Tam Thái Tử

chương 115: hổ thị huynh muội

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoàn cảnh giương cung bạt kiếm khiến cho mọi người ngây người ra. Cảnh cự hán ném cái tên hèn mọn kia khiến cho mọi người sợ hãi, đối với thần lực của cự hán rất kiêng kỵ. Nhưng Lý Lân có thể bằng vào lực lượng bản thân ngăn trở cự hán, quả thực là khó tưởng.

Lúc này Lý Lân đang mang một thân y phục võ sĩ màu xanh bẩn thỉu vô cùng, khuôn mặt non nớt bị đám tóc mất trật tự che khuất, thoạt nhìn nhiều thêm ra một phần tang thương nơi giang hồ. Thân thể hắn phát triển khá tốt, gần mười lăm tuổi cũng đã m.

Nhưng ở nơi võ đạo hưng thịnh thế này thì đám tráng hán cao hơn hai thước cũng không khó gặp, nên Lý Lân mà bị ném vào đám người sợ rằng sẽ bị bao phủ mất. Hơn nữa nhờ vào Kim Cương thần công, tinh khí dư thừa trong cơ thể cũng bị luyện hóa. Cơ thể thu nhỏ lại kích cỡ người bình thường, nhưng cường độ thân thể thì gấp mấy chục lần. Ai cũng không nghĩ tới kẻ có thân hình gày gò như thế lại ẩn chứa lực lượng cường hãn.

Thiếu nữ kéo ca ca mình lại, nhìn Lý Lân bằng ánh mắt tràn đầy áy náy.

- Xin lỗi, ca ca ta quá kích động!

Thiếu nữ ôn nhu nói, đối với sự xin lỗi của thiếu nữ, Lý Lân chỉ có thể nhịn ở trong lòng.

- Tiểu cô nương, ta không biết ta đắc tội ca ca cô nương ở đâu?

Lý Lân không lý giải được, gã cự hán này quá lỗ mãng. Cái tên hèn mọn kia khiến cho hắn tức giận rồi, không nghĩ tới bản thân mình lại cùng một mặt hàng với cái tên hèn mọn đó. Điều này khiến cho hắn rất là buồn bực, chính mình chân thành muốn mua đồ thế quái nào lại thành đùa giỡn muội muội của hắn, thực là không thể chịu được.

Thiếu nữ chắn trước mặt ca ca mình, trên khuôn mặt đẹp là sự nghiêm khắc. Tráng hán giống như một đứa trẻ bị ủy khuất vậy, sự hung hãn lúc nãy đã bay lên tận chín tầng trời, khiến cho Lý Lân cảm thấy buồn cười trong lòng. Tráng hán này thực lực bất phàm, riêng lực lượng đã không kém gì Tứ phẩm Võ Tông rồi, mà trong nháy mắt giao thủ, sát lục chi khí mà hắn bạo phát ra cũng khiến cho Lý Lân phải động dung. Đây tuyệt đối là thứ đã được tích tụ qua bao nhiêu chém giết mới có thể thành.

- Vị đại ca này, gia huynh tâm trí có chút chất phác, đắc tội nên xin thứ lỗi.

Thiếu nữ sao không thể nhìn ra được Lý Lân là kẻ có năng lực giết chết cả hai người bọn họ. Ca ca của mình luôn kiêu ngạo vì lực lượng, nay lại bị áp chế, thực khó tưởng tượng được bên trong thân thể gầy yếu của Lý Lân lại ẩn chứa lực lượng đáng sợ đến như thế. Hắc Thủy vương thành tuy rằng cấm tranh đấu nhưng mấy trăm năm truyền thừa, quy củ này còn bao nhiêu lực ước thúc thì không ai rõ được.

Lý Lân gật đầu, ít nhiều cũng hiểu tên cự hán này có chút vấn đề. Nhưng nhìn gã cũng không phải cái kẻ thích phát cuồng với người khác, chí ít gã cũng chưa từng xuất thủ với trung niên nhân mới vừa mua con Đại Tích Dịch kia vậy.

- Gia huynh chỉ có mỗi mình ta là muội muội, nên vẫn luôn yêu thương ta. Vật mà đại ca chọn phải không phải thứ mà chúng ta muốn bán mà là vật thiếp thân của ta. Thực khiến cho công tử thất vọng rồi!

Thiếu nữ thu cái vật màu trắng kia lại, khuôn mặt có chút đỏ lên.

- Ặc? Vật kia không có bán sao? Bao nhiêu tinh thạch cũng không được ư?

Lý Lân nhìn trung niên nhân kia giao linh thạch liền hiểu trung phẩm linh thạch chính là thứ mà hắn có tới hơn viên, còn cái đám trung phẩm mà hắn có ít ỏi đó lại chính là thượng phẩm linh thạch. Kết quả này khiến cho hắn thoáng chốc biến thành kẻ có tiền, mà cũng chỉ có cái vật màu trắng kia mới khiến cho lục mang tinh sinh ra rung động. cho nên Lý Lân mới có thể không biết rõ tình huống ra sao mà mở miệng mua.

- Vị đại ca này có thể biết được vật này là gì sao?

Thiếu nữ trừng lớn đôi mắt, trong mắt có thêm một tia chờ mong.

Lý Lân lắc đầu, thứ có thể khiến lục mang tinh rung động tất nhiên là bất phàm, chỉ là cụ thể là thứ gì thì hắn không biết được. Hơn nữa nàng ta nói đó là vật thiếp thân càng khiến cho Lý Lân không biết nói gì hơn.

- Như thế sao! Đây là vật lớn lên cùng ta từ lúc nhỏ, không bán.

Thiếu nữ có chút thất vọng, bởi vốn tưởng có người nhận biết được nó là gì, cuối cùng cũng không có kết quả gì.

- Huynh muội các ngươi là người ngoài sao?

Lý Lân hỏi.

- Đúng thế. Chúng ta là người của Xuất Vân hoàng triều, chỉ là sau khi Đại Đường với Xuất Vân xảy ra chiến tranh thì huynh muội chúng ta vì tránh chiến loạn nên mới đi vào cảnh nội của Đại Đường. Sau đó tới nơi này để thử thời vận một chút.

Thiếu nữ kể với giọng thương cảm, đối với cuộc sống của những người tầng dưới xã hội thì chiến tranh chỉ luôn mang tới cho bọn họ sự đau xót mà thôi.

- Mạo muội hỏi chút, chiến tranh Đại Đường với Xuất Vân thế nào rồi?

Lý Lân hiếu kỳ lên tiếng. Nếu hắn nhớ không nhầm thì người phụ trách phương tây hẳn là Lục hoàng tử Lý Nghị…

- Lúc đầu thì Đại Đường vẫn còn phòng ngự nhưng sau đó bắt đầu phản công, Bạch Hổ quân đoàn tinh nhuệ được cho ra hết, Xuất Vân đại bại, phải hướng tới Mân Côi hoàng triều cầu cứu. Huynh muội chúng tôi khi nhận được tin Mân Côi hoàng triều xuất binh nên mới không thể không rời khỏi gia viên.

Tiểu cô nương có chút bi thương nói, xem ra sự đau xót khi xa xứ thực lớn.

- Huynh muội các người có chỗ ở chưa?

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Huynh muội chúng ta mới đến, ở nơi này chưa có chỗ nương tựa. Ca ca ta thực lực tuy không kém nhưng tâm trí chất phác, cá tính lại thêm xung động, cho nên không thể tiến nhập thế lực nào hết, cuối cùng đành phải vào Hắc Thủy tùng lâm làm việc nguy hiểm nhất, săn bắt linh thú.

Thiếu nữ kể lại, âm thanh buồn rầu, nhìn về người ca ca đang ngây ngô cười rất đau lòng.

- Ta đang chiêu mộ hộ vệ, không biết huynh muội các người có muốn gia nhập không?

Lý Lân ngẫm nghĩ rồi nói.

- Ngươi?

Thiếu nữ kinh ngạc nhìn Lý Lân, nhìn hắn còn nghèo túng hơn cả hai người họ. Hắn có năng lực thuê huynh muội bọn họ sao?

- Đương nhiên, không thể không nói, cho huynh muội hai người một cái nhà, không để ai bắt nạt các ngươi.

Lý Lân cười thực chân thành, không nói tới cái thứ màu trắng kia, chỉ riêng hai huynh muội này đã khiến cho hắn hứng thú, hai người rất đáng được bồi dưỡng. Tâm trí của ca ca không cao, nhưng một thân lực lượng mạnh mẽ, Lý Lân đã thử qua, tu vi chân khí của hắn không thấp, đã tới Ngũ phẩm Võ Tông, tuy thiên phú không bằng Ngụy Duyên nhưng ngẫm lại gã xuất thân thì cũng đã không tệ. Tiểu cô nương tuy ôn nhu yếu ớt, khuôn mặt non nớt, nhưng làm việc lại khôn khéo, hiển nhiên đã trải qua không ít sóng gió rồi. Hơn nữa ở độ tuổi của nàng, võ học thiên phú không tốt thì nên bồi dưỡng một hướng khác để thành nhân tài hữu dụng.

Tiểu cô nương rất do dự, lời nói của Lý Lân rất chân thành, nhưng trọng yếu nhất là ở bên người hắn có một cao thủ thâm bất khả trắc. Người như thế mà coi trọng huynh muội mình thì thật có thể sống sót ở nơi này. Dù sao thì đối với người nhỏ tuổi như nàng thì lưu lạc không phải là điều tốt đẹp gì.

- Ca ca ngươi thấy thế nào?

Tiểu cô nương xoay người hỏi cự hán.

Cự hán ngồi xổm xuống, quan sát Lý Lân, trong mắt hiện lên một sự trầm tư.

- Muội muội, bọn họ không có ác ý, ngươi quyết định là được rồi.

Cự hán nói xong rồi cười ngây ngô, đâu còn sự bạo ngược vừa nãy.

- Vị công tử này, hai huynh muội chúng ta tự nguyện đi theo ngươi, nếu như chúng ta không làm được thì xin đừng giữ lại!

Thiếu nữ do dự hồi lâu rồi nói.

- Đây là đương nhiên, nếu như lúc đó các ngươi không muốn thì ta cũng đưa lộ phí mời các người ra đi.

Lý Lân cười nói, thu nhận hai người chỉ là nhất thời, về phần sau này sẽ có chuyện gì thì hắn chưa có nghĩ tới.

- Ca ca à, mau thu đồ lại thôi!

Tiểu cô nương quay người nói. Sau đó chỉ thấy cự hán nhanh nhẹn động thủ, đem đồ thu lại vào túi không gian bên hông.

- Không biết đại ca xưng hô thế nào.

Tiểu cô nương ôn nhu hỏi.

- Ta là Lý Lân, các người có thể gọi ta là công tử.

Trước khi có thể xác định an toàn, hắn quyết không đem thân phận hoàng tử nói cho bọn họ biết.

- Công tử ta là Hổ Âm, ca ca ta là Hổ Si. Hy vọng huynh muội chúng ta có thể giúp đỡ được cho công tử.

Tiểu cô nương nói.

- Đừng vội, cứ chờ đến khi các người hiểu rõ ta lúc đó hãy quyết định đi hay ở cũng không muộn.

Lý Lân vô cùng tự tin mình có thể thu được huynh muội Hồ thị.

- Công tử, sắc trời không còn sớm đâu, ta thấy nên đi nhanh thôi!

Ngụy Duyên nhắc nhở.

Lý Lân gật đầu, xác thực có mất chút thời gian, chẳng qua có thể nhận được Hổ thị huynh muội thì càng đỡ.

Tối thiểu hành động cũng không phải là một mình nữa rồi.

- Hổ Si, lực lượng của ngươi rất mạnh, có thời gian thì so khí lực nha!

Lý Lân đi tới vỗ vỗ vai tên Hổ Si rồi nói.

- Khí lực của ngươi còn lớn hơn của ta, ta không phải đối thủ của ngươi.

Hổ Si ồm ồm nói, trong giọng nói còn có một tia không phục.

- Ha ha! Ai có khí lực lớn hơn thì phải so mới biết! Đi thôi nào!

Cái tính đơn thuần ngây dại ấy lại khiến cho Lý Lân quên sự tức giận, tâm tình cũng thấy sảng khoái hơn hẳn.

Loạt xoạt!

Một đám người từ bên trong đoàn người chạy lại.

- Đại ca chính là thằng ngốc đó đánh ta, ngươi cần phải làm chủ cho ta!

Kẻ lên tiếng chính là hán tử hèn mọn, hắn đưa ánh mắt oán độc nhìn Hổ Si. Mà kẻ được gọi là đại câ thì cũng hơn tuổi, thân hình cũng khá hùng tráng, có điều vẫn chỉ bằng nửa người Hổ Si mà thôi. Chẳng qua khí tức trên người hắn có sự ba động mạnh mẽ, có chút tương tự với Ngụy Duyên vậy.

- Cửu phẩm đỉnh phong Võ Tông!

Lý Lân nhíu mày, không nghĩ tới lại có thể đụng tới cái loại phiền phức này, hơn nữa nhìn trang phục với dẫn người đi theo thì chẳng khác gì đám du côn chiếm đóng ở địa bàn nào đó ở kiếp trước.

- Là ngươi đánh người của ta?

Kẻ được xưng là lão đại kia nhìn phía đám Lý Lân, nhất là thấy Ngụy Duyên có khí tức tương tự mình, vốn là khí thế đang mạnh mẽ không khỏi giảm đi vài phần.

- Là bọn ta đánh hắn, hắn dám vô lễ với người của ta.

Ngụy Duyên tiến lên một bước, trầm giọng nói.

- Các hạ xưng hô ra sao?

Lão đại kia hỏi.

- Ngụy Duyên.

- Là Ngụy gia tam công tử sao?

Lão đại hét lên kinh hãi, có chút ngưng trọng nhìn Ngụy Duyên.

- Đúng thế, mau nhường đường đi, đừng có mà tìm phiền toái!

Ngụy Duyên khí phách nói.

Vị lão đại kia âm tình bất định, người dưới tay hắn nghe nói là Ngụy gia tam công tử cũng có chút ỉu xìu.

- Hóa ra là Ngụy tam công thủ, bọn thủ hạ không biết quy củ, Lưu Khuê này xin lỗi ngài. Xin mời ngài, xin mời ngài qua!

Lưu Khuê tránh đường, thần sắc rất là cân nhắc.

- Công tử mời!

Ngụy Duyên cũng chẳng để Lưu Khuê vào mắt, xoay người nói với Lý Lân.

Lý Lân gật đầu, đi qua con đường mà đám du côn tránh qua, Hổ thị huynh muội thấy thế cũng lập tức đuổi theo.

Mấy người rời đi rồi, sắc mặt Lưu Khuê trầm xuống quát lên:

- Mặt rỗ, ngươi là cái đồ mắt mù, cho ngươi đi ra ngoài hành sự thì cả ngày chỉ biết gây chuyện cho lão tử. Nếu như không phải nhờ tỷ tỷ ngươi, lão tử đã sớm sút ngươi ra ngoài rồi. Hiện tại cho ngươi một cơ hội lập công, mau đi tới Ngụy gia, báo tin cho đại quản gia Ngụy gia rằng Tam công tử trở về. Khẳng định ngươi sẽ không thiếu chỗ tốt!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio