Lúc ánh mắt không nhìn thấy rõ, các giác quan còn lại sẽ trở nên nhạy bén hơn gấp trăm lần.
Giống như lúc này đây.
Hơi thở của người kia nóng rực, chậm rãi lướt qua hai mày, lướt xuống rồi dừng lại nơi chóp mũi......
Hai chóp mũi cọ vào nhau, hơi lạnh.
Anh cách cô một khoảng rất gần, rất rất gần, một khoảng cách vô cùng nguy hiểm.
Bóng dáng người kia chỉ là một màu đen, đầu gối đặt trên đùi cô, gần sít, không một khe hở.
Hô hấp của anh càng ngày càng nặng, giống như một chó săn, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt trọn con mồi.
Khương Điệu cắn môi dưới, tim đập càng lúc càng kịch liệt, cả người bất giác run lên.
Có hơi sợ hãi, có chút khẩn trương, cô có phải làm gì không? Chạy trốn? Đẩy ra?
Thật lâu sau đó, Phó Đình Xuyên vẫn không có động tác tiếp theo.
Không gian yên ắng, chỉ có hô hấp của hai người.
Bàn tay anh đặt trên tường hơi run nhẹ, như thể đang cố gắng kìm nén điều gì.
Nỗi lòng dần bình ổn, Khương Điệu há miệng muốn nói câu gì đó, cô thử gọi anh:“Phó tiên sinh......”
“Ừ.” Tiếng của cô khiến Phó Đình Xuyên tìm về chút lý trí còn lại.
Trả lời bằng giọng mũi, chỉ một chữ, lại khiến người nghe thêm căng thẳng.
Khương Điệu chần chờ: “Tư thế này có phải là quá nhanh không ạ......”
Anh nghiêng đầu như đang suy nghĩ, một làn hơi thình lình lướt qua, làm cho ai kia vừa mới hoàn hồn lại trở nên cứng ngắc.
Chóp mũi của anh chạm vào vành tai cô.
“Thế nào mới không nhanh?” Anh hỏi, hơi thở nóng hổi phả vào tai, như than nướng.
Đa số phụ nữ đều có điểm mẫn cảm ở vành tai, không nên kích thích.
Giọng nói của Khương Điệu cũng trở nên không thể khống chế: “Giống như...... Trước là nắm tay, rồi ôm, rồi hôn, tiến hành theo chất lượng......”
Nói hết câu, âm thanh càng lúc càng nhỏ......
Khương Điệu tự oán thầm, quả nhiên mình là một cô gái truyền thống không thú vị chút nào.
Nắm tay?
...... A.
Trong bóng tối, khóe môi của Phó Đình Xuyên khẽ cong lên. Với anh mà nói, nắm tay còn khó hơn cả hôn nữa đấy.
Được rồi, nếu cô bé đã muốn nắm tay, thì nắm tay trước.
Thân thể gắn bó dần tách ra, chỉ còn một mối liên hệ duy nhất, là bàn tay đặt trên cổ tay cô.
Phó Đình Xuyên bật đèn lên, đưa ánh sáng trở về.
Khương Điệu giống như được tái sinh lần nữa, lén lút thở dốc một hơi. Phó Đình Xuyên cúi mắt nhìn cô, yết hầu hơi nhúc nhích.
Anh không uống nước, cho nên vẫn khát, vẫn khó chịu.
Ngón cái không tự chủ lướt nhẹ trên cổ tay ai đó, nhẵn nhụi trơn mềm, bắp thịt yếu ớt, khung xương nho nhỏ... cùng với độ ấm trên làn da của người kia, mềm mại... tất cả đều được anh giữ lấy, yêu thích không muốn buông tay.
Thậm chí là,
Muốn...... Thưởng thức cả đời.
Cách vuốt ve kì lạ đó khiến cho Khương Điệu có phần không được tự nhiên, nhưng cô nghĩ lại, thấy cũng lý giải được. Có lẽ có người sẽ biểu đạt tình ý của mình bằng ngôn ngữ cơ thể như thế.
“Cái này có tính nắm tay không?” Phó Đình Xuyên vờ như không hiểu.
Liên tục tiếp xúc gần gũi như thế, Khương Điệu lúc này vẫn còn đang kinh ngạc: “Hẳn là...... tính.”
Phó Đình Xuyên không muốn nhiều lời nữa, anh nâng tay cô lên, đặt bên môi, hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Đầu ngón tay Khương Điệu cũng run lên, ngẩng đầu lên nhìn như thể không tin nổi.
Trong thế giới quan của cô, đây là biểu hiện của một người đàn ông cực kì yêu thương cô gái của mình.
Không phải cô không tự tin rằng Phó Đình Xuyên yêu cô, nhưng mà hai người chỉ mới xác định quan hệ vài ngày, tình cảm của họ khó có thể nồng nàn như thế.
Hôn tay ở phương tây chỉ là một thứ lễ nghi mà phái nam biểu hiện lòng tôn trọng của mình với phái nữ.
Nhưng lúc này đây, hành động của Phó Đình Xuyên, là khắc, là ghi dấu, là tuyên bố sự chiếm hữu của mình.
Chính là cô cũng không thể nào hiểu rõ.
Lúc Phó Đình Xuyên buông Khương Điệu ra, đứng thẳng người dậy cầm lấy ly nước bên cạnh, hơi nóng đã chuyển thành hâm hẩm, hóa ra thời gian đã trôi qua lâu như thế.
Anh nới nới cà vạt, một ngụm uống hết cả ly, như muốn dập tắt dục vọng lan tràn trong cơ thể.
Hai người ngồi trong phòng một lúc, trầm mặc.
Quen biết không lâu, ở chung thì quá ít, khi bọn họ đối mặt với nhau, lại dễ rơi vào tình trạng không biết nói gì.
Thật xấu hổ, cũng thật bất lực.
Khương Điệu ngồi trước bàn đọc sách, người cùng phòng không nói gì, cô cũng bắt đầu chơi trò chơi trên điện thoại.
Chỉ là, lòng luôn bất ổn, cho nên kết quả chỉ dừng lại ở cấp A.
Phó Đình Xuyên ngồi ở bên giường, lật xem tạp chí trong phòng, có vẻ cực kì chăm chú.
Tốt xấu gì cũng là bạn gái, cũng nên có chút dáng vẻ của bạn gái chữ, Khương Điệu quyết định hỏi hành trình của anh một chút: “Mấy giờ anh đi?”
Phó Đình Xuyên hơi ngẩng đầu, nhìn về phía cô, bật cười: “Sao thế, thúc giục anh đi à?”
Khương Điệu lắc đầu nguây nguậy: “Không có, không phải đâu, chỉ hỏi xem sợ trễ công việc của anh thôi.”
“Buổi tối sáu giờ rưỡi lên máy bay.” Phó Đình Xuyên gấp quyển sách lại, thuận tay đặt tạp chí lên tủ đầu giường, hỏi: “Giờ mấy giờ rồi?”
Khương Điệu đưa tay lên xem: “Hơn mười hai giờ, còn sớm.”
“Ừ,“ Phó Đình Xuyên xốc tấm chăn trắng toát kia lên: “Anh nghỉ ngơi một chút.”
“Dạ được.” Khương Điệu sững sờ nhìn chằm chằm xuống đôi giày của mình, vất vả như thế chắc anh mệt lắm rồi. Mà cô lại không thể làm gì cho anh được.
Phó Đình Xuyên đáp chăn xong, cầm điện thoại lên có lẽ là để cài báo thức.
Anh đặt điện thoại sang một bên, tiện đà nhìn về phía cô gái đang ngẩn người bên kia: “Khương Điệu.”
Khương Điệu giật mình đáp lại: “Dạ, sao ạ?”
Đoán là chuyện liên quan đến việc Phó Đình Xuyên muốn ngủ, cô đưa ba ngón tay lên cam đoan: “Anh cứ ngủ đi, em không ồn đâu“.
Phó Đình Xuyên vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, lại gọi tên lần nữa: “Khương Điệu, lại đây ngủ trưa với anh.”
Khương Điệu: “......” Hả?
Phó Đình Xuyên: “Lại đây.”
Khương Điệu lại nghĩ ra một khả năng khác, có lẽ ý anh...... là: “Muốn em ngồi bên cạnh nhìn anh ngủ sao? Được ạ.”
“Không, nằm xuống với anh.” Anh vỗ vỗ chỗ trống bên người, chỗ đó cũng đủ lớn, lớn đến mức có thể nằm thêm hai người lớn và ba đứa trẻ nữa.
Trời ạ, nằm! Ánh mắt kinh hoàng của Khương Điệu cũng đã biểu hiện hết thảy.
“Đừng lo lắng, ngủ thôi mà.” Phó Đình Xuyên an ủi, âm sắc nhẹ nhàng, đôi mắt đen láy như một con nai ngơ ngác.
Nhưng con gái nhà người ta nghe xong lại không hề thấy thế! Nam thần à, anh có biết mấy câu này thường được dùng để lừa con gái không? Cũng giống như mấy câu “Anh không vào đâu!”, “Cùng nhau ngủ thôi mà, anh không làm gì hết“.
Khương Điệu rất muốn vò đầu, cô rối rắm rồi.
Tuy rằng mỗi ngày đều mở tài khoản phụ điên cuồng liếm Phó Đình Xuyên với đủ các loại ý tưởng muốn ăn mà không dừng lại được, nhưng khi anh thực sự ở trước mặt mình, cô lại không dám làm gì.
Dù rất yêu rất thích người kia, cô vẫn giữ được vẻ nữ tính và khả năng cảnh giác cao của mình.
Cô muốn mình và người đàn ông trước mặt này sẽ có một mối quan hệ bền vững hơn, cô cũng sợ, cũng lo, tất cả những điều này đều không phải là sự thật, cô sợ mình đang mê muội giữa cảnh mơ, dễ dãi giao cho anh tất cả, rồi cuối cùng lại không được quý trọng.
Những tình cảm đó cũng giống như bão táp, dồn dập tới, ồ ạt đi. Tay còn chưa kịp nắm đã vội vàng tiêu tan như thế.
Phó Đình Xuyên nhíu mày: “Em rất sợ anh à?”
Khương Điệu: “Không có, em chỉ là......” Cô nghẹn một lúc: “Được rồi, không sao, em ngủ với anh.”
Quên đi, đành phải kiên trì cố gắng vậy.
Khương Điệu cởi áo khoác, rồi chạy đến đầu bên kia giường, cứ như thế, chui vào trong chăn
Giữa cô và anh là một khoảng cách khá xa. Khoảng cách đó khiến người kia mỉm cười, cũng không nói gì thêm, trở mình, đưa lưng về phía cô.
Đúng là ngủ thật, là cô suy nghĩ nhiều...... Khương Điệu níu chặt mép chăn, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Cô cứ trợn tròn mắt như thế, nhìn chằm chằm cái gáy của anh.
Qua một lúc, người đàn ông đầu kia giật giật, anh lại quay trở về, mặt đối mặt.
Khương Điệu sợ tới mức nhanh chóng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.
Trong bóng tối, không một tiếng động, yên tĩnh bao trùm. Khương Điệu lại vụng trộm mở mắt ra, lén lút nhìn anh.
Khuôn mặt của Phó Đình Xuyên chỉ cách cô khoảng hai mươi cm, anh rất đẹp, từ trán đến cằm, đều là giấc mơ trong lòng rất nhiều thiếu nữ.
Khi anh ngủ đều hay mím môi, thành một đường thẳng tắp, lại có vẻ nghiêm khắc lạ thường.
Lông mi dài như thế, cũng không biết có đâm vào mắt được không.
Anh còn có má lúm đồng tiền, khi cười rộ lên lại càng rõ rệt, nếp nhăn trên khóe mắt khi cười cũng có.
Cả người anh, ngay cả mỗi chiếc lông tơ cũng tỏa ra vẻ mị hoặc của một người đàn ông trưởng thành.
Khương Điệu cứ nhìn anh, nhìn đến ngơ ngẩn ngẩn người, giống như Phó Đình Xuyên thật sự chỉ là một giấc mộng của cô, gối đầu là một đám mây, nhẹ nhàng đưa giấc.
Bỗng nhiên, tỉnh mộng, Phó Đình Xuyên mở mắt.
Khương Điệu giật mình, vội vàng khép mi lại.
Xung quanh lại trở về yên tĩnh......
Đồng giường cộng chẩm, Khương Điệu không thể nào ngủ được, không bằng tiếp tục nhiều nhìn anh thêm vài lần.
Vì thế, lại một lần nữa mở mắt ra.
Tim đập càng thêm dồn dập, Phó Đình Xuyên vẫn còn còn mở mắt, đôi mắt ướt át trong suốt, nhìn chằm chằm vào cô.
Giống như trộm làm chuyện xấu bị người ta bắt được, ánh mắt Khương Điệu bắt đầu né tránh, không biết phải nhìn vào đâu.
“Ngủ không được à?” Anh bình tĩnh hỏi cô, giống như việc bị một cô gái rình coi, chẳng có gì là không ổn.
Khương Điệu nóng mặt:“Dạ, anh cứ ngủ đi.”
Phó Đình Xuyên:“Em cứ nhìn anh như thế, anh không ngủ được.”
Khương Điệu:“...... Em xin lỗi, em không nhìn nữa! Anh mau ngủ đi.”
Cô kéo chăn lên, làm bộ làm tịch che trước hai mắt.
Quá sức đáng yêu như thế, lại khiến Phó Đình Xuyên bất giác bật cười, nếu đã không ngủ được, anh cũng muốn nói vài câu:“Khương Điệu.”
“Dạ?” Cô buông tay ra, tiếp tục nhìn anh.
“Hình như em rất đề phòng anh phải không?”Giọng điệu của anh có vẻ tùy ý, không muốn khiến cô càng thêm áp lực.
Khương Điệu hoảng hốt:“Không phải, em chỉ là......”
“Ừ.” Anh ý bảo cô nói tiếp.
“Chỉ là rất không giống thật...... Cảm giác rất nhanh, cực kì nhanh, đột nhiên em được ở cùng với ngôi sao mà mình thích, anh ấy có lẽ cũng thích em, còn được trở thành bạn gái của anh ấy nữa, anh biết không, ngày đó anh gọi điện cho em, trong lòng em sung sướng như điên, nhưng sau khi tắt máy, em lại không rõ, cảm giác như không phải thật......”
Cô thừa nhận, anh lẳng lặng lắng nghe.
“Anh là thật sao?” Mỗi một giây, mỗi một phút, cô đều tự hỏi trong lòng mình.
Bàn tay bất giác đưa lên chạm vào mặt anh, làn da trơn láng, nhưng khi vuốt ve thật kĩ mới thấy, đa số đàn ông đều không thích chăm sóc quá tỉ mỉ.
Khuôn mặt anh rất gần cô, ở một nơi cô có thể cảm giác được, cô khẽ cười: “Nếu là mơ, thì cũng rất giống thật.”
Điều hòa vù vù thổi, không khí trong phòng khô ráo mà ấm áp.
Giống như giữa đầu xuân.
Phó Đình Xuyên chau mày, cầm chặt bàn tay người kia đang vuốt ve trên mặt mình, kéo cô tới trước.
Môi lướt qua.
Bây giờ anh rất muốn hôn cô, cũng chỉ muốn hôn cô.
Dù cho ánh mắt cô có kinh hoàng, sắc mặt có thể thêm hoảng hốt, cả người có cứng đờ cũng được.
Muốn chứng minh anh là thật?
Anh cứ thế hôn cô, che kín đôi môi đó, không cho phép cô nói chuyện.
Cánh môi cô gái ấy mềm mại căng tròn, có mùi của son môi, tan trong miệng ngọt ngào tươi mới, càng khiến cho anh thêm khát vọng, khát vọng được tiếp xúc nhiều hơn, anh giữ chặt cổ tay cô, kéo nó lên vòng qua gáy mình, để cô ôm lấy cổ anh.
Trong mũi đều là hơi thở đầy nam tính, lạnh thấu xương mà cũng đầy nóng bỏng. Cả người Khương Điệu như nhũn cả ra, ngón chân quắp lại, trên đùi cũng tê dại đến mức không còn cảm giác, chỉ có thể xuôi theo từng động tác của người kia.
Móng tay bấu vào da, đôi mắt cô ướt át, hai má ửng hồng. Anh giữ chặt lấy cằm của cô, giữ rất chặt, rất hung ác, cô khẽ hừ một tiếng, cũng quên mất đầu lưỡi của mình đang ở nơi nào.
Phó Đình Xuyên không thể tự kiềm chế hơn được nữa, anh dùng sức mút mát, cắn lấy môi của cô, nhưng lại sợ khiến cô bị đau.
Thân thể anh, cũng không dám giữ cô thật chặt, lo rằng phản ứng kịch liệt đó, lại làm cô hốt hoảng.
Càng áp lực, càng dày vò.
Càng dày vò, càng muốn được tiến thêm một tấc.
Cô bắt đầu đáp lại anh, đầu lưỡi không còn bị động.
Hô hấp của Phó Đình Xuyên càng thêm dồn dập, cô bé này! Anh thật sự là, rất muốn, đem cô ra ăn sạch–
Từ giờ trở đi, anh là một người đàn ông, cô là phụ nữ. Anh cam tâm tình nguyện giao hết mọi thứ cho cô, tinh thần và thể xác. Cứ như thế, ngay cả thời khắc anh rối loạn nhất, cũng xuất hiện hết trước mắt cô.
Tình dục như thủy triều, quấn chặt lấy người ta.
Tấm đệm chăn màu trắng bị đè ép thành vô số nếp nhăn, bùi nhùi thành một đống.
Không ai chán ghét.
Giữa không gian trắng thuần là bối rối và mỹ cảm.
Rung động tâm hồn, đầu lưỡi trở thành trung tâm, xung đột lẫn nhau, mãnh liệt lại dịu dàng, nếu không thể chống đỡ thì chỉ có thể đầu hàng mặc kệ.
Nụ hôn đó như không cách nào dừng lại, chiếm đoạt là xâm chiếm, khăng khít và dây dưa, khó bỏ khó phân, như hấp thu sinh mệnh của đối phương, cứ thế dung hòa trọn vẹn.
Hôn, là cách biểu đạt tình yêu rõ ràng nhất. Yêu càng nồng.
......
Cũng không biết đã hôn bao lâu, lúc họ có thể buông nhau ra.
Hai người đều như vừa chạy qua màn mưa, mồ hôi thấm ướt, hổn hà hổn hển.
Khương Điệu tìm kiếm lại cảm giác tứ chi, hồi lâu sau, cô mới khẽ đùa:“Này, anh có biết fan bọn em còn có một biệt danh cho anh không?”
“Ừ.”
“Là vương tử hôn môi,“ Cô cười, trên mặt vẫn còn nóng rực:“Bởi vì lúc quay phim anh đều hôn rất thật! Khó trách hôn lại tốt thế.”
Nói xong, cô lại hừ hừ.
Phó Đình Xuyên ngay bên cạnh cô, hô hấp như lửa:“Đó đâu phải hôn thật, vừa rồi mới tính.”
Khương Điệu ngượng nghịu kéo chăn lên che đầu.
Phó Đình Xuyên bật cười, cũng không ngăn cô nữa, cứ cách một lớp chăn, nhẹ nhàng, từng chút, từng chút một, ôm cô.
Giống như một đứa bé chơi trốn tìm trong chăn, đúng thế, là cô bé anh yêu chiều nhất.
Dần dần, hốc mắt Khương Điệu lại chua chua, anh sắp đi rồi, mà cô lại rất thích anh, nên luyến tiếc.
Hóa ra, thứ ngọt ngào nhất không phải là hoa tươi và kẹo ngọt, mà là những thời khắc có anh bên người.