Tam Thái Tử

chương 113: hắc thủy vương thành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiếng oanh minh không ngừng, cự thạch cũng không ngừng rung động… Mặt trên đã xuất hiện vô số lỗ thủng. Thần sắc Lý Lân càng ngày càng ngưng trọng, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cái áo da cỡ nửa người. Đây là túi nước được chế tạo từ da linh thú, bên trong chứa rất nhiều nước. Đó là thói quen lính đánh thuê ở kiếp của hắn, Lý Lân vẫn luôn tồn trữ thức ăn với nước trong mọi trường hợp.

Sau đó hắn lấy ra một ít đồ vật hình sợi tơ màu trắng ném vào bên trong, khẽ lắc lắc một chút, hắn liền ném túi nước ra, đánh nát ngay trên không. Nước từ trong túi biến thành một màn mưa bao phủ xuống đàn Cuồng Bạo Tê Ngưu.

Đám Cuồng Bạo Tê Ngưu vẫn đang điên cuồng đâm tới vẫn chưa phát hiện được những giọt nước đang nhè nhẹ giáng xuống từ trên trời.

Uỳnh, uỳnh!

Một con nhất giai Cuồng Bạo Tê Ngưu đột nhiên lăn xuống đất gào rú, trên người phát ra những âm thanh ăn mòn. Dị biến này của nó khiến cho đám Cuồng Bạo Tê Ngưu kinh ngạc đến ngây người. Sau đó một đầu Cuồng Bạo Tê Ngưu nhất giai khác cũng lăn xuống mà kêu rên, trên bì giáp kiên cố của nó xuất hiện vô số lỗ thủng, khói độc đang không ngừng bay lên.

Grao…!

Ngay sau đó tất cả đám Cuồng Bạo Tê Ngưu đều xuất hiện dấu hiệu bị nhiễm độc, tấm da vẫn luôn trứ danh kiên cố rất nhanh bị ăn mòn.

Grao…!

Trên thân con Cuồng Bạo Tê Ngưu tam giai xuất hiện thổ hoàng linh lực nồng nặc, âm thanh của nó tràn đầy sự sợ hãi. Bởi không biết vì sao đám kịch độc này còn có thể ăn mòn cả chân khí nữa.

Đàn Cuồng Bạo Tê Ngưu triệt để sợ hãi, chúng cũng không dám tiếp tục tấn công nữa. Chất độc này ăn mòn thực quá kinh khủng, cả đàn tứ tán, chỉ còn để lại vài thi thể của mấy con Cuồng Bạo Tê Ngưu nhất giai, chúng cũng dần dần ngừng kêu rên, thân thể biến cứng ngắc.

- Chúng ta đi thôi!

Lý Lân nâng gã thanh niên lên, linh hoạt trượt từ trên cự thạch xuống. Sau đó hướng tới con đường mà đám Cuồng Bạo Tê Ngưu tản ra, điên cuồng chạy đi.

Chạy hết một canh giờ, Lý Lân mới đưa được gã thanh niên ra khỏi thạch lâm, mặt hắn cuối cùng đã giãn hẳn ra.

- Đa tạ ân cứu mạng, tại hạ là Ngụy Duyên, không biết ân nhân xưng hô thế nào!

Người thanh niên thở ra một hơi, mặt tràn đầy kích động vì có thể sống sót sau tai nạn.

- Ta là Lý Lân, cứu người cũng chỉ vì thấy ngươi chết vì bị đám Cuồng Bạo Tê Ngưu đạp có chút đáng tiếc… Ta có một chuyện không giải thích được, ngươi đã bị thương nặng, vì sao lại muốn đi vào lãnh địa của Cuồng Bạo Tê Ngưu? Đây chính là tự đi tìm chết đấy!

Lý Lân lên tiếng hỏi, hắn từ lâu đã kiểm tra qua vết đao trên người hắn, chỉ có thể là do nhân loại gây nên, hơn nữa vết đâm xuyên từ ngực kia, cho thấy là bị đâm từ phía sau. Với thực lực của hắn thì trừ phi là Tiên Thiên cao thủ không thì là do người một nhà gây nên, mà nhìn sự sầu khổ, thâm thù đại hận kia là có thể biết hắn bị người thân cận phản bội.

- Công tử có điều không biết, ta là bị người phản bội, bản thân bị thương nặng, bất đắc dĩ mới phải trốn vào bên trong thạch lâm. Không nghĩ tới lại xui xẻo đụng phải cái đám Cuồng Bạo Tê Ngưu đó. Nếu như không có công tử xuất thủ cứu giúp, chỉ sợ rằng ta giờ đã biến thành một đám thịt nát rồi, cả đời này cũng không có cơ hội để báo thù.

Vẻ mặt người thanh niên hiện lên sự hận thù, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Nhìn tuổi với tu vi của ngươi, chắc hẳn không xuất thân từ nơi bình thường, chẳng lẽ là vì tranh giành quyền lợi bên trong gia tộc sao?

Lý Lân thấp giọng hỏi.

- Công tử thật tinh tường, ta là người của Ngụy gia ở Hắc Thủy vương thành, lần này mạo hiểm tiến vào Hắc Thủy tùng lâm là vì thu hoạch linh dược với thịt linh thú để trùng kích bình cảnh Tiên Thiên. Đáng tiếc không nghĩ tới lại bị tính kế, bị người thân phản bội. Giờ ta sống sót đi ra, tất nhiên sẽ khiến cho bọn chúng phải trả giá thật nhiều.

Ngụy Duyên nghiến răng nghiến lợi nói.

- Hắc Thủy vương thành? Nói như thế chúng ta đã tới Hắc Thủy hành tỉnh, phía Đông sát biên giới sao?

Lý Lân sủng sốt, hắn chỉ biết nơi này là cửa ra của Hắc Thủy tùng lâm, nhưng lại không biết bên ngoài chính là Hắc Thủy hành tỉnh ở phía Đông địa vực.

- Đúng thế, lẽ nào ân công không phải tiến vào từ nơi này?

Ngụy Duyên khó hiểu hỏi.

Lý Lân hơi xấu hổ nói:

- Ta chỉ là vì ngoài ý muốn mới tiến vào trong này. Không nghĩ tới vừa ra ngoài đã tới được Hắc Thủy vương thành. Đúng rồi, ngươi là người ở Hắc Thủy vương thành, có thể mang ta tới quan phủ ở nơi này không?

- Công tử là người của phủ tổng đốc sao?

Gã kinh ngạc hỏi.

- Không phải, ta chỉ là có chút quan hệ với quan phủ thôi!

Lý Lân cười cười nói, trước khi tới Hắc Thủy hành tỉnh hắn có nghe nói về phía Đông địa vực của Hắc Thủy hành tỉnh vô cùng náo động, thế lực khắp nơi hỗn loạn, có rất nhiều đạo tặc thực lực cường hãn độc hành. Phủ tổng đốc tuy rằng cũng có ở nơi này, nhưng thế lực của hoàng triều ở đây cũng không có mạnh cho lắm. Dù sao thì hoàng triều lúc này mới chỉ là trung cấp hoàng triều, từ địa vị thì cũng chỉ hơn một số thế gia nhất phương kia mà thôi.

- Phủ tổng đốc hiện giờ rất không yên ổn, Đại Đường hoàng triều muốn từ đó tiến lên cao cấp hoàng triều…

Cường quốc tứ phương đánh lén, Đại Đường đưa tất cả chiến lược về biên ải, ngay cả phủ tổng đốc của Hắc Thủy vương thành cũng bị chèn ép khá nhiều mặt. Hắc Thủy vương thành không ổn định cho lắm, công tử tốt nhất đừng có liên hệ gì với phủ tổng đốc để tránh rắc rối a.

Ngụy Duyên hảo tâm khuyên giải.

- Cũng không sao, ta sẽ không ở lại Hắc Thủy vương thành đâu, chỉ là mượn đường mà thôi. Đúng rồi, hãy nói cho ta biết tình huống của Hắc Thủy vương thành đi.

Lý Lân đối với cái trung tâm hỗn loạn này rất là hiếu kỳ.

- Thế lực của Hắc Thủy vương thành rất phức tạp, nói rõ thì rất khó khăn. Nhưng ở đây có một bảng xếp hạng các thế lực lớn, là do Thiên Cơ môn thần bí tuyên bố. Phàm là những gia tộc leo được lên bảng thì đều có Tiên Thiên cao thủ tọa trấn hết. Trong hàng bốn đầu tiên chính là Thần Lang giáo, Kim Mã đường, Phượng Hoàng lĩnh với Đại Diễn tông. Tổng đốc phủ của Đại Đường hoàng triều khoảng tầm trong hai mươi tên đổ lại, cụ thể thì ta không rõ lắm.

Ngụy Duyên giải thích.

- Trong bốn thế lực ngươi nói hẳn phải có thế lực của Đường Chu đúng không?

Lý Lân biến sắc.

- Đúng thế, chính là Đại Điễn tông với ba cao cấp hoàng triều. Mấy trăm năm nay bốn thế lực lớn này vẫn luôn dẫn đầu, chỉ là có chút thay đổi địa vị của mỗi bên thôi. Công tử à, hiện giờ Đại Đường hoàng triều có xích mích với Đại Diễn tông, lại còn muốn tiến lên cao cấp hoàng triều, cơ hồ đã đắc tội cả thế lực rồi. Địa vị của phủ tổng đốc nơi đây cũng bấp bênh lắm, chỉ sợ không bao lâu nữa toàn bộ hành tỉnh phía Đông của Hắc Thủy hành tỉnh sẽ bị chia cắt hết. Công tử tốt nhất xin đừng có quan hệ gì với phủ tổng đốc.

Ngụy Duyên thấy Đại Đường cũng không ổn cho lắm, lại cũng không hy vọng ân nhân cứu mạng của mình cũng u mê mà bị cuốn vào…

- Đại Đường cũng không có đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu. Thôi nào, ngươi cứ mang ta đi đi!

Lý Lân cũng chẳng quan tâm, hắn từ đầu đã quyết định chính mình sẽ buộc cùng với Đại Đường, hưng suy có nhau, Đại Đường hưng thịnh, hắn hành sự sẽ thuận lợi, Đại Đường không may thì hắn cũng không thể thoát nổi, trừ phi hắn buông tha tất thảy, rời xa nơi này.

Ngụy Duyên gật đầu, tuy rằng Lý Lân là ân nhân cứu mạng của hắn, nhưng song phương không có quá quen thuộc, Ngụy Duyên cũng không nên khuyên bảo quá nhiều. Thế nhưng trong lòng cũng hạ quyết tâm, nếu như phủ tổng đốc Đại Đường thật sự gặp chuyện không may trong thời gian này, hắn sẽ liều mạng để bảo vệ tính mệnh cho Lý Lân.

Dù sao cũng là người chạm tới bình cảnh Tiên Thiên, thân thể hắn khôi phục rất nhanh, hơn nữa bản thân cũng có mang theo thuốc chữa thương, tuy vết thương ở ngực vẫn chưa khỏi, nhưng thong thả vận hành chân khí để chạy thì cũng không có vấn đề. Đã đến được đây rồi thì Lý Lân cũng không còn lo lắng gì nữa, vừa lúc lại có thể đi cùng đường với Ngụy Duyên.

Có thể hiểu biết thêm một chút nữa về Hắc Thủy vương thành.

- Đó là trạm kiểm soát hả?

Lý Lân đột nhiên dừng bước.

- Làm sao hả?

Ngụy Duyên cảm thấy khó hiểu.

- Ở đây sao lại có trạm kiểm soát? Là do ai lập nên vậy?

Lý Lân hỏi.

- Tất nhiên là bốn thế lực lớn rồi. Bọn họ chắn hết các đường vào, phàm là người đi qua nơi này đều phải nộp linh thạch, đi ra ngoài cũng phải nộp. Cũng có thể dùng da lông, thịt linh thú các loại để thay thế.

- Tất cả các cửa vào đều bị phong tỏa sao?

Lý Lân hỏi tiếp.

- Đúng, các thế lực khác đi vào Hắc Thủy vương thành đều phải nộp linh thạch. Ân nhân đã cứu mạng ta thì những thứ này để cho ta là được rồi.

- Thế thì phiền ngươi!

Lý Lân cũng không cự tuyệt hảo ý của Ngụy Duyên, tuy hai người tiếp xúc chưa lâu, nhưng hắn có thể xác định Ngụy Duyên là kẻ rất chân thành, đáng để kết giao.

Nơi phụ trách trạm kiểm soát của Đại Diễn tông là một trung niên nhân, khí tức tựa biển, dĩ nhiên là một đại cao thủ Tiên Thiên.

- Đây là trưởng lão của Đại Diễn tông, chuyên môn phụ trách ở trạm kiểm soát này. Ở phân bộ của Đại Diễn tông trong thành là do cao thủ Vương Tọa đỉnh phong tọa trấn, nên không ai dám gây rối ở nơi này.

Ngụy Duyên giải thích xong đi tới nộp hai khối linh thạch, trong mắt Lý Lân hiện lên vẻ nóng bỏng!

Món lãi kếch sù! Thật là kếch sù! Chỉ cần một trạm kiểm soát lại có thể kiếm được bao nhiêu tài nguyên như thế. Trong vòng ngàn dặm kể từ nơi này tới cửa vào Hắc Thủy tùng lâm là an toàn nhất, hơn nữa tài nguyên linh thú cũng rất phong phú, rất nhiều gia tộc và dong binh đều lựa chọn con đường này để đi thu hoạch tài nguyên linh thú. Chỉ tính mấy thế lực này thôi đã cung cấp cho bốn thế lực một khoản tài phú kếch xù. Cứ kéo dài mấy trăm năm như thế, dù chỉ một thế lực nhỏ yếu cũng đủ để biến thành một con quái vật lớn.

Đi qua trạm kiểm soát, đi thêm chưa tới mười dặm, đã thấy một tòa thành trì hùng vĩ xuất hiện trước mặt hai người.

- Đây là Hắc Thủy vương thành sao? Trời ạ, hùng vĩ thật!

Lý Lân nhịn không được cảm thán nói.

Vốn là hắn cho rằng Đại Đường đế quốc của mình mấy ngàn vạn nhân khẩu đã là lớn nhất, hùng vĩ lắm rồi. Nhưng khi so với Hắc Thủy vương thành thì còn kém nhiều. Nếu như cảm thấy Đại Đường là một vương triều quý phái, thì Hắc Thủy vương thành cho ta cảm giác khí phách muôn phần.

Tường thành chỉ dùng hắc thạch để xây nên, mỗi một khối đều ngoài chục vạn cân.

Cự thạch lớn như thế sợ rằng chỉ có Tiên Thiên cao thủ mới có thể di động được. Mà có thể dùng Tiên Thiên cao thủ đi xây tường thành, quả thực khiến cho người ta phải chấn động, hơn nữa, Hắc Thủy vương thành không chỉ có tường thành hùng vĩ mà cả kiến trúc cũng cao vút tới tận mây.

- Đúng thế, đây chính là Hắc Thủy thành danh thành chấn toàn Thương Long đại lục của địa vực Đông Bắc. trong thành có rất nhiều kiến trúc là sửa núi mà thành, nghe nói đó là do cao thủ cấp Võ Hoàng tạo ra. Đáng tiếc đại cao thủ trong truyền thuyết lại không có ai được gặp.

Ngụy Duyên vẻ mặt đầy sùng bái nói.

- Cao thủ Võ Hoàng sao? Lẽ nào trong thành lại có nhiều cao thủ tọa trấn thế sao?

Lý Lân kinh ngạc, cái đêm Đại Đường náo động, lão tổ tông Đại Đường chiến đấu với tông chủ Đại Diễn tông chính là ký ức khắc sâu nhất đối với Lý Lân, thủ đoạn của cao thủ Võ Hoàng khiến cho ai cũng phải chấn động. Bây giờ nhìn lại Hắc Thủy vương thành, nhận thức về thủ đoạn của Võ Hoàng lại cao hơn một bậc nữa.

- Di sơn đảo hải, đây đã là thủ đoạn của thần tiên rồi!

Lý Lân cảm khái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio