Tâm Sâu Tựa Biển

chương 35

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Liễu Húc đi qua đỡ bà lão: "Mẹ, qua bên này ngồi đi." Nói xong liền đỡ bà đến ghế sô pha ngồi. Nhưng bà lão lại đem lực chú ý dời đến trên người Tòng Thanh Vũ.

"Là cháu à, thật trùng hợp." Bà lão mặt mũi hiền lành mỉm cười, hai tay già nua vỗ vai Tòng Thanh Vũ.

Tòng Thanh Vũ không rõ đến cùng xảy ra chuyện gì, người họ Lương hoặc là người có quan hệ với bọn họ, luôn ở xung quanh mình như âm hồn bất tán. Có điều, bà lão trước mặt hòa ái dễ gần, khiến lòng cô dấy lên cảm giác thân thiết.

"Chào bà ạ." Tòng Thanh Vũ cười nói, "Vậy bà với Thư Hàm..."

"Bà là bà ngoại của con bé." Bà lão mỉm cười với Thư Hàm ở một bên.

Tòng Thanh Vũ nhìn nhìn Liễu Húc, nghĩ đến khuôn mặt hỗn huyết của Liễu Húc một nửa là di truyền từ bà lão này.

"Mộng Hàm, bác sĩ chính chữa trị cho Thư Hàm đâu? Không phải nói hôm nay sẽ gặp sao?" Lương Dật Thanh bởi vì chuyện va chạm vừa rồi, trong lòng có khúc mắc với Tòng Thanh Vũ, thái độ cũng cực kỳ lạnh nhạt. Ông càng không nghĩ đến Tòng Thanh Vũ là bác sĩ chính, dù sao cũng quá trẻ.

Lương Mộng Hàm không nhanh không chậm mà gọt cho xong quả táo, sau đó đưa cho Lương Thư Hàm, lại rút tờ khăn giấy lau lau tay. Cuối cùng mới đi tới: "Để con giới thiệu một chút. Ba, bà ngoại, đây là người sau này sẽ chủ trì phẫu thuật cho Thư Hàm, bác sĩ Tòng, Tòng Thanh Vũ." Sau đó, cô lại xoay người, nói với Tòng Thanh Vũ: "Ba, bà ngoại."

"Chào Lương tiên sinh, ừm... Chào bà ngoại." Tòng Thanh Vũ lễ phép chào hỏi, nhất thời không biết xưng hô với bà lão như thế nào, cũng theo Lương Mộng Hàm gọi bà ngoại.

Lương Dật Thanh ngoại trừ xem thường, còn có chút kinh ngạc, tiếp đó, lời nói thoát ra mang theo vài phần châm chọc: "Loại bác sĩ lỗ mãng như thế, ba không yên tâm đem Thư Hàm giao cho cô ta!"

Người ở chỗ này không rõ vì sao thái độ của Lương Dật Thanh lại lạnh lùng như thế.

"Dật Thanh, sao ông có thể nói như vậy?" Liễu Húc vô cùng bất mẫn với thái độ của chồng mình.

"Bà không biết đâu, vừa rồi cô ta quá lỗ mãng, mẹ cũng bị cô ta va phải."

Bà lão hung hăng dùng tay đánh Lương Dật Thanh, vô cùng bất mãn nói: "Lương Dật Thanh, một người đàn ông lại tính toán chi li như thế để làm gì hả?! Tôi đã nói không sao rồi, người ta cũng xin lỗi rồi còn gì. Anh còn treo trên mép để làm cái gì!"

Lương Dật Thanh cảm thấy rất oan uổng, mình rõ ràng là lo lắng cho mẹ vợ, giáo huấn vãn bối một chút thôi, vì sao cánh tay vợ và mẹ vợ mình đều rẽ ra ngoài? Khiến cho ông trong ngoài không phải người.

Tòng Thanh Vũ giận quá hóa cười, thì ra Lương Dật Thanh đáng yêu như một... Một người đàn ông già. Cô nói: "Lương tiên sinh không sai, người sai là tôi. Vừa rồi là tôi không cẩn thận, tôi thành thật xin lỗi Lương tiên sinh rất nhiều, mong ngài độ lượng, bỏ qua chuyện cũ."

Người ta đã ăn nói khép nép như vậy rồi, mình cũng không nên đi so đo, miễn để cho người khác cảm thấy mình là người keo kiệt. Lương Dật Thanh dứt khoát đi đến bên cạnh cô con gái nhỏ, nói chuyện với Lương Thư Hàm.

Liễu Húc không nói gì với chồng, hết cách lắc đầu. Lương Mộng Hàm thì im lặng đứng ở một bên, mỉm cười nhìn Tòng Thanh Vũ.

Tòng Thanh Vũ nói: "Nếu không vấn đề gì, tôi xin nói rõ cho mọi người về ca phẫu thuật vào ngày kia."

...

"Chuyện cũng đã nói xong rồi, không có vấn đề gì, tôi đi trước, tôi còn có việc khác." Tòng Thanh Vũ cầm lấy đồ, đi đến bên cạnh Lương Thư Hàm, "Nghỉ ngơi thật tốt, không cần khẩn trương."

Lương Thư Hàm gật gật đầu, lộ ra một cái mỉm cười: "Em tin tưởng bác sĩ Tòng." Tòng Thanh Vũ miễn cưỡng cười cười.

Liễu Húc theo Tòng Thanh Vũ đi đến cửa phòng bệnh: "Chuyện vừa rồi, hy vọng bác sĩ Tòng bỏ qua cho, Dật Thanh có đôi khi là như vậy đó, như một đứa trẻ vậy."

Tòng Thanh Vũ cười cười: "Không đâu ạ." Sau đó liếc nhìn Lương Dật Thanh đang không phục lắm, nói, "Từ một góc độ nào đó, Lương tiên sinh, là một chàng rể tốt."

Nói xong cô đi mất, mấy người trong phòng nghe xong mấy lời này, cũng nhịn không được cười ra tiếng. Lương Dật Thanh sống đến từng tuổi này, lần đầu tiên bị một cô nhóc trêu đùa như thế, tức giận đến đen mặt.

Lương Mộng Hàm cúi đầu mím môi cười, đáng tiếc, có lẽ lúc nhỏ sẽ thú vị lắm.

Tòng Thanh Vũ ngồi trong phòng làm việc, tuy con mắt nhìn thứ trong tay, tâm tư lại không biết bay đến nơi nào. Lúc tiểu hộ sĩ đi vào, không cẩn thận đụng phải cái ghế, cái ghế nặng nề va chạm một tiếng. Tòng Thanh Vũ khẽ giật mình, đương nhiên là bất ngờ bị hù dọa rồi, tay run lên, ly nước trong tay rơi xuống đất. Sau khi ly sứ tiếp xúc mặt đất, lập tức vỡ tan, nước bên trong cũng tràn lan trên đất, đã thành một vũng nước nước đọng.

Tòng Thanh Vũ như mới tỉnh dậy từ trong mộng, cong lưng đi nhặt mảnh vỡ trên đất. Tiểu hộ sĩ vội vàng ngăn cản cô: "Bác sĩ Tòng đừng nhúc nhích, cẩn thận tay! Nhỡ đâu bị thương rồi, chị làm phẫu thuật thế nào đây?" Bàn tay bác sĩ vô cùng quan trọng, làm phẫu thuật toàn bộ đều nhờ vào nó. Tiểu hộ sĩ nói xong đi cầm cây chổi.

Tòng Thanh Vũ thở dài, chán nản nhắm mắt lại, lấy tay vuốt lông mày, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi.

"Bác sĩ Tòng, gần đây chị luôn mặt ủ mày chau lại mất tập trung, đã xảy ra chuyện gì sao?" Tiểu hộ sĩ một bên dọn dẹp mảnh sứ vỡ, một bên lo lắng hỏi Tòng Thanh Vũ.

Tòng Thanh Vũ dựa vào ghế, cô cũng biết tâm trạng mình không tốt, mấy ngày nay mỗi ngày luôn gặp ác mộng, cảm giác không ngủ ngon. Thù hận cùng đau xót trực tiếp chiếm cứ toàn bộ tư duy của cô, giày vò cô thở không không nổi.

"Không có gì, có thể gần đây hơi mệt. Chờ làm xong phẫu thuật cho Lương Thư Hàm, nghỉ ngơi tốt đại khái không thành vấn đề." Không nghĩ lại khiến người khác vì mình lo lắng, Tòng Thanh Vũ trấn an tiểu hộ sĩ vài câu.

Tiểu hộ sĩ quét dọn sạch sẽ, trước khi đi còn cố ý dặn dò Tòng Thanh Vũ vài câu: "Bác sĩ Tòng mệt thì tan làm sớm một chút về nghỉ ngơi đi, thân thể tốt mới có khả năng an tâm làm việc."

Tòng Thanh Vũ gật gật đầu. Cô hiểu rõ thân thể mình vô cùng, nhưng mấy ngày nay đều mất ngủ, nếu không gặp ác mộng, căn bản ngủ không ngon. Nút thắt trong lòng mở không ra, cô không cách nào an tâm đi làm bất cứ chuyện gì.

Dọn dẹp đồ đạc xong, Tòng Thanh Vũ chuẩn bị tan tầm. Mấy ngày nay cô chưa có về nhà, mà trở về chỗ ở lúc chưa quen biết Triệu Y Cách. Cô lừa Triệu Y Cách nói hai ngày nay đi công tác, ngày mai mới trở về, ngày hôm sau chính là ngày phẫu thuật của Lương Thư Hàm rồi. Cho nên nói nàng tự giải quyết cơm tốt mấy ngày nay.

Tòng Thanh Vũ biết rõ, đó cũng không phải cách để giải quyết vấn đề. Nhưng, trạng thái bây giờ của cô, thật sự không cách nào đối mặt với Triệu Y Cách. Dù sao mối tình đầu chết, nàng có liên quan gián tiếp...

Triệu Y Cách ngồi trong căn nhà trống rỗng, thiếu đi Tòng Thanh Vũ, thật sự không quen. Vừa nghĩ tới, điện thoại liền vang lên. Là một số xa lạ, nàng vốn không muốn để ý đến, nhưng là chuông vẫn vang lên liên tục. Rơi vào đường cùng, nàng bắt máy.

"Alo?" Nhưng đối phương nãy giờ không nói gì, "Alo?" Đối phương còn không có lên tiếng.

"Nếu như không nói gì, tôi đành phải cúp máy." Triệu Y Cách thả xuống tối hậu thư.

"Y Cách..." Vào thời điểm nàng muốn cúp máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói, "Là mình, Thi Vận."

Trong khoảng thời gian ngắn, Triệu Y Cách không kịp phản ứng, Tống Thi Vận cho theo nàng mà nói, dường như đã là người rất lâu của trước đây, giống như nửa điểm quan hệ cũng không có, ít nhất sau khi Tòng Thanh Vũ xuất hiện ở trong cuộc sống của nàng là như thế. Dù mấy ngày trước hai người có gặp mặt, mình cũng rất nhanh quên mất cô ta trong trí nhớ. Có lẽ sau ngày đó, Triệu Y Cách hiểu lòng mình hơn, đã buông đoạn tình cảm này xuống từ lâu rồi.

Thì ra, lúc trước yêu đương khắc cốt ghi tâm, cho tới bây giờ cũng dần dần biến thành một trì xuân thủy, trí nhớ theo dòng thời gian, cũng một đi không trở lại.

Triệu Y Cách mặc dù đối với lúc trước Tống Thi Vận từ bỏ tình cảm của hai người, trong lòng vẫn có vướng mắc. Mà nàng cũng hiểu rõ, hiện tại nàng cùng Tống Thi Vận đều đã từng là người yêu, từng là người cùng chung sống, đối mặt tính toán chi li cũng chẳng có ý nghĩ gì. Như vậy, đối với nàng, dùng thái độ vô lễ mấy ngày trước không thích hợp, cho nên, lần này giọng nói của nàng bình thản đi rất nhiều:

"Tìm tôi có chuyện gì?"

Thì ra tưởng rằng Triệu Y Cách sẽ lời nói lạnh nhạt, không nghĩ tới nàng cũng không dùng ngôn ngữ ác độc.

Triệu Y Cách nghe thấy cô ở bên kia khẽ thở dài một tiếng: "Y Cách, mình muốn nói chuyện với cậu."

"Tôi không thấy có cái gì tốt để nói cả. Giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi, từ lúc cô đáp ứng ba tôi rời khỏi, từ sau khi cô kết hôn với Chiêm Học, từ lúc bắt đầu trong lòng cô không có dũng khí cùng một chỗ với tôi, tình cảm của chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi. Nếu như đã qua rồi, vậy cũng không có gì cần thiết để nói cả." Triệu Y Cách mỗi chữ mỗi câu nói ra lời trong lòng mình, là lúc để nói rõ.

Lời nói của nàng đối với Tống Thi Vận mà nói, giống như là từng cái từng cái lên án, lên án năm đó tại sao mình lại hủy hại đoạn tình cảm đó. Bởi vậy, vô luận Triệu Y Cách hiện tại đối đãi với mình tàn nhẫn như thế nào, cô đều không có tư cách đi trách cứ nàng.

"Rất xin lỗi." Chuyện cho nước này, Tống Thi Vận cảm giác lời mình có thể nói cũng chỉ có mấy lời này mà thôi.

Dường như Triệu Y Cách nhớ lại thời gian nàng và Tống Thi Vận gặp nhau ở đại học hiểu nhau rồi mến nhau, đó là một đoạn thời gian rất bình thường rất tốt đẹp. Dù cho ba năm trước đã chầm chậm biến mất, mà trong lòng nàng vẫn cảm kích đoạn tình cảm này.

Triệu Y Cách nhìn đồng hồ của Tòng Thanh Vũ làm rơi trên ghế sô pha, khóe miệng không khỏi hiện ra một nụ cười: "Không cần nói xin lỗi. Ít nhất, tôi cũng đã tìm được một người có dũng khí yêu tôi rồi, người dám cùng tôi đứng dưới ánh mặt trời."

"Là bác sĩ ngày đó sao?"

"Ừ."

Tống Thi Vận nhớ tới ngày đó Tòng Thanh Vũ ung dung bình tĩnh: "Vậy lần này, ba cậu không phản đối sao?"

Nhắc đến ba mình, Triệu Y Cách chau mày, thật sự nàng có băn khoăn, cho nên đến nay cũng không dám rõ ràng đáp lại tình cảm của Tòng Thanh Vũ: "Yên tâm, lần này tôi cảm thấy chuyện của ba năm trước sẽ không xảy ra đâu." Hơn nữa, Tòng Thanh Vũ không phải loại người sẽ không vì người khác mà từ bỏ tình yêu của mình, nàng có đủ dũng khí cùng đoạn tình cảm này kéo dài.

Tống Thi Vận biết mình rút cuộc không phải người có thể đứng cạnh Triệu Y Cách, nếu như nàng đã có người khác, mình cũng đã kết hôn, cô cũng không có lập trường gì để cầu xin Triệu Y Cách cả: "Được, không nói những thứ này nữa. Mình muốn tâm sự trên phương diện làm ăn."

"Thi Vận, tôi rất xin lỗi. Ngày đó sau khi từ chối các người, đã có một công ty khác đàm phán với chúng tôi rồi, hơn nữa hôm qua đã ký hợp đồng. Tôi cũng không hy vọng ba tôi biết cô và tôi... Cho nên..."

Mặc dù Triệu Y Cách chưa nói xong, nhưng trong lòng Tống Thi Vận cũng hiểu: "Không sao, các cậu đã ký với công ty khác rồi, vậy hôm nay là mình làm phiền rồi." Tống Thi Vận chán nản nói, nguyên vốn định mượn cơ hội này để có thể gặp mặt, hiện tại xem ra là không được.

Tống Thi Vận cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhỏm. Có lẽ nên thật sự buông xuống rồi, dù sao mình đã là vợ Chiêm Học.

Chiêm Học đứng ở cạnh cửa, tay hung hăng cầm lấy khung cửa, trong mắt lòng đố kị bùng nổ. Hồi lâu sau, anh ta giận dữ rời đi: "Xin giúp tôi chuyển lời Trịnh tiên sinh, chuyện ông ấy nói, tôi hy vọng hôm khác nói chuyện." Cúp điện thoại, tay của anh ta cũng bởi vì phẫn nộ mà một mực run rẩy.

Có đôi khi, ghen ghét sẽ chiếm đoạt nhân tính...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio