[Tầm Tâm Hệ Liệt] – Bộ 7 – Quai Quai Tá Các Chủng

chương 10

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ở đó… Không cần, không cần…”

Mồ hôi làm cho nhiệt độ cơ thể lên cao, Mạch Điển Thành ra sức đâm vào điểm mẫn cảm của Chung Diễm Nhiên, vì trả thù, y hung hăng cắn lên bờ vai hắn, Mạch Điển Thành rít lên một tiếng, tiến vào càng sâu, khiến cho y thiếu chút nữa thì ôm không được lưng hắn.

Chung Diễm Nhiên bắt đầu tự giận bản thân, biết rõ hắn là tên đàn ông thô lỗ, cắn hắn chỉ càng làm cho hắn hưng phấn hơn mà thôi, giả bộ chết đi. Y đem khoái cảm không ngừng dâng lên sau lưng ép xuống, thả chân ra, muốn làm bộ như bị lãnh cảm, nghĩ không ra điều này lại tác động đến tính thú của hắn, hắn lại bắt đầu tấn công vào thật sâu.

“Đừng đâm mà, anh chỉ muốn con, anh căn bản không cần em.” Y nhớ đến chuyện cũ mà không ngừng thương tâm, Mạch Điển Thành vì đứa con mới muốn cùng y kết hôn, đối với y một chút tình cảm cũng không có.

Người y run rấy dưới cơn khoái cảm, Mạch Điển Thành mồ hôi rơi xuống như mưa, trên trán hắn rịn đầy mồ hôi, hắn tựa lên trán y rít lên: “Anh không có nói như vậy, anh nói là anh sẽ chăm sóc em và con thật tốt.”

“Ý không phải giống nhau sao, bất cứ một người đàn bà nào có con của anh, anh chẳng phải cũng sẽ chăm sóc cô ta cùng con sao?”

Chung Diễm Nhiên tức giận muốn đá hắn một cước, chân y theo đó mà cũng trượt ra ngoài, lập tức làm cho bản thân thiếu chút nữa phải rên lên, giọng nói đầy nam tính của Mạch Điển Thành trở nên khàn khàn, mật huyệt bên trong của y vì động tác vừa rồi mà chuyển động, hơn nữa còn ngọt ngào ngậm lấy bộ vị của Mạch Điển Thành.

“Mẹ kiếp, đừng lộn xộn!” Mạch Điển Thành văng tục, hắn nghiến răng chịu đựng khoái cảm khi hạ thân bị chèn ép, Chung Diễm Nhiên cũng cắn môi, y sợ mình mà hé môi ra, thì từng đợt rên rỉ ngọt ngào sẽ không ngừng phát ra.

“Anh bớt ra lệnh cho em.” Chờ sau khi đợt khoái cảm này qua đi, Chung Diễm Nhiên dùng sức đấm vào vai hắn, Mạch Điển Thành tựa đầu lên cái gối bên cạnh hít thở: “Em tự tìm mà.”

“Cái gì?”

Tên khốn nạn này đang nói cái gì, y còn chưa kịp rút tay lại, Mạch Điển Thành đã ôm lấy y, y vốn chỉ biết hắn có sức mạnh kinh người, nhưng mà khi hắn kéo y ngồi đứng lên trên eo hắn, một bên chuyển động hông, tận tình đâm vào mật huyệt y, đau đớn, khoái cảm, tê dại xót xa cùng nhau dâng lên, y mới nâng người lên, Mạch Điển Thành giống như nhấc eo y lên, khi y rơi người xuống, vừa vặn làm cho hắn tiến vào chỗ sâu nhất của mình.

“A a…” Cũng không khống chế được, y phát ra thanh âm đáng xấu hổ, Mạch Điển Thành vội vàng tìm môi y, thô bạo hôn y.

“Cứ như thế này đi, bảo bối!”

Chung Diễm Nhiên cắn hắn, tức giận nói: “Em mới không phải là bảo bối của anh!”

Mạch Điển Thành hoàn toàn không để ý đến lời y, hông y lại chuyển động nhanh hơn, cắn hắn chỉ càng làm hắn hưng phấn, sau hơn mười lăm phút đồng hồ, bọn họ cơ hồ đồng thời tới cao trào.

Y thở hổn hển, trong phổi hình như chẳng còn miếng không khí nào, Mạch Điển Thành đặt y nằm lại trên giường, hắn không vội rút ra, cứ giống như hưởng thụ sự vận động trong cơ thể y, ngay cả đã mềm ra rồi, nhưng mà thứ trong cơ thể y vẫn to như một con quái vặt.

“Rút ra, khốn nạn!”

Mạch Điển Thành rút ra, y run rẩy một chút, dịch thể Mạch Điển Thành lưu lại dần dần chảy ra khỏi bộ vị vừa mới tiếp nhận hắn rơi xuống dưới, Chung Diễm Nhiên hét lên thảm thiết: “Anh không dùng bao cao su.”

“Anh không có mang bao cao su bên người, phòng khách sạn nào anh ở cũng có cả.”

Ý là, phòng của y không có bao cao su chứ không phải lỗi của hắn. Chung Diễm Nhiên tống một đấm qua, hắn đưa đàn bà đến khách sạn là chuyện của hắn, hắn không mang bao cao su mà lại cùng y làm chuyện này, Chung Diễm Nhiên nghiến răng nghiến lợi phồng mang trợn má nói.

“Em vừa sinh xong, anh có thể sẽ làm em có thai thêm lần nữa.”

Mạch Điển Thành nín thở, Chung Diễm Nhiên quay đầu, y nhảy xuống giường đi vào phòng tắm, không ngừng dùng nước trong vòi sen ra sức kì cọ bộ vị mới bị Mạch Điển Thành chà đạp.

Mạch Điển Thành gạt đi những giọt nước đọng trên mặt y, Chung Diễm Nhiên giận dữ nghiêng đầu qua nhìn, trong ánh mắt có chút bi thương, Mạch Điển Thành dùng một tay ôm lấy eo y, êm ái vuốt ve bụng y.

“Biết đâu chừng em bé thứ hai đã có trong bụng em rồi, hơn nữa cả nhà chúng ta lại được cùng nhau.”

Mặt Chung Diễm Nhiên thoáng vặn vẹo một chút, có thể cùng chung sống với Mạch Điển Thành, cùng nuôi con, là giấc mơ lớn nhất của y, nhưng mà y không thể chịu đựng được Mạch Điển Thành chỉ là bởi vì con mà chung sống với y, nếu có một ngày, Mạch Điển Thành có con với người đàn bà khác, có phải hắn cũng sẽ chăm sóc cho người đàn bà cùng đứa con đó giống như vậy?

Nhưng khi nhắc đến một gia đình, ánh mắt nghiêm túc của Mạch Điển Thành làm cho trống ngực Chung Diễm Nhiên đập không ngừng, ánh mắt y tỏa ra chút bất an, mới vừa rồi mỗi câu mỗi chữ của Mạch Điển Thành nói ra đều làm cho tâm y dao động không ngừng.

“Anh cũng không yêu em, anh thậm chí cũng không hề có hứng thú với đàn ông, như vậy chúng ta kết hôn căn bản là không có ý nghĩa.”

Mạch Điển Thành ôm chặt y, để cho hai người cùng tắm dưới làn nước. “Anh sẽ không lên giường với người anh không hứng thú, nhất là chúng ta còn cùng giới.”

Ánh mắt do dự của Chung Diễm Nhiên trở nên hoang mang, những lời này làm cho trống ngực của y càng đập lợi hại, có lẽ đây là lời mà trong lòng y muốn nghe, chỉ cần Mạch Điển Thành đáp lại y dù chỉ một chút, trái tim y sẽ đập loạn cả lên.

Hắn kéo y lại gần, nói ra sự thật khiến cho y khó có thể phản bác, “Có những cặp vợ chồng dù không cùng giới tính, nhưng chỉ có căm hận lẫn nhau, quan hệ của bọn họ như vậy vẫn có thể trở thành vợ chồng, vì sao em không thể kết hôn với anh?”

“Không cùng giới tính là một mối ràng buộc tốt.”

“Nhưng con cái mới là sự liên kết tốt nhất.”

Hắn sau khi tắm xong đến phòng trẻ con ôm đứa con đang ngủ say sưa, Chung Diễm Nhiên sau khi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Mạch Điển Thành bế con vào trong lòng hắn, hình như đứa bé này chính là sợi dây ràng buộc giữa bọn họ mà không có điều gì có thể phá vỡ được.

Xuất phát từ bản năng làm cha mẹ, y đưa tay ôm lấy con, đứa con có hàng mi cùng đôi mắt giống Mạch Điển Thành như đúc, Mạch Điển Thành ôm lấy eo y hôn lên, hắn từng bước một công phá hàng rào phòng ngự trong lòng y, nâng cao mối quan hệ của bọn họ.

“Con của chúng ta rất dễ thương, khi anh còn nhỏ cứ ước ao có cha mẹ.”

Lòng bàn tay hắn mang theo hơi ấm, sự tiếc nuối trong lời nói làm cho ngực Chung Diễm Nhiên đau nhói. Hoàn cảnh sống của hai người bọn họ hoàn toàn bất đồng, nhưng có cha mẹ chính là quyền lợi mà bất kì đứa trẻ nào cũng cần phải có, y thật sự muốn cướp đi quyền lợi của đứa con mình sao? Y không khỏi suy nghĩ việc bản thân mình rời khỏi Mạch Điển Thành có đúng không.

“Uh, con dễ thương lắm.”

Chung Diễm Nhiên bế lấy con, hôn lên mặt con, Mạch Điển Thành bế lại con, đặt bé lên giường trẻ con cho bé ngủ, sau đó hắn bế Chung Diễm Nhiên quay lại giường, thay y đắp chăn, sau đó ngủ bên cạnh y, tự nhiên ôm y vào trong lòng, như là giữ hai người vốn đã là như vậy. Y do dự, nhưng y không có kháng cự lại hành động này.

Chung Diễm Nhiên tức giận, y thật sự tức giận, Mạch Điển Thành căn bản là một tên dã thú tràn đầy tinh lực, hắn ngoại trừ thời gian để cho y ăn uống, đi ngủ, cho con uống sữa, thời gian còn lại hắn đều khiêu khích y, lôi y lên giường, sau đó liền làm… Làm hoài một việc, y đỏ mặt không muốn nhớ lại.

Hôm nay lại là như vậy, Chung Diễm Nhiên kêu lên, khi vừa chạy ra cửa, cánh tay rắn chắc của Mạch Điển Thành đã kéo y lại, kéo y vào trong lòng mình, y giận đến không thở được, Mạch Điển Thành mạnh mẽ hôn y.

Đầu lưỡi linh hoạt của Mạch Điển Thành mạnh mẽ hút vào, đùa bỡn miệng lưỡi y, y đầu váng mắt hoa, đến khi y thoáng khôi phục lại lí trí, không biết khi nào y đã nằm trên giường rồi, mà Mạch Điển Thành thì giống như tảng đá đè trên người y.

“Thả ra… Thả em ra, anh có biết mấy ngày nay anh làm bao nhiêu lần rồi không??” Số lần Mạch Điển Thành làm, dùng ngón tay, ngón chân đến cũng không đủ luôn.

“Yên tâm, anh có mua bao cao su!” Hắn kéo cái tủ đầu giường ra, bên trong một đống bao cao su rơi lả tả.

“Anh đang nói cái quỉ gì đó?”

Chung Diễm Nhiên đỏ bừng hết mặt, bỗng nhiên nhớ đến mấy ngày hôm trước nói chuyện Mạch Điển Thành không dùng bao cao su, bây giờ chẳng phải hắn đang ám chỉ có bao cao su rồi, hắn càng không bỏ qua cho y.

Mạch Điển Thành kéo áo của y lên, đầu nhũ hồng hồng lộ ra, sau đó hé miệng ngậm lấy trêu ghẹo, khiến y giật mình hụt hơi, Mạch Điển Thành làm như là hút vào sẽ có sữa chảy ra vậy đó.

“Thả ra… Thả ra… Em…”

Y nói đứt quãng, cổ họng ngửa ra, Mạch Điển Thành đưa tay đi vào trong quần lót y, vuốt ve bộ vị đang dần dần có cảm giác của y.

“Anh sẽ không thả đâu, chết tiệt, anh mới hôn em mà đã đạt cao trào rồi.

Mạch Điển Thành ấm ách mắng, tay y bị kéo đến nơi kia của Mạch Điển Thành, vừa chạm vào, trên tay liền cảm giác ướt ướt dinh dính, Mạch Điển Thành phát ra tiếng kêu khàn khàn, y trợn mắt há miệng, trong tay đều là dịch thể của Mạch Điển Thành bắn ra.

“Chết tiệt, nhanh quá rồi, anh không nghĩ là sẽ nhanh như vậy.” Hắn thì thào không ngừng mắng.

“Anh xuất tinh sớm…”

Mặt Mạch Điển Thành đen thui, dùng sức cắn lên đầu nhũ y một chút, làm cho Chung Diễm Nhiên phải kêu đau, cái tên đàn ông dã man này hóa ra còn cắn y.

“Đau quá, anh làm gì vậy?”

“Hừ, ai kêu miệng em ăn nói lung tung.”

“Em không có nói lung tung, anh rõ ràng là xuất tinh sớm.” Y có học vị tiến sĩ y khoa nha.

Nhưng mà Chung Diễm Nhiên đã hối hận ngay lập tức rồi, Mạch Điển Thành cởi sạch đồ y, cởi đồ xong, hắn liền nhào lên giường, tách bung hai chân y ra, cắn lên ngón chân y, nhẹ nhàng liếm mút, nửa thân người bên dưới của y lập tức nhũn ra không còn sức lực.

“Anh không có xuất tinh sớm, là vì em quá đẹp. Mẹ kiếp, trách không được anh sau khi làm với em xong, thì chẳng còn hứng thú với những người đàn bà khác.”

Mạch Điển Thành bắt đầu oán giận với sắc đẹp của y, hừ, bản thân y lớn lên đã đẹp, có mĩ nhân cho hắn ôm vào trong lòng, hắn còn dám oán.

Hắn hôn lên bắp đùi y, sau đó dĩ nhiên… Dĩ nhiên đem thứ kia của y ngậm vào trong miệng, Chung Diễm Nhiên bị dọa không ít, khoái cảm dời non lấp bể nhào tới như muốn hòa tan thân thể y, xấu hổ nhất là, Mạch Điển Thành hình như là siêu cấp mê mẩn nơi đó của y.

“Anh cam đoan là anh sẽ không thô lỗ như trước kia, như vậy sẽ làm em rất thoải mái, thật đó!”

Đâu chỉ thoải mái mà thôi, bắp đùi y căng ra, run rẩy, Mạch Điển Thành lót cái gối xuống eo y, trong tay hắn thấm ít dầu bôi trơn, bắt đầu hướng đến cúc huyệt nhỏ xinh của y, Chung Diễm Nhiên nghiêng đầu qua một bên, cắn áo gối, cả hai nơi trước sau đều bị đùa bỡn kịch liệt, hơn nữa đối tượng lại là Mạch Điển Thành, y đương nhiên là rất có cảm giác.

Y ý loạn tình mê, sớm đã quên vùng vẫy, Mạch Điển Thành điên cuồng hét lên một tiếng hôn lên môi y, y bây giờ đối với những nơi hắn hôn qua hình như không còn cảm giác bài xích nữa, mà Mạch Điển Thành lại cam đoan rất nghiêm túc: “Ở lại với anh, Diễm Nhiên, anh cam đoan cả đời này sẽ luôn chăm sóc em thật tốt.”

Chung Diễm Nhiên rốt cuộc cũng đem gút mắc trong lòng nói ra, “Anh sẽ không cùng người đàn bà khác có… có con sao?”

Mạch Điển Thành lại hôn lên nơi khiến y cảm thấy xấu hổ, “Anh không phải lúc nãy đã nói rồi sao? Sau khi làm với em, anh căn bản đối với những người phụ nữ khác không cứng lên được.”

Bất cứ thơ ca nào cũng không thể so sánh được với lời này, Chung Diễm Nhiên cả người lâng lâng, Mạch Điển Thành tìm đến hộp bao cao su, nâng hai chân y lên, chuyển động một cái để đi vào, Chung Diễm Nhiên rên lên yêu kiều, bên trong vừa nóng ấm lại ẩm ướt, như là đang hoang nghênh hắn hãy cuồng mãnh xông tới, hắn chuyển động hông, tận tình giữ chặt lấy người bên dưới.

Mồ hôi nóng túa ra ướt đẫm cả tóc Chung Diễm Nhiên, y ôm lấy tay Mạch Điển Thành, nhiệt tình của Mạch Điển Thành khiến y căn bản ăn không tiêu, y sau đó lại phải khóc cầu xin tha thứ.

“Điển Thành, nhanh quá rồi, chậm một chút.”

Mạch Điển Thành hôn lên lưng y, liên tục xông vào mật động ẩm ướt, còn lại không vui mà quăng lại một câu: “Không phải em nói anh xuất tinh sớm sao? Anh bất quá chỉ là chứng minh một chút thôi mà.”

Chung Diễm Nhiên đến giờ phút này mới biết được, Mạch Điển Thành không chỉ là một tên thô lỗ tinh lực dư thừa, nói cắn người thì liền cắn người, cắn ngược lại y chỉ càng khiến cho hắn thêm hưng phấn mà thôi, càng khiến cho người ta chán ghét chính là, hắn là một chuyên gia ghi hận, chỉ vì một câu xuất tinh sớm, hắn đem y chỉnh đến chết đi sống lại, toàn thân bủn rủn mặc cho hắn lăn qua lộn lại.

Sau lần đó, y căn bản toàn thân đau nhức, căn bản là không thể đứng thẳng người, Mạch Điển Thành bế y vào phòng tắm, xả nước ấm đầy bồn, để cho y ngồi vào trong đó, vừa giúp y massage cơ thể đau nhức.

“Em đẹp quá, Diễm Nhiên.”

Vừa nói câu này, Mạch Điển Thành khẽ hôn lên trán y, rồi để toàn thân trần trụi bước vào trong bồn tắm, không ngừng hôn lên cơ thể trắng nõn của y, Chung Diễm Nhiên đã sớm mệt đến kiệt sức, nhưng mà bị nụ hôn kia kích thích khiến cho y có phản ứng.

“Anh… Anh căn bản là một người hoang dã, chẳng có chút nào dịu dạng.” Tại sao giữa hai người chỉ có , mà cái này lại khiến cho y chết đi sống lại.

Chung Diễm Nhiên tức giận cắn môi mắng, nhưng mà Mạch Điển Thành chuyển động hông một cái, bên trong y đã bao bọc lấy bộ vị tráng kiện của hắn, điều này khiến cho y rên lên thành tiếng, ngón tay Mạch Điển Thành kẹp lên đầu nhũ nhỏ xinh của y, vui cười: “Ai bảo em đẹp như vậy, hơn nữa em cũng có phản ứng, nếu như em không phản ứng, anh làm sao có can đảm như vậy.”

Nói thì nói như vậy, ngón tay Mạch Điển Thành ác ý di chuyển xuống dưới, nắm lấy bộ vị đang cương lên của y, bắt đầu xoa nắn, bên trong Chung Diễm Nhiên có chút co rút lại, Mạch Điển Thành quát khẽ một tiếng: “Em cố ý phải không, siết chặt như vậy, muốn anh sớm xuất ra hả.”

Vì một câu xuất tinh sớm này, hắn còn phải ghi hận đến khi nào? Chung Diễm Nhiên giận đến cả người run rẩy, y dùng sức cắn lên tay hắn một cái, ngược lại càng thêm kích thích ái dục của hắn, Mạch Điển Thành chuyển động hông càng nhanh, nước trong bồn tắm cũng sóng sánh tràn ra bên ngoài, khi đến cao trào, lại bị Mạch Điển Thành chặn lại, không cho y bắn ra.

“A a, khó chịu lắm, thả ra… thả ra, Điển Thành…”

“Nói em muốn chung sống với anh.”

Chung Diễm Nhiên mặt đỏ ửng như hòn than, y giận dữ nói: “Không muốn, anh là đồ đầu heo.”

Mạch Điển Thành giữ chặt lấy eo y, liếm mút đầu nhũ y, Chung Diễm Nhiên co người hít sâu một hơi, Mạch Điển Thành dùng răng cắn nhẹ kéo ra một chút, Chung Diễm Nhiên run rẩy, hắn căn bản là lợi dụng y để phát cơn thú tính một lần nữa, rồi lại dùng để nô dịch y. Mạch Điển Thành nhàn nhã cười nói: “Em đẹp quá, Diễm Nhiên, bên trong em cũng thật thoải mái, thật cả đời này không muốn rút ra.”

Hắn chuyển động chậm rãi, làm cho Chung Diễm Nhiên nhắm chặt hai mắt, chống cự lại cơn tê dại, Mạch Điển Thành thình lình dùng sức đưa đẩy, làm cho y thiếu chút nữa phải hét lên, sau đó hắn lại thong thả trở lại, liên tục sau vài lần, Chung Diễm Nhiên liền lâm vào tình trạng kiệt sức, mặt đầy nước mắt, oán hận đấm hắn một cái, “Anh… Anh rốt cuộc muốn cái gì?”

“Em thông minh như vậy, phải biết chứ.” Mạch Điển Thành không nhanh không chậm, lại bắt đầu trêu ghẹo đầu nhũ y.

Chung Diễm Nhiên giận dỗi liếc nhìn hắn, để cho hả giận, y lại len lén cắn lên tai Mạch Điển Thành, Mạch Điển Thành lập tức xoay y lại, ra sức xỏ xuyên vào người y làm y thiếu chút nữa thì hôn mê, cái tên đàn ông ghê tởm này, y lúc nãy đáng lẽ không nên cắn hắn, mỗi lần cắn đều khiến cho hắn hưng phấn hơn.

Chung Diễm Nhiên không biết bản thân mình rốt cuộc làm sao có thể vượt qua được những ngày này, chỉ là chuyện hai tên quá lứa kéo nhau trong phòng giở trò thú tính bị Chung Di San cười cho thúi đầu. Y có tức giận hắn thì sao chứ, giây tiếp theo Mạch Điển Thành cứ chuyện ta ta làm mà kéo y lên giường, y bị hắn làm cả người bủn rủn, toàn thân kiệt sức, đừng nói đến hành động trốn khỏi Mạch Điển Thành, y ngay cả nghĩ cũng cảm thấy đã mệt.

Mấy hôm nay y lại bị đầu váng mắt hoa, Mạch Điển Thành rốt cuộc cũng ngoan ngoãn lại không ít, bắt đầu quạt mát sưởi ấm cho y, sáng vừa ngủ dậy y đột nhiên nôn ra thấy mà ghê, khi y ôm bồn cầu mà nôn, Mạch Điển Thành ở phía sau nhẹ nhàng xoa lưng y vỗ về, mắt hắn sáng lòe lòe, làm cho Chung Diễm Nhiên cứ có cảm giác không đúng.

Y đẩy Mạch Điển Thành ra, dùng phương pháp thử thai đơn giản, lập tức mặt mũi trắng bệch.

“Làm sao có thể? Chúng ta không phải đều dùng bao cao su sao?”

Y thiếu chút nữa là gào lên thảm thiết, ám ảnh khi bị nôn nghén lúc trước quả thật là một cơn ác mộng, so với đi xuống địa ngục còn muốn khó chịu hơn, nói thật ra, nếu không có Mạch Điển Thành bên cạnh chăm sóc, y thấy chuyện nôn nghén rõ ràng còn kinh khủng hơn mười đại cực hình.

Mặt Mạch Điển Thành đầy vô tội nói: “Đúng vậy, anh nghĩ cái này là ý trời đó.”

“Ý trời cái đầu anh!”

Chung Diễm Nhiên giận tới phát run, y không cần sinh thêm nữa, y chịu không được phải nôn nghén thêm lần nữa, Mạch Điển Thành ngồi bên cạnh giường ôm vai y ôn nhu nói: “Anh sẽ chăm sóc em thật tốt, lần trước khi em mang thai, không phải anh chăm sóc em rất được sao?”

Hắn chăm sóc y rất cẩn thận, trong lúc mang thai không có Mạch Điển Thành chăm sóc thật sự là khác nhau như là thiên đường với địa ngục, ngay cả bây giờ Mạch Điển Thành thương con y như một người cha ngốc nghếch, trong lòng y vẫn biết rõ Mạch Điển Thành thật tâm muốn chăm sóc con thật tốt.

“Nhưng mà bị nghén khó chịu lắm.” Vừa nghĩ đến sự khổ cực trước kia, y vẫn còn hoảng sợ chưa bình tĩnh lại được.

Mạch Điển Thành kéo y ngồi lên đùi, “Thời gian anh chăm sóc em, chẳng phải cũng không bị nghén sao? Em cứ ngoan ngoãn để cho anh chăm sóc em, em cứ sinh con ra là tốt rồi, nói không chừng Tiểu Mạch sẽ có một đứa em gái lớn lên xinh đẹp như em vậy.”

Mạch Điển Thành mỗi ngày cứ vừa đấm vừa xoa y như vậy, hơn nữa mới vừa mang thai, y nghén đến mặt mũi trắng bệch, cả ngày chỉ muốn ngủ, Mạch Điển Thành lại càng bám theo, bởi vì thật sự rất tiện, y cũng đã quen có Mạch Điển Thành hỗ trợ, hơn nữa khi thời gian đầu khi mang thai, y căn bản không có cách nào chăm sóc được Tiểu Mạch cả, hết thảy đều giao cho Mạch Điển Thành.

Hôm nay y vừa nôn xong, lại ngủ mơ màng, Mạch Điển Thành massage cho y, bởi vì thả lỏng nhiều, y chậm rãi nhắm mắt ngủ, trước khi ngủ còn có cảm giác Mạch Điển Thành khẽ hôn lên má y.

Mạch Điển Thành khép cửa lại, Tiểu Mạch trong phòng trẻ con cũng đang ngủ, y cầm mấy hộp bao cao su đã mở ra, ném vào cái thùng rác mà Chung Diễm Nhiên không biết.

Chung Di San nhặt cái bao cao su vừa nhìn qua vẫn còn lành lặn lên, Mạch Điển Thành rất bình tĩnh, Chung Di San không biết là nên khâm phục người đàn ông vẫn rất tỉnh táo này, hay là nên mắng nhiếc hắn một trận vì tâm cơ quá âm trầm.

Một đống bao cao su nhìn bề ngoài có vẻ lành lặn đều đã bị kim đâm thủng cả, Mạch Điển Thành căn bản là có kế hoạch khiến cho Chung Diễm Nhiên mang thai thêm lần nữa, hắn để có Chung Diễm Nhiên, thật đúng là không từ bất kì thủ đoạn nào, hắn biết rõ Chung Diễm Nhiên khi bị nghén cũng là khi y mềm yếu nhất.

“Cậu thật sự rất khốn nạn!”

Sắc mặt Mạch Điển Thành không hề thay đổi nói: “Lời khó nghe hơn so với thế này tôi cũng đã từng nghe qua rồi, bất quá cho dù cô có nói với Chung Diễm Nhiên rằng tôi giở trò quỉ, tôi cũng sẽ không thừa nhận, mà còn có thể nói là cô cố ý muốn li gián tình cảm của chúng tôi, bởi vì cô ghét tôi.”

Người đàn ông này trước mặt Chung Diễm Nhiên thì tươi cười, nói chuyện đầy dịu dàng chăm sóc, ai biết hắn sau lưng lại lộ ra bộ mặt lãnh huyết vô tình với người khác như vậu, cô cũng không muốn đối đầu với người đàn ông này, đến lúc đó thành ra bị hắn phản đòn làm Chung Diễm Nhiên muốn cắt đứt quan hệ mẹ con với cô thì đúng là không xong.

Liếc mắt nhìn người đàn ông cao thâm khó lường này một cái, Chung Di San lui ra sau vài bước, người đàn ông này căn bản là một tên cặn bã lãnh huyết đến quyết tuyệt, nhưng mà mặc kệ là tốt hay xấu, đều là lựa chọn của Chung Diễm Nhiên, xem bộ dáng người đàn ông này cũng không có khả năng để cho Chung Diễm Nhiên rời khỏi hắn.

“Cậu sẽ chăm sóc nó thật tốt chứ? Nó mặc dù IQ cao đấy, nhưng vẫn rất ngốc!” Thân là mẹ, Chung Di San vẫn có chút lo lắng.

Những đường nét nam tính trên khuôn mặt Mạch Điển Thành có chút dịu xuống, “Em ấy sinh con cho tôi, tôi không có khả năng không tốt với em ấy.”

“Cái nó muốn không chỉ là như vậy!” Chung Diễm Nhiên trốn tới đây, còn không chính là vì nó cho rằng Mạch Điển Thành không thương nó mà chỉ muốn có con.

Mạch Điển Thành nói không chút do dự: “Nếu cô muốn một lời cam kết, tôi có thể nói với cô, nếu là người đàn bà khác giăng bẫy tôi, tôi đã sớm làm cho cô ta tan cửa nát nhà, khiến cho cô ta bị sảy thai hay phải sinh non, đừng nghĩ có thể lấy được bất kì thứ gì từ chỗ tôi.”

Ánh mắt hắn cũng không phải là đang nói giỡn, thoạt nhìn vừa âm trầm lại vừa tàn độc, hắn xuất thân từ cô nhi viện, có thể leo lên được địa vị như ngày hôm nay, thì cũng chẳng thể dựa vào tâm địa thiện lương.

Chung Di San trầm mặc một hồi lâu, cô nhường đường, Mạch Điển Thành lướt qua người cô, bỏ lại một câu: “Tôi sẽ đối xử với em ấy thật tốt, tốt đến em ấy không bao giờ nghĩ đến việc muốn rời khỏi tôi.”

“Hi vọng cái này có thể kéo dài cả đời!” Chung Di San thật sự có chút bất an.

Khóe miệng Mạch Điển Thành cong cong, “Cho dù Diễm Nhiên không thể kéo dài cả đời, tôi cũng sẽ làm cho em ấy phải kéo dài cả đời.”

Nói đi nói lại, người đàn ông này chính là không chịu nói một câu yêu thương, hắn nhiều nhất cũng chỉ dùng hai chữ “Chăm sóc”, chứ không chịu hé miệng hứa hẹn thêm cái gì, bất quá ít ra hắn nhất định sẽ đảm đương được trọng trách to lớn là chăm sóc Chung Diễm Nhiên, cả một đời, cô hiểu rất rõ đứa con của mình, Chung Diễm Nhiên vừa kiêu ngạo lại vừa ngốc nghếch, cho dù chỉ là chăm sóc cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Chung Di San không biết bản thân mình còn phải lo lắng cái gì, rất nhiều cặp vợ chồng hai chữ chăm sóc cũng làm không xong, có lẽ đây là kết quả tốt nhất giữa Mạch Điển Thành với Chung Diễm Nhiên.

Trong phòng, Chung Diễm Nhiên ngủ đã lâu, cảm giác hết sức nóng bức, không lâu sau thì một làn gió mát rượi kéo tới, Mạch Điển Thành vì y mà đã mở máy lạnh nhẹ nhàng, y cọ cọ trong lòng Mạch Điển Thành, Mạch Điển Thành hôn lên bờ vai y, Chung Diễm Nhiên nhỏ giọng rên rỉ, ý thức tỉnh táo hơn được một chút, lúc này mới nghĩ đến trong lúc y bị nghén, y cùng Mạch Điển Thành không có cuộc sống , mà Mạch Điển Thành trước đây có bao nhiêu “Hoang dã”, đứa bé trong bụng này chính là minh chứng đầy đủ nhất cho cảm nhận của y.

Mạch Điển Thành nói hai người lúc này cũng không cần đến , nhưng nếu ngay cả cũng không có, vậy thì không phải nói rằng giữa hai người cũng chẳng còn gì, y tự nhiên hốt hoảng, thình lình tỉnh táo trở lại.

“Điển Thành…”

“Hử?” Mạch Điển Thành đáp lại: “Còn nóng lắm à? Để anh hạ nhiệt độ xuống thấp hơn một chút.”

“Em… Em có thể lấy tay…”

“Cái gì?” Mạch Điển Thành dịu dàng hỏi lại.

Chung Diễm Nhiên cảm thấy may mà không bật đèn, cho nên mặt y có đỏ rực lên thì Mạch Điển Thành cũng không nhìn thấy, trước kia cảm thấy ghê tởm đến cực điểm, bất quá nếu như là sờ của Mạch Điển Thành, mà không phải của người đàn ông khác, cảm giác cũng không đến nỗi chán ghét như vậy, thậm chí tim còn có chút đập loạn, quan trọng nhất là, y không muốn để cho Mạch Điển Thành cảm thấy bất mãn, đi ra ngoài săn người đẹp.

“Em nói là… Khụ…” Chung Diễm Nhiên khụ khụ cho thông cổ họng, “Nếu như anh cảm thấy khó chịu quá, em có thể dùng… Dùng tay giúp anh làm.”

Mắt Mạch Điển Thành trong bóng tối sáng lòe lòe, “Em có chắc không? Anh sợ em làm không được!”

Làm không được? Y tại sao lại không làm được chuyện đó chứ, Chung Diễm Nhiên hất mặt, trong đôi mắt còn mang theo chút tức tối.

“Không phải em thích khoe, nhưng mà em có tới mấy học vị tiến sĩ đó nha, hơn nữa đều là hạng ưu đó.”

“Vậy thì làm phiền em rồi.”

Mạch Điển Thành nói hết sức đứng đắn tới tám trăm phần trăm, nhưng mà hơi thở phả lên vành tai y, làm cho cả người y tê hết cả lên, hơn nữa hắn bắt đầu tích cực hướng dẫn bàn tay Chung Diễm Nhiên đi đến bộ vị của mình, cho dù trong bóng tối chẳng nhìn thấy gì, nhưng mà nhiệt độ nơi bộ vị của Mạch Điển Thành lại nóng đến kinh người.

Chung Diễm Nhiên thử chạm vào, trống ngực của y cũng đập bình bịch theo, Mạch Điển Thành ướt át hôn lên môi y một nụ hôn nóng rực căn bản làm cho y quên mất mình đang làm cái gì luôn, bất quá cảm giác chủ động thật sự rất là thích.

Mà mấy ngày sau, Mạch Điển Thành ôm về một đống sách để trên bàn y, “Anh nghĩ em mặc dù có vài học vị tiến sĩ, nhưng mà nếu như em muốn chủ động, học thêm nhiều một chút mới có lợi cho em.”

Chung Diễm Nhiên đã lỡ khoe mình không có chuyện gì là không thể học được, nhìn thấy mấy cuốn sách dạy về để trên bàn, hơn nữa Mạch Điển Thành còn ngồi bên cạnh cùng y đọc, làm cho y cảm thấy cả người không tự nhiên.

“Anh qua kia ngồi, đừng có ngồi dính lấy em.” Bởi vì vừa nóng lại vừa xấu hổ, y bắt đầu nổi cáu.

Mạch Điển Thành cũng không cố làm gì thêm, chuyển qua vị trí của mình ngồi xuống, mặt cười cười nhìn y, Chung Diễm Nhiên đem lực chú ý chuyển sang cuốn sách, mới đọc được hai dòng, bởi vì nội dung viết quá rõ ràng, y bắt đầu đỏ hết cả mặt, rõ ràng bản thân bởi vì khoe mình có mấy cái học vị tiến sĩ cho nên hôm nay mới phải ăn trái đắng, nhưng mà tại sao y lại có cảm giác như là bị giăng bẫy vậy ta?

Hoàn

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio