Tam Quốc Chi Thiên Hạ Chí Tôn

chương 91: chống lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Không cần phải lo lắng, đây là người Hung Nô muốn điều động nô lệ đi làm việc."

Tần Dã quan sát cẩn thận một phen , liền ra hiệu cho đám Từ Hoảng thu lại trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Trạng thái đề phòng địch tập khẩn trương như vậy, sẽ rất dễ bị người Hung Nô đặc biệt chú ý, nếu mà bị phát hiện thì.... một trận chiến là không thể thoát khỏi.

"Mau lên, bắt đầu làm việc!"

Người Hung Nô đuổi đám nô lệ ra "công trường" làm việc.

Sau đó.

Đám Tần Dã cũng như những nô lệ khác, đi theo dòng người, ra khỏi nô lệ doanh, đi làm việc.

Trong doanh trại, chỉ còn lại đám tiểu hài tử đang khóc nhè ăn vạ đòi được bế.

Một vạn người, áo không đủ che thân, biểu hiện uể oải, gầy trơ xương, làm cho con tim Tần Dã rung động thật lớn.

Đây là điều động một số lượng lớn người đi làm việc, Tần Dã bọn họ theo nô lệ triều, đi tới trên ‘công trường’.

Không sai, việc xây dựng hàng rào là làm trên một đại công trường, hơn một vạn nô lệ công tác ở trong đó.

"Những kẻ mới tới này có thể lực, cho chúng đi làm việc nặng."

Đám Tần Dã bị phân phối đi công tác nặng, là một chuyến đi khổ sai a, vận chuyển những hòn đá lớn.

Bởi vì không có khí giới, công cụ chuyên dụng. Nên mọi việc ở trong đại công trường này đều là dựa vào sức mạnh của thân thể, khuân vác những vật liệu bằng đá nặng đến trăm cân thậm chí mấy trăm cân. Lượng công việc rất nhiều, yêu cầu người phải thể lực lớn, tiêu hao thể lực rất nhanh. Mà đám nô lệ bọn họ cơm đều ăn không đủ no, quần áo không đủ che thân bụng ăn không no, cực khổ như thế nào là có thể tưởng tượng được.

Nhiều nô lệ, chỉ vận chuyển được mấy mét thôi, đã mệt bở hơi tai, không thể không dừng lại lấy hơi. Mà khi dừng lại nghỉ, sẽ bị người Hung Nô quất roi. Mà đám Tần Dã sức lực có thể hiểu được, mà cũng không tránh khỏi bị đánh vài roi, những nô lệ khác bị ngược đãi là gấp trăm gấp ngàn lần.

Trong quá trình vận chuyển, Tần Dã thấy được rất nhiều nô lệ với trang phục kỳ lạ, dáng người bọn họ cũng rất khác biệt với những nô lệ Hán.

"Bọn họ là nô lệ tộc khác sao?"

Cao Thuận từng đi lính ở Nhạn Môn - Tịnh Châu, đó là một vùng Biên Phòng, đối với dân tộc thiểu số ở trên thảo nguyên, hắn có sự hiểu biết nhất định. Sau khi nhìn kỹ một phen, đưa ra được giải thích, "Chủ Công, xem trang phục, những kẻ đó hẳn là thuộc dân tộc Ô Hoàn."

Nhóm người này, tuy rằng cũng là áo không đủ che thân, nhưng thân thể rất cường tráng. Hẳn không phải là bình dân, có thể là tù binh bại trận.

Nhóm người này, có chừng một ngàn người, lấy tộc Ô Hoàn chiếm đa số.

Đang làm việc, người Hung Nô hiệu lệnh đặc biệt huýt vang lên, theo sau đó là mặt đất bắt đầu rung động, đây hẳn phải là điều động kỵ binh mà quân số phải lên đến mấy chục ngàn. Đạp lên những đám bụi cuồn cuộn, lao vun vút.

Mấy vạn Hung Nô kỵ binh, ở ngoài hàng rào liệt trận, vẻ mặt nghiêm túc, theo sau đó là Vu Phu La xuất hiện ở trên đầu thành. Bọn kỵ sĩ giơ đao trong tay lên, giơ thẳng hướng mặt trời, reo hò.

"Vì bộ lạc, vì quê hương, vì tộc nhân. Ta sẽ dâng lên sinh mệnh của bản thân, ta sẽ dùng tính mạng của mình, bảo vệ tất cả những thứ này. . . . . . ."

Tiếng hô sôi sục , vang vọng khắp chốn. Đây là Hung Nô tộc chiến sĩ, mỗi ngày thao luyện, họ đều mang theo lời thề này.

Lời thề, chính là sinh mạng của tất cả bọn họ .

Phía sau hàng rào, bình dân Hung Nô trong doanh trại sĩ khí sôi trào, mà đám nô lệ chỉ có hoảng sợ cùng hoảng sợ.

"Người kia chính là Vu Phu La rồi." Cao Thuận chỉ về một bóng người phía trên tường thành nói.

Vu Phu La giờ khắc này giơ cao loan đao trong tay, "Không ai có thể chiến thắng chúng ta, chúng ta sẽ dùng thanh đao trong tay, giành lấy quyền sống sót cho những tộc nhân!"

"Dùng máu tươi của địch nhân tưới đỏ vùng đất dưới chân, dùng cỏ xanh màu mỡ nuôi nấng dê bò cường tráng, dùng dê bò dưỡng dục hài tử. Khi những hài đồng đó trưởng thành, sẽ dạy chúng nắm chặt lưỡi dao sắc trong tay, bảo vệ quê hương!" Hung Nô chiến sĩ hô quát , bắt đầu thao luyện mỗi ngày, mà Vu Phu La cũng đã đi xuống dưới tường thành.

Đối với người Hung Nô, lại bắt đầu một ngày mới tràn ngập ước mơ.

Mặt khác.

Tần Dã bên này.

Công việc nặng nề, chính là Tần Dã bọn họ đều không chịu nổi, đừng nói đến những nô lệ bụng đói lực kiệt kia.

Tần Dã là người xuyên việt, rốt cục cảm nhận được tư vị làm nô lệ, trước đó hắn cũng chỉ thấy nô lệ qua phim truyền hình, không cách nào cảm thực tế được những nỗi khổ, nỗi nhục.

Mà áo bào trắng thanh niên hôm qua, nhìn thấy Tần Dã đi tới lân cận. Trong lòng không khỏi dấy lên suy nghĩ, người này là một vị hào kiệt, sao không khuyên bảo hắn cùng với mình cứu giúp mấy vị Trịnh Huyền nhân sĩ.

Tần Dã bỏ xuống một tảng đá lớn, giao cho một người nô lệ khác vận chuyển lên trên tường thành, quay người lại, liền nhìn phía trước mặt có thêm một thanh niên áo bào trắng.

"Vị huynh trưởng này, có thể cho ta biết tôn tính đại danh?" Thanh niên áo bào trắng dáng vẻ rất kính trọng nói.

Tần Dã cũng không dự định sẽ nói tên thật, "Tại hạ Hòa Dư." Hắn liếc nhìn, có thể thấy được thanh niên này khí độ bất phàm, mặc dù đang ở trong trại nô lệ, nhưng không có chút dáng vẻ nào là bị giam cầm cả, làm cho người ta cảm thấy hắn như là đang tự do ở bên ngoài vậy. Hỏi ngược lại: "Tôn tính đại danh của tráng sĩ?"

"Tại hạ. . . . . . ."

Áo bào trắng thanh niên chưa kịp nói xong, một tiếng vang thật lớn liền từ bên cạnh bọn họ truyền đến.

Theo sau đó là một loạt âm thanh sơn băng địa liệt ầm ầm vang vọng.

Công trường xảy ra vấn đề lớn rồi, ngay ở bên cạnh Tần Dã bọn họ, cái giá đỡ dựng lên sụp xuống.

Hóa ra là mấy người nô lệ hợp lực kéo tảng đá lớn lên tường thành, trên đường vì thiếu sức. Tảng đá mấy trăm cân này, liền rơi ra khỏi tầm kiểm soát. Nện xuống đất, đánh trúng cái khớp giá, nhất thời một chỗ sụp xuống, khắp nơi đổ vỡ nghiêng ngả.

Ở đây sĩ quan giám công Hung Nô nhất thời choáng váng.

Diện tích lớn như vậy sụp xuống, cần phải tốn thêm bao nhiêu thời gian mới có thể bù đắp được, phải thêm bao lâu nữa mới làm xong công trình? Phải biết, ở bên ngoài bây giờ, đã có mấy vạn quân đội Hán triều được một Tướng quân tên là Tần Dã thống lĩnh, mắt nhìn chằm chằm. Vị tướng Tần Dã kia, rất lợi hại, cái gì Lộ Chư Hầu, đều thắng dễ như trở bàn tay.

Nếu mà không có hàng rào phòng thủ, tiền lương cướp đoạt được làm sao bảo vệ?

Không còn đám tiền lương này, tộc nhân trên thảo nguyên sống thế nào?

Cha mẹ vợ con ở trong nhà, sống thế nào?

Sĩ quan liền nổi giận, hắn thấy rõ ràng, trong số tên vận chuyển đã bị đá đè chết, còn tên may mắn chạy trốn, lại vẫn lông tóc không tổn hại.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Roi da quật lên trên người nô lệ, quất thẳng tay không nhân nhượng. Mỗi một lần vung roi, nô lệ bị phạt kêu rên, mà những nô lệ khác chỉ biết run rẩy.

Nhìn những vết máu hằn lên, thấy mà giật mình, mang theo mưa máu, tung toé ở trên người đám Tần Dã.

Cách đó không xa, Vu Phu La đi tới hiện trường, nhìn thấy hiện trường khắp nơi bừa bộn, kỳ hạn công trình sẽ không đạt đúng tiến độ. Vu Phu La vừa phẫn nộ vừa lo lắng, "Tần Dã bất cứ lúc nào cũng sẽ phát động tiến công, nhất định phải hoàn thành công trình đúng hạn kỳ hạn."

"Đại Vương, bằng không, chúng ta cố hết sức mang một ít tiền lương rời đi. Chúng ta thân ở Hán địa, thời gian lâu dài, e sợ sẽ rất nguy hiểm." Hô Trù Tuyền lo lắng nói.

Vu Phu La giận dữ, "Ngu ngốc, chúng ta cần tất cả số lương thực này để nuôi sống tộc nhân của chúng ta. Không có số lương thực này, tộc nhân của chúng ta sẽ bị đói. Với số lương thực này, thời gian mấy năm thôi, có bao nhiêu binh sĩ sẽ đản sinh? Hơn mười năm sau, tộc ta sẽ có bao nhiêu chiến sĩ để bảo vệ tộc nhân?"

Hô Trù Tuyền bỗng cảm thấy phấn chấn, nói: "Đại Vương, ta sai rồi."

Vu Phu La gật gật đầu, chỉ nói: "Đem mấy tên tội tù này treo trên cột cờ thị chúng, nhất định phải cứu vãn công trình, hoàn thành trong hạn định, nếu không, chúng ta sẽ không tru cấp bất cứ thứ gì cho bọn chúng, cho bọn chúng chết đói chết khát."

Vu Phù La nói chuyện rất lớn tiếng, Tần Dã bọn họ cũng nghe được tiếng Vu Phù La .

Đám nô lệ chỉ còn biết ngập trong nước mắt, sắp chịu ngược đãi rồi, mà lần này sẽ là gấp trăm gấp ngàn lần trước kia. Ánh mắt bọn họ nhìn người Hung Nô, tuy rằng vẫn còn phẫn nộ, nhưng lại là ước ao. Bất luận thời điểm khó khăn gian khổ cỡ nào, Hung Nô chiến sĩ đều sẽ bảo vệ tộc nhân của bọn họ.

Một loại tâm tình, lan tràn.

Từ Hoảng, Cao Thuận, Thái Sử Từ, còn có thanh niên áo bào trắng kia, sau khi nghe được lời phát ngôn của Vu Phu La, đỏ mắt.

Tộc nhân của chúng ta sẽ phải chịu đói, bảo vệ tộc nhân của chúng ta, những câu nói này, không ngừng lặp đi lặp lại ở trong đầu bọn hắn.

Mà ở trước mặt mọi người, người Hung Nô tiếp tục quất roi nô lệ đã gây chuyện.

Tần Dã không cách nào tỉnh táo lại đi tới, coi như hắn có thể làm cho chính mình tỉnh táo lại, hắn cũng tuyệt không cho phép lúc này tỉnh táo nữa.

Trời xanh để hắn xuất hiện ở đây, ở thời đại này, lại cho hắn một đôi Chí Tôn pháp nhãn, là vì cái gì? Hắn đột nhiên có lĩnh ngộ. "Sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng nhiều"

Nếu mà không dám đảm đương, không bằng chết đi còn hơn.

(CV: cực kỳ khó trans, chương này ngốn của ta gần phút, phù phù)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio