Vì sao sắc mặt của Triệu Vân không tốt?
Lưu Bị giờ phút này cũng không thể quan tâm nhiều như thế, hắn đã lập chí để vực dậy Hán Thất, nhân tài như Triệu Vân, đối với hắn là báu vật, mà báu vật thì ai mà không muốn sở hữu ?.
"Tử Long!" Hắn giơ tay, nghênh đón.
"Huyền Đức công." Triệu Vân ôm quyền thi lễ.
"Ám sát thế nào, Tần Dã có chết không ?!" Nói tới đây, con mắt Lưu Bị sáng lên. Phải biết, nếu mà Tần Dã chết, hắn sẽ có chiến công.
"Không có." Triệu Vân lạnh nhạt nói.
Lưu Bị sững sờ, ánh mắt buồn bã sau, ngay lập tức sẽ khôi phục như cũ, vội vàng trấn an nói: "Tần Mạnh Kiệt kia võ nghệ quả thực bất phàm, ngay cả Lữ Bố đều không cách nào chiến thắng nổi hắn. Không có ám sát thành công, cũng hợp tình hợp lý. Tử Long cũng không nhất định canh cánh trong lòng, nếu không tiện báo cáo cho Viên Công, vi huynh có thể thay mặt báo cho ngài ấy."
Lưu Bị liền cho là, Triệu Vân sắc mặt không được tốt, là bởi vì không có ám sát thành công.
"Không cần, ta phải rời đi." Triệu Vân nói.
Lưu Bị gật đầu một cái, "Không đi gặp Viên Công cũng là một lựa chọn, Ừ, Rời đi?! Tử Long bây giờ muốn đi nơi nào?"
"Trở về núi." Triệu Vân ngắn gọn nói. Lần này xuống núi, để cho hắn thấy rõ bản chất của rất nhiều sự tình, biết thêm rất nhiều đạo lý, cũng phát hiện những chênh lệch nhất định của bản thân . Cho nên, hắn mới có dự định trở về núi, tiếp tục tiềm tu.
Lưu Bị bỗng nhiên rơi lệ.
Triệu Vân lấy làm kinh hãi, "Huyền Đức công vì sao rơi lệ?"
Lưu Bị thần thương đạo: "Bị thẹn là Hán Thất tông thân, nay thấy triều đình bại hoại, cương kỷ đổ nát, quần Tặc loạn quốc, Ác loại khi quân, nhiều thần tử sợ không dám ra mặt. Tuy có khuông tế chi thành, thật phạp phá quân lực. Ta thấy Tử Long là người trung nghĩa, lại có Nhạc Nghị chi tài, văn thao võ lược, ngươi thật là có thể mang tới hi vọng cho thiên hạ, cho xã tắc."
Lưu Bị lời nói này đại khái ý tứ, nói là Triệu Vân là anh hùng trung nghĩa, ngày nay thiên hạ đại loạn, hy vọng Triệu Vân không tiếp tục trở về núi, mà là rời núi, Báo Quốc An Dân.
Lưu Bị thực chất là muốn chiêu mộ Triệu Vân.
Bên người Quan Vũ, Trương Phi, sau khi thở dài một tiếng , không khỏi ánh mắt mong đợi nhìn về phía Triệu Vân. Hai người tự nhiên biết năng lực của Triệu Vân, người này tuyệt không dưới huynh đệ ta, nếu có thể trợ giúp đại ca, đại sự sẽ thành.
Triệu Vân suy tính một chút.
Lưu Bị tiếp tục rơi lệ.
"Vân xin bái biệt từ đây... ."
Lưu Bị vừa nghe Triệu Vân nói, vui mừng quá đổi, vội vàng tiếp lời : "Quá tốt, ta được Tử Long tương trợ, lo gì Hán Thất không thịnh hành..... cái gì? Tử Long vẫn phải đi ?!"
Lưu Bị cũng bị giật mình, vốn là thấy Triệu Vân hành lễ, còn tưởng là hắn đồng ý theo mình. Nguyên lai không phải như hắn nghĩ mà là bái hắn, là Quân Chủ lễ phép, để bái biệt lễ phép.
Tại sao lại như vậy!
Phải biết, Lưu Bị vốn đã nắm chắc có thể chiêu mộ được Triệu Vân. Hơn nữa, mấy lời hắn vừa nói khi nãy, hắn đã chuẩn bị hơn mấy tháng rồi. Tự cảm chữ nào cũng là châu ngọc, lại không có ai có thể nói tốt hơn hắn a.
Trong chuyện này nhất định có gì đó mà mình không biết.
Lưu Bị không lên tiếng, nhưng ánh mắt hỏi thăm.
Triệu Vân trên khuôn mặt thoáng qua vẻ hồi ức, cảm khái nói: "Thiên hạ này... ,đã không có ai có thể so sánh cùng với huynh trưởng của ta, mà ta, vẫn còn thật nhiều chỗ thiếu sót."
Huynh trưởng ?!
Triệu Vân có huynh trưởng, ta thế nào lại không biết ?!
Lưu Bị khẩn trương. Theo hăn thấy thì ánh mắt của Triệu Vân, cực kỳ sùng bái huynh trưởng của hắn. Quan trọng hơn là huynh trưởng của Triệu Vân là ai?
Phải biết, Triệu Vân là một người hết sức có năng lực, vậy vị huynh trưởng kia của hắn, nhất định càng có năng lực hơn.
Là ai đây? Tào Tháo? Công Tôn Toản?
Lưu Bị không cách nào trấn định, gấp gáp hỏi "Tử Long, huynh trưởng của ngươi là ai vậy?"
"Tần Dã, Tần Mạnh Kiệt... ." Triệu Vân trịnh trọng nói.
Lưu Bị trọng trọng gật đầu, "Nguyên lai là người này, ta mới vừa rồi cũng suy nghĩ thế, có thể làm cho Tử Long kính trọng như thế, tuyệt đối không phải người bình thường... ." Hắn bỗng nhiên cảm thấy ở phía sau có người đẩy mình một cái, quay đầu nhìn lại là Quan Vũ.
Nhị đệ, sắc mặt của ngươi là thế nào vậy? Táo bón rồi hả?
Quan Vũ giờ phút này đã hỗn loạn rồi, không đơn thuần là hắn, còn có Trương Phi.
Đại ca, ngươi nói gì thế, ngài có nghe rõ chứ, người mà Triệu Tử Long nói là Tần Dã a.
Lưu Bị rốt cuộc cũng phản ứng lại,
Lúc đó liền ngẩn ra.
Người nào cơ?
Tần Dã ?! Tần Dã ????
Lưu Bị cả người cứng ngắc, gắt gao nhìn Triệu Vân. Triệu Tử Long, đầu óc của ngươi không làm sao chứ, đây chính là Quốc Tặc nha ! ! !
Triệu Vân nhìn thấy bộ dáng của Tam huynh đệ, há có thể không biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, "Mọi người đều say, chỉ mình ta tỉnh vậy.... Huyền Đức công, ngài là một người nhân đức, hy vọng có một ngày, ngài có thể sánh vai cùng huynh trưởng của ta." Nói xong nghênh ngang mà đi.
Lưu Bị hoàn toàn mộng ép, rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Tần Mạnh Kiệt thân là một tên Quốc Tặc lại có thể theo ta so sánh? Ta nhưng là Hán Thất tông thân, mà lại còn là thúc thúc của Đương Kim Hoàng Thượng, xét về tông thân thiên hạ hiện tại, là người duy nhất dám cùng Đổng Trác chính diện đấu tranh.
Tần Mạnh Kiệt là người nào? Tiểu Quốc Tặc, nanh vuốt của Đổng Trác, lại có thể mang ra so sánh cùng ta ? Mà còn mong muốn ta noi theo hắn ?
Giời ạ, ngươi lại dám xem thường ta? Ta ngay cả Tần Dã cũng không bằng?
"Nhị đệ, Tam đệ, mới vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Quan Vũ lắc đầu liên tục.
Trương Phi vo ve nói thẳng: "Đại ca ngươi mời chào Triệu Vân, Triệu Vân nói Đại Ca, hướng Tần Dã học tập nhiều hơn."
Giời ạ, ta hướng Quốc Tặc học tập cái gì? Phá quốc sao?
Lưu Bị hộc máu. Hai tay bứt bay một nắm tóc, từ khi xuất đạo đến nay, đâu là chuyện đầu tiên mà hắn quả thực không biết phải ứng xử thế nào cho tốt. Một thích khách không ám sát thành công cũng coi như xong, lại còn nói tốt cho mục tiêu mà hắn ám sát. Không đùa ta đấy chứ....
"Chẳng lẽ, bây giờ ta là đang trong mơ sao?"
... ... ... ... ... ...
Sau đó thì Tần Dã tiếp quản Tịnh Châu, Tịnh Châu đã thành địa bàn của Đổng Trác.
Đổng Trác sướng đến phát rồ rồi, một mặt điều động nhân viên tiếp nhận Tịnh Châu, lại lên triều yêu cầu chiếu thư, chờ khi Tần Dã khải hoàn hồi kinh, thụ huấn phong thưởng.
Ôn Huyền.
Tần Dã dẫn quân đã quay trở về nơi này.
Tư Mã phủ, trong mật thất.
Tần Dã, Trịnh Huyền, Thái Ung, Tư Mã Phòng bốn người, làm thành một vòng. Thiếu niên Tư Mã Ý cùng thiếu niên Gia Cát Lượng, hai mắt lấp lánh có thần.
"Sách lược tru diệt Đổng Trác, đại khái là như thế. Trịnh Lão có thể ra mặt, vậy thì thật là quá tốt rồi, cũng không có ai có thể tốt hơn so với Trịnh Lão." Tần Dã nói.
Mọi người đều kích động, đứng dậy hành lễ nói: "Kế này nếu thành, mở ra sinh lộ cho toàn thể thiên hạ thương sinh, tất cả là do Tướng quân ban tặng."
"Không dám... ." Tần Dã đáp lễ.
Tư Mã Ý cùng Gia Cát Lượng cũng đi ra, quỳ mọp xuống đất.
Tần Dã có chút ngạch thủ, nói :"Hai người các ngươi thu thập một chút, theo ta hồi kinh đi."
Từ giờ khắc này, hai người bái nhập Tần Dã môn hạ.
Tần Dã trở lại viện tử của mình, Trương Liêu Cao Thuận đã sớm chờ đã lâu.
Vì vậy, ba người cùng đi, mục tiêu là Từ Hoảng phủ đệ.
Từ Hoảng lập ra công lao thế nào, Tần Dã đã sớm tấu lên triều đình, Từ Hoảng sẽ cùng hắn hồi kinh. Mà trước lúc này, Tần Dã hy vọng có thể đem Từ Hoảng chiêu mộ đến dưới quyền, chuyện này phải làm trước khi Từ Hoảng đi gặp Đổng Trác là tốt nhất.
Khi Tần Dã đi tới phủ đệ của Từ Hoảng, liền thấy, đã có thật nhiều người sớm chờ ở ngoài cửa.
Phủ đệ này của Từ Hoảng cũng chỉ là chỗ ở tạm thời thôi, chính là một cái sân nhỏ bình thường, nhưng giờ phút này là xe ngựa đông đảo đến bái phỏng.
"Lão Phu Nhân ngủ trưa vừa mới tỉnh, còn làm phiền các vị đại nhân chờ thêm chốc lát." Bên trong cửa có một tên gia đinh đi ra, thông báo.
Mọi người chờ đợi nơi này, cũng đã biết Từ Hoảng cũng không có ở nhà. Nhưng mà vẫn có Lão Phu Nhân ở nhà. Nghe nói Từ Hoảng là một người con hiếu thuận, nếu có thể lưu lại ấn tượng tốt với Lão Phu Nhân, dường như so với đi gặp Từ Hoảng còn hữu dụng hơn.
Mọi người nói: "Chúng ta không sao, lát nữa đi thỉnh an Lão Phu Nhân cũng được."
Gia đinh cũng không đang nói gì.
Tần Dã thấy những người này đều mang số lượng lớn lễ phẩm, suy nghĩ sơ một chút, liền biết bọn họ vì sao ở chỗ này. Rất nhiều người ở đây, hắn cũng không quen biết người nhà của Từ Hoảng, vì vậy tạm thời cũng chờ ở một bên.
Mọi người tụ ba tụ năm nói chuyện phiếm.
Lúc này một người trung niên đi tới, "Vị hiền đệ này, ta là ĐInh Tin của Hà Đông - Đinh gia, Hiền Đệ trông rất lạ mắt, không biết là nhà nào của Hà Đông vậy?"
Tất cả mọi người dựng lỗ tai lên hóng hớt, dù sao bọn họ tới nơi này cũng là muốn kết giao với Từ Hoảng, nói toạc ra thì là lôi kéo nịnh hót Từ Hoảng. Cũng tự ngầm hiểu với nhau từ trước. Nhắc tới hai bên còn là đối thủ cạnh tranh, vì vậy đối với Tần Dã phá lệ chú ý.
Tần Dã há có thể không biết Từ Hoảng lập công muốn trao thưởng, những người này là tới phàn long phụ phượng. Đối với cái này những người này, Tần Dã không muốn có cái gì qua lại, chỉ nói: "Tần gia."
"Tần gia?" Mọi người suy tư hồi lâu, cũng không nghĩ ra Tần gia là một nhà kia.
Một người không nghĩ ra được, có thể là kiến thức ngắn, nhưng tất cả mọi người đều không nghĩ ra được. Như vậy kết quả chỉ có một, chính là người thiếu niên này không bối cảnh gì, chính là một cái bình thường người.
Mọi người nhất thời đối với Tần Dã không cảm thấy hứng thú nữa, chẳng qua là một tiểu nhân vật thôi.
Đinh Tin nụ cười thu lại, xem ra người tuổi trẻ này không có bối cảnh nào, lại còn tay không đi tới phủ đệ của Từ Hoảng. Như vậy chỉ có một khả năng duy nhất, chính là người trẻ tuổi này sau khi nghe được danh tiếng của Từ Hoảng, xin vào môn hạ làm thực khách.
Đinh Tin nhất thời bảy ra bộ dáng dạy dỗ, nói : "Người tuổi trẻ chớ Phàn long phụ phượng, nếu là trước đây có lẽ Từ Tướng Quân sẽ cùng ngươi kết giao, nhưng bây giờ Từ Tướng Quân đã không giống ngày xưa. Thân phận của các ngươi chênh lệch quá lớn, ngươi tới nơi này, chỉ có thể bị người nhạo báng."
"... ." Tần Dã.
Lúc này, gia đinh đi ra, Lão Phu Nhân đã có thể gặp mọi người.
Tất cả mọi người là chen lấn cướp vị trí, lại cố ý đem Tần Dã chắn cuối cùng.
Tần Dã là thân phận gì, há có thể cùng chen lấn với đám người này. Sau khi không còn ai, hắn mới nhàn nhã đi vào phủ đệ.
Trăm năm còn là hồng trần khách, tuế nguyệt vô thường tẩy tiền danh