Tam Quốc Nhu Tình, Đãn Vị Quân Cố

chương 49: [phiên ngoại] trường ca say rượu, không thể quên…

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Táo

【】

Xuân hạ rồi lại sang thu đến cuối đông, rồi lại bước sang năm mới. Một vòng luẩn quẩn của đất trời thấm thoát như thoi đưa.. Tào Tháo lại thu về được một kỳ tài Từ Thứ, tâm trạng phấn khích mở đại yến ba ngày. Phủ Tư không náo nhiệt không nguôi, nhưng không ai ngờ lại có một nơi có vẻ đặc biệt cô đơn, ẩn mình trong sự nhộn nhịp vui vẻ này. Quách Gia coi nơi đó như một ngoại lệ.

“Hoa Đà, khách không mời là Quách Mỗ vào được không?”

Hoa Đà từ trong phòng đi ra: “Không cần đa lễ!”

Quách Gia cong khóe miệng lên: “Nhưng nói thật? Vì sao lại có một người ở đây? Chủ công thiết đãi yến hội lại không tham gia. Năm mới, bất giác cô tịch nhàm chán sao?”

“Quen rồi.” Hoa Đà bình thản đáp: “Không hề, có Quách Phụng Hiếu ngươi đến còn sợ cô tịch sao?”

“Ha ha, đây là lời thật lòng! A, ta có mang rượu ngon cùng món ngon cho ngươi!” Quách Gia giơ giơ đồ trong tay lên.

Có vẻ Hoa Đà như Hoa Đà rất vui vẻ, vẻ mặt phấn khởi kia như xuất phát từ tận sâu trong đáy lòng hắn, từ trong giọng nói tiêu nhiên kia cũng có thể nhận ra.

“Quách Phụng Hiếu… Đa tạ rất nhiều.”

Hai người ăn uống một hồi, Hoa Đà cuối cùng cũng hỏi: “Gần đây nghe nói chuyện của ngươi cùng Ôn Nhiễm cô nương, là thật sao?”

Quách Gia ngậm rượu, lại cười: “Mặc dù không xác định Hoa Đà ngươi ám chỉ chuyện nào? Nhưng ta nghĩ, chắc đều là sự thật!”

Cả người Hoa Đà cứng đờ. Đêm nay, hắn không hề chủ động mở miệng nói qua một câu, ngoại trừ một tiếng đáp lại lời nói sau cùng kia của Quách Gia: “Như vậy… Rất tốt!”

【】

Ôn Nhiễm bị Kỳ Nguyệt, các nàng kéo đi chơi một hồi, lúc trở về đã không còn thấy Quách Gia đâu. Sau đó, Trương Liêu bưng rượu từ phía sau nàng xuất hiện gọi nàng ấy lại.

“Đang tìm quân sư tế tửu sao?” Trương Liêu tiến lên hỏi.

Ôn Nhiễm sửng sốt, trong lòng có chút ngượng ngùng gật đầu.

“Gần đây có thể thấy được tin đồn này là thật?” Trương Liêu thay chiến bào thường ngày của hắn, hôm nay mặc một bộ y phục trắng đã được giặt sạch, làm nổi bật khuôn mặt trắng trẻo anh tuấn của hắn, cũng có chút dáng vẻ thư sinh bình thản.

“À. Tin đồn gì?”

“Về các người…” Trương Liêu nhìn chằm chằm Ôn Nhiễm: “Tin đồn ở cùng nhau.”

“Ách…” Hắn đột nhiên nói ra như vậy, Ôn Nhiễm nhất thời thật đúng là không biết nên đáp lại như thế nào?

“Trương Liêu mạo phạm, nhưng, nếu cô nương thật sự yêu hắn…” Trương Liêu giơ rượu trong tay lên kính rượu với Ôn Nhiễm: “Chúc cô nương. Một

Một đời như ý cát tường.”

Trương Liêu uống xong chén rượu vừa kính nàng, lại nhìn nàng một cái, mới rời đi. Ôn Nhiễm kinh ngạc, còn chua kịp nói một lời đa tạ. Nhìn bóng lưng Trương Liêu kia, hình như hắn còn có lời định nói ra nhưng lại thôi.

【】

Lúc này ở Giang Đông, thiếu chủ Tôn Quyền cũng đang mở tiệc chiêu đãi chư vị văn thần võ tướng. Sau bữa tiệc, đám người tụm năm tụm ba nói lời báibiệt rời đi.

“Thời gian trôi qua thật nhanh!” Cam Ninh cảm khái với Lữ Mông đứng bên cạnh.

“Năm nay nhìn bề ngoài vui vẻ thuận lợi, nhưng thật ra vắng đi không ít! Dù sao cũng là một năm tướng quân vừa qua đời, nụ cười trên mặt Chu đô đốc cũng rất gượng gạo”. Lữ Mông thở dài thay người khác.

“Còn huynh thì sao? Giáng y binh rất được thiếu chủ coi trọng?” Cam Ninh dừng bước lại hỏi hắn.

(): quân phục của binh lính trong quân đội.

Lữ Mông cũng dừng bước: “Ta quả thực nợ nàng ân tình này. ”

Ngày ấy, sau khi Ôn Nhiễm rời Giang Đông, thiếu chủ Tôn Quyền tổng duyệt binh. Trước lần đầu duyệt binh đã được tiết lộ thông tin muốn tập trung bồi dưỡng một đội ngũ ưu tú. Lữ Mông nhớ tới y phục giáng y Ôn Nhiễm làm cho đội quân của bọn họ, ngày duyệt binh đã ra lệnh cho đội của mình mặc vào. Màu sắc khiêm tốn nhưng vẫn gây được sự chú ý đã chiếm được hảo cảm của Tôn Quyền. Bởi vậy, mới có câu Lữ Mông ta thiếu Ôn Nhiễm nàng một ân tình.

“Chỉ có vậy thôi sao?” Cam Ninh cô đơn hỏi.

“Hưng Bá, chúng ta nói sẽ không về nàng nữa.”

Thần sắc Cam Ninh lại ảm đạm, lại đi về phía trước: “Đúng vậy. Chỉ là không biết tại sao, đêm nay trí nhớ lại tốt đến mức nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia, ha ha…”

Lữ Mông cũng khẽ thở dài một tiếng, đi theo.

Cam Ninh nắm chặt bàn tay, nghĩ ngợi không biết giờ này Ôn Nhiễm kia có còn sống hay không? Trong lòng chỉ cảm thấy có vô số buồn đau phẫn nộ như sóng nước thủy triều dâng lên, rồi lại không thể làm gì được.

【】

Sau khi tất cả mọi người tản đi, Chu Du mang theo rượu Tôn Sách quý nhất đi tới mộ hắn.

Trăng sáng, những vì sao thì thưa thớt, vẻ mặt Mỹ Chu Lang rất tiều tụy. Hắn ngơ ngác ngồi trước bia mộ, kinh ngạc nhìn chằm chằm từng chữ trên đó. Xa xa, trong gió đêm dường như có thể nghe thấy tiếng hát của người dân Giang Đông đang chào đón năm mới.

“Tháng mười hai, năm mới bắt đầu, có thể trường ca, có thể say rượu, nhưng không nỡ rời đi. Bá Phù, từ nhỏ đã ước định vậy, sao huynh lại nuốt lời nhanh như vậy? ”

“Bá Phù. Bá Phù…”

【】

Phía nam xa xôi, rất xa, ở một nơi trên sườn dốc Ngọa Long. Một nơi nào đó trong túp lều tranh, có một người tay cầm quạt lông, nhìn mặt trăng sáng ngoài cửa sổ, tự mình rót rượu uống.

“A hắt xì….” Bỗng nhiên, người này hắt hơi thật mạnh.

Tiểu thư đồng ngủ gật ở một bên bị một tiếng này đánh thức, dụi dụi mắt nói: “Tiên sinh, mùa đông này, ngài không cần quạt nữa! ”

“Khụ khụ.” Người kia hướng nhìn tiểu thư đồng lia ra một ánh mắt, nói: “Không còn sớm, trời không mây, ngươi có thể đi ngủ đi.”

“Vâng! Thưa tiên sinh, ngài cũng nên nghỉ ngơi sớm đi!” Tiểu thư Đồng như cơn gió, thoắt cái đã không thấy đâu.

Chủ nhân của chiếc quạt lông thản nhiên lắc đầu, ngoài cửa sổ mặt trăng treo trên đầu núi, cô tịch, giống như tất cả không gian trong túp lều này.

“Ai…” Một tiếng thở dài không thể nghe thấy từ trong miệng chủ nhân phe phẩy quạt lông phát ra.

Thời cuộc biến hóa khôn lường, chính bản thân hắn ở trong đất trời này, hơn mười năm, khi nào mới có thể có chút thay đổi? Hắn ở trong lòng đang suy nghĩ như vậy…

“Tháng mười hai, năm mới bắt đầu. Trường ca say rượu, không nỡ rời đi…”

Dừng quạt lông, đặt chén rượu, người này xoay người nằm lên giường. Cửa sổ cứ như vậy mở ra, đưa lưng về phía ánh trăng lạnh lẽo đang trút xuống.

【】

Bọn họ nằm trên giường, cửa sổ mở ra, có thể nhìn thấy ánh trăng tròn mờ nhạt bên ngoài. Quách Gia từ phía sau ôm lấy Ôn Nhiễm, lòng bàn tay đặt lên bụng nàng. Ôn Nhiễm rất thích loại cảm giác kiên định này.

Nếu có thể chọn khoảnh khắc dừng lại mãi mãi, nhất định nàng ấy sẽ chọn khoảnh khắc này.

“Ôn Nhiễm, nàng biết không? Về sự thay đổi của thời gian?”. Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, từng chữ như thổi vào bên tai nàng. Ôn Nhiễm chỉ cảm thấy cả người đều ấm áp, mặc dù hiện giờ vẫn đang là mùa đông lạnh lẽo nhất.

“Vâng, chuyện gì?”

“Tháng mười hai, năm mới bắt đầu, có thể trường ca, có thể say rượu, nhưng không nỡ rời đi? Nàng đồng ý chứ? Sẽ không rời bỏ ta?”. Hắn lại nói từng chữ thiển cận, nhưng nàng lại nghe vô cùng sâu nặng.

“Được, vậy chàng cũng phải đáp ứng ta.”

“Được, ta sẽ tận lực.”

Ôn Nhiễm trong lòng run lên, dùng sức nắm lấy tay hắn: “Nói xem như thế nào là tận lực, đáp ứng chính là đáp ứng, nhất định phải làm được!”

“Ôn Nhiễm, thật ra cả nàng và ta đều biết, mình còn bao nhiêu thời gian? Vì thế, hãy đáp ứng ta, có thể cho ta biết những gì nàng biết được không?”

“Ta biết?”

“Đúng vậy. Tuy rằng rất ích kỷ, nhưng năm phần thiên hạ năm phần nàng, ta đều không muốn có tiếc nuối.”

Ôn Nhiễm mím chặt môi, thì ra nàng trong lòng hắn chỉ có thể chiếm được năm phần. Thế nhưng, vị trí như vậy, cũng chỉ là do bản thân xuyên không đến mới biết rõ về lịch sử. Nếu như không có điểm đặc biệt này, Ôn Nhiễm nàng, dựa vào cái gì mà có được sự sủng ái của Quách Gia? Hắn giữ người bên mình, có phải chỉ vì thiên hạ của chủ công hắn hay không?

Quách Gia thấy nàng không đáp lại, càng ôm nàng chặt hơn. Mặc dù, hắn nói không muốn có tiếc nuối, nhưng hắn biết rằng đối với Ôn Nhiễm, cuối cùng hắn vẫn sẽ để lại tiếc nuối. Nhưng chí ít, hắn cũng không muốn thay đổi ý định ban đầu của mình, đến cùng vẫn không muốn để lại tiếc nuối cho Tào Tháo.

Còn Ôn Nhiễm, trong lòng vẫn đang loay hoay suy nghĩ về vấn đề này. Ngày cả khi… Cứ coi như là bị lợi dụng đi, thì nàng vẫn nghĩ, có thể cùng Quách Gia có thời khắc thuộc về hai người. Như vậy, cũng đủ rồi. Nàng ấy… Cam tâm tình nguyện.

“Lưu Bị. Lưu Bị một ngày nào cũng tìm được một quân sư khác thôi. Người này trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, là một nhân vật lợi hại. Nếu có hắn, Lưu Bị như thần trợ giúp, có thể cười ngạo nghễ đến cùng.”

“Người kia là…” Lúc nói ra những lời này, tim Ôn Nhiễm đập rất nhanh, nàng lo lắng mình có phải có thể sẽ thay đổi lịch sử hay không? Nàng không thể mường tượng được sẽ có hậu quả gì, nhưng vì Quách Gia, vì thiên hạ của chủ công hắn, nàng vẫn nói ra: “Gia Cát…”

Một chữ cuối cùng còn ngậm trong miệng, Quách Gia đột nhiên xoay người hôn lên môi nàng.

Toàn bộ cơ thể của hắn đã xâm lược nàng một cách bá đạo.

“Nàng là của ta.” Quách Gia nói như vậy, vuốt ve mặt Ôn Nhiễm, cởi bỏ y phục của nàng.

Ôn Nhiễm ngơ ngác nhìn hắn, nàng căn bản đã bị hành vi như vậy của hắn làm cho không thể suy nghĩ được gì.

Môi hắn hôn lên từng tấc da thịt nàng, triền miên không thôi, trong cơ thể có cảm giác khác thường tuôn ra. Nhưng còn nàng, chỉ cảm thấy muốn rơi nước mắt.

Suy nghĩ định đáp lại: “Chàng chỉ có thể là của ta”. Nhưng đến cuối cùng, nàng lại không nói ra.

Hắn không thể chỉ là của mình nàng. Nàng ấy biết.

“Quách Phụng Hiếu…” Nàng dùng sức nắm chặt vai hắn, mang theo từng tiếng nức nở gọi tên hắn.

“Ôn Nhiễm…Nàng…” Hắn thở hổn hển, nàng mơ hồ cảm thấy hắn giống như đã nói hai chữ yêu nàng.

Có lẽ đó là yêu nàng. Nàng ấy cũng không thể chắc chắn.

“Ta yêu chàng hơn!” Bốn chữ này, Ôn Nhiễm chỉ nói ở trong lòng.

Đêm nay, Ôn Nhiễm nhìn Quách Gia đang ngủ bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt lúc ngủ của hắn.. Thân thể hòa vào nhau, lại không làm cho nàng cảm thấy khoảng cách giữa hai người càng gắn bó hơn. Nàng sợ, sợ chính suy nghĩ của mình.

Ba ngàn năm, vào khoảnh khắc này nàng bỗng nhiên chân chính nhận ra, chính mình lại xa cách với hắn đến vậy.

“Chuyện tốt đáp ứng, cũng không thể đổi ý.” Nàng nhẹ giọng nói, ước định của bọn họ sẽ không thể tách rời.

Sau đó, nàng vùi đầu vào lòng hắn, vòng tay qua eo hắn, nhắm mắt lại.

Mặt trăng sáng bên ngoài cửa sổ chứng kiến vô số chuyện xảy ra đêm nay. Cho dù trăng có đầy vơi mờ tỏ, thì nàng sao có thể hiểu rõ, nhân gian bi hoan hợp ly. Giống như nàng nhìn thấy người nam tử Quách Gia trên giường này, nữ tử ôm trong lòng đang cố nhắm mắt ngủ thì hắn lại đột nhiên mở to đôi mắt ra…Nàng cũng hề biết nam nhân này cau mày suy nghĩ đến chuyện gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio