- Ny Ny cô nương, bản vương cũng là người yêu cầm, thế nên không tiếc bao năm tìm kiếm, dùng biết bao kim tiền mới tìm được một cây cổ cầm, xin mời cô nương phẩm giám giùm cho!
Lý Chấn Uy lấy từ trong không gian giới chỉ ra một cây cổ cầm, bọc bên ngoài là một tấm lụa màu trắng tuyết, để người chuyển tới cho Ny Ny cô nương.
Quả nhiên, tinh nhũ linh tuyền của Dư Xạ vẫn chưa khiến cho Ny Ny cô nương phải đoái hoài, thế nhưng cây cổ cầm này của Lý Chấn Uy lại giành được sự để tâm của mỹ nhân. Ny Ny cô nương nhẹ nhàng mở tấm lụa ra, một cây cầm màu đen, hình dáng cổ kính lộ ra, từ phía xa đã có thể cảm nhận được một tia khí tức mênh mang.
- Nha Phong! Không nghĩ tới chính là nó!
Ny Ny cô nương kinh ngạc nói.
- Đúng thế, chính là một trong thập đại danh cầm trên đại lục- Nha Phong. Cũng chỉ có cổ cầm như thế mới có thể phối với tiếng đàn tuyệt thế của cô nương.
Lý Chấn Uy nho nhã nói, không thể không nói, lão gia hỏa này mà nghiêm chỉnh lại thì rất có mị lực. Huyết thống hoàng thất trải qua mấy trăm năm lắng đọng, sớm đã trở thành phẩm chất cao. Hơn nữa Lý Chấn Uy luôn đứng ở địa vị cao, niên kỷ tráng niên, võ đạo đột phá Tiên Thiên, nên sự thành thục tuyệt không phải đám công tử ca thế gia có thể so sánh được.
- Tổng đốc các hạ, hảo thủ đoạn. Chẳng qua bản công tử không thể thua được. Ny Ny cô nương, ta vốn là định khi hai ta gặp riêng thì lấy vật này ra cho ngươi, nhưng nếu không lấy ra bây giờ thì lại bị người xem thường mất.
Vương Thạch mỉm cười, lấy từ trong không gian giới chỉ ra một quyển thư tịch đóng gói cẩn thận, đưa cho tiểu nhị bên cạnh.
- Đại Đạo Thiên Âm Phổ!
Ny Ny cô nương giật mình, đây dĩ nhiên là một quyển nhạc phổ, hơn nữa là một trong chín quyển Thiên Âm Phổ mà Cầm Ma năm đó chỉ dùng một cây cầm để tung hoành thiên hạ.
- Tuy nó không phải là bản chính, mà cũng có chỗ không hoàn chỉnh. Nhưng ta nghĩ thứ này đối với Ny Ny cô nương tuyệt đối là thứ quan trọng bởi nó nhất định có thể giúp cho cô nương lĩnh hội càng nhiều về âm luật.
Vương Thạch tự tin nói, bởi hắn sớm biết Ny Ny cô nương si mê âm luật, là người lấy âm nhập đạo, thế nên ở đây mọi người đều nhất trí, cho dù là tinh nhũ linh tuyền, hay là Nha Phong cổ cầm, thì cũng không thể bằng được quyển Đại Đạo Thiên Âm Phổ trân quý này, bởi nó chính là âm luật để sáng tạo thần âm khúc phổ, bất kỳ một kẻ nào si mê âm luật đều sẽ không bỏ qua cho nó. share tại banlong chấm us
Ny Ny cũng chưa mở ra xem, chỉ đưa cho người bên cạnh. Nàng đưa ánh mắt nhìn về phía người khác, bọn họ cũng tự nhiên tặng lễ vật mà mình chuẩn bị, tuy chúng không phải vật phàm, nhưng so với Lý Chấn Uy, Vương Thạch và Dư Xạ thì kém quá xa.
- Ny Ny cô nương, đây chính là cây tiêu mà bản công tử phải dùng khá nhiều công sức để chế tạo, sử dụng tài liệu là Tử Kim Trúc Hoa ở trung vực, nên dù là âm sắc hay giá trị thì cũng khó có thể đánh giá. Mong Ny Ny cô nương vui lòng nhận cho.
Trần Vũ Phong kích động đưa ra một cây tiêu màu tử kim.
- Đa tạ Trần công tử!
Ny Ny cô nương chỉ liếc mắt nhìn qua, chứ không có chút biến hóa gì hết. Mọi người nhìn Trần Vũ Phong mà mỉm cười, ai mà không biết tiếng đàn của Ny Ny cô nương động thiên hạ, tự dưng đi tặng một cây tiêu, chẳng khác gì tặng một cái chày gỗ.
Tất cả mọi người đều đã đưa lên, chỉ còn Lý Lân đang ngồi bắt chéo hai chân. Ny Ny cô nương đưa mắt nhìn về phía hắn, khiến cho mọi người cùng quay về phía hắn.
Lý Chấn Uy cảm thấy rụng rời trong lòng, quên mất phải đem quy củ ở đây nhắc nhở hắn. Nếu để cho tên tiểu tử này mà hồ đồ thì sẽ ảnh hưởng tới địa vị của mình trong lòng Ny Ny cô nương mất.
- Tiểu tử kia, đến ngươi rồi đấy. Ngươi sẽ không xù lễ vật chứ?
Trần Vũ Phong nhìn Lý Lân đang bày ra một cái dạng không liên quan tới mình, nhịn không được mở miệng châm chọc.
- Lễ vật? Tại sao ta phải tặng lễ vật cho nàng ta?
Lý Lân thản nhiên mở miệng hỏi.
Lý Chấn Uy vỗ trán, chẳng biết nói gì luôn. Tiểu tử ngươi là người trong hoàng thất nha, lại còn bủn xỉn như vậy thực là làm xấu mặt hoàng thất quá đi.
Tất cả các vị công tử ca cũng chết sặc, ánh mắt nhìn Lý Lân tràn đầy vẻ bát quái. Tiểu tử cực phẩm này rốt cuộc là đến từ đâu, gọi hắn là đồ nhà quê là vũ nhục cái từ này rồi.
- Vị công tử này, đây chính là quy củ dâng lễ của khách nhân, để tiểu thư lựa chọn chồng. Thu lễ vật người vừa ý chứ chưa từng có chuyện người không được chọn thì được trả lại.
Tiểu nhị trẻ tuổi bên cạnh lên tiếng, không thể không nói, tố chất của đám người Lăng Tiêu lâu này không tệ. Mà thực lực cũng bất phàm, người nói chuyện hòa ái với Lý Lân này còn có thực lực Cửu phẩm Võ Tông, có thể thấy bối cảnh của Lăng Tiêu thực không tầm thường.
- Nếu là như thế thì được rồi!
Lý Lân gật đầu, là quy củ ắt phải tuân thủ, Lý Lân ngẫm nghĩ, tiện tay lấy ra một viên trân châu màu vàng đưa cho bồi bàn, ý bảo hắn có thể đưa đi.
- Vị công tử này, ngươi không giải thích một chút sao?
Hạt châu kim sắc này tỏa ra ánh quang sáng lạn, nhưng nguyên khí ba động rất yếu, thấy thế nào cũng chẳng phải thứ tốt.
- Không cần, bản công tử chí không ở nơi này, thuần túy là tới Lăng Tiêu lâu để thêm kiến thức mà thôi, ngược lại vẫn còn muốn các ngươi trả lại cho ta!
Lý Lân không quan tâm nói, đối với vị Ny Ny cô nương có thể gợi lại ngọn nguồn hồi ức hắn rất kiêng kỵ. Hắn khác với người khác, nói cách khác hắn là tu hú đẻ tổ người, để người ta mà biết được ký ức trong đầu hắn thì chờ đợi hắn chỉ có tai họa ngập đầu mà thôi.
Tiểu nhị lắc đầu, không hiểu được Lý Lân đang nghĩ gì, nhưng hắn vẫn cung kính mang hạt châu kim sắc không có chút thần bí này lên sân khấu.
Ny Ny cô nương nhìn thấy hạt châu kim sắc thì trước hiện lên sự nghi hoặc, ngay sau đó chính là khiếp sợ.
- Ny Ny tạ ơn lễ vật của chư vị, hôm nay sẽ cho chư vị một câu trả lời thuyết phục.
Nói rồi, dịu dàng cúi đầu, lui lại phía sau màn.
Đám công tử phấn chấn hết cả lên, vị Ny Ny cô nương này cũng không phải nữ tử bình thường, mà chính là Thánh nữ hiện nay của Luyện Tình tông ở sau Lăng Tiêu lâu. Một năm trước bắt đầu hành nghề ở Lăng Tiêu lâu, bằng vào tiếng đàn động nhân tâm oanh động cả Hắc Thủy vương thành. Trải qua một năm này, biết bao đại nhân vật trầm mê bên trong tiếng đàn của Ny Ny cô nương. Ở trong đại hội kén chồng này, cho dù có là thiên tài địa bảo ra sao, thì sắc mặt của Ny Ny cô nương không đổi, kết quả vẫn không chọn được chồng. Mà lần này Ny Ny cô nương tự mình nói sẽ cho câu trả lời thuyết phục khiến mọi người phấn chấn. Nếu như Ny Ny cô nương thực sự lấy chồng, thì các đại nhân vật ở đây chỉ sợ phải khóc tới chết rồi.
Lý Chấn Uy đứng dậy đi tới trước mặt Lý Lân, hỏi:
- Ngươi tặng nàng ta cái gì vậy?
Hắn ngồi ở trước nhất, sự từng trải của bản thân cũng phong phú. Ánh mắt giấu diếm của Ny Ny cô nương có thể tránh được người khác, nhưng hắn vẫn nhận ra được. Về phần hạt châu kim sắc kia, bởi vì ở quá xa nên không có thể thấy rõ. Bằng không thì hắn cũng sẽ không tự mình qua đây để hỏi.
- Không có gì, chỉ là một món đồ chơi nhỏ thôi.
Lý Lân cười cười, chẳng quan tâm nói.
- Tiểu tử ngươi phải cẩn thận chút, Ny Ny cô nương này không có đơn giản như ngươi tưởng đâu. Tiểu tử ngươi mới đến, tốt nhất là đừng có làm hỏng quan hệ với nàng ta.
Lý Chấn Uy khẽ nói.
- Vậy ngài vẫn còn quan tâm làm gì?
Lý Lân cảm thấy buồn cười, lão nào đó mới rồi còn tranh nhau đỏ mặt tía tai, giờ lại khuyên mình đừng nên tiến tới.
- Tiểu tử ngươi lại không để tâm rồi, Luyện Tình tông ở Hắc Thủy vương thành bài danh thứ năm, mà nơi đây chỉ là phân bộ, không ai biết tông môn các nàng ở đâu. Mà Ny Ny cô nương này chính là Thánh nữ hiện tại của tông. Uống chút trà, nghe chút đàn không sao, nhưng nếu gây chuyện thì chính là phiền toái cả đời đấy.
Sắc mặt Lý Chấn Uy càng thêm ngưng trọng.
- Nếu là như thế thì sao mấy vị công tử ca này còn để bụng chứ, cái gì mà tinh nhũ linh tuyền, còn Đại Đạo Thiên Âm. Đừng nói với ta là những thứ phiền phức đó bọn họ không biết.
Lý Lân rất là khó hiểu, nếu Ny Ny cô nương đã nguy hiểm như thế, tại sao lại có lắm kẻ truy cầu đến như vậy.
- Ngươi có biết tại sao môn phái phía sau Lăng Tiêu lâu lại gọi là Luyện Tình tông không? Các nàng lấy tình nhập đạo, chú ý nhập tình phá tình. Phổ thông đệ tử nếu như phá tình thất bại thì cùng lắm gả làm vợ người ta mà thôi, có thể ở Lăng Tiêu lâu chuyển qua song tu chi đạo. Thế nhưng Thánh nữ thì bất đồng, nàng là người kế nhiệm tông phái, cho dù có tình sâu tới đâu thì cũng phải phá tình để về tông môn. Mỗi một vị Thánh nữ phá tình xong đều là khoảng thời gian buồn phiền nhất. Nhất là mấy cái tên tiểu tử lông chưa mọc hết như ngươi, rất dễ bị rơi vào bể tình.
Lý Chấn Uy giải thích.
- Vậy còn ngài? Ta thấy hoàng thúc cũng chẳng có mấy sức chống cự đâu.
Lý Lân phá ra cười.
- Bản vương sao lại giống ngươi được, bản vương đã sớm ngang dọc hoa cỏ bao năm nay, sớm đã đạt tới cảnh giới chí cao, muôn hoa, cỏ lá không dính nổi thân. Tình ái chi đạo của vị cực phẩm nữ nhân như Ny Ny cô nương chẳng những không phải là xiềng xích gông cùm với bản vương, mà nó chính là sự ma luyện tâm tình, sao có thể dụ ta vào bể sâu được.
Lý Chấn Uy tự tin nói.
- Ngài thì ta không nhắc, nhưng mấy cái tên công tử ca này sợ rằng đều bị Ny Ny cô nương hớp hồn, chẳng lẽ thế lực sau lưng họ không lo lắng sao?
Lý Lân nhìn đám công tử ca trong đại sảnh đang hưng phấn không ngừng mà hỏi.
- Bọn chúng? Mấy cái tên tiểu tử này thoạt trông chỉ là chó hình người, nhưng mà tâm cơ cả đám thì thâm trầm lắm, hơn nữa, phá tình không chỉ giúp cho Thánh nữ đâu, đối với nam nhân cũng có trợ giúp, nếu như phá tình thành công thì sau này con đường tu luyện võ đạo sẽ rộng mở đó.
Lý Chấn Uy thấp giọng nói.
- Hóa ra là thế, mấy cái tên này chỉ là nhân vật nửa vời trong gia tộc, nếu có thể nhập tình phá tình với Thánh nữ Luyện Tình tông, thành công thì sẽ tăng cho gia tộc trợ lực lớn, mà thất bại chỉ bất quá là mất đi một tên đệ tử chả quan trọng mấy. Thực là tính toán hay.
Lý Lân cảm thán với hành động của đám thế lực lớn này. Biết trước mặt chính là hố lửa, lại vì lợi ích mà không hề do dự đá đệ tử gia tộc tới.
- Đúng thế đấy! Nhưng cho dù tính toán hay tới đâu thì cũng phải được Ny Ny cô nương coi trọng mới được. Ngươi cũng biết đấy, bao nhiêu năm qua, nam tử mà Thánh nữ lựa chọn thành công phá tình thì mười chỉ còn một, trong đó có hơn phân nửa là chết vì nỗi đau tương tư ở trong bảo hộ đại trận của Luyện Tình tông. Còn lại những người khác thì mai danh ẩn tích, không biết sinh tử ra sao.
Lý Chấn Uy cảm khái.
- Vậy ngài đi tiếp cận đi, nhỡ bị chọn trúng ngài có thể nắm chắc phá tình không?
Lý Lân khẽ hỏi lại.
- Phá cái rắm! Nếu như quả là có tình cảm như thế bày ở trước mặt lão tử, ta dù có chết cũng không phá tình! Đáng tiếc từng năm ấy cũng không có người con gái nào có thể khiến cho bản vương phải nhập tình đạo hết.
Lý Chấn Uy ra vẻ cao thủ, cô đơn chiếc bóng, khiến cho Lý Lân chẳng biết nói sao.