Lần thứ hai tiến tới nơi giao chiến của hai con cự thú, cái kén bao quanh Đại Địa Bạo Long vẫn còn nguyên đó, chỉ là Đại Địa Bạo Long đã không còn gào thét gì nữa rồi.
- Này! Chết chưa đấy?
Lý Lân nhìn cái kén dường như không có chút tổn hao nào, trên mặt lộ ra nụ cười gian trá.
- Grao…! Tiểu tử nhân loại chết tiệt, ngươi vẫn còn chưa đi.
Âm thanh suy yếu nhưng đầy nét hưng phấn của Đại Địa Bạo Long truyền tới.
- Đúng thế, là ta đây. Cảm giác nằm trong kén thế nào?
Lý Lân cười tủm tỉm hỏi.
- Đồ tiểu tử gian trá, ngươi muốn thế nào mới giúp bản tọa thoát ra ngoài.
Âm thanh của nó đã mềm hẳn đi, Cốt Ma Quỷ Chu tuy đã chết nhưng tơ nhện của nó vẫn không ngừng tiết ra độc tố. Mà độc tố của nó có tính ăn mòn rất mãnh liệt, đến cả lân giáp siêu dày như Đại Địa Bạo Long cũng không tài nào chịu được sự ăn mòn đấy. Gần một buổi, linh lực trong người Đại Địa Bạo Long đã tiêu hao một phần ba, cứ như thế vài ngày thì nó sẽ bị ăn mòn thành hài cốt mất.
- Thả ngươi ra ngoài không phải không được, nhưng phải xem ngươi có thể lấy ra cái gì đã.
Lý Lân giả vờ dễ dãi nói.
- Ngươi muốn cái gì, chỉ cẩn ở trong rừng Hắc Thủy này, bản tọa đảm bảo mang tới cho ngươi.
Đại Địa Bạo Long không sợ chết trận, nhưng nó rất ngại phải chết vì cái trò ăn mòn dần dần này. Lấy thực lực của nó cho dù thân thể bị ăn mòn phân nửa thì cũng không thể chết được, nhưng với cái kết cục kinh hoàng đó thì Đại Địa Bạo Long cho dù có hung bạo tới đâu thì cũng không thể không rùng mình một cái.
- Là một Vương thú, còn có thể hóa thành nhân hình, trên người ngươi hẳn là phải có một loại khí cụ không gian, tựa như là túi không gian, hay mấy thứ như không gian giới chỉ.
Lý Lân cười tựa ma quỷ.
- Grao…! Tiểu tử, ngươi muốn không gian giới chỉ của bản tọa ư?
Đại Địa Bạo Long đâu phải kẻ ngu, nghe Lý Lân nói thể là đủ biết hắn muốn cái gì rồi.
- Đúng thế, lấy tài phú của ngươi để đổi lấy mệnh của ngươi, đây chính là một khoản buôn bán có lời đấy.
- Grao…! Không có khả năng! Đổi điều kiện đi.
Đại Địa Bạo Long không hề do dự cự tuyệt luôn.
- Mẹ nó, không cho thì thôi. Bổn đại gia không rảnh mà hầu hạ.
Nói xong Lý Lân liền xoay người bước đi, thoáng cái đã thấy hắn sắp ra khỏi nơi này.
- Chờ một chút!
Đại Địa Bạo Long quả đã ức tới cực điểm mà lên tiếng, ở địa bàn của Cốt Ma Quỷ Chu kinh khủng như thế thì chẳng có chim thú nào dám tiếp cận trong phương viên hơn mười dặm. Đại Địa Bạo Long hiểu, nếu như Lý Lân cứ thế mà đi thì tử vong sẽ đến với nó, tu luyện hơn mấy trăm năm, từ một con thú con đạt tới cảnh giới vạn thú thần phục Thú Vương, Đại Địa Bạo Long trải đời nhiều rồi, hắn không muốn cứ uất nghẹn như thế mà chết đi.
- Thế nào, nghĩ thông rồi hả?
Lý Lân quay người lại lạnh lùng nói.
- Bản tọa có thể cho ngươi, nhưng ngươi trước hết phải chém đứt một ít tơ nhện.
Đại Địa Bạo Long nén nhịn nỗi đau nói.
- Khỏi đi, trời mới biết thứ này có chém một thì vỡ toàn bộ không, ta cũng đâu có ngu như vậy đâu.
Lý Lân không hề do dự cự tuyệt, nếu như không có hoàn toàn nắm chắc thì hắn tuyệt đối sẽ không thả Đại Địa Bạo Long ra. Tựa như Đại Địa Bạo Long nói, nhân loại đều là kẻ giả dối nhưng ai có thể bảo chứng được đám linh thú đều là chân thực đây. Sinh mệnh bọn họ hàng trăm hàng ngàn năm qua trôi đi nên còn có cái gì chưa thấy, bàn về kiến thức và tâm cơ thì có mấy ai có thể làm đối thủ của bọn họ đây. Cái gọi là không cùng tộc thì tất có dị tâm là đây. Huống chi nhân loại và linh thú chính là tử địch trời sinh.
- Ngươi…
Đại Địa Bạo Long buồn bực tới cực điểm, không ngờ tên Lý Lân này lại khó chơi đến thế.
- Nhưng làm thủng một cái lỗ thì cũng không phải không được.
Lý Lân bước tới bên cự kén, lấy ra thanh bội đao cấp thần binh, chém thẳng vào cự kén.
Sạt sạt…!
Bảo đao chém sắt như chém bùn dường như chém phải vật kim loại gì đó cực kì cứng, âm thanh phát ra vô cùng chói tai…
- Dùng ma khí, vũ khí thế tục sao có thể phá được tơ nhện này!
Đại Địa Bạo Long thét lớn, hận tới mức không thể đập cho cái tên nhân loại không nghe lời này thành bánh thịt.
- Gào cái gì mà gào, ta lúc nào nói là chém đứt đâu. Giao dịch chúng ta còn chưa có đạt thành, lão tử cũng không có ngu như thế đâu.
Lý Lân móc móc lỗ tai, bộ dáng như sắp nhịn không nổi rồi.
- Ta đồng ý đem không gian giới chỉ cho ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa??
Đại Địa Bạo Long bi phẫn gào lên, ai mà nghĩ tới kẻ ngang dọc Hắc Thủy tùng lâm bao năm như Đại Địa Bạo Long lại có một ngày bi thương đến như thế, mà kẻ gây ra cho hắn bi thương lại chỉ là một tên nhân loại nhỏ yếu mà thôi.
- Ta còn muốn một giọt huyết của ngươi!
Lý Lân đảo đảo đôi mắt nói.
- Huyết ư? Không được, tuyệt đối không được!
Đại Địa Bạo Long phản ứng còn kịch liệt hơn cả lúc nãy, nó thực lực hiện tại đã là ngũ giai đỉnh cao rồi, chỉ bước thêm một bước chính là vượt lôi kiếp, khiến cho huyết mạch tiến hóa. Nếu như lúc này tổn thất huyết dịch, dù chỉ là một giọt mà thôi, đối với tương lai lúc độ kiếp của nó cũng bất lợi vô cùng.
- Không được thì thôi không cần, huyết với không gian giới chỉ đều phải có cả, không thì khỏi đi.
Lý Lân cường ngạnh trả lời.
- Tiểu tử, chúng ta thương lượng lại đi, ta cho ngươi một viên Linh Tinh, ngươi buông tha cho huyết của bản tọa được chứ?
Đại Địa Bạo Long đổi giọng, khép nép nói.
- Không được!
Lý Lân trầm giọng hẳn đi, có chút đau đớn nhìn mấy chỗ ăn mòn trên bội đao. Lúc nãy mới chỉ chém nhẹ thế thôi mà đã ăn mòn thành như thế, huống chi là Đại Địa Bạo Long còn bị vây ở bên trong. Biết được kịch độc dính trên tơ nhện nên Lý Lân cũng phải chú ý cẩn thận, nếu như tơ nhện mà dính vào người thì khẳng định là phiền phức to rồi đây.
- Grao…..! Tiểu tử kia, ngươi đừng có được đằng chân mà lân đằng đầu!
Đại Địa Bạo Long thở dốc hô hào.
Lý Lân chẳng nói gì, lấy ra Ma Đao đã biến hóa, không quán chú chân khí chỉ bằng vào lực cánh tay chém mạnh vào cự kén.
Soạt một tiếng, lưỡi đao chém vào như “dao sắc cắt đậu hũ”, tuy vậy Ma Đao cũng không dễ dàng đi vào, Lý Lân cố sức xoay thân đao, một cái lỗ khá lớn xuất hiện. Bên trong hiện ra Đại Địa Bạo Long bị tơ nhện quấn chặt lấy, trên thân nó thổ hoàng linh lực đang cực lực phát ra, chống lại sự ăn mòn của kịch độc.
- Ta chính là có thời gian, nhưng Thú Vương ngươi có thể kiên trì được bao lâu đây, ngươi cũng biết, ở nơi này phương viên mười dặm đều là tuyệt vực, không có ai trừ ta ra đâu. Nên ngươi lựa chọn nhanh lên chút, đại gia đây không có thời gian ở đây dây dưa với ngươi đâu.
Lý Lân không nhẫn nại mà nói.
- Grừ…! Ta sao tin ngươi được đây?
Đại Địa Bạo Long đành thỏa hiệp, nhưng đối với Lý Lân thì cực kỳ hận thù.
- Ném không gian giới chỉ với huyết dịch tới đây, thiếu một thứ thì đừng mơ là ta đây sẽ giúp.
Lý Lân cũng làm mặt lành mà chặt chém.
- Được!
Đại Địa Bạo Long đưa con mắt hung ác nhìn về Lý Lân, nó hận không thể cắn chết tươi tên tiểu tử này.
Đại Địa Bạo Long mở miệng, từ trong mồm nó một chiếc nhẫn mang phong cách cổ xưa bay ra, sau đó từ miệng vết thương trên ngực đẩy ra một giọt huyết, sau đó dùng thổ linh lực điều khiển nó bay tới vào tay Lý Lân.
- Đây là không gian giới chỉ và huyết của bản tọa, ngươi nhanh thả ta ra ngoài đi!
Giọng nói của Đại Địa Bạo Long có chút uể oải, bởi huyết không giống với máu. Huyết trong người thường cũng chỉ có ba bốn giọt, đấy là võ giả khí huyết tràn đầy, linh thú thì nhiều hơn, trong cơ thể chúng cùng lắm cũng chỉ hơn mười giọt, cho dù chỉ tổn thất một giọt cũng cần thời gian dài để khôi phục.
- Đừng nói không gian giới chỉ của ngươi trống rỗng nha?
Lý Lân ra vẻ hồ nghi nói.
Đại Địa Bạo Long thiếu chút nữa thì thổ huyết.
- Hỗn đản, không gian giới chỉ của bản tọa sao mà có thể là giả được.
Đại Địa Bạo Long điên cuồng hét lên.
- Ngươi nói là ta tin chắc? Ngươi cho rằng ta bị ngu à?
Lý Lân bĩu môi.
- Ngươi cứu bản tọa rồi bản tọa sẽ xóa đi cấm chế. Ta lấy danh dự của Thú Vương phát thệ, nếu như ta nuốt lời thì cả đời này ta không thể đột phá được.
Đại Địa Bạo Long trầm giọng nói.
Lý Lân bĩu môi, hắn chẳng bao giờ tin vào lời thề, lại còn danh dự Thú Vương? Ngươi là Linh thú nha, có cái rắm gì vinh dự chứ. Nhưng mục tiêu của hắn không phải là không gian giớ chỉ này, mà chính là giọt huyết trên tay hắn. Sau khi bước chân vào Võ Tông thì hắn có thể phóng chân khí ra ngoài, nâng giọt huyết lên cũng không khó khăn gì.
Đại Địa Bạo Long dù sao cũng là ngũ giai đỉnh cao Vương Thú, thân mang huyết mạch thượng cổ cự long, nên từ huyết của nó phát ra từng trận khí tức hung lệ, có lúc mơ hồ Lý Lân còn nghe thấy nhiều tiếng gầm gừ thê lương truyền ra từ bên trong giọt huyết này.
Lý Lân cắn nát tay, đẩy ra một giọt huyết, rồi lấy nó làm vật dẫn dùng Tiên Thiên Thuần Dương chân khí vẽ lên từng đạo ký hiệu huyền ảo lên hư không.
Ông..!
Huyết của Lý Lân phát ra một trận huyết quang kịch liệt rồi bao vây lấy huyết của Đại Địa Bạo Long.
- Tiểu tử ngươi muốn làm gì?
Đại Địa Bạo Long khẩn trương hỏi, tuy không nhìn thấy Lý Lân đang làm gì nhưng bản năng khiến nó có một tia dự cảm không tốt.
Thần sắc Lý Lân ngưng trọng, hai tay không ngừng khắc từng ký hiệu huyền ảo, rồi đánh vào hỗn hợp huyết.
Hai giọt huyết xoay tròn không ngừng rồi dần dần dung hợp lại, Lý Lân đánh ra một số ký hiệu khác, đánh xong tay hắn có chút co quắp lại.
- Mẹ kiếp, có ba cái ký tự mà lão tử phải đánh tới ba trăm lần mới xong…
Lý Lân đối với thiên phú học tập của bản thân quả thực bất đắc dĩ, những kết quả là gì thì cũng thành công rồi, Lý Lân hơi buông lỏng một chút, hắn đối với kết quả cũng rất là mong đợi.
Đoàn hỗn hợp lần nữa chia làm hai, rồi một giọt quay về cơ thể Lý Lân, một giọt kia bị hắn đánh về phía cự kén.
- Ta không cần nữa, trả lại cho ngươi!
Lý Lân lớn tiếng nói.
Đại Địa Bạo Long cũng ngửi ra vấn đề, nó há mồm hút lấy huyết, nhưng vẫn không có dung hòa với thân thể mà lợi dụng thần niệm để tra xét nhiều lần, thế nhưng vẫn không phát hiện chút dị thường nào.
Dù trong lòng có chút bất an, nhưng Đại Địa Bạo Long vẫn dung nhập huyết vào cơ thể, khôi phục bổn nguyên của chính mình. Dù sao đối với bọn chúng khi dựa vào huyết mạch tiến giai thì huyết quả thực quá mức quan trọng.
- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc có ý gì đây?
Đại Địa Bạo Long hỏi.
- Không có gì, sau này ngươi khắc biết!
Lý Lân cười quỷ dị, rồi không hề chần chờ, huy vũ đoạn đao, đao mang mạnh mẽ khởi động, hướng về cự kén chém ra một lỗ hổng lớn. Tơ nhện trên đùi Đại Địa Bạo Long cũng bị hắn chém bay đi hơn nửa.
Grao..!
Đại Địa Bạo Long rống thật lớn, thổ hoàng linh lực xuất động, đánh bay đám tơ nhện còn lại, rồi một thân hình tựa như núi lao ra ngoài.