Mặt trời lên cao, trên đại bình nguyên nằm về hướng phía trước cửa phía đông của Hổ Lao Quan, liên doanh chư hầu trùng điệp khổng lồ hơn mười dặm, đầy khắp trên mặt đất.
Mà ở trước liên minh chư hầu đại doanh trại, hai chục ngàn Tây Lương kỵ binh bày trận. (O_o) (CV: kiến càng lay cổ thụ)
Trận tiền một Viên đại tướng, sống lưng thẳng đứng hiên ngang, uy phong lẫm lẫm, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, trợn mắt nhìn về phía liên quân. Dưới khố tuấn mã, một màu lông mượt hồng lừ như than nóng trong bếp, không có một cái tạp mao, từ đầu đến cuối, dài một trượng, từ vó lên tới đầu, cao tám thước. Nhìn ngang ngó dọc tựa như Bôn Lôi biến hình.
Chư hầu liên quân đại Trại, ngược lại là đóng kín cổng, không có động tĩnh gì.
"Cái gì mà mười tám lộ chư hầu, ta nhổ vào, phi, không có kẻ nào dám ra ngoài giao thủ với Ôn Hầu đại nhân của chúng ta." Tây Lương kỵ binh tùy ý giễu cợt tức giận mắng.
Lữ Bố cưỡi trên lưng Xích Thố, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, vẻ mặt càng kiêu ngạo. Thầm nói "Chỉ cần Lữ Bố ta ở chỗ này, mười tám lộ chư hầu cũng không dám ra ngoài doanh. Chỉ cần vài tháng, nhất định lương thảo hao hết mà tán. Khi đó, Lữ Bố ta chả phải không một binh tốt bị thương, liền có thể đánh tan liên quân mười tám lộ chư hầu ha ha ha ha... ." (CV: chú nghĩ nhiều rồi)
Nghĩ tới đây, Lữ Bố ngửa mặt lên trời cười to, cực kỳ khoái ý. Hắn cũng không phải là không có tính toán gì, bên này của hắn binh lính tinh nhuệ lương thảo đầy đủ, chư hầu bên kia thiếu lương, giằng co nhau lâu ngày, đối với hắn có lợi nhất.
Bỗng nhiên một loạt tiếng động như sơn băng địa liệt vang lên chặt đứt mạch suy nghĩ yy của Ôn Hầu đại nhân.
Trong đại trại của liên quân chư hầu, một đội trường thương binh hùng ra khỏi trại. Sau khi bọn họ kết trận xong thì mũi thương đâu đâu cũng có như cây trong rừng, lóng lánh hàn mang, để cho người nhìn mà sợ.
Lữ Bố lập tức tinh thần phấn chấn, "Người nào dám đi ra cùng ta quyết tử chiến một trận!"
Không có ai lên tiếng, các vị tướng quân cùng với đám binh lính phía liên quân đối diện, đều là không thèm chú ý đến hắn, ánh mắt hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Lữ Bố.
"Báo... , Ôn Hầu đại nhân, địch nhân từ bốn phương tám hướng tới tập kích, chúng ta làm sao bây giờ!"
"Cái gì!" Lữ Bố trong lòng quay cuồng một hồi, đến bây giờ hắn há có thể không nhìn ra thủ đoạn mà mười tám lộ chư hầu dùng để đối phó hắn.
Nhớ hắn Lữ Bố là người nào, nhân trung Lữ Bố mã trung Xích Thố, nói mình võ lực thứ hai, không ai dám nói đệ nhất. Chém tướng lập công, chuyện đó cũng dễ dàng như bổ dưa thái rau mà thôi.
Hắn hôm nay đi tới nơi này diệu võ, chính là muốn chém tướng. Là vì để cho quan nội nghỉ ngơi người kia nhìn một chút, hắn Lữ Bố võ lực mới là đệ nhất thiên hạ. Người kia cái gì chiến đấu Tam Anh, địch lục tướng không đáng kể chút nào. Nếu là hắn Lữ Bố, có thể chiến tứ anh, ngũ anh, quần anh.
Thấy liên quân chư hầu căn bản không cho hắn cơ hội, Lữ Bố lúc ấy liền tức điên.
"Ôn Hầu đại nhân, địch quân bốn bề vây giết tới, chúng ta làm sao bây giờ" bộ tướng Phàn Trù lòng như lửa đốt.
Này còn có thể làm sao, mười tám lộ chư hầu không xuất bài như trong sách, giờ phút này có chuẩn bị mà đến. Coi như là Lữ Bố dẫn theo tinh nhuệ Tây Lương kỵ binh, giờ phút này cũng không dám chính diện tác chiến cùng chư hầu đại quân đã có chuẩn bị mà đến.
Lữ Bố tương đối buồn rầu, chỉ có thể truyền lệnh rút lui.
...
Lữ Bố trở lại Hổ Lao Quan, đem Phương Thiên Họa Kích đập xuống mặt đất.
Hoa Hùng, Lý Túc, Triệu Sầm ba người chạy tới nơi này, đúng dịp thấy thanh Kích đơn giản là cắm lún sâu xuống dưới đất.
Lý Túc vui vẻ nói: "Ôn Hầu đại nhân như thế thần uy, lần đi chém chết phe địch bao nhiêu Thượng tướng "
Lữ Bố buồn bực nói: "Mười tám lộ nghịch tặc quá mức vô sỉ, ta mang hai chục ngàn binh mã đi đến trước quân doanh của chúng nạch chiến, bọn họ không dám đấu tướng cũng thôi đi, lại mang cả vạn đại quân tới cùng ta quyết chiến. Ngươi nói có vô sỉ như vậy người không có thua thiệt bọn họ người người thành danh đã lâu, lại làm ra bực này hèn hạ chuyện tới."
Mọi người trố mắt nhìn nhau, năm trăm ngàn đi ra đánh hai chục ngàn, xác thực là có chút không được phúc hậu cho lắm.
Thật ra thì càng làm cho Lữ Bố căm tức là, hắn vốn định sau khi chém tướng giết địch, phải đi qua chỗ Tần Dã thật tốt khoe khoang một phen, cũng để cho Hổ Lao Quan các tướng sĩ nhìn một chút, hắn Lữ Bố tuyệt đối không phải một cái tuổi trẻ có thể so với.
Nếu mà dựa theo các nói hiện đại của Tần đại tướng quân thì, Lữ Bố hiện tại đang ở trong loại tình huống muốn trang bức đã không được còn bị đánh mặt, cảm giác thật là mụ nó cay cú.
Lý Túc lấy lòng nói: "Ôn Hầu không cần cuống cuồng, tương lai còn dài."
Lữ Bố cũng nghĩ như vậy, nói gì thì nói hắn cũng phải chém tướng giết địch, cũng nên cho bọn binh lính biết đến thủ đoạn hắn ."Tiểu tử kia tự cho là hắn có thể khiêu chiến địa vị của ta trong quân đội, hắn bây giờ nhất định đang cười nhạo ta, không được, ngày mai ta còn muốn đi. Người đâu, lần này ta muốn viết chiến thư... ."
Bởi vì Tần Dã một mình chiến Tam Anh, địch lục tướng, Lữ Bố nếu không xuất ra được chiến tích lớn hơn hắn, thật là không áp chế được mọi người một ít ý tưởng.
"Báo... , việc lớn không tốt, địch quân điều động toàn quân, đã tới trước cửa quan khiêu chiến."
"Cái gì, mười tám lộ phản tặc, thật muốn chơi khô máu với ta ?" Lữ Bố không cách nào ngồi yên, chạy thẳng lên tường thành tận mắt nghiệm chứng.
Phóng tầm mắt nhìn tới, mấy trăm ngàn liên quân chư hầu, ùn ùn kéo đến. Trong trận, quân sĩ khí thế ngất trời, khí giới công thành nhiều không đếm xuể, đang được binh lính lắp ráp. Như vậy có thể thấy, mười tám lộ chư hầu lần này không phải là tới chơi một ngày, là thực sự tới quyết chiến, muốn chơi khô máu rồi.
"Truyền mệnh lệnh của ta cho chúng tướng lĩnh, điểm binh lên thành, chuẩn bị nghênh địch!" Mặc dù binh lực ít một chút, nhưng Lữ Bố là người nào, hắn là có lòng tin phòng thủ Hổ Lao Quan.
Một ngày sau.
"Báo... , Ôn Hầu đại nhân, đông tuyến cấp báo!"
"Báo... , Ôn Hầu đại nhân, tây tuyến cấp báo!"
"Báo... , Ôn Hầu đại nhân, đông tuyến lại cấp báo!"
Lữ Bố chân chính hóa thân làm Phi Tướng Quân (CV: tướng quân biết bay :)) ), tiếp viện chỗ này, cấp cứu chỗ kia, cưỡng bức chạy thục mạng.
Mười tám lộ chư hầu chinh phạt Đổng Trác, há có thể không biết Hổ Lao Quan là trọng yếu nhất, vì vậy sớm liền bắt đầu công thành chuẩn bị. Lúc Hoa Hùng trấn thủ Hổ Lao , bọn họ vẫn chưa có hoàn toàn chuẩn bị xong. Chuẩn bị xong thời điểm, đúng lúc cho Lữ Bố vừa đến.
Hơn nữa, mười tám lộ chư hầu người nào mà chả như cáo thành tinh, trước đó người nào mà không phải là đại quan trong triều đình. Hổ Lao Quan như vậy quân sự trọng trấn, bọn họ tất cả đều đã từng dò xét qua. Đóng thành ưu điểm ở nơi nào, thiếu sót ở nơi nào, thật là như lòng bàn tay.
Hơn nữa có Quan Vũ, Trương Phi, Nhan Lương, Văn Sửu, Hạ Hầu Uyên, Hạ Hầu Đôn, cả đống dũng tướng lao lên trước làm gương cho binh sĩ. Cộng thêm người đông thế mạnh, cộng thêm khí giới công thành chuẩn bị hoàn thiện. Vì vậy chẳng qua là một ngày, Hổ Lao Quan liền bắt đầu cấp báo tấp nập, đã cách ngày quân của Đổng Trác bị đá ra khỏi quan không xa.
Sau ba ngày.
Hổ Lao Quan đã hư hại nhiều chỗ, khói đen cuồn cuộn, máu chảy thành sông.
Mười tám lộ chư hầu liên quân, như thủy triều lui ra, trên đầu tường sĩ binh Đổng Trác quân bóng người đã lưa thưa quá nhiều.
Trên đầu tường, một bóng người cô tịch , cầm họa kích mà đứng. Giờ phút này Ôn Hầu, mặc dù hùng tráng như cũ, nhưng cũng đã mệt mỏi có thêm vài phần tiều tụy.
"Tướng quân, chúng ta sợ rằng khó mà ngăn trở liên quân liều mạng tấn công, cái kế tre già măng mọc thật khó đối phó. Hay là đi mời Tần Tiên Sinh rời núi tương trợ ?" Hoa Hùng cố nén đau đớn ở lưng, đi xuống cáng nói.
"Tần Tiên Sinh ?"
Hoa Hùng vội vàng giải thích: "Chính là Tần Dã tiên sinh, Tần Tiên Sinh - Văn Võ toàn tài, có thể cùng Ôn Hầu kề vai chiến đấu, cũng có thể ngài ấy nghĩ được sách lược đối phó mười tám lộ phản tặc."
"Đúng đúng đúng... ." đám Lý Túc cũng gật đầu như gà mổ thóc hùa theo. Bọn họ hiện tại cũng đã đối với Lữ Bố rất là bất mãn, ngươi nói một mình ngươi thất phu, sẽ đơn đả độc đấu, người ta không đánh với ngươi, ngươi liền biện pháp gì cũng không có. Đã thế Đại Tướng có năng lực nhất phe mình lại bỏ xó không thèm dùng, đây không phải là muốn chết thì là cái gì.
Lữ Bố khóe mắt run run một hồi, hai cây lông công trên mũ ở đỉnh đầu nhẩy loạn. Mấy ngày trước hắn ở trước mặt Tần Dã khoe khoang khoác lác, bây giờ tình thế khó khăn bức bách, thật là muốn Lữ Ôn Hầu ta đi cầu Tần Dã ? Hắn hừ lạnh nói :"Người làm tướng chết trận sa trường da ngựa bọc thây, há có thể đem tánh mạng ký thác vào trên tay người khác !"
Lữ Bố bây giờ không khác gì lợn chết không sợ nước sôi, hắn cho dù có chết, cũng sẽ không đi cầu người kia.
Hổ Lao Quan trong ngoài, một mảnh mây đen thảm đạm, duy chỉ có một nơi là hết sức an tĩnh tường hòa, đó chính là doanh trại của Tần Dã - Tần Thống soái kỵ binh doanh.
"Lữ Bố quả nhiên bại, nếu ta đoán không lầm, rất nhanh đã có người tới cầu tướng quân của chúng ta."
Trương Liêu Cao Thuận cùng Hãm Trận Doanh các sĩ quan tụ ở cửa doanh nơi nhìn xa đóng thành nghị luận ầm ỉ, bọn họ một mặt là hả giận, một mặt khiếp sợ Tần Dã dự trù. Bọn họ ngay từ đầu không có ai nghĩ đến Lữ Bố sẽ bại, còn thảm bại nhanh như vậy. Bây giờ nghĩ lại lúc Tần Dã tự tin dự trù, đều là không tưởng tượng nổi.
"Nếu mà Hổ Lao Quan bị công phá... ." Có người lo lắng nói.
Cao Thuận cười ha ha nói: "Vậy chúng ta là duy nhất toàn thân trở ra, Lữ Bố đã sớm nói, trận chiến này không liên quan chúng ta tướng quân sự tình, đây cũng là không liên quan chúng ta sự tình. Cái này thiên đại oan ức, đã có Ôn Hầu đại nhân một người tới cõng , khà khà."
Mọi người đồng thời cười nói: "Vậy thì thật là quá tốt, người của chúng ta không bị thương vong, oan ức lại có người khác vác hộ, từ bé đến giờ ta chưa bao giờ gặp được sự tình tốt như vậy a."
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy xa xa một đội người, vội vã mà tới.
"Hoa Hùng tướng quân tới... ." Trương Liêu trong lòng bọn họ không thoái mái, nhưng mặt ngoài bất động thanh sắc.
Hoa Hùng là ngồi ở trên cáng mà đến, hắn biết doanh thứ ba là được tuyển từ hầu như toàn bộ lính của các doanh khác mà hợp thành, cũng không có toàn bộ là Tây Lương kỵ binh. Tình thế lúc này cũng đủ khốn đốn, thở dài, đối với Trương Liêu đám người nói: "Các ngươi có một vị tốt tướng quân."
Bây giờ Hổ Lao Quan ngàn cân treo sợi tóc, Hổ Lao Quan tầm quan trọng, chiến bại trừng phạt có thể tưởng tượng được. Hoa Hùng trong giây lát phát hiện, chỉ có binh doanh của Tần Dã có thể toàn thây lui ra. Suy đi nghĩ lại, trong lòng khiếp sợ. Chẳng lẽ người trẻ tuổi này đã sớm nhìn ra thế cục, không trách Lữ Bố để đó không dùng hắn thời điểm, hắn căn bản không có bất kỳ giải bày.
Người trẻ tuổi này thật là thật đáng sợ, bây giờ nếu nói là ai vẫn có thể thay đổi càn khôn, chính là người trẻ tuổi này.
"Nhanh dẫn ta đi gặp tướng quân của các ngươi ."