Mấy ngày vội vã qua đi.
Trong mấy ngày này, bên trong Hãm Trận Doanh phi thường náo nhiệt.
Trang bị của bọn hắn hiện tại đã tuyệt đối là xịn nhất, kỵ binh tinh chế khôi giáp bằng thép, còn có Trảm Mã Đao cũng là từ thép luyện thành. Toàn bộ trang bị này đều là tinh nhuệ bên trong tinh nhuệ mới có thể nắm giữ, cũng chỉ có ở trong Đổng Trác đại quân, Đổng Trác tài đại khí thô, các phương chư hầu chỉ có tướng quân mới có thể có một bộ quân trang như vậy.
Lúc trước binh lính của Hãm Trận Doanh đều dùng vũ khí trang bị đào thải đã cũ nát, vì vậy bây giờ bọn hắn rất hưng phấn. Dĩ nhiên, bọn họ đều biết, những thứ tốt này đều là đi theo tướng quân nhà mình có phúc. Nếu không, đời này chỉ sợ cũng không được mặc một bộ giáp xịn như vậy.
Xe vận chuyển vừa đến một cái, liền bị các tiểu đội vây quanh.
"Tướng quân, đây là đao chế tác riêng của ngài." Trương Liêu dâng lên tới một cái chiến đao, hấp dẫn mọi người chủ ý.
Lưỡi đao của thanh đao này có bề ngoài cực kỳ khác so với chiến đao cùng loại, có ba lưỡi đao, nhưng cũng không phải là Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao. Đao này, trước lưỡi đao mang theo chông, ở giữa lưỡi đao hướng vào phía trong cho tới cuối là búa hình dáng.
Người bình thường căn bản không biết lai lịch lớn của thanh đao này có, nó chính là đứng đầu của các danh đao thượng cổ . Tương truyền Tấn Văn Công dùng thanh đao này, dựng lên xuân thu bá nghiệp.
Đao này đặt tên là Hàn Nguyệt Minh Hồng Nhận.
Tần Dã sau khi nhận lấy thanh vũ khí đặc biệt dành cho mình, liền dùng chí tôn pháp nhãn nhìn một chút, mặc dù vẫn còn có chút sơ hở. Nhưng tin tức mà chí tôn pháp nhãn truyền tới có nhắc đến biện pháp sửa đổi cũng không quá mức đắt tiền, nhưng với trình độ rèn hiện tại, sợ rằng khó mà làm được.
Nói cách khác, công nghệ của cây đao này, đã là cao cấp nhất của giai đoạn hiện tại.
Tần Dã vẫn rất hài lòng, "Đều nói Bồ gia là bậc thầy trong công nghệ rèn đúc binh khí, tài năng độc nhất vô nhị, quả nhiên danh bất hư truyền."
Bồ gia là hiện thời danh tượng, Bồ Nguyên từng đúc cho Gia Cát Lượng chuôi thần đao.
Trương Liêu cùng Cao Thuận đi theo Tần Dã cũng được hưởng phúc, cũng đều chế tạo thuận tay binh khí lần nữa.
Trương Liêu vui mừng nói: "Đây mới thực là bách luyện thép chế tạo, cần một vị bậc thầy một trăm ngày thời gian, không ngừng tôi luyện, thẳng đến cân lượng không giảm mới thôi, mới có thể thành bách luyện thép."
Bách luyện là đem thép lặp đi lặp lại đun nóng rồi rèn, mục đích là để các phân tử thép gắn kết với nhau không còn lẫn tạp chất, từ đó đề cao thép chất lượng. Dùng bách luyện thép chế thành đao kiếm chất lượng cao nhất, ngoài bách luyện ra, còn có ngũ luyện, cửu luyện, thập luyện, thập ngũ luyện, bảy mươi hai luyện.
Số lần luyện càng cao, yêu cầu kỹ thuật của thợ rèn cũng càng cao, bách luyện thép không phải là bậc thầy thì không cách nào luyện thành.
Tào Tháo có "Trăm tích đao" năm cây, danh hiệu ở bên trong « Nội giới lệnh » cũng là "Bách luyện lợi khí" ( vũ khí sắc bén ) . Tôn Quyền cũng có một cái bảo đao, tên gọi "Bách luyện" .
Mà Bồ Nguyên cũng từng chế tạo cho Lưu Bị một cây bảo đao, trên có khắc "Bảy mươi hai luyện" .
Bách luyện kỹ thuật tiêu hao nhân lực to lớn, nhưng dùng nó để chế tạo ra vũ khí là tốt nhất. Sau đó bởi vì chiến tranh yêu cầu, đối với Cương Đao nhu cầu vượt xa thép tôi. Vì có thể đủ đại lượng luyện thép, thợ thủ công môn phát minh kỹ thuật xào thép. Nhưng đó đã là tam quốc hậu kỳ sự tình, bây giờ còn chưa có kỹ thuật xào thép.
Tần Dã cũng rất cao hứng không khi cho thanh vũ khí tốt, nhưng khi hắn thấy vũ khí binh lính của mình chẳng qua là thép tôi, cũng có chút không vui. Thân binh doanh của hắn, có Trương Liêu Cao Thuận Thống soái, về mặt chiến lực tuyệt đối là đứng đầu ở trong Đổng Trác quân. Hắn tự nhiên hy vọng thân binh doanh của mình, cũng nắm giữ cường đại vũ khí, tốt nhất trang bị.
"Cái này không được, nhất định phải đổi Cương Đao."
Trương Liêu cùng cao thuận ánh mắt sáng lên, bọn họ dĩ nhiên cũng hy vọng các binh lính cũng được dùng vũ khí tốt.
Vì vậy, Tần Dã hiện nay cũng xem như là người phụ trách quân nhu của quân đội, hắn lập tức viết ra một chỉ lệnh, sai người đưa tới xưởng rèn.
"Tướng quân, hôm nay là Thái Ung Lão Tiên Sinh thọ yến... ." Trương Liêu nhắc nhở.
Tần Dã lúc này mới nhớ tới, "Ngươi không nhắc ta cũng quên mất chuyện này."
Trương Liêu cùng Cao Thuận trố mắt nhìn nhau, người khác lấy được thiệp mời, kia mỗi ngày đều treo ở mép, sợ người trong thiên hạ không biết mình là người may mắn có thể tham gia thọ yến của Thái lão tiên sinh . Ngươi xem tướng quân của chúng ta , hắn lại quên. (O_o)
Dù sao lễ vật cũng đã chuẩn bị , nhìn cũng không phải muộn, Tần Dã lập tức xuất trại vào thành. Nhắc tới cái vụ quên buổi thọ yến thì nó cũng khá liên quan với lễ vật a, lễ vật chỉ tốn xâu tiền liền mua được, ai nhớ này tra.
Nếu là xài chừng mấy cân vàng, Tần Dã khẳng định cũng ngày sáng đêm tối nhớ.
...
Tần Dã đánh ngựa vào thành, bách tính ghé mắt. Đối với cái vị tướng quân đang ăn khách này, dân gian truyền thuyết rất nhiều.
Sĩ tộc môn phiệt đều mắng Tiểu Quốc Tặc, nhưng bách tính lơ đễnh, phản mà truyền lưu đến Tần Dã độc chiến chư hầu uy danh. Ai lên nắm quyền, thì dân chúng cũng không có một ngày tốt lành qua. Mà Đổng Trác tàn bạo, cũng là hắn gây trở ngại đến sĩ tộc môn phiệt, sĩ tộc môn phiệt cho hắn an trí.
Ở trong lòng bách tính, cũng tàn bạo. Ngược lại không kịp một vị anh hùng uy danh, được bách tính nhớ.
Vì vậy trước mắt Tần Dã ở một loại bách tính trong lòng, là một người anh hùng hình tượng. Về phần tàn bạo hay không tàn bạo, tạm thời còn không nhìn ra tàn bạo, đến lúc đó nghe nói hắn thường xuyên cứu tế trại lính bốn phía bách tính. Xem ra trong lòng bách tính, người trẻ tuổi này cũng không phải là quốc tặc.
Lại nói hắn là người của quốc tặc Đổng Trác, được thôi, toàn bộ triều đình bây giờ cũng đều là quốc tặc a, những quan viên trên triều đình , không phải đều nghe theo lời quốc tặc sao?
"Vị công tử này xin dừng bước, công tử có nhớ ra lão phu... ."
Tần Dã đợi ở ngựa, chỉ thấy một chiếc xe ngựa bên trong lộ ra một cái đầu bạc, đúng mấy ngày trước đây vẽ tranh lão đầu.
"Vị công tử này, ngươi chính là Tần Mạnh Kiệt tướng quân ?" lão đầu vội vàng lại hỏi.
"Chính là tại hạ." Tần Dã trả lời.
"Cha, xem ra thiệp mời không có đưa lầm người." Trong xe ngựa, một cái khả ái cô gái cao hứng nói.
"Không biết vị lão tiên sinh này tục danh" Tần Dã hỏi ngược lại.
Lão đầu cười ha ha, cũng hỏi ngược lại: "Tần Tướng Quân lần đi nơi nào "
"Có người mời ta đi dự thọ yến của hắn, ta cũng không thể không đi." Tần Dã là một hài tử biết điều, thành thật trả lời.
Lão đầu nghe lời này ý tứ, thật giống như Tần Dã còn không vui đi, sau lưng một trận run run, miễn cưỡng nói: "Nếu như thế, sau này liền biết."
"Ngươi cũng là tham gia thọ yến "
"Bị tướng quân nhìn ra."
"Vậy cũng tốt, một hồi sẽ gặp." Tần Dã đánh ngựa đi trước.
Lão đầu đầu lùi về, lão Hồ tử run run một hồi. Cô gái liền mím môi cười trộm, "Cha, còn có người không muốn đi tham gia thọ yến của ngài a."
Lão đầu lại vừa là lúc thì trắng chòm râu lay động, không vui nói: "Đều là do nha đầu nhà ngươi, nếu mà con không kéo ta đi dâng hương, giờ có phải khỏe hơn rồi không, một hồi gặp lại không biết nên nói thế nào cho phải đây... ."
...
Trên đường chính trước cửa Thái phủ , giờ phút này đã ngựa xe như nước. Hầu hết danh sĩ trong thành Lạc Dương đã đều có mặt, cũng có người ở xa kiên trì đến để chúc thọ Thái Ung.
Cái này cũng từ mặt bên nhìn ra, đại văn hào chính là đại văn hào. Tân khách đến đã được trên trăm, thật là cười nói có học giả uyên thâm, lui tới vô bạch. Quy mô đã là rất lớn, nhưng kỳ thật, quy mô thọ yến của năm nay, bởi vì liên minh chư hầu cùng Đổng Trác gây chiến, đưa đến rất nhiều người không có tới, vẫn là nhỏ một chút.
Sau khi Vệ Trọng nghe được Tần Dã đã nhận thiệp mời, hắn liền xung phong nhận việc, muốn tới trước cửa phủ nghênh đón khách mời cho Thái Ung.
Thái Ung thân phận, căn bản sẽ không tự mình đi nghênh đón. Hắn chỉ có một con gái, tất nhiên không thể đi nghênh đón. Bây giờ Vệ Trọng cũng là vãn bối có chút thân thích, nếu Vệ Trọng xung phong nhận việc, Thái Ung liền không có cự tuyệt.
Cho nên Vệ Trọng sáng sớm, ngay tại cửa phủ nơi bắt đầu chờ đợi.
"Tuân Du tiên sinh... ."
"Trần Lâm tiên sinh... ."
"Khổng Dục tiên sinh... , ngài thật xa từ Sơn Đông tới, thật là bồng tất sinh huy."
Khổng Dục tự Thế Nguyên, là danh sĩ Hán mạt, là đệ đệ của Khổng Dung (Khổng Dung là sau thứ của Khổng Tử) :"Vệ công tử, huynh trưởng ta không cách nào tới, ta thay mặt tới chúc thọ lão gia tử."
Đến rất nhiều tân khách, cũng có phân chia ra làm khách quý và khách thường. Tuần Úc, Trần Lâm, Khổng Dục những danh sĩ này, đều là khách quý.
Bởi vì tân khách hỏi thăm biết được Thái Ung đi đạo quán cầu phúc, sẽ lập tức trở lại, vì vậy cũng không có vào Phủ, ngược lại ở bên ngoài phủ chờ Thái Ung trở về.
Theo một trận tiếng vó ngựa vang lên, một hùng tuấn chiến mã mang theo một vị anh vũ khí thiếu niên đi tới Thái trước cửa phủ, nhất thời hấp dẫn toàn bộ ánh mắt.
"Hắn cũng tới "
"Thái lão gia tử mời hắn "
"Không thể nào đâu. Người này mặc dù võ nghệ bất phàm, nhưng tuổi còn trẻ, hắn chắc cũng làm gì có chút văn chương chứ nghĩa nào trong người ?" Một người tinh lực có hạn, lại trẻ tuổi như vậy, căn bản là không có cách văn võ cùng tu, mọi người cũng khó tránh khỏi có ý nghĩ như vậy.
Trong tân khách quá nhiều nhân mã thượng nhận ra Tần Dã, Tiểu Quốc Tặc đến, mắng chết hắn!
Sĩ tộc môn phiệt nhấc lên Tần Dã, chính là cắn răng nghiến lợi, nhất là thế lực sĩ tộc ở trong phạm vi cai quản của Đổng Trác.
Vệ Trọng nhìn mặt mà nói chuyện, thấy tất cả mọi người không định gặp Tần Dã, hắn cứ nhiên vui vẻ. Hắn biết Tần Dã đến, là bởi vì nhận được hắn phái người đưa cho Tần Dã một tấm thiệp giả. Bây giờ nhiều cừu nhân như vậy tại đây, Tần Dã không mời mà tới, còn ngụy tạo thiệp mời, ngay lập tức sẽ tiếng xấu lan xa.
"Đáng tiếc Thái lão gia tử không có ở đây, nếu mà cũng ở đây, liền viên mãn." Vệ Trọng cũng không biết Tần Dã đã sớm nhận biết Thái Ung. Mà Tần Dã còn không biết Thái Ung thân phận. Mà Thái Ung cũng là sau đó mới hỏi thăm được Tần Dã thật là thân phận, hắn đưa đi thiệp mời thời điểm so với Vệ Trọng trễ một chút.
"Có trò để hay làm!" Vệ Trọng thấy Tần Dã xuống ngựa đi tới, đánh sâu trong đáy lòng lộ ra một cỗ không thoái mái. Ngươi dám để cho ta mất mặt ở trước mặt mỹ nhân, ta sẽ để cho ngươi mất mặt khắp thiên hạ .