Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

chương 5: cung đại tử minh có rất nhiều hoa cỏ lạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vì đánh mất nhành cây Mê Cốc, lại thêm đêm càng lúc càng đen, có thể đi ra khỏi Đông Hải đã là may lắm rồi, vì thế, ta chỉ mong ngóng trời sáng để còn gấp rút về Thanh Khâu.

Nhưng Đông Hải bốn bề là những con đường nước. Từ khi chào đời đến giờ, khi vẫn còn là một con hồ ly, ta đã sống trên mặt đất, bây giờ nhìn bốn con đường này đều thấy giống hệt nhau, không có gì khác biệt. Vì thế lên khỏi mặt nước ta mới phát hiện mình đã nhầm phương hướng, đã nhầm con đường phía bắc thành phía đông.

Giờ trước mắt trăng sáng vằng vặc treo giữa bầu trời. Ta ngồi trên một tảng đá ngầm ở bờ bắc của Đông Hải, thực sự có chút buồn bực.

Đi ngược về đường cũ, từ Đông Hải bơi về cố nhiên không khó, nhưng nếu lại gặp phải Dạ Hoa Quân, xét về mặt thể diện thì thực không hay lắm. Đêm nay cũng chỉ có thể ngồi ở bờ bắc này mà qua một đêm, sớm ngày mai sẽ tính sau.

Chốn nhân gian vào tháng tư hoa cỏ thơm đã hết, ban ngày vẫn ấm áp, nhưng ban đêm lại vô cùng lạnh lẽo. Xiêm y mặc trên người rất mỏng manh, hơi trắng từ biển bốc lên nghi ngút khiến ta liên tục hắt hơi, cuối cùng vẫn nhảy khỏi tảng đá, cắm đầu chạy thẳng vào khu rừng bên cạnh.

Khu rừng này không bì được với khu rừng chỗ Chiết Nhan. Cây cối cao vút mà chập chùng, xòe từng tầng, từng tầng lá, chắn gió rất tốt. Đã chắn gió rất tốt thì chắn sáng tự nhiên cũng không tồi. Tuy là vầng trăng giữa trời đang tỏa sáng nhưng giữa rừng, giơ bàn tay lên vẫn chẳng nhìn thấy năm ngón. Ta gỡ dải lụa trắng băng mắt xuống, nhìn kỹ cảnh vật, rồi lấy từ ống tay áo ra một viên dạ minh châu to bằng quả trứng bồ câu, định bụng tìm một chạc cây nằm qua một đêm trên đó.

Khu rừng này thực sự quá hỗn độn, tuy cũng là loài thú chạy, lại có dạ minh châu chiếu sáng, nhưng đôi mắt này của ta lại chẳng bằng đồng loại. Loạng choạng đi tới ngã ba, ta đã vô ý rơi vào một cái động lớn dưới chân.

Tứ ca cùng với Chiết Nhan viết sách, đã thu thập không ít câu chuyện hoang đường trong cõi bốn bể tám cõi.

Có lần nghe nói trong chúng tiên ở Đông Hoang có một ngọn núi cô độc tên là Diễm Không, dưới chân núi có dựng một cái cổng chào, dưới cổng chào có một cái động không đáy, ở đó có một yêu nghiệt xinh đẹp sinh sống. Yêu nghiệt đó tuy rằng xinh đẹp tuyệt vời nhưng cũng là một yêu tinh tốt, có điều lại yêu một người phàm trần tu chân, mà người đó lại một lòng muốn thành tiên, rốt cuộc làm chuyện bại hoại, sau này đã làm hủy hoại đạo hạnh tu hành, cũng liên lụy tới tính mạng của tất cả mọi người trên núi, cũng coi như là một bài học.

Còn bây giờ cái động lớn mà ta lọt xuống tuy có hơi sâu, nhưng quyết không thể coi là động không đáy ở núi Diễm Không đó. Nhưng cho dù như thế, dưới động cũng chưa chắc đã có một yêu nghiệt xinh đẹp mà si tình sinh sống. Nếu như có thể gặp thì cứ gặp, ta sẽ điểm hóa cho nàng ta, tặng cho tứ ca, để trông nom vật cưỡi của huynh ấy tên là Tất Phương điểu, cũng coi như ra khỏi Thanh Khâu lại làm được một chuyến thiện duyên.

Nghĩ đến đó, ta cũng an lòng mà mạnh dạn đi xuống phía dưới động. Mới đầu thực sự có chút khó chịu, ngã xuống đến nửa giờ vẫn không thể lấy lại được tư thế thăng bằng, coi như là ngã rất có trật tự.

Nửa tuần hương trôi đi, hai chân ta cũng coi như đã chạm đất thực.

Cảnh vật trước mắt trở nên rõ ràng rộng mở. Trên vòm trời tạo ra bằng pháp thuật là trăng sao sáng vằng vặc, phía dưới là một dòng suối chảy róc rách, trên nước còn dựng một tòa thảo đình, so với động Hồ Ly của cha mẹ ta nơi đây có phần rộng rãi hơn một chút.

Trong tòa thảo đình kia có một đôi nam nữ đang diễn trò uyên ương đạp nhau.

Ta vốn muốn tìm một yêu nghiệt còn chưa làm điều ác để điểm hóa, nào ngờ lại bắt gặp cảnh người ta vui thú khuê phòng, thực sự xấu hổ chết đi được.

Người đàn ông đó vì quay lưng về phía ta nên ta không nhìn rõ tướng mạo. Nửa khuôn mặt của người con gái đang vùi trong bờ vai của người đàn ông, mày mắt cũng khá được, chỉ là nhìn thấy ta từ trong động tối om rơi xuống, khó tránh khỏi có chút hoảng hốt.

Ta mỉm cười thân thiện với nàng ta để trấn an. Nàng ta lại trừng mắt nhìn ta, khiến ta cảm thấy ngại ngùng. Vì hai người họ là một đôi ôm ôm ấp ấp, người đàn ông đó có lẽ cảm nhận được sự khác thường liền quay đầu lại nhìn.

Cách một nửa hồ nước lớn, ánh mắt đó lại khiến ta có cảm giác như giữa trời mùa hạ nóng nực lại đi đốt mỡ lợn nóng bỏng tay, vừa ngấy lại vừa kinh.

Một số chuyện đã nhiều năm nay cố ý quên đi, lúc này lại lũ lượt tràn về. Hai hàng lông mày hắn ta nhíu chặt lại, nhìn chằm chằm vào ta, hồi lâu mới nói: “A Âm”.

Ta cụp mắt xuống, nghiêm túc nói: “Hóa ra là Ly Kính Quỷ Quân, lão thân và Quỷ Quân sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt, hai chữ A Âm thực sự không nên, vẫn là cảm phiền Quỷ Quân gọi ta bằng cái danh hão lão thân đi”.

Hắn ta im lặng, còn người con gái trong lòng run lên hai cái.

Ta thực sự không kiên nhẫn nổi. Nhưng mấy năm gần đây đám thần tiên hậu bối và quỷ tộc cư xử cũng không tồi, không thể vì ân oán của riêng ta mà hủy hoại tình hữu nghị khó khăn lắm mới xây dựng được. Suy nghĩ rất lung như vậy, sắc mặt tuyệt đối không thể làm ra vẻ lạnh lùng được.

Hắn thở dài: “A Âm, nàng trốn ta đã bảy vạn năm, nay vẫn định trốn tiếp ư?”. Lời lẽ hết sức chân thành, dường như không được gặp ta thì thật hối tiếc, thực khiến cho người ta sụt sùi thương cảm.

Ta rất tò mò, rõ ràng quan hệ của chúng ta đã là cá chết lưới rách đến mức gặp nhau chẳng thà đừng gặp, vậy sao hắn có thể nói ra những lời như thể tri kỷ của nhau vậy?

Lại thêm nói ta trốn hắn, đúng là oan tày trời, tuy rằng nói thời gian sống quá dài thì cũng khó mà quên được. Ta day day huyệt Thái Dương nhớ lại một hồi những chuyện xưa, nhưng vẫn cảm thấy, bảy vạn năm nay ta với hắn chưa từng gặp mặt, tuyệt đối không phải là ta chủ tâm trốn hắn, mà là duyên phận chưa tới mà thôi.

Bảy vạn năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, Đông Hoang đã xảy ra chuyện bãi bể biến nương dâu tới hơn hai chục lần là hết cỡ.

Một ngày nào đó bảy vạn năm trước, tiền Quỷ Quân là Kình Thương ra ngoài săn bắn, ưng ý cửu sư huynh Lệnh Vũ bèn trói lại đem về cung Đại Tử Minh, định lập làm nam hậu. Vì khi đó ta ở cùng với Lệnh Vũ nên cũng nhân tiện bị trói đi.

Khi ta năm vạn tuổi đã bái Mặc Uyên học nghệ. Mặc Uyên không thu nhận nữ đệ tử, mẹ ta phải dùng pháp thuật biến ta thành đàn ông, và lấy bừa một cái tên là Tư Âm ().

Khi đó, ai ai cũng biết Mặc Uyên có đồ đệ thứ mười bảy là Tư Âm, là một vị thần quân dùng một chiếc quạt lụa làm pháp khí, là tiểu đồ đệ được thượng thần Mặc Uyên yêu quý nhất. Tuyệt đối chẳng có ai dám nghi ngờ Tư Âm này vốn là một nữ thần quân.

Ta và Lệnh Vũ tuy cùng bị bắt trói, nhưng vì ta chỉ là tiện thể bị bắt nên tự nhiên cũng được thả lỏng một chút. Vì thế ngoài cơm ba bữa ra, còn được đi lại xung quanh, chỉ cần không ra khỏi cung Đại Tử Minh là được.

Sau này mỗi khi ta nhớ lại, bữa cơm trưa vào ngày thứ ba ở cung Đại Tử Minh lúc đó, có lẽ là mình không nên ăn bát thịt kho đó. Nếu như ta không ăn bát thịt kho đó thì ngày nay bốn bể tám cõi chắc gì đã có chuyện này.

Khi đó, vốn ta đã dùng xong bữa trưa, nhà bếp lại mang lên một bát thịt kho định mệnh đó, nói là buổi sáng Kình Thương săn được một con lợn rừng, cắt ra một cái chân giò lớn, nấu lấy hai bát, một bát đưa sang bên Lệnh Vũ, một bát thì nhân thể ban cho ta. Ta nhìn thấy bát thịt mềm thơm, màu sắc bắt mắt, bèn khách sáo ăn hết cả bát.

Nên biết rằng trước đó ta đã ăn hết bữa trưa, bát thịt kho này coi như là bữa phụ. Cho nên sau khi ăn theo lệ là đi dạo, bèn không thể thiếu đi bộ nhiều hơn bình thường hai bước. Chính là hai bước đi thêm này đã khiến ta lần đầu gặp hoàng tử Ly Kính, tự nhiên thay đổi vận mệnh của bản thân.

Có câu “Đê dài ngàn dặm, sụt ở tổ mối”, cũng có câu “Vụ huyết án có nguồn cơn từ một cái bánh bao”, cho nên một bát thịt kho đã đưa đường đời ta đến chỗ gồ ghề mấp mô không gì bì được, cũng như đó chẳng phải là chuyện hoang đường. Nay nếu quay đầu nhìn lại, bản thượng thần khó tránh khỏi thở dài cảm khái một tiếng, đau lòng vô hạn.

Ta vẫn nhớ ngày hôm đó trời trong xanh lộng gió, vầng thái dương chiếu sáng xa xa, xuyên qua làn mây mù màu trắng xám bao vây, cung Đại Tử Minh giống như một quả trứng bồ câu treo lơ lửng giữa bầu trời.

Một cung nga bầu bạn nói với ta rằng, trong ngự hoa viên có một cây sen Hàn Nguyệt rất hiếm có, bây giờ đương lúc nở hoa, thần quân nếu như vẫn cảm thấy chướng bụng khó tiêu thì có thể đi qua đó xem xem.

Rồi lại chỉ đường cho ta. Ta phe phẩy chiếc quạt lụa suốt dọc đường đi, oanh yến ríu rít, hoa thắm liễu xanh. Vì khả năng nhận biết đường đi rất kém, hồi lâu ta vẫn chưa tìm thấy đóa sen hiếm có đó. May mà trong ngự hoa viên này tuy là nước nông núi giả, nhưng để tâm thưởng ngoạn thì cũng khá thú vị.

Ta đang vui vẻ thì đột nhiên có một chàng thiếu niên từ đâu nhảy ra, vạt áo buông lơi, mái tóc thả xõa, ánh mắt mơ màng, trên vai còn dính vài cánh hoa. Tuy điệu bộ giống như vừa ngủ dậy nhưng chẳng giấu nổi phong thái khuynh quốc khuynh thành.

Ta đoán rằng có lẽ đây là một vị phu nhân của tên Quỷ Quân đoạn tụ kia, bèn gật đầu qua loa với hắn một cái. Hắn ngây ra, cũng không đáp lễ, thần trí hình như vẫn chưa tỉnh táo. Ta cũng không thèm so đo với kẻ còn ngái ngủ, thi lễ xong liền tiếp tục dạo quanh vườn. Lúc đi ngang qua hắn, hắn lại kéo tay áo của ta, thần sắc trịnh trọng mà nghi hoặc: “Màu sắc chiếc áo của ngươi rất kỳ lạ, nhưng nhìn cũng rất đẹp, may ở đâu đó?”.

Ta nhất thời không phản ứng lại được, mắt đờ ra nhìn hắn, không thốt nổi lên lời.

Chiếc áo này màu tím bạc, vì mấy ngày rồi toàn ngày mặc đêm giặt nên màu sắc cũng nhạt đi đôi chút so với khi mới khoác lên mình, nhưng vẫn có thể chấp nhận được, thực sự cũng đâu được coi là kỳ lạ gì. Trước khi Kình Thương trói ta và Lệnh Vũ lại cũng chưa từng chào hỏi qua, coi như là sự kiện đột ngột phát sinh, ta cũng không kịp chuẩn bị áo xống để mặc thay, vào cung Đại Tử Minh này, trước sau chỉ có mỗi một bộ này. Quần áo mà bọn họ chuẩn bị cho ta mặc không quen, nên đành phải chăm giặt giũ một chút.

Thiếu niên trước mặt xoay ta một vòng dò xét, thành khẩn nói: “Ta chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì có màu này, đang buồn bực vì chưa tìm được thứ gì thích hợp làm quà mừng chúc thọ phụ vương, đây đúng là một của hiếm. Tiểu huynh đệ coi như vị nể nhân tình, đổi cho ta bộ này nhé”. Nói xong bèn tóm lấy ta, làn da trắng tựa tuyết thoáng ửng hồng, vừa ngại ngùng vừa nhanh nhẹn lột áo của ta ra.

Tuy đã hóa thành hình dáng của đàn ông nhưng rốt cuộc thì ta vẫn là một nữ thần trong trắng thơ ngây. Gặp phải chuyện này, theo như truyền thống, nếu bất lực thì cũng phải phản kháng một phen.

Lúc đó, hai người chúng ta đang đứng bên cạnh đầm sen, gió lành đưa tới mùi hương hoa thơm ngát khiến người ta cảm thấy thư thái.

Lúc giằng co, tuy ta chưa dùng tới pháp thuật, chỉ dùng tay trần giằng qua kéo lại, đã đẩy cả hai người cùng tơi xuống đầm sen. Tai của quỷ tộc rất thính, vừa nghe thấy tiếng rơi tõm xuống nước bao người đã tới xem vui. Chuyện này quả thực mất mặt, hắn giơ tay ra hiệu với ta, ta ngầm đoán ý hắn là đừng có lên trên, bèn gật gật đầu, cùng hắn dựa lưng quỳ dưới nước.

Bọn ta buồn bực quỳ rồi lại quỳ, quỳ đến tận khi trời tối. Đoán chừng trên mặt nước đã chẳng còn ai, mới khụ khụ bò lên trên bờ.

Bởi vì duyên cớ cùng quỳ nửa ngày dưới nước, bọn ta bèn bỏ qua tị hiềm trước đây gọi nhau là huynh đệ, trao đổi danh thiếp với nhau.

Thiếu niên diễm lệ này thực sự có quan hệ với Quỷ Quân đoạn tụ đó, nhưng không phải là phu nhân của hắn, mà là người con thứ hai do hắn sinh ra, chính là Ly Kính.

Còn nhớ năm đó, ta ngạc nhiên ú ớ, hóa ra thân là một kẻ đoạn tụ, hắn cũng có thể có con trai.

Từ đó về sau, Ly Kính ngày ngày tới mời ta thưởng trà, chọi gà, uống rượu.

Ta lại chẳng có tinh thần. Vì theo thông tin mới nhận được, rằng Kình Thương cưỡng ép, rằng đã định tổ chức hôn lễ vào ngày mùng ba tháng sau, Lệnh Vũ dù chết cũng không chịu, đã ba lần đâm đầu vào cột bị cứu sống, bây giờ lại bắt đầu tuyệt thực.

Khi đó ta thân cô sức yếu, đừng nói là cứu Lệnh Vũ cùng chạy trốn khỏi cung Đại Tử Minh, chỉ một mình ta muốn trốn đi đã khó lắm rồi. Vì tin rằng sau khi Mặc Uyên khai quan sẽ đến cứu chúng ta, những ngày ta ở nơi này cũng không đến nỗi quá khó chịu. Cứ nghĩ Kình Thương một lòng yêu thương Lệnh Vũ thì tình cảnh của Lệnh Vũ cũng không đến nỗi đáng ngại lắm, nào ngờ đâu huynh ấy lại đày đọa bản thân khiến người khác phải phiền lòng.

Ta ngày cũng phiền mà đêm cũng phiền.

Ly Kính thấy thế thì không nhẫn nại được, tức giận chạy đến, nâng chén kính rượu rồi tợp một ngụm, nói: “Chuyện nhỏ như vậy, đệ lại thà chịu ngày ngày dáng vẻ buồn bực cũng không chịu nhờ huynh giúp đỡ, rõ ràng không coi huynh là huynh đệ, lại còn phải để huynh chạy đến hỏi đệ. Đệ không nhận ta là ca ca, còn ta cứ nhận đệ là đệ đệ. Ta đảm bảo trước ngày mùng ba tháng hai sẽ giúp đệ đưa hắn ta ra khỏi cung là được. Đệ nói gì với hắn ta, cũng nên viết cho kỹ, tối nay ta sẽ giúp đệ mang qua cho hắn ta yên lòng. Nghe nói ngày hôm qua hắn ta gieo mình xuống hồ một lần. Ta thực sự không hiểu nổi, thần tiên bây giờ yếu đuối như thế, nhảy xuống hồ cũng có thể chết đuối. Cũng lạ là phụ vương ta lại có thể coi đó là một chuyện lớn”.

Ta chẳng thể nói gì. Không muốn vì chuyện này mà làm phiền đến hắn ta, cũng vì nghĩ hắn ta và Kình Thương chung quy thì vẫn là cha con, mang thêm phiền toái cho hắn thì sẽ không hay. Hắn lại khăng khăng muốn giúp đỡ ta, ta chỉ còn cách nhận lấy mà thôi.

Vì thế ta lại nợ hắn một mối nhân tình, sau này cùng Ly Kính uống rượu, ta không khỏi càng dốc sức hơn nữa. Vốn ta sợ nhất là cùng người khác chơi nhã lệnh () khi uống rượu. Thuở thiếu thời, do quá ham chơi, suốt ngày chỉ cùng mấy vị sư huynh hồ đồ chơi mấy trò như chọi gà, đua chó, chơi bời chốn đô thị, làm mấy trò phong lưu, thi văn âm luật đại khái đều không am hiểu, mỗi khi chơi trò nhã lệnh, ta đều là kẻ bị phạt nhiều nhất trong cả bàn. Còn trò thông lệnh mới là trò ta giỏi nhất, cho dù là đổ xúc xắc hay rút thăm hoặc oẳn tù tì ta đều dễ dàng xứng danh là đệ nhất sư môn.

Lần này ta lại phải lấy lòng Ly Kính, cho nên chơi nhã lệnh hết sức vui vẻ, cho dù mở mồm nói lung tung cúi đầu uống rượu cũng được, chơi thông lệnh thì lại phải vò tai chống cằm. Ly Kính đương nhiên là rất vui.

Lên kế hoạch chu đáo tỉ mỉ, quyết định trong đêm mùng hai sẽ lén đưa Lệnh Vũ ra khỏi cung.

Như thế, quan hệ của hai người chúng ta luôn là một ngày ngàn dặm, mười ngày ngắn ngủi, đã vượt một vạn dặm, đến tới cảnh giới bàn luận chuyện hôn nhân.

Nhưng không phải là ta bàn chuyện hôn nhân với hắn, mà là muội muội của hắn – Yên Chi, chẳng hiểu vì sao lại “ngắm” ta.

Ta đã từng gặp muội muội Yên Chi này của Ly Kính một lần, ngoại hình không giống với hắn, đại để là giống mẫu thân, nhưng cũng là một giai nhân thanh tú.

Hắn vô cùng vui vẻ, chỉ nói rằng đã thân lại càng thêm thân, tuy rằng ta và hắn vốn đâu có thân gì nhau. Nhưng trong lòng ta thực sự buồn khổ. Nếu như ta sinh ra đã là đàn ông thì chẳng có gì phải phàn nàn cả, đây sẽ là chuyện tốt, nhưng rõ ràng lúc sinh ra ta chẳng phải là một con hồ ly đực. Ta nói với Ly Kính rằng ta là một kẻ thô lỗ, làm sao xứng với công chúa Yên Chi, hắn lại tưởng rằng ta xấu hổ, chỉ mỉm cười không bận tâm. Lòng ta buồn bực khổ sở biết bao.

Trong cung Đại Tử Minh, Lệnh Vũ đang khổ sở chống đỡ ở góc phía đông, ta cũng ở góc phía tây khổ sở chống đỡ, cũng coi như là cân bằng với nhau.

Một đêm nằm mơ, ta mơ thấy Lệnh Vũ thực sự gả cho gã Quỷ Quân đoạn tụ đó làm vương hậu, còn ta thực sự lấy Yên Chi. Ly Kính nhiệt tình, thân thiết kéo ta lại, chỉ vào Lệnh Vũ mà nói: “Âm đệ, mau gọi một tiếng mẫu hậu đi”. Lệnh Vũ lại kéo tay ta đặt lên bụng huynh ấy, trên đỉnh đầu tỏa vầng hào quang, nói với ta một cách cực kỳ hiền từ: “Sau mấy tháng nữa, mẫu hậu sẽ hạ sinh cho các con một tiểu đệ đệ, A Âm, con có thích hay không?”. Ta cứng đờ mặt, cười khan, đáp: “Thích ạ”.

Đến khi tỉnh lại, lớp áo lót đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Muốn xuống giường uống ngụm nước mát cho tỉnh táo, rẽ màn ra, lại nhìn thấy Ly Kính toàn thân mặc áo bào trắng, lặng lẽ đứng ở đầu giường, ánh mắt nhìn ta sáng lấp lánh.

Từ trên giường ta ngã lăn xuống đất.

Lúc đó đã là canh ba, ngoài cửa ánh trăng tuy chẳng đẹp chút nào nhưng cũng đủ chiếu sáng gian phòng nhỏ này.

Ta bò trên đất nghĩ, không có gì lạ, không có gì lạ, hắn ta có lẽ là mất ngủ, đến tìm ta giải khuây mà thôi.

Nhưng quả nhiên thấy hắn ta quỳ xuống, trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng: “A Âm, ta nói với đệ một bí mật, đệ có muốn nghe không?”.

Ta đắn đo, lúc này hắn ta vẫn chưa ngủ, lại chạy đến chỗ ta để nói với ta một bí mật, rõ ràng là rất đau khổ. Nếu như ta không nghe, thực sự không đáng làm huynh đệ của hắn, bèn ngậm ngùi gật đầu một cái.

Hắn thẹn thùng nói: “A Âm, ta thích đệ, muốn ngủ cùng đệ”.

Ta vừa lồm cồm bò dậy ngay lập tức đầu lại cắm xuống đất. Theo những gì ta biết, Ly Kính vì chán ghét hành vi đoạn tụ của cha hắn, những chuyện trăng hoa của hắn hết sức bình thường, trong tẩm điện có hàng tá mỹ nhân, người nào người ấy đều ngực nở eo thon chân dài. Lúc đó ta hóa thành đàn ông, nhưng mặt mũi vẫn không hề biến đổi, chỉ có phần ngực là phẳng lỳ. Nghe những lời này của hắn ta, đương nhiên là choáng váng hết sức.

Hắn tự cho rằng mình đã cởi lòng cởi dạ, coi như đã thỏa thuận xong với ta, bèn bước tới cởi xiêm y của ta. Ta sống chết túm lấy vạt áo phía trước, hắn giận dữ nói: “Đệ đã im lặng đồng ý, sao lại ngại ngùng làm gì?”.

Nên biết rằng bản thần quân khi đó chỉ không nói gì, chứ tuyệt đối không phải im lặng đồng ý, mà là choáng váng đó thôi.

Hắn giằng lấy xiêm y như lần đầu tiên gặp mặt, cũng chưa tới mười ngày lại giằng thêm một lần nữa. Tượng đất còn có tự trọng, huống đó lúc đó ta lớn nhỏ gì cũng đã có tiên vị, được phong làm thần quân.

Thực sự là không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, một đao chém ra, làm hắn ngã lăn ra đất. Nào hay lực đánh ra quá mạnh, lại vừa hay chém trúng huyệt Thiên Trụ sau gáy, cơ duyên trùng hợp, hắn liền ngất đi, nằm nặng trịch trên bụng ta, từ đầu tới chân toàn hơi rượu.

Như thế, ta ngẫm nghĩ xem những hành vi vừa nãy của hắn đều là do say rượu làm càn, cho nên cũng không so đo tính toán gì nhiều nữa. Lại nghĩ hắn nằm trên đất sẽ bị lạnh, bèn ôm lấy chiếc chăn trên giường, “gói” bừa hắn lại, cuộn lại rồi đẩy hắn vào xó giường, còn mình thì trèo lên giường đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt ra ta đã nhìn thấy hắn đang bó mình trong cái chăn hôm qua một cách rất đáng thương, cúi mình bên cạnh mép giường của ta, vừa nhăn mày vừa xoa xoa má: “Sao huynh lại ngủ ở chỗ đệ?”.

Trống ngực ta đánh mấy hồi, ta chậm rãi nói: “Đêm qua huynh uống say quá, canh ba chạy đến phòng đệ, nói thích đệ, đòi ngủ cùng đệ nữa”.

Cánh tay đang gãi gãi lên mái tóc của hắn cứng đờ giữa khoảng không, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, chiếc áo nhàu nát như cái tổ chim, giống như đánh một quả trứng gà trong bát canh. Mãi lâu sau, hắn mới lắp bắp nói: “Huynh, huynh không phải là đoạn tụ. Nếu, nếu huynh là người như thế, sao, sao có thể nói là sẽ gả muội muội cho đệ?”.

Ta khẽ túm vạt áo, vui vẻ nói: “Quả thực huynh không phải là đoạn tụ”

Nhưng chẳng ngờ động tác túm vạt áo này lại kích thích mạnh hắn.

Hắn giơ tay phải lên run run chỉ vào ta: “Đệ, đệ… như thế… rõ ràng, rõ ràng là sợ ta quấy rối đệ”.

Ta đờ người ra, nói mập mờ: “Quả thực đêm qua huynh cũng suýt chút nữa lột áo của đệ ra”.

Mấy ngày liền sau đó không gặp Ly Kính. Trước đó hầu như ngày nào hắn cũng đến quấy nhiễu ta, lần này lại mất tăm mất tích.

Thành thật mà nói, con người Ly Kính tuy có ồn ào một chút, nhưng rượu mà hắn đem đến lại rất ngon, lúc cùng hắn chọi gà, chọi dế cũng rất vui vẻ. Vì thế, mấy ngày không gặp ta rất nhớ hắn.

Công chúa Yên Chi mời ta cùng dạo chơi hậu hoa viên, vô tình có nhắc đến vị ca ca này của nàng ta, lúc đó ta mới biết mấy ngày nay đêm nào cũng hỏi hoa tìm liễu, vô cùng phóng đãng phong lưu.

Yên Chi tỉ mỉ dịu dàng, lo lắng hỏi ta: “Có phải thần quân và nhị ca ca xảy ra hiềm khích gì không? Trước đây hai người như chân với tay, ngày ngày bên nhau như hình với bóng cơ mà”.

Ta đưa tay lên sờ phía sau gáy, nghĩ lại một hồi, cho rằng ngoài việc đêm đó hắn say rượu giở trò càn quấy với ta bất thành ra, thì ta với hắn luôn luôn hòa thuận. Thêm vào đó, anh em như quần áo, thê thiếp như tay chân, hắn và tay chân của hắn làm chuyện đại sự lo người hương hỏa, có thêm quần áo quả thực quá thừa thãi. Chuyện phong tình trang nhã như ôm mỹ nhân trong lòng, mà bên cạnh lại có một tên đàn ông đứng cạnh nhìn chằm chằm vào mỹ nhân của hắn thì phong tình trang nhã cũng hơi quá. Đương nhiên ta không phải đàn ông, vì thế tuyệt đối không thèm nhìn trộm mỹ nhân trong lòng hắn, hắn cũng không biết rằng chắc chắn phải phòng bị một phen. Làm đàn ông không dễ, làm một người đàn ông có nhiều vợ lại càng không dễ, nghĩ tới đây, ta rất cảm thông với hắn.

Yên Chi nhìn ta chằm chằm muốn hỏi đến tận cùng. Ta đắn đo trong lòng một hồi, cảm thấy nói cho nàng ta nghe e sẽ không hay. Bối rối hồi lâu bèn tìm đại một lý do để lấp liếm cho qua.

Chẳng mấy chốc đã là mùng hai tháng hai.

Cung Đại Tử Minh đèn hoa rực rỡ, phần ăn của ta cũng được cải thiện không ít.

Sau khi nhận được phong thư của ta, vì được an ủi nên Lệnh Vũ cũng miễn cưỡng được coi là sống yên ổn. Đưa huynh ấy trốn khỏi cung lại là chuyện cực kỳ cơ mật, ngay cả trong thư ta cũng chưa từng nhắc đến. Cho nên ngày hôn lễ đến gần, huynh ấy khó tránh khỏi lo lắng, trong giờ Thìn buổi trưa huynh ấy đã làm liền một lúc nào là cắn lưỡi, uống thuốc độc, treo cổ, làm đi làm lại mấy lần liền.

Ta cũng đi đi lại lại trong nhà hơn mười vòng, xem chừng vẫn nên đi đến tẩm điện, thương lượng qua với Ly Kính xem xem có thể tiến hành kế hoạch trước một ngày hay không.

Đến trước tẩm điện của Ly Kính thì bị hai cung nga chặn lại, nói nhị hoàng tử đã cùng hai vị phu nhân đi săn bắn bên ngoài, không có trong cung. Ta đắn đo một hồi rồi đành để lại lời nhắn cho cung nga, đợi khi nhị hoàng tử trở về cung nhờ hai người họ thông báo một tiếng, nói là Tư Âm Thần Quân có món đồ chơi mới rất hay, muốn chơi cùng ngài.

Ta ngồi lỳ trong phòng cắn hạt dưa rất lâu, chưa đợi được Ly Kính nhưng lại đợi được sư phụ của ta – Mặc Uyên.

Dưới nách của Mặc Uyên có một bọc chăn, trong đó quấn kín một bóng người, dường như chính là vị cửu sư huynh tự sát bất thành – Lệnh Vũ của ta.

Một miếng vỏ hạt dưa mắc trong họng ta, làm ta ngạt thở đến mức mặt mày tím tái. Sư phụ nhíu mày nhìn ta dò xét một lượt, rồi đi tới vỗ vỗ ngực cho ta.

Ta nhổ ra được mảnh hạt dưa, nghĩ tới việc cuối cùng ngày hôm nay có thể trốn khỏi nơi này, không còn phải sợ hãi lo lắng cho sư huynh Lệnh Vũ nữa thì không khỏi cảm thấy vui mừng.

Sư phụ đặt Lệnh Vũ xuống rồi ôm ta một cái, ôm chặt hồi lâu mới thả ra, lãnh đạm nói: “Không sai, Lệnh Vũ gầy đi một chút, Tiểu Thập Thất lại béo lên một chút, coi như là chúng ta không bị thiệt thòi”.

Ta nở nụ cười nịnh bợ, bưng hạt dưa đưa đến trước mặt người: “Sư phụ, người ăn hạt dưa đi ạ”.

Cuộc chạy trốn đêm đó của chúng ta không hề thuận lợi.

Kình Thương tóm được ta và Lệnh Vũ, đương nhiên hắn ta cực kỳ yêu mến Lệnh Vũ nhưng Lệnh Vũ lại không chịu theo hắn, ấy chính là cưỡng ép. Mặc Uyên nể tình hữu nghị giữa Thần tộc và Quỷ tộc nên chẳng gây chuyện binh đao, chỉ âm thầm đột nhập cung Đại Tử Minh để cướp ta và Lệnh Vũ đi, coi như là đã giữ thể diện cho hắn ta. Hắn ta lại không biết phải trái điều động binh tướng chặn kín ở cửa cung, đòi bắt chúng ta, chẳng trách Mặc Uyên không nhẫn nhịn được nữa, đại khai sát giới.

Lệnh Vũ vì hôn mê suốt nên không trông thấy cảnh tượng đó. Ta nhìn cảnh máu chảy đầu rơi trước mặt mà lòng run sợ.

Mặc Uyên xưa nay bất bại, lúc ôm ta và Lệnh Vũ nhảy ra khỏi cửa cung, ta còn quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy Kình Thương cầm chiếc Phương Thiên họa kích, đứng ở giữa đống máu tanh màu đỏ sậm, đôi mắt như muốn rách toác ra.

Ta vẫn chưa nhìn thấy Ly Kính đâu.

Mặc Uyên ôm ta và Lệnh Vũ từ cung Đại Tử Minh chạy về gò Côn Luân, Lệnh Vũ vẫn hôn mê, vẫn im lìm như thế.

Ta mãi mãi không thể nào quên được đêm hôm đó, nhưng suốt đời này cũng không muốn nhớ lại.

Sau khi chạy về gò Côn Luân, Mặc Uyên giao Lệnh Vũ cho tứ sư huynh chăm sóc, còn mình vội vã dẫn ta đến phòng đan dược, giơ tay điểm huyệt ngủ của ta, rồi nhốt ta trong lò luyện đan của người.

Lúc ta mới tỉnh lại vẫn còn nghĩ tất là sự trừng phạt của Mặc Uyên, cảnh cáo ta đã không chăm sóc Lệnh Vũ tử tế, hại huynh ấy bị thương hơn nửa tháng, gầy đi mất một chút.

Bỗng nghe sấm long sét nổ.

Lúc đó mới ý thức được rằng, e rằng đây là thiên kiếp của ta. Mặc Uyên sắp xếp cho ta ở nơi đây là vì muốn ta tránh được thiên kiếp.

Tuy rằng ta sinh ra từ tiên thai, nhưng nếu muốn có chút tiền đồ, thì cũng phải dựa vào bản thân. Từ một thần tiên bình thường mà thăng lên làm thượng tiên, từ một thượng tiên được thăng lên thượng thần, ít nhất cũng mất bảy vạn năm, nhiều nhất thì cũng phải mười bốn vạn năm, phải trải qua hai kiếp số. Kinh qua được thì thọ ngang trời đất, không qua được thì tuyệt mệnh tại đây.

Khi đó, ta đã theo Mặc Uyên hai vạn năm. Theo lý mà nói, suy diễn thiên kiếp của bản thân diễn ra vào lúc nào, nơi nào, dùng phương thức nào để giáng xuống, lại tổng duyệt trước một số cách vượt qua thiên kiếp xem có ổn hay không là đều có thể được. Nhưng vì ta xưa nay rất ghét thuật suy diễn, cảm thấy những ấn già () này cực kỳ vô vị, mỗi giờ dạy của Mặc Uyên ta đều tích cực ngủ gà ngủ gật, thế nên học đã bao lâu cũng chỉ có thể tính được số mệnh của người phàm trần. Cho dù như thế, mười lần thì cũng có năm, sáu lần tính sai.

Ta rất hiểu rằng mình đạo mỏng duyên nông, dùng tu vi như thế này để trải qua thiên kiếp như thế kia thì đúng là giống như mổ bụng gà mà đòi lấy ra trứng vịt, thực sự là không thể.

May mà bảy vạn năm qua ta rong chơi ngày tháng tiêu dao tự tại, nên khoảnh khắc hồn tiêu phách tán ta cũng không lấy làm hối tiếc điều gì. Cho nên đối với thiên kiếp này ta cũng chỉ coi là bình thường, chỉ hiểu sơ sơ là giáng vào năm này, còn ngoài ra thì ta mù tịt.

Ta chui trong lò luyện đan, đợi qua một lúc mới đột nhiên nhớ ra, ta đang trốn trong căn phòng này, vậy phải tìm ai để thay thế ta? Nên biết rằng sở dĩ thiên kiếp được gọi là thiên kiếp, đương nhiên không thể giống như kiếp số bình thường, một khi đã giáng xuống thì chắc chắn phải ứng vào thân người thì mới coi như đã xong chuyện.

Tiếng sấm sét đì đùng làm đầu óc ta trở nên trống rỗng, thi triển mọi bản lĩnh để khoan lò chui ra, nhưng trước sau đều không thể. Đây là lần đầu tiên trong đời ta ý thức được rằng suốt hai vạn năm cầu học kia, ta đã sống hết sức khốn nạn.

Ngày hôm sau, đại sư huynh đến mở nắp lò, hết sức chân tình nói: “Thập Thất, hôm qua sư phụ đứng bên cạnh lò đỡ cho đệ trọn ba cú sét đánh, sau này đệ nên chịu khó học hỏi chút bản lĩnh đi. Lần sau được thăng làm thượng thần mà lại để sư phụ giúp đệ vượt qua thiên kiếp e là không được đâu”.

Mặc Uyên giúp ta chịu thiên kiếp, trước khi ta từ trong lò bò ra ngoài, người đã bế quan trị thương rồi.

Ta quỳ trước động của người ba ngày, nước mắt nước mũi tèm nhem, thành khẩn nói: “Sư phụ, có phải người bị thương quá nặng không? Thương thế của người có trị được không? Đệ tử thực sự là đồ khốn nạn, đã làm liên lụy đến người. Xin người chớ để lại mầm bệnh, nếu như người có chuyện gì không hay xảy ra, đệ tử chỉ có cách đem hầm bản thân ra làm canh bổ cho người ăn thôi”.

Đời này chỉ có một lần ta khóc đến mức dữ dội và thương tâm như thế.

Chú thích:

. Nguyên văn là chữ 司 音, chữ 司 khi dùng với nghĩa là chức quan chủ quan một nơi, đơn vị thì đọc là Ti, còn khi dùng làm tên người, chỉ người thì đọc là Tư (ND).

. Trong văn hóa của Trung Hoa, tửu lệnh là một thú vui trợ hứng trong các buổi tiệc rượu, thông thường có một người được cử ra làm lệnh quan, những người còn lại thì lần lượt thay phiên nhau đọc thơ từ, câu đối hoặc các trò chơi tương tự khác, nếu người nào làm trái lệnh hoặc không làm thì sẽ bị phạt uống rượu, cho nên còn có câu “hành lệnh ẩm tửu” – làm theo lệnh uống rượu. Căn cứ theo người chơi là văn nhân tài tử hay người bình thường mà tửu lệnh chia làm hai loại lớn: Nhã lệnh và Thông lệnh. Nhã lệnh thường là có những trò đọc thơ ca, đối câu, nhắc điển cố điển tích như tứ thư lệnh, hoa kỹ lệnh, Thi lệnh, lệnh câu đố, lệnh đối chứ, lệnh điển cố, lệnh tên người… Còn Thông lệnh thường gồm các trò như đổ xúc xắc, rút thăm, oẳn tù tì (ND).

. Ấn già: Những tư thế tay bắt ấn để làm phép (ND).

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio