Tin tức nguyên thần của Kình Thiên bị câu diệt truyền tới, chàng đang ngồi ở rừng đào sau núi Côn Luân tu luyện. Đã vào tháng chín, cây đào không còn xum xuê như ngày xưa nữa, ngẩng mặt nhìn lên, chỉ thấy trên cao kia mây mù huyền ảo.
Tiểu đồng đứng cạnh bộ dáng kinh sợ nói: " Theo như tin tức mà lão tiên hạc kia truyền tới, thượng thần Bạch Thiển ước chừng đã mất trí, ôm Dạ Hoa quân đã tuyệt khí từ lâu ngồi dưới thân Đông Hoàng Chuông, trên đỉnh đầu có một lớp tiên chướng dày, không để lọt tai lời của bất kỳ ai. Chúng thần trên trời dưới đất cùng tề tựu ở trên bờ Nhược Thủy, lại vướng phải tiên chướng kia, không ai có thể lại gần hai người đó. Ngay cả thượng thần Chiết Nhan ở Thập Lý Đào Lâm cũng không có cách nào, chỉ nói thượng thần Bạch Thiển là kẻ cứng đầu, nếu thanh tĩnh thần trí của nàng, chỉ sợ nàng hủy thiên diệt địa tuẫn táng cùng Dạ Hoa Quân, nên phái lão tiên hạc nhanh chóng tới Côn Luân thỉnh sư tôn, để tránh gây thành đại họa. Nhưng Sư Tôn lão nhân gia lúc bế quan đã có ý chỉ, không được tùy tiện quấy rầy, tin tới đã nửa ngày, việc này xin thượng thần Lệnh Vũ người định đoạt..."
Mây mù dần dần tản ra, để lộ ra từng ngọn cây xanh um tùm trên đỉnh núi, chàng lật giở đạo kinh trong tay, hồi lâu, mới nói: " Quỷ quân Kình Thương kia, trước khi chết có nói gì không?"
Tiểu đồng Kinh Sinh ngẩn người ra: " Lão tiên hạc không nhắc tới điều này, bất quá nghe nói lúc chết Kình Thương thực thảm, quanh thân tràn đầy máu tươi, cơ hồ bị Thanh Minh kiếm của Dạ Hoa quân khắc thành một cái gương sen."
Đạo kinh trong tay chàng đột nhiên run lên, đột nhiên nhớ lại ngày đó lúc mới gặp Kình Thương.
Ngày hôm đó gió mát trời trong cực kỳ dễ chịu, chàng bị Thập Thất sư đệ quấn quýt quấy rầy không làm gì được, cuối cùng đành phải dẫn đệ ấy đi bắt chim Tinh Vệ.
Sư huynh đệ hai kẻ bọn họ đi dọc theo con kênh lén lút đuổi theo một con chim non, mắt thấy đã vào tay, đột nhiên một thớt ngựa hung đỏ từ chốn rừng thẳm xông thẳng tới. Chim Tinh Vệ non kia líu ríu kinh hãi, hót lên một tiếng lanh lảnh, bay thẳng lên trời, không còn chút ảnh hình.
Thập Thất sư đệ lập tức xắn tay áo lên muốn đánh nhau với thanh niên đang cưỡi trên lưng ngựa, chàng nhanh chóng cản lại, thanh niên có khuôn mặt cương nghị kia chỉ cười lạnh nhạt, cây Khốn Tiên Tác trong tay vung lên, như sấm vang chớp giật, lập tức trói nghiến hai huynh đệ bọn họ thành một. Hai huynh đệ bọn họ nhỏ bị vắt ngang ở phía sau lưng, lớn bị ôm ở trong lòng. Từ lúc chàng bái nhập làm môn hạ của Mặc Uyên tới nay, chưa kịp xuất nổi một chiêu đã bị quản chế, vừa xấu hổ vừa giận dữ. Thanh niên kia chỉ ghé sát vào tai chàng cười nói: "Ngươi tên là gì? Ta cưới ngươi làm phu nhân của ta được không?"
Lúc chàng mới gặp người kia, bầu trời màu xanh ngọc bích, y mặc một bộ y phục cưỡi ngựa màu xanh nhạt, phía sau lưng là rừng thẳm bạt ngàn xanh.
Hơn hai trăm năm trước, thổ địa ở Nhược Thủy có cơ duyên cùng uống rượu với chàng, trong bữa tiệc uống nhiều hơn mấy chén, liền ghé vào tai chàng nói: " Những lời này lẽ ra tiểu thần không nên truyền đạt thay cho y, nhưng tiểu thần đã nhẫn nại quá nhiều năm rồi, thấy y bị giam lâu như vậy, vẫn còn lo lắng tới thượng thần, thấy y cũng thực đáng thương."
Cái chén của chàng khẽ run lên, rượu sánh ra hai giọt.
Thổ địa của Nhược Thủy tiếp tục nói " Hơn hai trăm năm trước kỳ thực lúc Kình Thương phá chuông chui ra, cũng là cơ duyên xảo hợp, may mắn là thượng thần Bạch Thiển ở Thanh Khâu qua Nhược Thủy đúng lúc, mới đem y nhốt trở lại, mới không làm sự việc này ầm ĩ lên, nếu không cũng thực trách tiểu thần ta không làm tròn bổn phận."
Sắc mặt chàng không chút thay đổi uống cạn chén rượu.
Thổ địa lau lau mồ hôi sau gáy, nói một cách khó khăn: " Xin hỏi, xin hỏi hai trăm sáu mươi hai năm trước, có phải đúng là sinh nhật tròn mười lăm vạn tuổi của thượng thần hay không?"
Chén rượu rơi choang một tiếng trên mặt đất.
Thổ địa của Nhược Thủy tiếp tục lau mồ hôi trán, nói lí nhí như tiếng muỗi kêu: " Quỷ quân y, lúc bị thượng thần Bạch Thiển nhốt lại vào trong Đông Hoàng Chung, vẫn kêu danh tự của thượng thần ngài, vẫn một mực nói, một mực nói, muốn gặp lại ngài một lần, muốn tặng quà sinh nhật mười lăm vạn tuổi cho ngài, muốn gặp ngài hỏi một câu, ngài còn nhớ tới Kình Thương của bảy vạn năm trước ở Đại Tử Minh Cung hay không..."
Trí nhớ của chàng vẫn không tốt lắm, nhưng sự tình đó vẫn khắc cốt ghi tâm. Kình Sinh đỡ chàng đứng dậy khỏi mặt đất, chàng tự sửa sang lại y phục, nói: "Con về trước đi, ta đi thông báo cho sư phụ."
Khóe mắt chàng từ từ lăn ra một giọt lệ. Chàng lặng lẽ lau khô, chậm rãi bước về phía động phủ nơi Mặc Uyên bế quan, để lại sau lưng một rừng đào khô trụi.