Tam Thái Tử

chương 130: đánh bất tỉnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Lân hơi lúng túng một chút. Không đem hắn đánh ngất, Lý Lân căn bản cũng không dám di động mạng nhện. Dù sao Tiên Thiên Tam phẩm Vương Tọa cho dù bị nhốt lại, một khi liều mạng, thì thực lực bộc phát ra vẫn khủng bố tuyệt luân như cũ.

- Điện hạ!

Hổ Si từ đằng xa chạy trở lại, hắn bây giờ giống như một huyết nhân, huyết nhục trên người chằng chịt vết thương không dưới mười mấy chỗ.

- Sao ngươi lại trở về? Ba tên cao thủ Thần Lang giáo truy giết ngươi kia đâu?

Lý Lân không rõ hỏi. Ba người truy sát Hổ Si kia kém nhất cũng là Lục phẩm Võ tông, một người trong đó còn là Bát phẩm Võ tông, dựa theo đạo lý, Hổ Si tự vệ có thừa nhưn phản kích thì không có khả năng lắm.

- Bọn họ ngã chết rồi!

Hổ Si ồm ồm nói.

- Vèo ——!

Linh miêu giống như một đạo tia chớp màu đen rơi xuống bả vai Lý Lân. Nó vung vẩy móng vuốt nhỏ, bảy, tám cánh tay mang theo nhẫn không gian giới chỉ rơi xuống mặt đất.

- Mẹ kiếp! Ngươi cắn cánh tay người đến nghiện rồi hả!

Lý Lân không còn biết nói gì nữa. Từ lần trước sau khi cắn đứt cánh tay của Dư Xạ, Linh miêu có thể nói là cắn người đến nghiện rồi. Đương nhiên, Lý Lân biết mục tiêu của Linh miêu không phải là cánh tay người, mà là nhẫn không gian trên ngón tay, ở trong đó chính là toàn bộ của cải của một người.

Lại thêm vào đám người bị Lý Lân đánh chết, cao thủ Thần Lang giáo một lần đã cung cấp cho Lý Lân gần ba mươi chiếc nhẫn không gian giới chỉ. Đối với người bình thường mà nói, nhẫn không gian vẫn là vật tư khan hiếm, nhưng đối với Thần Lang giáo mà nói, chỉ cần thực lực vượt qua Võ tông là tông giáo đều sẽ ban phát cho một chiếc. Đây chính là sự giàu có của thế lực lớn.

- Lần này thật sự phát tài rồi!

Lý Lân vui mừng, nhanh chóng gỡ những chiếc nhẫn không gian giới chỉ trên đoạn cánh tay này xuống, sau đó đem thu vào trong không gian giới chỉ của mình. Hiện tại hắn không có thời gian thu dọn những thứ đồ này, huống chi cho dù chủ nhân những chiếc nhẫn không gian giới chỉ này đã chết, nhưng cấm chế bên trên vẫn như cũ tồn tại. Bắt đầu từ Hắc Thủy Tùng Lâm cho tới bây giờ, Lý Lân vẫn không có thời gian yên ổn để xử lý những chiếckhông gian giới chỉ này.

- Điện hạ, người này phải làm sao bây giờ?

Hổ Si chỉ vào ở Kim trưởng lão bất động ngồi xếp bằng bên trong mạng nhện rồi nói.

- Thực sự hết cách rồi, áo giáp trên người lão già này so với mai rùa còn kiên cố hơn. Lấy khí lực của bản hoàng tử mà cũng không đánh tan được.

Lý Lân có chút buồn bực nói.

- Điện hạ chỉ là muốn đánh bất tỉnh lão?

Hổ Si vẻ mặt hơi động, thấp giọng hỏi.

- Không sai. Lão già này đối với ta có tác dụng rất lớn, chỉ là không thể làm lão bất tỉnh, chúng ta liền không thể di chuyển mạng nhện xuống.

- Nếu như chỉ là làm lão bất tỉnh thì ta có lẽ có biện pháp!

Hổ Si mở miệng nói.

- Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi có biện pháp?

Lý Lân có chút không thể tin nói, tiếp theo là rất vui mừng. Kim trưởng lão đối với hắn mà nói chính là một cây bảo dược lớn hình người, nói thế nào thì hắn đều sẽ không dễ dàng từ bỏ.

- Đúng vậy, nhưng đồ vật có thể làm bất tỉnh không ở trong tay ta, mà ở chỗ tiểu muội!

Hổ Si âm thanh ồm ồm nói.

- Như vậy, ta để Linh miêu đi tìm nàng!

Hổ Âm có thực lực yếu ớt, bởi vậy tại trước lúc chiến đấu Lý Lân đã tìm cho nàng một chỗ an toàn làm ẩn thân. Lý Lân kéo một mảnh quần áo xuống, lấy máu trên mặt đất viết vài chữ, sau đó giao cho Linh miêu.

- Ngao!

Linh miêu tựa hồ hơi bất mãn đối với việc Lý Lân sai khiến nó, thu lấy tấm vải nhưng không có hành động gì, một đôi mắt to làm nũng nhìn hắn.

- Được rồi, được rồi! Ta biết ngươi lập công, đây là phần thưởng của ngươi.

Lý Lân buồn cười từ trong không gian giới chỉ lấy ra một khối có tới hơn trăm cân tinh thịt Linh thú cấp hai đưa cho nó.

Linh miêu hưng phấn kêu một tiếng, vung móng vuốt nhỏ lên, khối tinh thịt Linh thú to lớn này biến mất không còn tăm hơi. Sau đó thân ảnh của nó hóa thành tia chớp màu đen nhập vào phương xa .

Sau mười mấy phút, thân ảnh khéo léo của Hổ Âm hiện ra trong tầm mắt. Lúc này hai tên Cửu phẩm Võ tông bị đánh bất tỉnh cũng đã bị Lý Lân lấy ra. Sau khi phong ấn mười mấy đạo cấm chỉ, Lý Lân còn cho bọn họ trút xuống siêu cấp Mông Hãn dược. Cuối cùng hai người được gấp vào một khối, tiếp theo dùng dây thừng bó chặt lại.

- Điện hạ ngài tìm ta?

Hổ âm nhìn thấy hai người chật vật thì rất kinh hãi. Vết thương trên người Hổ Si mặc dù đã bắt đầu khép lại, nhưng y phục trên người đã sớm bị máu tươi nhuộm thấu, lượng lớn y phục trên vết nứt khiến y phục của hắn nhìn càng giống vải nát. Bộ dạng của Lý Lân cũng đồng dạng không tốt, y phục trên người cũng gắn đầy vết đao, chỉ là vết thương da thịt rất ít, cho dù có thì cũng đều không sâu lắm.

- Không phải ta tìm ngươi, là ca ca ngươi. Hắn nói ngươi có biện pháp làm tên cao thủ Tam phẩm Vương Tọa này bất tỉnh.

Lý Lân nhỏ giọng nói.

- Ta?

Hổ Âm hồ nghi nhìn về phía ca ca mình.

- Đem gia tộc bảo hạp cho ta, thứ mà ta cần ở bên trong.

Hổ Si trầm giọng nói.

- Gia tộc bảo hạp? Ca ca, lẽ nào huynh muốn sử dụng Thánh vật của gia tộc?

Hổ Âm ngạc nhiên, nhưng vẫn là nghe lời từ trong túi lấy ra một bảo hộp màu đỏ sậm. Nhìn bắt mắt nhất chính là đỉnh chóp bảo hộp có khắc một con hổ trắng trông rất sống động, mặc dù là vật chết, nhưng chú ý nhìn kĩ lại làm cho người cảm thấy một luồng sát khí phả vào mặt.

Hổ Si tiếp lấy, sau đó cắn nát ngón tay, nhỏ ra một giọt máu rơi xuống trên con hổ trắng kia.

Ông một tiếng, con hổ trắng trên bảo hộp giống như sống lại vậy. Không biết có phải Lý Lân ảo giác hay không, hắn luôn cảm giác con mắt con hổ trắng trên bảo hộp loé qua một vệt linh tính còn sống.

- Răng rắc —— !

Bảo hộp mở ra, bên trong bảo hộp xuất hiện một mảnh xương trắng noãn như ngọc, từ hình dạng trên đến xem hẳn không phải là loài người.

- Đây là cái gì?

Lý Lân kinh ngạc đi tới. Vừa rồi trong nháy mắt mảnh xương Bạch Ngọc xuất hiện, Lục Mang Tinh trong cơ thể hắn chấn động một chút, tuy rằng rất yếu ớt, nhưng đủ để chứng minh vật này bất phàm.

- Ta cũng không biết, đây là Thánh vật đời đời tương truyền của gia tộc chúng ta.

Hổ Si nói, đem mảnh xương trắng noãn như ngọc lấy ra, cung kính nâng tới trước mạng nhện màu trắng.

- Tiểu tử, ngươi lại giở trò quỷ gì, chỉ là một mảnh xương liền có thể đem bản tọa đánh ngất sao? Hừ! Ngươi nằm mơ đi!

Kim trưởng lão lạnh giọng nói.

Hổ Si căn bản không thèm để ý lão, hắn chỉ là rất thành kính quay về phía Bạch Hổ, tiếp theo lần nữa cắn nát ngón tay, dùng sức nặn ra một giọt tinh huyết, nhỏ ở trên chiếc xương, sau đó thôi thúc chân khí của mình.

- Vù —— !

Mảnh xương trắng noãn như ngọc đột nhiên bùng phát ra một đạo bạch quang rừng rực, một luồng khí sát phạt đáng sợ bắn ra. Tại dưới sự dẫn đường của Hổ Si, toàn bộ tác dụng đến trên người Kim trưởng lão bên trong mạng nhện.

- Rống —— !

Một tiếng hổ gầm yếu ớt nhưng mang theo khí chất hoàng giả cao ngạo từ trên mảnh xương thả ra, khí sát phạt phía trên lần thứ hai tăng vọt mấy trăm lần.

- Meo —— !

Linh miêu cả người dựng lông miêu màu đen lên, quay về phía mảnh xương màu trắng phát ra một tiếng kêu khiêu khích. Bất quá thanh âm nó thực sự quá non nớt, không cách nào cùng so với với tiếng hổ gầm khí thôn sơn hà này.

- Phốc!

Hổ Âm đứng ở sau lưng Hổ Si thì cả người mềm nhũn, trực tiếp bị sát khí tản ra làm ngất đi. Cùng lúc đó, Hổ Si cũng lảo đà lảo đảo, hắn mặc dù là người phát động, thế nhưng chỉ cần từng tia từng tia sát khí tiêu tán đi ra ngoài từ mảnh xương này liền khủng bố dị thường, để hắn có loại cảm giác thừa nhận sụp đổ.

Nhưng vào lúc này, hắn cảm thấy một cỗ chân khí ôn hòa như ngọc đi vào trong cơ thể hắn. Cỗ chân khí này phảng phất không có bất kỳ thuộc tính nào, chân khí màu vàng kim trong cơ thể Hổ Si rất là dễ dàng được đem hấp thu. Nguyên bản Hổ Si bởi vì là mất đi tinh huyết mà sắc mặt tái nhợt liền tinh thần đại chấn trở lại. Hổ Si quay đầu lại, chỉ thấy Lý Lân thần sắc hờ hững đứng ở sau lưng hắn, thật giống không chút nào bị loại khí sát phạt này ảnh hưởng.

Thổi phù một tiếng, Kim trưởng lão bên trong mạng nhện áo giáp chân khí trong nháy mắt sụp đổ nhập vào trong cơ thể hắn, xuyên thấu qua mạng nhện lộ ra một khuôn mặt già nua vô cùng tái nhợt.

- Bịch —— !

Kim trưởng lão ngã xuống. Hổ Si đình chỉ phát ra chân khí, cơ thể cường tráng có chút xụi lơ.

- Lão sẽ không chết chứ?

Lý Lân thấp giọng hỏi.

- Không… không đâu! Thứ này chỉ có thể khiến người ta hôn mê, đối với thân thể của con người không có gây thương tổn gì.

Hổ Si sắc mặt vô cùng tái nhợt nói.

- Như vậy là tốt rồi, đây là tinh thịt Linh thú cấp ba, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt!

Lý Lân lấy ra một khối có tới ba mươi cân tinh thịt Linh thú cấp ba đưa cho Hổ Si. Hổ Si tổn thất tinh huyết không phải dễ dàng bổ túc như vậy, hơn nữa phương pháp bổ sung tinh huyết tốt nhất chính là sử dụng thức ăn đầy đủ tinh khí, mà Lý Lân đồ bổ tốt nhất trong tay chính là tinh thịt Linh thú cấp ba.

- Tạ điện hạ!

Hổ Si không chút khách khí. Hắn đem muội muội Hổ Âm ôm qua một bên trước tiên, sau đó bắt đầu ăn như hùm như sói.

Lý Lân đi tới trước mạng nhện, đầu tiên là xuất thủ phong bế kinh mạch Kim trưởng lão. Tiếp theo lại hắn hạ xuống người Kim trưởng lão trăm phần Mông Hãn dược siêu cấp, sau đó mới bắt đầu mở mạng nhện ra, đem lão phóng ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio