Xử lý xong chuyện ba người Phạm Thiên Lâm, tâm tình Lý Lân rất khoan khoái, ngày mai lên triều sẽ đem những thứ này bẩm báo, chính mình sẽ có một tháng thời gian thanh nhàn, Lý Lân lần đầu tiên phát hiện, chức Trung Lang Linh Thú ti này thật đúng là chức vụ tốt.
Linh Thú ti tuy rằng tiếp giáp cùng hoàng cung, nhưng lại gần cửa chính hoàng cung, mà Lý Lân muốn trở về phải đi cửa phía Tây. Bởi vậy, hắn ra khỏi Linh Thú ti, phải lướt qua một mảnh quảng trường mới có thể đến được cửa Tây hoàng cung. Người sống ở mảnh quảng trường này phi phú tức quý, đại thần trong triều hiện nay có tám phần mười sống ở đây. Còn lại là nơi dừng chân của các gia tộc lớn nhỏ, người bình thường ngược lại rất ít.
Lý Lân vừa mới tiến vào mảnh quảng trường này, đột nhiên lông tóc cả người dựng đứng.
- Không tốt, có sát khí!
Sắc mặt Lý Lân đại biến, thân thể theo bản năng gục về phía trước.
Xẹt!
Một tiếng đao ngâm, ánh đao sáng như tuyết bay qua đầu Lý Lân, chém rụng một đám tóc của hắn. Tuy không thấy rõ là ai động thủ, nhưng Lý Lân cảm thụ được một cỗ khí thế trầm trọng, cỗ khí thế này tuyệt đối không phải thân thể hiện tại của mình có thể chống lại. Còn có một điểm tối trọng yếu, Lý Lân tại thời điểm địch nhân phóng đao phong qua đầu hắn, cảm thụ được sát khí nồng nặc máu tanh. Loại sát khí này tất nhiên là do giết người nhiều vô số kể mới có đc.
Trong nháy mắt Lý Lân đã phán đoán được sự sai biệt rất lớn giữa thực lực hai bên, cứng đối cứng là tự tìm đường chết. Hắn bỗng nhiên từ trên mặt đất lăn lên, hai chân dùng sức, cả người giống như mũi tên nhọn lướt qua bức tường cao ba thước, tiến nhập một gian nhà trong phủ. Đây rõ ràng là một tòa viện phủ rất lớn, hơn nữa từ mấy gian phòng cỏ tranh xung quanh có thể phán đoán đây chính là chỗ ở của bọn hạ nhân. Lý Lân còn chưa kịp thở ra một hơi, một loại cảm giác nguy hiểm rất lớn lần thứ hai bao phủ người hắn.
- Tập trung sát khí, chết tiệt, là ai muốn đối phó ta!
Sắc mặt Lý Lân triệt để âm trầm. Thân thể của hắn cấp tốc di động, giống như du ngư nhằm phía gian phòng gần nhất.
Loảng xoảng! Một thanh âm vang lên, Lý Lân đem cửa phòng đụng nát, sau đó cả người trốn ở dưới cửa. Gian phòng này rõ ràng cho thấy là của hạ nhân, đồ vật bên trong rất mất trật tự, đã thế lại tỏa ra mùi nấm mốc. Trong phòng duy nhất có mấy chiếc giày thối được cất ở dưới gầm giường, mùi thúi phát ra chính từ nó. Tại trong đống quần áo hỗn loạn, còn có một chút đồ vật hỗn tạp, thậm chí còn có một ít nội y thiếp thân của nữ tử.
Nếu như không phải Lý Lân ngồi chồm hổm đủ thấp, căn bản nhìn không thấy mấy thứ này. Mặc dù những thứ này đều là đồ vật bẩn thỉu, nhưng Lý Lân ngay cả vùng xung quanh lông mày đều không nhíu một chút, hắn vươn tay ra, từ chỗ này tìm được một thứ mình cần. Một thanh đao bổ củi rỉ sét. Đao bổ củi bị gãy một đoạn, đoạn còn lại cũng trên dưới ba mươi cm, chỗ bị gãy hình thành mũi đao, thoạt nhìn so với đao bổ củi bình thường vẫn còn sắc bén chán.
Lý Lân nắm chặt đao bổ củi, thân thể không nhúc nhích. Hô hấp càng ngày càng yếu ớt, cả người thoạt nhìn như cọc gỗ không có sinh mạng. Ở ngoài cửa, một trận tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến. Người đi rất chậm, thoạt nhìn vô cùng cẩn thận.
- Người nào dám xông vào chỗ ở Lâm phủ, ngươi không muốn sống nữa sao?
Đột nhiên ở bên ngoài nhà truyền tới âm thanh của một người nam nhân. Lý Lân chỉ nghe được một tiếng đao minh cùng một tiếng kêu đau đớn, tiếp theo là âm thanh vật nặng ngã xuống đất. Thần sắc Lý Lân càng thêm ngưng trọng, hắn suy đoán người vừa nói hẳn là chủ nhân của gian nhà này, đáng tiếc, hắn trở về thực sự không đúng lúc, bị sát thủ hạ độc thủ.
Cạch… choang!
Cửa sổ trên đỉnh đầu Lý Lân bi đánh nát, một người áo đen nhân cơ hội lao vào trong phòng. Đao bổ củi trong tay Lý Lân cũng ở phía sau quả quyết xuất thủ. Tàn nhẫn vô tình, nhất kích tất sát. Đây là nguyên tắc của sát thủ, cũng là phong cách hành sự của lính đánh thuê.
Phốc Phốc!
Đao bổ củi mặc dù rỉ sét, nhưng mũi nhọn vẫn như cũ sắc bén, hơn nữa Lý Lân dùng toàn bộ cân lực lượng, toàn bộ lưỡi dao tất cả đều đi vào trong cơ thể Hắc y nhân.
- A...! Đi chết đi!
Hắc y nhân hổ gầm một tiếng, một cái đá nghiêng đá về phía Lý Lân. Lý Lân vốn định lui về phía sau, đáng tiếc phía sau hắn chính là tường, cả người hắn không cách nào di chuyển. Ầm ầm Cả người Lý Lân đều bị đá ra từ trong túp lều, một đôi cánh tay hầu như mất đi tri giác.
- Phốc!
Nhổ ra một ngụm máu đen, Sắc mặt Lý Lân trắng bệch, nhưng trong lòng cảm thấy thoải mái đi rất nhiều. Lại nhìn trong túp lều, Hắc y nhân không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Lý Lân, cuối cùng sinh cơ tận diệt, thẳng tắp ngã xuống đất, một đao kia của Lý Lân chính là dùng hết lực đạo toàn thân. Cho dù bản thân Hắc y nhân thực lực cao hơn Lý Lân rất nhiều, nhưng trúng phải một kích yếu hại này, có thể phản kích một lần đã nói lên tu vi võ đạo bất phàm của hắn.
- Khụ khụ...
Lý Lân khó khăn đứng lên, tập tễnh đi vào nhà tranh. Một tay kéo khăn che mặt của Hắc y nhân, đây là một trung niên nhân có khuôn mặt vô cùng bình thường, bình thường đến mức ném trên đường lớn chưa chắc đã nhận ra. Xoẹt xẹt xoẹt xẹt! Lý Lân xé quần áo của Hắc y nhân thành từng mảnh nhỏ, nhưng không tìm được bất luận đồ vật gì có thể chứng minh thân phận của hắn, trên người Hắc y nhân ngoại trừ một thanh bảo đao lóng lánh ra, chỉ còn hai bàn tay trắng.
- Xẹt!
Cầm lấy thanh bảo đao này, Lý Lân không khỏi tán thưởng một câu đao tốt. Đao dài ba mét, đao phong trong trẻo như nước, bởi vì vừa nhiễm máu người sống, trên đao phong vẫn còn toả ra sát khí nồng nặc máu tanh.
(Đao phong= lưỡi đao)
- Ngươi là ai, dám xông vào bên trong Lâm phủ, lại còn giết chết gia đinh Lâm phủ, người đâu, bắt lấy hắn!
Thình thịch, một đám người từ phía trước viện tử xông tới.
- Ta chính là Tam hoàng tử Lý Lân, mới vừa rồi bị sát thủ truy sát, bất đắc dĩ chạy vào bên trong quý phủ. Hiện tại thỉnh chủ nhân nhà ngươi đến gặp.
Lý Lân từ bên hông lấy ra lệnh bài đại biểu cho thân phận hoàng tử, đưa cho người quản lý đám gia đinh.
- Tham kiến hoàng tử điện hạ, điện hạ xin chờ một chút!
Tuy không rõ thật giả, nhưng bọn gia đinh ai cũng không dám động thủ. Hoàng tử a, nếu là thật, người thường ai dám đắc tội chứ. Rất nhanh, tên gia đinh đi vào thông báo dẫn theo một vị nữ tử trẻ tuổi đến đây.
- Tiểu thư! Tất cả gia đinh hành lễ.
- Xảy ra chuyện gì? Nữ tử vóc người cao gầy, trên mặt là một tấm lụa mỏng che lại dung nhan. Nhưng một đôi con mắt như thu thủy lại tản ra linh tính khó tả.
- Tiểu thư, lão thương đầu quản lý hoa viên bị người giết. Chúng ta tiến đến thì thấy vị công tử này đang cầm bảo đao, hơn nữa còn tự xưng là hoàng tử! Quản sự trung niên bẩm báo.
- Hoàng tử? Nữ tử nhìn về phía Lý Lân, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
- Không biết là vị hoàng tử nào giá lâm Lâm phủ?
Nữ tử nhìn qua thi thể lão thương đầu bị chẻ làm hai trên mặt đất, vùng xung quanh lông mày không tự giác nhăn lại. Lão đầu già nua này là gia đinh đê tiện nhất Lâm phủ, thường ngày làm việc lười nhác, vẫn còn thích uống rượu, hơn nữa mỗi lần nhìn con gái tròng mắt đều giống như sói đói, nếu như không phải hắn có tay nghề làm vườn xuất sắc, chỉ sợ sớm đã bị đuổi ra khỏi Lâm phủ.
- Tại hạ Tam hoàng tử Lý Lân, mạo muội đến nhà, kính xin tiểu thư rộng lòng tha thứ! Lý Lân chắp tay nói.
- Nguyên lai là Tam hoàng tử điện hạ, điện hạ có thể hay không giải thích một chút cho tiểu nữ biết tình huống ở đây.
- Lâm tiểu thư, bổn hoàng tử bị người ám sát, bất đắc dĩ trốn vào quý phủ, gia đinh của quý phủ các ngươi là bị thích khách giết chết. Xem như do bổn hoàng tử liên lụy hắn. Về phần thi thể trong phòng, chính là thích khách ám sát bổn hoàng tử, đã bị bổn hoàng tử giết chết.
Không biết thế nào, con ngươi như thu thủy của tiểu thư Lâm gia nhìn qua, Lý Lân không tự giác đem sự tình giải thích một lần.
- Thích khách? Tiểu thư Lâm gia biến sắc, bước nhẹ nhàng vào trong túp lều. Mà con ngươi Lý Lân chính tại lúc này co rụt lại.
- Thật nhanh! Không nghĩ tới vị tiểu thư Lâm gia nhìn như nhu nhược này lại là một cao thủ võ đạo.
Mặc dù Lý Lân tin tưởng nhãn lực không tệ của mình, nhưng vẫn không có cách nào thấy rõ động tác của tiểu thư Lâm gia.
- Tam phẩm Võ Tông, ồ? Ngân bài sát thủ của Huyết Thù Đường! Trong túp lều truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
- Huyết Thù Đường? Đó là chỗ nào? Lý Lân thần sắc căng thẳng, tựa hồ đã rõ ràng sự việc lần này.
- Huyết Thù Đường là tổ chức sát thủ nổi danh đại lục, chuyên môn lấy thủ đoạn ám sát là làm thế lực ngầm, ngoài ra sát thủ được chia làm đồng bài sát thủ, ngân bài sát thủ, kim bài sát thủ, thậm chí còn có ngọc bài sát thủ chuyên về ám sát cao thủ trên tiên thiên. Tại Đại Đường chúng ta, tầng cao nhất Huyết Thù Đường cũng chỉ là kim bài sát thủ, hơn nữa xuất động kim bài sát thủ, cần phải trả giá cực lớn, cho dù là ngân bài sát thủ cũng không phải là người nào cũng có thể mời được. Điện hạ, xem ra tình cảnh của ngài rất không ổn a!
Lâm đại tiểu thư tra xét rõ ràng một chút, nói. Lý Lân thần sắc kinh ngạc nhìn nàng, mấy thứ này dù không phải bí mật gì, nhưng nữ tử trước mắt chỉ liếc mắt nhìn thi thể đã có thể đoán được xuất xứ của hắn, riêng phần nhãn lực này đã có thể gọi khủng bố.
- Không việc gì, bổn hoàng tử mệnh cứng lắm, Huyết Thù Đường còn chưa thể lấy được mạng của ta. Lý Lân tự tin nói.
Nói thật chứ, ngày hôm nay phải chật vật như vậy, trừ thực lực của hắn không bằng sát thủ, phần lớn là từ sau khi xuyên viêt qua đây hắn quá mức thả lỏng. Hoàng cung tuy rằng lục đục với nhau, nhưng đều là âm thầm tiến hành, biểu hiện ra ngoài là hoà hợp êm thấm. Hơn nữa nơi này lại gần Hoàng thành, ai có thể nghĩ đến có người to gan lớn mật có can đảm đối với hoàng tử chính quy như hắn hạ độc thủ.
Bởi vì cái gọi là ngã một lần khôn hơn một chút, vụ ám sát lần này tối thiểu khiến Lý Lân hiểu bản thân đang bị vây trong nguy hiểm, thân phận hoàng tử tuy trong mắt người khác là bùa hộ mệnh nhưng trong mắt hắn còn không bằng một lớp giấy trên cửa sổ.
Với tư cách lính đánh thuê số một, Lý Lân bọn họ còn có một xưng hô, đó chính là sát thủ, tại xã hội hiện đại, chiến tranh đã rất ít, công việc của lính đánh thuê chủ yếu từ trong chiến tranh biến thành tiếp nhận nhiệm vụ, làm ám sát cùng ám sát. Thiết Thủ sở dĩ vẫn còn duy trì xưng hào tổ chức lính đánh thuê, là bởi vì bon hắn tiếp nhận nhiệm vụ tận khả năng không cùng chính phủ các nước đối địch. Thế nhưng không có nghĩa là lính đánh thuê Thiết Thủ không tinh thông đạo của ám sát. Tựa như Lý Lân, khi chấp hành nhiệm vụ tại Châu Âu trên cơ bản đều là nhiệm vụ ám sát, chỉ là mục tiêu của hắn đa số dùng hỏa lực đối kháng.
Nhìn sự tự tin từ Lý Lân, trong đôi mắt đẹp dịu dàng của tiểu thư Lâm gia hiện lên một vòng ánh sáng kỳ dị. Phải biết rằng, người bị tổ chức ám sát như Huyết Thù Đường nhìn chằm chằm vào mà còn có thể thản nhiên như vậy, Lâm đại tiểu thư tuy đã gặp qua, nhưng những người đó không ai không phải là truyền nhân của những người đứng đầu đại lục, mà Tam hoàng tử chỉ là một hoàng tử của hoàng triều thế tục, sự tự tin của hắn đến từ đâu vậy? Trong nháy mắt Tam hoàng tử cho nàng cảm giác rất thần bí.
- Điện hạ dự định làm sao bây giờ? Lâm đại tiểu thư hỏi.
- Nên làm gì thì cứ thế mà làm, cỗ thi thể này phiền toái tiểu thư xử lý giúp. Còn có, gia định bị liên lụy của quý phủ, bổn hoàng tử sẽ bồi thường một khoản tiền, nhờ quý phủ chuyển cho người nhà của hắn. Lý Lân không cần nghĩ ngợi nói.
- Điện hạ không cần phải lo lắng, Lâm gia ta tuy rằng gia nghiệp không lớn, nhưng đối với gia đinh luôn trợ cấp hậu đãi. Chuyện của gia đinh điện hạ không cần để ở trong lòng.
- Như vậy thì cảm ơn trước! Bổn hoàng tử bây giờ còn có việc, có thời gian sẽ tìm tiểu thư lãnh giáo võ học. Lý Lân chăp tay nói.
Tuy rằng Lâm đại tiểu thư cho hắn cảm giác rất đặc biệt, nhưng Lý Lân vẫn vô ý thức muốn tách ra, tính cách kiếp trước còn không có hoàn toàn nghiêm chỉnh, hắn vô ý thức khiến bên cạnh mình không cần có quá nhiều ràng buộc. Mà Lâm đại tiểu thư che mặt cho hắn một loại cảm giác kỳ quái, phảng phất nếu dính quá gần với nàng, cả đời dứt bỏ không thoát.