[Tầm Tâm Hệ Liệt] – Bộ 7 – Quai Quai Tá Các Chủng

chương 1-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc ấy, hắn đang ở club bên Anh uống rượu, một người thanh niên với đôi mắt phượng xinh đẹp, nụ cười tinh tế đi đến bàn của hắn, bọn họ bắt đầu bằng một ít lời bâng quơ, người thanh niên Trung Quốc này ăn mặc khá kì lạ, khuôn mặt xinh đẹp đến cực điểm, vừa vào thì đã thu hút tất cả ánh mắt của gay club ở ngoại quốc này.

Mạch Điển Thành chưa bao giờ cùng làm với đàn ông, cho dù bạn bè hắn trong quá trình kinh doanh cũng có những mối quan hệ thầm kín như vậy, nhưng mà không phải là hắn.

Chỉ là có một người thanh niên so với phụ nữ còn xinh đẹp mê mị hơn rất nhiều xuất hiện trước mắt, đối với mi chớp mắt mỉm cười bắt chuyện, mi cũng không có khả năng cự tuyệt, nhất là y thu hút toàn bộ ánh mắt của đàn ông, phụ nữ trong club, thế nhưng lại cứ một đường thong thả đến bàn này, sau đó dùng tư thế nhàn nhã ngồi xuống, chỉ cần thưởng thức tư thế ngồi của y, cũng là một vẻ đẹp không thể dùng từ để mô tả.

“Hi, một mình à? Em có thể ngồi ở đây không?”

Khi y nói chuyện lời nói như gió thoảng bên tai cùng nụ cười mỉm bình thản nơi khóe môi, ngón tay trắng như tuyết trên thành li rượu thơm ngát, đôi mắt đen láy như đáy hồ nghiêng đầu nhìn hắn, mỗi một động tác đều đẹp đến không cách nào hình dung, nếu như có thể dùng một từ để hình dung về người thanh niên trước mặt này thì đó chính là đẹp.

Đẹp đến cực điểm cũng không đủ để hình dung.

“Mời ngồi.”

“Cảm ơn anh.”

Nụ cười mỉm êm ái như gió thoảng của y chuyển thành nụ cười rạng rỡ như là một cơn gió lốc, có thể đem toàn bộ lực chú ý của đàn ông xung quanh dính lại trên người mình, sau đó ngón tay y đặt lên thành li rượu của Mạch Điển Thành.

“Em nhìn rất lâu, anh uống rượu một mình, đang đợi bạn sao?”

“Không có, tôi chỉ muốn yên lặng một chút.”

Đây là thói quen kì lạ của hắn, mỗi lần hoàn thành xong một hợp đồng lớn, hắn sẽ muốn ngồi một mình yên lặng uống rượu, cũng thường có người dùng từ tỉnh táo để hình dung về hắn, thậm chí là lãnh khốc, hắn cũng chẳng để tâm.

Chính là vì lãnh khốc, khôn khéo, hắn mới có thể khi mới hơn ba mươi tuổi điều khiển cả tập đoàn đa quốc gia, quyền hành lan rộng hơn phân nửa thế giới, chỉ cần hắn muốn, hắn thậm chí có thể mua và thành lập một quốc gia riêng.

Có lẽ y muốn dụ dỗ hắn, có lẽ y là một trai gọi cao cấp, tính toán ở club cao cấp này tìm kiếm người đàn ông có thể bao dưỡng y, y rõ ràng đã đánh giá cao về hắn, cũng biết hắn rộng rãi, bởi vậy mới đặc biệt tìm đến bàn của hắn, hắn đều biết chắc mỗi người muốn dây dưa với hắn đều có tâm tính toán lợi ích.

Mặc kệ nguyên nhân là gì, chính là Mạch Điển Thành không muốn phát sinh quan hệ cùng với đàn ông. Một nửa người trên thế giới này là phụ nữ, hơn nữa trong đám phụ nữ đó, ít nhất có nhiều hơn phân nữa đều mừng muốn điên nếu có thể đi vào phòng hắn, nóng lòng cùng hắn phát sinh quan hệ, hắn không cần phải nhắm đến đàn ông.

Trong club, hắn hờ hững đứng dậy, bất kể người thanh niên trước mặt này có đẹp đến bao nhiêu, chỉ bởi hắn là dị tính, thành ra y bị loại.

Ngay trong khoảnh khắc lúc đứng lên, hắn thình lình bị cơn choáng váng ập tới, hắn chưa bao giờ bị chóng mặt, đó là bệnh vặt vãnh của con gái, hoặc là các cô ấy muốn dùng thủ đoạn thu hút sự chú ý của hắn, nhưng tuyệt đối không thể phát sinh trên người hắn.

Mạch Điển Thành cảm thấy đầu váng mắt hoa, ôm lấy người thanh niên tươi đẹp hơn nữa còn chưa biết tên, cọ vào trong lòng y, dưới ánh mắt của những người còn lại trong club, nhất định giống như hắn ôm lấy người thanh niên xinh đẹp này vì muốn cầu hoan, nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược, hắn bị người thanh niên xinh đẹp này khống chế hành động.

Trái ngược với cánh tay gầy xem ra có điểm yếu ớt, cánh tay y rất có lực, y dìu Mạch Điển Thành đến một chiếc xe bề ngoài hào nhoáng, không nói bất kì điều gì, xe liền chạy về phía trước, thể hiện người thanh niên này đã sớm có tính toán từ trước với tất cả mọi chuyện, xe đã ở đây chờ một lúc lâu.

Một cảm giác kinh dị dâng lên, Mạch Điển Thành không thể tin được cũng có người dám chọn hắn làm mục tiêu, chẳng lẽ người này không biết hắn là người đàn ông có bao nhiêu kinh khủng sao?

Chọc giận hắn, cho dù là chân trời góc biển, hắn cũng sẽ tìm ra y, dùng phương pháp trả thù so với lấy dao lóc thịt từng phát một còn tàn bạo hơn, bản tính hắn chính là ăn miếng trả miếng đến tàn nhẫn, trong thương trường thậm chí còn có người dùng từ bạo quân để gọi hắn — đây không phải là một cái mĩ danh, nhưng ít ra nó cũng nói được phần nào về cá tính ác liệt kiêu hùng của hắn.

Hắn được đưa đến một căn biệt thự, bên trong phản phất mùi hương là lạ, cả người hắn vô lực lạ kì, nhưng không phải là khó chịu, nhất là sau khi nghe mùi hương kia, trong người hắn dần dần dâng lên một luồng nhiệt mạnh mẽ tràn trề.

Khi cái còng lạnh băng bập vào tứ chi hắn, hắn là một người đàn ông cường tráng, vừa ra tay có thể khống chế được vài người, hắn tin tưởng đối phương cũng không dám quá xem thường hắn, cho nên mới còng hắn lại.

Cái giường hắn nằm rất mềm mại, hai mắt hắn nhìn thẳng vào đối phương, không hề lui bước, thậm chí không nói một câu, ý đồ tạo thành áp lực lẫn khủng hoảng, khiến cho người thanh niên bắt cóc hắn biết, hắn bây giờ tuy lâm vào thế hạ phong, nhưng một ngày nào đó hắn sẽ quay lại, hơn nữa sẽ ban một nụ cười lạnh cùng sự trả thù tàn bạo.

Nhưng mà người thanh niên dùng từ xinh đẹp cũng chẳng thể nào hình dung được này lại đem cà vạt của hắn cởi ra, thậm chí bắt đầu cởi bỏ áo sơ mi của hắn, sắc mặt hắn khẽ thay đổi, nếu như chỉ là bắt cóc, tại sao muốn cởi quần áo hắn?

Một phút trôi qua, Mạch Điển Thành đã nằm trên giường, mà quần áo của hắn thì như giẻ rách, bị vất thành một đống dưới nền nhà.

Đây là cái gì? Bắt cóc sao? Hay là y muốn chụp ảnh ? Mặc kệ y dùng phương pháp như thế nào, hắn đều có biện pháp giải quyết tất cả, hơn nữa sẽ cho y nếm trải hậu quả cực kì thống khổ.

Đầu óc hắn còn đang bận suy nghĩ các hướng khác nhau, người thanh niên xinh đẹp bắt cóc hắn đã nhẹ dàng cởi nút áo, sau đó y phục tơ tằm rơi xuống khỏi thân hình xinh đẹp của y, Mạch Điển Thành ngơ ra một giây, trước mắt hắn lúc này chính là thân thể nam giới còn xinh đẹp hơn so với bất kì pho tượng phương Tây nào, đủ để dùng từ hoàn mĩ không tì vết hình dung. Da thịt trắng nõn như là ngà voi thượng thẳng, trên người không hề có dù chỉ là một nốt ruồi, thân thể tuyết trắng xinh đẹp làm cho cổ họng y phát ra tiếng nuốt nước miếng khan.

Tất nhiên người thanh niên kia cũng nghe thấy được âm thanh này, nét tươi cười trên mặt y khi ở club hoàn toàn không nhìn thấy nữa, y lãnh đạm, thậm chí còn dùng kiểu nhìn của một kẻ đứng trên nhìn xuống người có vị trí thấp hơn mà nhìn Mạch Điển Thành, giống như y là hoàng tộc cao cao tại thượng, mà kẻ bị y trói ở trên giường thì địa vị còn thấp hơn cả tiện dân.

“Tôi chỉ muốn anh hỗ trợ, một ngày, nhiều nhất là ba ngày, tôi sẽ thả anh về.”

“Hỗ trợ là có ý gì?”

Sắc mặt Mạch Điển Thành không hề thay đổi đặt câu hỏi, cho dù là bị còng trên giường, có thể sẽ phải chịu khổ hình hay bất kì loại cực hình gì không thể ngờ tới, hắn cũng không bất ngờ, dù sao hắn trong thương trường cũng đắc tội rất nhiều người.

Tập đoàn của hắn bành trướng rất nhanh, thâu tóm không ít công ty, có người sùng bái hắn, tất nhiên cũng có người vì lợi ích bị cướp đoạn mà hận hắn, hắn tuyệt sẽ không bao giờ nhận mình là người tốt, hắn cho rằng bản thân chỉ là một người làm kinh doanh, nhưng người chỉ cần chạm đến chuyện làm ăn hay lợi ích cũng có khi làm cho một đám người đen mặt.

“tng trùng!” Chung Diễm Nhiên nói hờ hững.

“Cái gì?”

Mạch Điển Thành nhất thời tưởng rằng mình đang nghe lầm, hoặc là hiểu sai ý của hai từ này, đây là một danh từ, nhưng mà người bình thường tuyệt đốt sẽ không nói nó ra khỏi miệng, có lẽ có người mỗi ngày lấy cầu hoan làm niềm vui, nhưng tuyệt đối cũng không đặc biệt đem hai từ này nói ra miệng, thậm chí nói ra trước mặt người khác.

Chung Diễm Nhiên dùng ánh mắt mi là đồ ngu nhìn hắn, ánh mắt tuy mềm dịu, nhưng tuyệt đối là mang theo ý miệt thị, tiếp sau đó, y đem tiểu sử của hắn theo kiểu hai nhân năm bằng mười mà nói ra, hơn nữa không hề có chỗ sai, thể hiện y đã theo dõi hắn rất lâu.

“Nghe không hiểu sao? tng trùng, tôi muốn tng trùng của anh, hoặc nói cho chính xác là gen của anh. Anh xuất thân từ cô nhi viện, cha mẹ không rõ, anh đã từng làm rất nhiều việc, đi giao báo, nhân viên giúp việc, công nhân xây dựng, sau đó năm mười tám tuổi kinh doanh được một trăm vạn đồng, sau khi đầu tư vào Mĩ, sau vài lần thay đổi, anh bắt đầu thu mua các công ti dược, sau đó thì kiếm tiền, bây giờ ba mươi mốt tuổi, mặc dù người bám đầy mùi tiền, nhưng anh là kẻ hung mãnh can đảm, cá tính mạnh mẽ người ăn thịt người rất phù hợp với lựa chọn của tôi.”

Chọn lựa? Đây là chuyện quái quỉ gì?

Hơn nữa ánh mắt miệt thị của y làm cho trong lòng Mạch Điển Thành cuồng nộ, đã bao lâu hắn chưa từng bị người khác miệt thị như vậy, bởi vì những kẻ miệt thị hắn, sau đó đều bị hạ bệ chẳng còn dám rêu rao trước mặt hắn.

Nhưng mà mấy câu vừa rồi, hắn cũng dần dần rõ ràng, người thanh niên xinh đẹp này chính là nhằm vào hắn, không có quan hệ gì với thương trường, chỉ thuần túy là bởi vì y muốn “mượn” tng trùng của hắn.

Ánh mắt của người thanh niên xinh đẹp này đảo khắp toàn thân hắn từ trên xuống dưới, như là săm soi hàng hóa có đạt tiêu chuẩn hay không làm cho hắn có cảm giác phải chịu nhục đến cực độ.

Mạch Điển Thành cảm giác y đang đánh giá hắn, nhưng ánh mắt này lại tạo nên cảm giác như là lửa đốt dưới da, làm cho ánh mắt của y nhìn đến đâu là nơi đó ngứa ngáy khó chịu, dù sao bị một mĩ nam nhân xinh đẹp như vậy đánh giá toàn thân, nếu như là lúc bình thường thì đó cũng có thể xem như là khiêu khích.

“Đây là cái gì?”

Thanh âm của Chung Diễm Nhiên có chút cao lên, thậm chí mang theo tức giận, Mạch Điển Thành kinh ngạc phát hiện, ánh mắt của y đang nhìn chằm chằm vào nơi tư mật của mình, hơn nữa y giận dữ nhìn chăm chú, thậm chí còn cắn vành môi dưới xinh đẹp, như là bộ dáng của trẻ con chờ bánh ngọt nhưng nó lại tự nhiên biến thành rau dưa chán òm mà thất vọng, có điểm khiến kẻ khác buồn cười, thậm chí thích thú.

Do bộ dáng lạnh như băng thoắt cái chuyển sang ngang ngạnh đáng yêu, làm cho nhiệt hỏa điên cuồng trong huyết mạch hắn phóng thẳng đến hạ bộ đang bị y nhìn chăm chú.

Hắn kinh ngạc nhìn ra, bản thân mình đang cương, cũng chính là hắn đối với tên bắt cóc này có cảm giác , điều này khiến cho Mạch Điển Thành kinh hãi, cho dù y có đẹp đến mức nào, cũng không có khả năng hắn muốn ăn y.

Hắn cương cứng, dưới tình trạng không hề có quần áo che đậy lại càng phi thường rõ ràng.

Nhìn thấy dương khí của Mạch Điển Thành có cảm giác, trên mặt Chung Diễm Nhiên tự nhiên ửng hồng, y cong môi, làm ra một nụ cười mỉm phi thường xinh đẹp mê mị, giống như là đang tán thưởng hắn có phản ứng đối với sắc đẹp của mình.

Phong thái cùng nụ cười xinh đẹp kia đủ để mê hoặc ngàn vạn đàn ông, đôi chân dài như chống đỡ không được sức nặng của cơ thể mà quì rạp trước người hắn, sau đó thần trí như mê loạn không biết bản thân là ai, hôn lên từng ngón chân hắn, thành kính di chuyển qua từng tấc da tấc thịt hắn.

Tiếp theo, đôi chân mày mảnh dẻ mềm mại như lá liễu của y nhíu lại, giống như là gặp phải vật phẩm đáng ngạc nhiên, cũng như là tình huống này y không có dự kiến tới, y trừng mắt nhìn Mạch Điển Thành bỗng nhiên cứng ngắc, đôi môi đỏ mọng cong lên không mấy vui vẻ, cánh môi cong ướt át, sẽ làm cho đàn ông muốn mút vào đến phát điên.

“Anh so với mặt bằng chung hoàn toàn bất đồng, ít nhất cũng cao hơn vài bậc, phải biết rằng ngay cả tôi cũng ở trong số đó, đúng là ngoài dự liệu của tôi mà…”

Y có chút oán giận, lầm bầm, nhưng lại không nhịn được mà dẩu đôi môi xinh xắn, y nhìn hắn cười, nụ cười kiểu kẻ cao cao tại thượng ở trên nhìn chằm chằm xuống làm cho Mạch Điển Thành nổi trận lôi đình lần nữa.

Nếu như bây giờ hắn có khả năng hành động, hắn nhất định sẽ đấm y một phát cho bất tỉnh, sau đó không chút chần chờ mà lôi ra ngoài nghĩa địa, đào một cái lỗ, đem y bỏ xuống, rồi chôn sống y.

Lòng bàn tay Chung Diễm Nhiên thử dò đến vuốt ve khuôn mặt trực tính của Mạch Điển Thành, sau đó di xuống, lòng bàn tay lạnh băng lướt qua khuôn ngực rộng, vòng eo rắn chắc, cuối cùng y cúi đầu xuống, dừng trước ngực Mạch Điển Thành, hít sâu một hơi, như là lo lắng trong lòng cũng tiêu tan được phân nửa.

“May mà anh không hôi, tôi không chắc có thể chịu được đàn ông hôi!” Rất nhiều đàn ông đều có mùi cơ thể rất nồng, cái đó làm cho khứu giác có phần mẫn cảm của y chịu không được.

“Tôi sẽ không bởi vì lời ca ngợi này của cậu mà cảm kích rơi nước mắt đâu.” Mạch Điển Thành nói hết sức châm chọc.

Môi Chung Diễm Nhiên một lần nữa lại cong lên, cật vấn cùng cơn giận của Mạch Điển Thành hoàn toàn không nằm ngoài dự liệu của y, chính là bởi vì hắn có khí chất vừa nghị lực lẫn ngang ngạnh như vậy cho nên mới là người tốt nhất được y chọn, khi y lần đầu tiên nhìn thấy hắn, liền biết y muốn có gen của người đàn ông này, đứa con được sinh ra nhất định sẽ hết sức đặc biệt.

Y lại hít vào mùi của Mạch Điển Thành một lần nữa, nói không hôi đúng là đánh giá thấp hắn rồi, trên thực tế mùi cơ thể của hắn hết sức tươi mới ấm áp, hắn không cần nước hoa, so với bất kì loại nước hoa nào cũng muốn mê người hơn.

Cuối cùng ánh mắt của Chung Diễm Nhiên nhìn đăm đăm vào bộ vị đã đứng thẳng giữa hai chân, rất khó tưởng tượng thứ đang đứng sừng sững như ngọn núi kia lại là bộ vị của đàn ông, bản thân mình cũng thuộc mặt bằng chung, cho nên ban đầu lấy giá trị bình quân mà gắn cho bộ vị của Mạch Điển Thành.

Bây giờ y kinh dị nhìn kĩ nó, cái đó kích thước lớn quá có thể sẽ làm cho mình thống khổ, hoặc là cũng có thể như khi y dụ tiến sĩ Cung Tú Nhân kể lại chuyện lúc thân mật, mặt Cung tiến sĩ liền đỏ bừng, ấp a ấp úng nói: Đó là trải nghiệm đầy khoái trá mà người ta không cách nào tưởng tượng ra được.

Nơi y chạm lên người hắn liền giống như bị lửa đốt, Mạch Điển Thành hít thật sâu, nhưng lại hít trúng mùi thơm cơ thể của con người xinh đẹp tột cùng trong thiên hạ này, Chung Diễm Nhiên cúi đầu, thì thầm nho nhỏ: “Hôn trước đi.”

Giống như là công thức toán học, sau khi y nói xong, liền hôn lên môi hắn, Mạch Điển Thành tự động hé môi mình ra, Chung Diễm Nhiên ngừng một chút rồi vươn đầu lưỡi vào, sau đó hét lên một tiếng bi thảm, Mạch Điển Thành dùng sức cắn lưỡi y, nếu không phải nhờ y rụt về kịp, sợ rằng đã bị hắn cắn đứt lưỡi.

Khóe miệng Mạch Điển Thành còn đọng máu của y, trên mặt lộ ra nụ cười khoái trá khát máu, giống như là cá mập trắng cười hung mãnh, làm cho Chung Diễm Nhiên nhìn hắn ngạc nhiên, hắn so với suy nghĩ của y còn hoang dã hơn cả động vật, hay phải nói như là cuồng chiến sĩ dã man của thời trung cổ.

“Tôi bị thương?”

Giống như không cách nào tưởng tượng được bản thân mình bị thương, đầu lưỡi của y đau đớn từng đợt, y chỉ bị một vết cắn rất nhỏ mà thôi, nhưng mà y khó có thể tin được có người sẽ kháng cự lại sự hấp dẫn của y.

Chung Diễm Nhiên cũng không phải đánh giá bản thân quá cáo, mà là y biết bản thân mình rất đẹp, hơn nữa đẹp rất đặc biệt, đàn ông dù có điên lên, cũng không hề có chuyện đem y đẩy ra, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này y nếm cảm giác bị cự tuyệt.

Thẳng thắn mà nói tư vị này cũng không tốt.

Mạch Điển Thành liếm vệt máu, vẻ mặt cười lạnh cùng lãnh khốc: “Gen của tôi có tốt đến thế nào, cũng không có cho không.”

“Anh rất nhanh sẽ rất hứng thú với tôi.” Khóe miệng Chung Diễm Nhiên nở ra nụ cười ôn nhu lộ ra má lúm đồng tiền, giống như là cười nhạo hành động chống cự vô ích của hắn.

Y mở vali da ra, dùng ống tiêm rút đầy một loại chất lỏng không rõ, Mạch Điển Thành cảnh giới quát nhẹ: “Đó là cái gì?”

Chung Diễm Nhiên cười đến hết sức quyến rũ, thứ y muốn, nhất định phải có được, càng huống chi y lên kế hoạch lâu như vậy, tuyệt đối không thể để xảy ra bất kì sai lầm nào.

“Sẽ làm anh ngoan hơn nhiều đó.”

Bộ dáng Chung Diễm Nhiên khi nói chuyện, quả thực chính là xem hắn như đồ ngu mà đùa, Mạch Điển Thành thiếu điều nhảy dựng lên trên giường, nếu không phải vì tay chân bị còng, hắn nhất định sẽ nhảy lên giết y rồi, đến mức ngay cả Chung Diễm Nhiên thuộc loại không sợ trời chẳng sợ đất, nhưng trong khoảnh khắc đó cũng hốt hoảng phải thụt lùi ra sau từng bước.

Y rất cao hứng bản thân còng tay lại, bởi vì y chỉ dùng hàng hạng nhất, cho nên chất lượng còng tay cũng chính là tốt nhất, bằng không y căn bản không thể còng được người đàn ông điên cuồng như dã thú này, trong tích tắc đó, y thậm chí còn có một loại cảm giác sai lầm không nên dây dưa với người đàn ông nguy hiểm này.

Bất quá mười phút sau khi hắn tiêm vào mạch máu trên tay Mạch Điển Thành, động tác cuồng bạo của hắn đã chậm rãi ôn hòa lại, hạ thể rỉ đầy dịch nhờ ngạo nghễ dựng đứng, hắn thở dồn dập, ánh mắt từ từ trở nên mông lung, khi y hôn lên môi hắn, đầu lưỡi ngang ngược của hắn cũng dùng phương thức khiến cho kẻ khác phải xấu hổ lẫn vui sướng mà hôn đáp lại y.

Y ngồi trên người Mạch Điển Thành, eo hắn nảy lên thô bạo, mỗi một lần cũng đều tàn nhẫn vọt đến, y không ngờ tới hắn khi đồng ý hợp tác, lại nhiệt tình khiến người ta ăn không tiêu như vậy, y phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, điều chỉnh tư thế của bản thân, nhưng mỗi khi hắn lao vào trong cơ thể thì lí trí của y lại tiêu tán.

“A… Uhm… A a!”

Đau đớn ban đầu được thay thế bằng khoái cảm, sau lưng dính đầy mồ hôi ẩm ướt cũng không gây khó chịu, Chung Diễm Nhiên ban đầu còn tưởng lần làm tình này nhất định sẽ hết sức khổ sở, kết quả hóa ra cũng không đau đớn như tưởng tượng của y.

Mạch Điển Thành ban đầu tức giận cuồng bạo mà vùng vẫy kịch liệt, đến ngày thứ hai đã chuyển thành sát khí lãnh khốc hung thần ác sát, Chung Diễm Nhiên đem thuốc mê rút vào ống tiêm, y bởi vì mọi chuyện thuận lợi như đã tính toán trước nên mang theo chút ý cười, ngay cả người đàn ông này có chút khó chịu, vẫn còn khiến y phải đối phó.

“Tôi sẽ tìm ra cậu!”

Tinh lực thiếu điều bị hút khô, Mạch Điển Thành rống to chẳng hề có chút sức lực, nhưng mà thanh âm hiểm ác âm trầm lại bén ngót như dao.

“Tôi nghĩ anh không có khả năng tìm được tôi đâu.” Y rất tự tin.

“Tôi sẽ làm được, cậu tốt nhất trốn cho nhanh trước khi tôi tìm được cậu, bằng không tôi nhất định sẽ khiến cho cậu phải trả giá thảm khốc.”

Thanh âm âm trầm của Mạch Điển Thành giống như thiên sứ báo thù, tuyên thệ hắn nếu không đạt được mụch đích, thề không bỏ qua, với cá tính hung tợn hắn sẽ một mực truy lùng y, đến khi nào có thể bẻ cổ được y mới thôi.

Chung Diễm Nhiên chỉ nhướn mắt từ chối không có ý kiến, lời nói của Mạch Điển Thành như lời tuyên thệ của lực lượng hắc áp đem bóng tối gieo rắc xuống mặt đất sau giờ ngọ.

“Tôi không chỉ tìm ra cậu, tôi còn sẽ điều tra ra tất cả những cái này là cái gì, tôi muốn cho cậu không chỉ phải trả giá rất đắt, tôi còn muốn cho cậu phải hối hận vì hạnh động ngày hôm nay.”

Thuốc lại phát huy tác dụng, thanh âm của hắn đứt quãng, ý thức cũng rơi vào mê man.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio