưng hắn không thể ngờ phiền toái đến nhanh như vậy, mà kẻ nào ra tay lại tàn nhẫn đến vậy.
Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, hắn hận nhất là hậu cung vì tranh đọat quyền lợi mà giết nhau, hơn nữa lần này còn dám đụng đến cả mạng người, quả thật là quá lớn mật!
Chuyện này hắn sẽ không buông tha một cách dễ dàng.
Tay hắn nhẹ nhàng lướt qua những sợi tóc bết dính trên trán nàng, nàng vẫn nhíu chặt đôi lông mày, dường như cực kỳ bất an, còn không ngừng run rẩy.
Khuôn mặt vốn trắng nõn, lúc này đổi sang trắng bệch như một tờ giấy, khiến người ta phải sợ hãi, rằng nàng có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Thái y đang chẩn mạch cho nàng.
Thấy Thái y thả tay nàng ra, hắn quay đầu hỏi: “Thế nào rồi?”
“Hồi Hoàng Thượng, là vạn hạnh trong bất hạnh, Tuyết Phi nương nương cát nhân thiên tướng, được cứu lên bờ trong thời khắc cuối cùng, nếu chậm thêm nửa khắc, chỉ sợ có là thần tiên cũng bó tay. Hiện tại phổi của Tuyết Phi nương nương bị nước vào, dù đã ép ra, nhưng phổi vẫn bị tổn thương, còn bị sang chấn tinh thần, bất quá chỉ cần điều dưỡng một phen là có thể khôi phục!” Thái y chậm rãi nói.
Hách Liên Bá Thiên nhẹ nhàng thở phào, nhưng vẫn căng thẳng: “Vậy tại sao nàng vẫn không tỉnh lại?”
“Nương nương chính là nhất thời hô hấp chưa thông, hơn nữa vì bị chấn động mà hôn mê thôi!” Thái y nói xong lấy từ hộp thuốc bên người ra một bình nhỏ, nhẹ nhàng mở ra, một mùi cay nồng liền bay ra, Thái y nhẹ nhàng kề sát mũi Khinh Tuyết.
Chỉ một lát sau, Khinh Tuyết nhẹ nhàng tỉnh lại.