[Tầm Tâm Hệ Liệt] – Bộ 7 – Quai Quai Tá Các Chủng

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Anh… Không phải anh về Mĩ rồi sao?”

“Uh, sau khi xử lí xong một số chuyện, bây giờ tôi có thể ở Đài Loan lâu một chút.”

Mạch Điển Thành chỉ nói ngắn gọn, nhưng lại làm cho y sinh nghi trong lòng, đây là ý gì? Chẳng lẽ là y đặc biệt quay lại Mĩ xử lí xong hết công việc để có thể thoải mái đến Đài Loan chăm sóc y?

“Anh… Anh định ở lại Đài Loan bao lâu?” Y làm bộ như không quan tâm hỏi, không định thể hiện mình rất hứng thú.

Câu trả lời của Mạch Điển Thành làm cho y khó có thể tin được: “Đến khi em sinh xong.”

Ý câu nói này của hắn không phải chính là… không phải chính là hắn thật sự vì y, xử lí hết chuyện ở Mĩ, đặc biệt quay lại Đài Loan là vì y sao.

Trong đầu Chung Diễm Nhiên ngập tràn câu hỏi, cháo đã ăn xong rồi, Mạch Điển Thành cầm lấy chén không, tiếp theo lại ôm lấy y, để cho y nằm lại trong chăn bông mềm nhũn, dặn dò: “Em cố gắng ngủ một chút đi.”

Đầu óc y hỗn loạn vô cùng, sao mà còn ngủ được, Mạch Điển Thành cũng nằm lên giường, sức nặng của hắn làm lò xo giường nén xuống, hắn hối Chung Diễm Nhiên: “Ngủ chút đi, mấy hôm nay tôi ngủ không đủ.”

Hắn hóa ra muốn y ngủ chung, Chung Diễm Nhiên trợn trừng hai mắt, y vội vàng nói: “Tôi không thể làm tình đâu.”

Mạch Điển Thành cười ha ha, y nói có gì làm cho hắn cảm giác vui vậy sao mà cười? Chung Diễm Nhiên tức giận đá hắn một cước, đem bộ dáng bác sĩ bày ra, “Bởi vì thai nhi rất yếu ớt, cho nên tuyệt đối không thể làm tình.”

“Em nghĩ rằng tôi lúc nào cũng bản năng vậy sao? Tôi cũng không phải dã thú.”

Anh chính là dã thú, có ai làm tình mà kéo dài lâu như vậy không, bản thân mình là nằm trong số đông, hắn thì hoàn toàn ở tuốt trên cao, y thật sự rất muốn nói câu này, nhưng mà hai tay Mạch Điển Thành ôm lấy eo y, ghé vào lỗ tai y thở dài: “Bất quá lần trước chỉ làm có một lần, cảm giác, cảm giác thật là chưa thỏa ý, đúng không?”

Nói tới “đúng không” còn hướng lên vành tai xinh xắn của Chung Diễm Nhiên phả một hơi thở nóng ám muội, hại lỗ tai y ngứa ngáy, miệng liền mắng: “Hạ lưu, đừng có mà động tay động chân với người có thai.”

“Tôi rất mệt, cho dù em muốn một hồi, tôi cũng không có tinh lực phụng bồi, hai tháng này tôi bận chết luôn.”

Nhìn gần, mới nhìn thấy dưới mắt Mạch Điển Thành có quầng thâm mà trước kia không có, hơn nữa hắn ôm chặt y, hai mắt nhắm lại liền ngủ khò khò, hắn ôm tuyệt sắc mĩ nhân như thế này trong lòng vậy mà hắn còn ngủ được, là đang xem thường mình sao?

Oh, không, không đúng, y thiếu chút nữa thì quên mất, nhan sắc của y gần đây giảm sút, bất quá còn không phải là vì con giống của hắn, y tức giận đến lại muốn đá hắn một cước lập tức vuốt mặt mình, trên mặt lồi õm, nhất định cả mặt toàn mụn, ai lại có hứng thú gần gũi với y chứ, trách không được khi y nói không thể làm tình, Mạch Điển Thành còn cười ha ha.

Nếu hắn thật sự có “thú tính” với kẻ xấu đến mức này như mình, cái đó hắn thật sự là dã thú rồi.

Trong lòng cảm thấy phẫn nộ đến kì quái, y lại muốn đá hắn một cước, bất quá cơn buồn ngủ lại kéo tới, nhất là khi được no bụng, nhiệt độ cơ thể của Mạch Điển Thành rất ấm, y xoay người, đem chóp mũi của mình đụng vào ngực Mạch Điển Thành, hít thật sâu để nghe được mùi hương nam tính của hắn.

Sau khi buông lỏng, y và Mạch Điển Thành cùng nhau ngủ thiếp đi, ngày hôm sau, y cũng được mùi đồ ăn thơm phức dụ dỗ mà tỉnh lại.

“Ăn một chút đi, em thật sự ốm đến chẳng còn giống người.”

Hắn bế y vào phòng tắm, Mạch Điển Thành đưa cái bàn chải đánh răng mới cho y, khi y chải răng xong Mạch Điển Thành còn đang rửa mặt, y nhìn ra cửa, vênh mặt hất hàm sai phái: “Tôi muốn đi toilet.”

Ngụ ý nói hắn cút ra ngoài, nghĩ không ra Mạch Điển Thành ừ một tiếng, đến gần bên y, đem mép quần y kéo xuống, sau đó hóa ra còn muốn móc JJ của y ra, Chung Diễm Nhiên phản ứng không kịp, thiếu chút nữa gào điếc tai, tên ngu ngốc này rốt cuộc đang làm cái gì?

“Tên sắc lang anh đang làm gì đó?” Y gào lên, gắt gao túm chặt quần mình, để tránh không bị cởi ra.

“Em không phải nói tôi giúp em cởi quần để đi toilet sao?” Mạch Điển Thành trả lời rất tự nhiên.

Y dùng lực đấm hắn một cái, hắn cho tới lúc này không có nói như vậy mà.

“Anh ngốc à, tôi là muốn anh tránh đi, không nói anh giúp tôi cởi quần.”

“Chả sao cả, dù sao chỗ này của em chẳng phải tôi chưa từng thấy.”

Hạ lưu lần, Chung Diễm Nhiên tức giận đến muốn ngất xỉu, nhưng lại thật sự có chút chóng mặt, Mạch Điển Thành căn bản không nhìn đến kháng nghị của y, kéo quần y xuống, còn giúp y tỉ mỉ móc ra, sau đó muốn y cứ thế mà toilet, hại y căn bản là chẳng làm gì được.

“Anh ở chỗ này, tôi không toilet được.”

Y hét lớn quá độ, hại y lại muốn nôn ra, cảm giác nôn mửa thình lình dâng cao, cháo ăn tối hôm qua như là đang muốn chạy ra ngoài.

Chung Diễm Nhiên lập tức ngồi xổm xuống, ôm bồn cầu, nôn vài cái, Mạch Điển Thành cầm giấy vệ sinh lau miệng cho y, bởi vì khó chịu, y tức giận òa khóc: “Tên quỉ con này với anh giống y nhau, đều muốn hành hạ tôi, tôi từ nhỏ tới lớn, có khi nào bị ai hành hạ như vậy chứ!”

“Được, được, đừng khóc, chờ khi tên quỉ con này sinh ra xong tôi sẽ giúp em dạy con.”

Mạch Điển Thành nhẹ nhàng ôm chặt y, y dựa vào vai hắn khóc, hết ngày này đến ngày khác ngày nào cũng nôn, nôn đến y kiệt sức, y oán hận mà cắn vài cái lên ngực Mạch Điển Thành, làm gì có ai mang thai mà chịu khổ nạn như y chứ, y từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, vạn người nịnh nọt, bây giờ chỉ vì một đứa con mà phải chịu khổ như vậy.

Dù sao bây giờ y cũng đem hết mọi tội nợ đổ lên đầu Mạch Điển Thành, hoàn toàn không muốn nhớ tới đứa con này là hắn lúc đầu gài bẫy Mạch Điển Thành để trộm lấy.

“Nhất định là gen của anh không tốt, cho nên con mới chỉnh tôi như vậy.” Y đem thống khổ mấy ngày hôm nay tổng kết lại một lần.

Mạch Điển Thành trợn trắng mắt, rất muốn nói vài câu đạo lí, ví dụ như là em cảm giác gen của tôi tốt lắm, cho nên mới trăm phương ngàn kế chuốc thuốc mê bắt cóc tôi về biệt thự, cường bạo cướp đi tng trùng của tôi. Nhưng mà nói ra lại sợ y mang thai để ý rất chi li, cho nên hắn nhẫn nại nuốt ngược vào trong miệng.

Kinh nghiệm ngày hôm qua nhìn thấy y còn khó chiều hơn cả phụ nữ, y vẫn thấy thông minh nhất là im miệng, dù sao miệng lưỡi lanh lợi trời sinh cũng không phải là kế sách tốt nhất.

Rất kiên nhẫn vỗ vỗ lưng Chung Diễm Nhiên, chỉ có thể đem tất cả oán giận của y biến thành gió thổi qua tai, một bên an ủi y, chờ thêm vài phút, sau khi y khóc đã, y chỉ ra cửa WC: “Anh đi ra ngoài, tôi muốn đi tiểu.”

Mạch Điển Thành lần này rốt cuộc cũng hiểu tiếng người nên ngoan ngoãn đi ra ngoài, y sau khi xả ra hết cũng đi ra ngoài, trên bàn đã đặt mấy món ăn, y ngạc nhiên nhìn trái nhìn phải, chỉ có hai người là y cùng Mạch Điển Thành cũng không có người giúp việc mà Mạch Điển Thành vẫn còn từ trong nhà bếp bưng ra một tô canh.

“Cái này… Cái này anh nấu sao?”

“Uh, xem có hợp khẩu vị của em không.”

Chung Diễm Nhiên chưa từng thấy đàn ông nấu cơm, y kinh ngạc nhớ lại mĩ vị ngày hôm qua, “Cháo ngày hôm qua cũng là anh nấu sao?”

“Uh, em ốm quá, hơn nữa đồ bên ngoài nhiều dầu mỡ, chắc đó cũng liên quan tới chuyện em bị nôn?”

Chính xác, thức ăn bên ngoài đều rất nhiều dầu mỡ, làm cho y khó có thể nuốt trôi, nhưng mà cháo ngày hôm qua thì hoàn toàn không có.

“Yên tâm, tôi nấu đều vớt bỏ toàn bộ dầu mỡ, hẳn là rất được.”

Mạch Điển Thành giúp Chung Diễm Nhiên gắp thêm thức ăn, cũng giống như ngày hôm qua, lúc y ăn, hoàn toàn không có cảm giác muốn nôn, hơn nữa Mạch Điển Thành còn giúp y hầm một chén canh, y tham lam uống nước cùng chất dinh dưỡng trong đó, bởi vì có thể ăn, hơn nữa ngày hôm qua ngủ ngon, tâm tình Chung Diễm Nhiên sáng sủa hơn nhiều, còn tốt bụng nhìn Mạch Điển Thành cười toe.

Mạch Điển Thành đứng dậy, bắt đầu thu dọn chén đũa, hắn quay đầu nhìn y, không biết y làm cái gì, thế nhưng ánh mắt Mạch Điển Thành lại như có ngọn lửa thiếu đốt quay qua hôn y, nụ hôn của hắn cuồng dã đói khát, làm cho Chung Diễm Nhiên thiếu chút nữa thì chóng mặt ngất xỉu.

Hắn là dã thú, nhất định là dã thú, bằng không đối với bản thân mình lúc này xấu tới cực độ, lại còn có thể hôn đến mức chết đi sống lại như vậy, Chung Diễm Nhiêm liếm liếm cánh môi ướt át, y bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, nhẹ hẫng, thậm chí nửa thân dưới còn có phản ứng, y trộm liếc mắt qua thăm dò, bộ vị giữa hai chân của Mạch Điển Thành cũng đội lên.

“Lần trước làm có một lần, thật sự là không đủ chút nào.” Hắn có chút tiếc nuối khi nhắc lại hôm đó.

“Đó là đương nhiên, tôi đẹp đến độ làm cho anh mê muội luôn rồi.”

Vừa nói xong y liền hối hận, trước kia y đúng là có thể tự mãn nói ra câu này, nhưng mà bây giờ, với bộ mặt đầy mụn mình đáng lẽ phải khiêm nhường chút.

Nhanh nói lảng sang chuyện khác, Chung Diễm Nhiên chỉ vào thức ăn nói: “Anh sẽ nấu cơm?”

Mạch Điển Thành nhướng mày, “Em không phải đã điều tra rất nhiều thông tin của tôi, khi tôi còn nhỏ chuyện gì cũng đã là, vì tiền, tôi cũng là qua giúp việc trong nhà ăn, đầu bếp, khi còn ở cô nhi viện, đến lượt cũng sẽ hỗ trợ nấu cơm.”

“Anh khi ở cô nhi viện vẫn còn nhỏ mà?” Chung Diễm Nhiên kinh ngạc nói.

“Nhỏ tuổi đi nữa, vẫn phải làm việc, thiên hạ chẳng có bữa ăn nào miễn phí cả.” Mạch Điển Thành tùy tiện trả lời, như là cuộc sống là như vậy, không đáng để nhắc đến.

Chung Diễm Nhiên nhớ lại khi mình còn nhỏ, từ khi y bắt đầu biết nhớ, y đã có người giúp việc, vú em hầu hạ, mấy thứ quí giá trong nhà này nọ bị y làm bể cũng chả có gì, y sống an nhàn sung sướng, chưa từng tự mình rửa chén giặt đồ, ngay cả bây giờ ra ngoài ở, y cũng có người giúp việc bên nhà thay y làm việc, đồ dơ tự động có người giặt cho.

Mạch Điển Thành múc thêm chén canh cho y, hỏi: “Vậy trong nhà em thì sao? Tại sao ông chủ club ở Anh nói em có huyết thống hoàng thất, nhưng mà hoàng thất Trung Quốc đâu có phải họ Chung.”

Nhắc tới cái này, Chung Diễm Nhiên cười, đây là thủ đoạn cao siêu của ông tổ nhà y khi đi làm ăn.

“Chung gia nhà chúng tôi chả có quan hệ gì với hoàng thất, chỉ bất quá khi ông tổ đến Châu Âu mở rộng quan hệ mua bán đồ cổ, rất thông minh khi đã làm cho người ta nghĩ rằng ông là hoàng thất, cho nên buôn bán lời không ít tiền.”

Mạch Điển Thành cũng là doanh nhân, không khỏi khen ngợi: “Gian thương, bất quá thật sự rất thông minh, ông bán chính là giá trị cộng thêm, dùng danh hiệu hoàng thất, hẳn là có thể nâng giá lên không ít nha.”

Chung Diễm Nhiên bật cười nói: “Chính xác, theo như lời đồn ông là một người đàn ông rất thông minh, anh vĩ, lại rất quyết đoán, trong thời đại đó mà có thể một mình lên thuyền đến Châu Âu, rồi lại ở Châu Âu bán ra những đồ vật được rất nhiều quí tộc Châu Âu yêu thích, ông có lẽ là một trong những người giỏi nhất trong dòng họ Chung của chúng tôi.

“Vậy ba mẹ em đâu?”

Cảm giác thoải mái nói chuyện phiếm cũng không tệ lắm, Chung Diễm Nhiên cầm lấy chén, rồi lại uống một ngụm canh, “Cha tôi đã mất rồi, mẹ tôi thích được tự do với cách sống của mình, cho nên tôi rất ít khi quấy rầy bà.”

“Vậy bây giờ em sống một mình sao?” Mạch Điển Thành hỏi.

“Uh.”

Mạch Điển Thành dựa vào y, ngón tay đùa giỡn tóc y, thấp giọng hỏi: “Lúc trước vì sao em tìm tới tôi? Dựa vào sắc đẹp của em, hẳn có cũng có phụ nữ muốn sinh con cho em mà.”

Chung Diễm Nhiên ngạc nhiên, không hổ là Mạch Điển Thành, hắn trước cùng y nói chuyện phiếm để y lơi lỏng phòng ngự trong lòng, câu hỏi cuối cùng lại hướng thẳng đến chủ đề chính.

Y hãnh diện quay qua Mạch Điển Thành, “Tôi là thiên tài, anh biết không?”

Mạch Diển Thành tức cười một hồi mới lắc đầu. “Không, tôi không biết, trên cơ bản tôi chỉ biết em là bác sĩ tên là Chung Diễm Nhiên, cảm giác khi ở trên giường cũng tốt lắm, ngoài ra tôi không hiểu biết nhiều về em.”

Cảm giác trên giường tốt lắm?

Không biết tại sao, Chung Diễm nhiên vì một câu nói này mà giận dữ bất thình lình, trong lòng hắn coi y cũng giống như những kẻ tầm thường khác sao, cái này thật sự là nói xấu mình mà, y dùng sức đập chén xuống, ánh mắt lạnh đi một nửa, “Tôi không thích anh so sánh tôi với những người phụ nữ khác.”

Mạch Điển Thành lộ ra ánh mắt hứng thú, “Yên tâm, mấy cô đó so ra chưa bằng một nửa em, từ lần trước ở khách sạn, nhìn thấy cái mông nhỏ của em đong đưa đến thế nào, tôi đã quên mất sự tồn tại của phụ nữ,”

Oa oa, đây là tên khốn nạn hạ lưu mà, Chung Diễm Nhiên tức giận, y thật sự tức giận.

“Im miệng, không cho phép anh nhắc lại chuyện ở khách sạn hôm đó!”

“Tại sao? Cảm giác hôm đó tốt lắm mà.”

Làn da trắng nõn của Chung Diễm Nhiên rịn ra chút mồ hôi, bởi vì Mạch Điển Thành càng áp sát lại gần hơn, gần đến mức y có thể nghe được mùi hương cơ thể nam tính trên người hắn, hơn nữa giọng điệu của hắn khi nói chuyện như là nhớ mãi đến lần ở khách sạn đó, nhưng mà y sẽ không để bị hắn lừa đâu.

“Hừ, sướng xong rồi đi, còn dám nói cảm giác ngày nào đó rất tốt?” Y xoay đầu qua, đối với chuyện Mạch Điển Thành hôm đó vừa xong đã phóng lên máy bay, hắn sẽ ghi hận cả đời.

Mạch Điển Thành đưa tay nắm cằm y, xoa xoa vòng tròn, “Không có cách nào, tôi muốn giải quyết chuyện ở Mĩ nhanh nhanh một chút, sau đó bay lại Đài Loan, có thể ở với em lâu hơn một chút.”

“Cái kiểu nói dối cấp ba này, đừng cho là tôi sẽ tin nha!”

Y sẽ không tin vào lời ngon tiếng ngọt của người đàn ông này, ngay cả ánh mắt nghiêm túc của hắn làm lòng y hơi nặng nề, hại trái tim y bắt đầu đập loạn, y trong lòng đang quát mắng trái tim mình, không nên đập loạn như vậy.

“Phải làm thế nào thì em mới tin đây?” Hắn… khuôn mặt thì tươi cười nhưng tay đã bắt đầu chuyển dưới eo y, “Tôi rất thích đem chuyện ở khách sạn làm lại lần nữa.”

“Hạ, hạ lưu!”

Miệng y mắng loạn, nhưng mà mặt lại từ từ đỏ lên, bởi vì nửa thân dưới của Mạch Điển Thành cũng đã đội lên rất lớn, làm cho y nghĩ đến cái thứ to đùng kia khi không có quần áo kềm kẹp.

Oa oa, y đang nghĩ cái gì, y bị Mạch Điển Thành biến thành hạ lưu như hắn rồi sao?

“Tôi, tôi đang ăn canh!”

Y cố gắng là cho bầu không khí nóng rực này khôi phục lại bình thường, Mạch Điển Thành cười khẽ nói: “Tôi tình nguyện để cái lưỡi hồng hồng đáng yêu của em uống canh tinh lực của tôi.”

Nghĩ cũng biết “Canh tinh lực” của hắn có ý nghĩa gì, Chung Diễm Nhiên quay lại nói: “Tôi mới không cần chạm vào chỗ đó của anh, đổi lại anh chạm tôi anh sẽ đồng ý sao?”

Cái này đúng là thất sách rất rất rất lớn, Chung Diễm Nhiên có một chút sạch sẽ, chỉ nghĩ đến chuyện dùng miệng chạm vào chỗ đó của đàn ông liền cảm thấy ghê tởm cực kì, cả đời này y tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này, như mà hắn, không phải nói là cái tên hạ lưu Mạch Điển Thành này, sắc mặt hắn nhìn qua vốn là vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

Y vừa mới nói xong, ánh mắt Mạch Điển Thành sáng rực, hắn dựa vào rất gần, hơn nữa cười đến siêu cấp đãng, “Ta rất thích đó.”

Trong nụ cười đãng của hắn, Chung Diễm Nhiên biết nói không chừng hắn đang giăng bẫy y nói ra những lời vừa nãy, hai tay y đẩy đầu hắn, để tránh hắn thật sự làm ra chuyện xấu hổ này.

“Tôi, tôi… Tôi không thể làm tình đâu.” Chung Diễm Nhiên đem mặt quay qua một bên, phải giải thích chuyện thân mật loại này, làm cho người ta rất xấu hổ, bất quá y không muốn thai nhi bị nguy hiểm: “Đàn anh của tôi nói thai rất yếu, trong khoản thời gian này tôi căn bản không thể làm tình, anh quên đi là vừa.”

Mạch Điển Thành trầm ngâm một chút, “Vốn là không thể đi vào thôi, không có nghĩa là không thể làm.”

Chung Diễm Nhiên trợn trừng mắt, ngay cả mặt y đầy mụn, hắn vẫn còn hăng hái muốn ăn sao, sắc dục của dã thú này rốt cuộc mạnh tới mức nào?

“Anh điên rồi hả? Mặt tôi đầy mụn, anh có thấy chưa? Tôi xấu giống như quỉ, anh thấy chưa?” Y tự bạo xong, chỉ vào từng cái mụn trên mặt mình, muốn để cho tên dã thú này nhìn cho rõ.

“Em nếu là quỉ, toàn bộ thế giới này không có người đẹp.”

Chung Diễm Nhiên thiếu chút nữa thì để nụ cười ngọt ngào lộ ra trên mặt, y vội vàng kềm lại nụ cười của mình, tên dã thú này chắc chắn là đang nói rối, ngàn vạn lần không thể bị vài lời ngon ngọt của y dụ khị.

Nhưng mà mặt Mạch Điển Thành như là muốn cọ xuống nửa thân dưới của mình, hơn nữa hai tay đã đem y bế đến ghế salon, nhanh tay nhanh chân đến làm cho y ngay cả kháng cự cũng không kịp, quần bị hắn cởi ra nhanh chóng.

Nửa thân dưới bỗng chốc lạnh lẽo, hơn nữa hai tay Mạch Điển Thành còn nâng bộ vị của y lên, nhìn chăm chú như là đang thưởng thức, cảm giác nóng rực lạ kì, làm cho y dùng chân đá hắn, “Không, không được, tên dã thú này.”

“Của em nhìn đẹp quá, màu sắc cũng rất đẹp.”

Oa oa, cái tên dã thú này lại làm y như là thưởng thức đồ cổ, bắt đầu bình phẩm từ hình dáng cho tới màu sắc, Chung Diễm Nhiên lại đá hắn thêm một cước, hắn bắt đầu lấy tay xoa nắn phân thân y, trên dưới bị đè ép, làm cho y trở nên rất có cảm giác.

“Anh… Anh là dã thú à, á á á…”

Chung Diễm Nhiên một bên mắng một bên rên rỉ, y vẫn cảm giác tính dục của mình không mạnh, trước khi gặp Mạch Điển Thành, nhu cầu cùng cái phân thân kia đối với y chỉ là một phần không thú vị của y học mà thôi, cũng giống như lịch sữ hay toán học… này nọ.

Y chưa bao giờ cảm thấy được nhu cầu của bản thân, nếu như không phải vì muốn sinh đứa bé này, có lẽ cả đời này y cũng sẽ không phát sinh quan hệ với bất kì ai, vừa nghĩ đến một người nào đó tiến vào trong cơ thể y, hoặc là y tiến vào trong cơ thể người khác, cái loại cảm giác kì dị khác thường này làm cho y căn bản không muốn nếm thử.

“Bộ dáng ý loạn tình mê của em thật đẹp.”

Chung Diễm Nhiên trừng mắt liếc hắn một cái, mắng: “Tôi mới không có ý loạn tình mê… A a…. Anh là đồ khốn, khốn nạn!”

Y vừa mới há miệng mắng, Mạch Điển Thành cười cười, lập tức cúi đầu, dùng miệng ngập lấy bộ phận của đàn ông kia, khoang miệng ướt át ấm nóng bao vây lấy y, hơn nữa Mạch Điển Thành còn dùng sức hút vào, làm cho hay tay y phải chụp lấy cái gối ôm bên cạnh, cả người bủn rủn chỉ có thể rên nhẹ.

Khoái cảm như dòng điện được sinh ra từ cái nơi bị hút chạy lung tung lên trên, hai chân Chung Diễm Nhiên vô lực, nửa người trên cũng ra sức phập phồng, trên mặt bắt đầu rịn ra một lớp mồ hôi.

“Ở đây bắt đầu có mật ngọt chảy ra rồi.”

Hắn lại bắt đầu liếm liếm cái bộ vị kia, Chung Diễm Nhiên đỏ mặt như sắp cháy tới nơi, cái này không phải bẽn lẽn, mà là phẫn nộ, đúng vậy, chính là phẫn nộ, người nào lại có thể hạ lưu vô sỉ như hắn chứ.

Y dùng tay cú cú vào đầu Mạch Điển Thành, hơn nữa để tỏ vẻ bất mãn, y còn dùng lực đánh kéo tóc hắn, Mạch Điển Thành kêu lên mấy tiếng: “Nhẹ tay chút, sướng quá cũng không cần phải như vậy.”

Mạch Điển Thành nói quả thực là muốn y tức chết, y mới không phải cảm thấy thoải mái, cho dù có, cũng chỉ có một chút thôi, Chung Diễm Nhiên rống giận: “Đứng dậy, không cho phép anh hút thêm nữa.”

“Không có nghe thấy.”

Mạch Điển Thành tùy tiện trả lời, làm cho Dung Diễm Nhiên tức chết đi được, nhưng mà hắn lại bắt đầu dùng miệng cùng tay đùa giỡn bộ vị y, cảm giác sảng khoái làm cho Dung Diễm Nhiên cơ hồ muốn tê liệt nằm trên ghế salon, dù sao muốn tên dã thú này dừng tay vốn là chuyện không có khả năng, không bằng tốt nhất cứ để hắn làm cho xong.

Thật sự rất thoải mái, sau khi không chống cự nữa, toàn thân y sản sinh ra vô số dòng điện, ngay cả nhấc một ngón tay lên cũng thấy lười, y vừa nhắm hờ mắt, thì ra cảm giác cũng có thể sảng khoái như vậy, tại sao lúc trước y lại chẳng có chút nào muốn nếm thử?

Y toàn thân vô lực, nhưng mà giận hắn làm xằng bậy, y trừng mắt liếc Mạch Điển Thành một cái, cái liến mắt uy lực này làm cho Mạch Điển Thành thình lình nghiến chặt răng, hắn rống lên ồm ồm: “Không cho phép lộ ra loại ánh mắt này, mẹ kiếp!”

Nửa người hắn đè xuống, Chung Diễm Nhiên bất ngờ hiểu ra tình trạng của hắn, y vui vẻ cười, quái vật lớn trong quần Mạch Điển Thành chen chúc thành một đống, bộ dạng chịu khổ hình, y cười, ai kêu tên dã thú này tự động phát tình, hắn đau chết luôn càng tốt, cái tên tóc tai lộn xộn này phải gặp quả báo.

“Em là tiểu yêu tinh ăn thịt người không thèm nhả xương…”

Thấy y cười đến quyến rũ, Mạch Điển Thành cắn lên đôi môi y, Chung Diễm Nhiên chống cự lại, tôi van anh, vừa rồi còn dùng miệng giúp y làm, bây giờ lại đi hôn môi y, ghê tởm muốn chết.

“Không, không mà, ghê tởm muốn chết.”

Mạch Điển Thành giống như là trâu đực phát tình trong phim, liếm lên vành tai xinh xắn của Chung Diễm Nhiên, thở gấp gáp nói: “Vậy giúp tôi lấy ra đi, Diễm Nhiên, chỉ cần lấy tay giúp tôi làm là tốt rồi.”

Chung Diễm Nhiên kinh hãi vạn phần, lấy tay giúp đàn ông làm? Cầm cái thứ đó của người đàn ông này? Đó là thứ để bài tiết nước tiểu nha, thứ bẩn như vậy y mới không cần đưa tay sờ qua.

“Không mà!” Y lập tức cự tuyệt, hơn nữa còn cự tuyệt hoàn toàn.

Mạch Điển Thành nhíu mày thống khổ, Chung Diễm Nhiên trừng mắt nhìn hắn, Mạch Điển Thành hình như đối với y đau đầu vạn phần, cuối cùng không thể tránh được, chính mình tự móc ra, dựa vào phân thân y, tạo áp bách cho nhau, chờ đến khi hắn phát tiết, giữa hai chân Chung Diễm Nhiên cũng bị chất lỏng của hắn làm cho dính tùm lum.

Chung Diễm Nhiên vội vàng cầm lấy khăn giấy chùi đi, Mạch Điển Thành bế y lên, đem vào phòng tắm, mở nước nóng, rửa ráy cho y.

“Anh là đồ dã thú, đâu mà ra nhiều quá vậy?”

Chung Diễm Nhiên gào nhỏ, phía dưới của y đều dính tùm lum, Mạch Điển Thành dùng sữa tắm xoa lên nửa thân dưới y, tẩy rửa đi tàn tích chất lỏng của hắn lưu lại, mà Chung Diễm Nhiên bị hắn chạm vào bộ vị kia, hạ thân không hiểu sao lại tê tê dại dại.

“Từ lúc quay về Mĩ tôi lúc nào cũng trong trạng thái cấm dục.”

Hắn thành thật trả lời, làm cho Chung Diễm Nhiên phát hiện hắn ở Mĩ chưa từng phát tiết ở phương diện này, làm hại trong lòng y cũng thấy là là, y vội vàng đẩy Mạch Điển Thành ra, “Tự tôi tắm cho mình.”

Mạch Điển Thành cau đôi mày rậm, cũng không nói thêm cái gì, hắn cầm nước nóng tự rửa mình, tiếng Mạch Điển Thành khàn khàn: “Ở đây đi, tôi sẽ chăm sóc em chu đáo, đến khi nào em sinh mới thôi.”

“Mới không cần, anh căn bản là dã thú, nhất định sẽ có một ngày Bá vương ngạnh thượng cung.” Bởi vì hắn còn muốn nói y lấy tay sờ thứ kia của hắn, nói không chừng yêu cầu của hắn ngày càng kì quái, hắn nhìn qua chính là loại người này.

“Tôi sẽ nghe theo lời bác sĩ, Diễm Nhiên, ở lại đây, tôi có đủ điều kiện chăm sóc em.”

Chung Diễm Nhiên nâng mắt lên, ngạo khí bức người đáp: “Không cần, tôi đủ tài lực để tự chăm sóc chính mình.”

Y mặc quần vào, lập tức đi ra khỏi cửa, để cho Mạch Điển Thành ở lại, tức cũng không được, không tức cũng không xong mà thở dài một tiếng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio