- Lý Lân, ngươi bắt đầu cấu kết với Hắc Thủy Tùng Lâm từ khi nào, thật ra rốt cục là ngươi muốn làm cái gì?
Thần sắc của Lý Hoành càng ngày càng thay đổi, cuối cùng thì gã cũng trầm giọng hỏi, dù sao thì gã cũng là một nhân loại chính thống. Tuy rằng đã tọa trấn ở Hắc Thủy vương thành nhiều năm, đánh chết linh thú lại càng không ít, nhưng vương thú của Hắc Thủy Tùng Lâm thì gã lại chưa từng gặp qua một tên nào, chưa nói gì đến cái giống Ngao Kim đứng ở trên đỉnh cao của kim tự tháp Hoàng tộc.
- Hoàng thúc tổ, lời ấy của Hoàng thúc tổ sai rồi, ta cùng với Hắc Thủy Tùng Lâm chỉ là hợp tác, theo nhu cẩu của mỗi bên mà thôi làm sao có thể nói là cấu kết được.
Lý Lân không chút khách khí phản bác lại.
- Hoàng thúc tổ, Lý Lân cũng là vì không có biện pháp, khí thế Vũ vương bức bách, Lý Lân luôn phải nghĩ phương pháp để tự bảo vệ mình.
Lý Chấn Uy cất lời nói đỡ cho Lý Lân.
- Câm mồm, chúng ta dù sao thì cũng là con người, há lại có thể làm bạn với muông thú, huống chi cùng linh thú hợp tác có khác nào bảo hổ lột da, ngươi có nghĩ đến những điều đó không?
Thần sắc Lý Hoành cực kỳ nghiêm túc, nhân loại so với linh thú ưu thế đúng là có nhiều hơn về số lượng và cũng hơn về kỹ thuật. Số lượng là muốn nói đến tốc độ sinh sản, còn cái gọi là kỹ thuật là muốn nói những thủ đoạn của nhân loại luyện chế linh bảo linh phù, đây là những chỗ thiếu hụt của những bộ tộc linh thú, cũng là chỗ nhân loại là nhân vật chính trọng yếu trên toàn bộ đại lục. Cũng có thể nói, nếu Lý Lân cùng nhóm linh thú kia hợp tác sẽ làm cho những ưu thế kỹ thuật trong tay con người lọt vào tay linh thú, một khi linh thú nắm giữ được phấn lớn kỹ thuật luyện chế linh phù đan được, hơn nữa là bọn chúng lại có được cây cối, phong phú tài nguyên, tất nhiên sẽ là một mối họa lớn cho nhân loại, hậu quả này không cần phải nói Lý Lân cũng chịu không nổi, cho dù là hoàng triều Đại Đương có thăng cấp cao cấp hoàng triều thì cũng không thể thừa nhận đảm đương nổi. Đại lục Thương Long vô số thế lực, cái thiếu hụt nhất chính là lấy đạo nghĩa, lấy chính nghĩa để bảo vệ cho mình, Lý Hoành cũng không hy vọng chờ đợi Đại Đường có được cơ hội phát triển, bởi vì ánh mắt thiển cận của Lý Lân mà bị chôn vùi.
- Hoàng thúc tổ quá lo lắng rồi! Bản vương chính là một hoàng tử của Đại Đường, cho dù có cùng với bộ tộc linh thú hợp tác thì cũng không có năng lực đem lại nguy hại gì cho nhân loại, huống chi cùng với bộ tộc linh thú Hắc Thủy Tùng Lâm hợp tác thì Đại Đường chúng ta chỉ có lợi không có hại, vậy thì vì sao ngài lại phải phản đối như vậy?
Lý Lân nhíu mày, đối với những lời phản đối của Lý Hoành hắn thật sự bất mãn tự đáy lòng, nếu không phải bới vì Lý Hoành là trưởng bối, hơn nữa Lý Chấn Uy lại không ngừng nháy mắt ra dấu cho hắn, sắc mặt của hắn chỉ sợ sẽ khó có thể nhìn được.
- Đồ trẻ con! Không hiểu biết, ngươi cho là bộ tộc linh thú Hắc Thủy Tùng Lâm sẽ thật sự cùng ngươi hợp tác sao? Mục tiêu của bọn họ là Đại Đường ở phía sau ngươi, ngay cả điểm này mà ngươi cũng nhìn không thấu, ngươi cũng không biết vì sao Đại Đường đương đại phải phân phong cho ngươi ở chỗ này.
Sắc mặt Lý Hoành rất là khó coi, nếu thực lực của Ngao Kim không mạnh hơn so với ông ta thì Lý Hoành đã có thể lập tức ra tay sử lý ngay ý nghĩ của đối phương.
- Hừ! Chê cười, ngay cả một thế lực nhân loại cao cấp của hoàng triều cũng không có thể vào được pháp nhãn nhất mạch linh thú của Hắc Thủy Tùng Lâm, nếu không phải là tiểu tử Lý Lân này có ân với đại nhân Thánh Long vương, ngươi cho rằng bản tọa sẽ tới bảo vệ an toàn cho một Hoàng tử thế tục sao?
Ngao Kim nổi giận đùng đùng, những lời nói của Lý Hoành hoàn toàn chỉ là phán đoán, nhưng những phán đoán này lại làm cho Ngao Kim rất là tức giận. Dù sao nếu cứ theo như trước mắt thì đúng là Hắc Thủy Tùng Lâm quả thật là đang cùng Lý Lân hợp tác, hoàng thất Đại Đường cũng căn bản không biết sự việc này, cũng không biêt Thánh Long vương muốn gì? Thế nhưng Lý Lân lại lựa chọn hợp tác với nhân vật không kinh truyện như vậy, mặc dù ý nghĩ cùng gần giống với ý nghĩ trong lòng Lý Hoành, nhưng Lý Hoành đối với bộ tộc linh thú lại kiêng kỵ và đối địch nên đã làm cho Ngao kim phẫn nộ, nên gã nhịn không được đã xuất khẩu châm chọc. Theo lịch sử nhân loại cùng với các bộ tộc linh thú, con người vì địa vị chính của mình trong thiên địa nên đã triển khai mấy chục vạn năm chinh phạt linh thú, có thể nói hiện tại Hắc Thủy Tùng Lâm nhất mạch có thù hận đối với con người, đây cũng không phải là tạo thành trong mấy trăm năm náo động mà còn có thù hận của vạn cổ truyển lại.
Sắc mặt Lý Hoành trầm xuống nhìn về phía Lý Lân, ánh mắt biểu hiện rất phức tạp.
- Hoàng thúc tổ, mặc dù trong lòng ngài nghĩ như thế nào thì đây cũng là lối đi mà chính Lý Lân phải đi, nếu Hoàng thúc tổ không thích nhìn thấy những điều này thì thúc tổ có thể đi bất cứ lúc nào.
Thần sắc của Lý Lân càng thêm lãnh đạm, theo những biểu hiện trên nét mặt của Lý Hoành, Lý Lân biết rằng hai người không còn có thể cùng đi một con đường, trước đây Lý Hoành cũng đã để cho Lý Lân rất là tán thưởng, nhưng cái tán thưởng này cũng chỉ là tán thưởng của một đệ tử hậu bối ưu tú đối với một trưởng bối còn rất xa mới được thừa nhận, hơn nữa Lý Lân quá mức to gan lớn mật, điểm ấy cũng đã hình thành đối lập với Lý Hoành là người rất cẩn thận.
- Đồ vô tri ngu xuẩn! Lão phu sẽ lập tức khởi hành đi Trường An gặp mặt lão tổ để xin phế đi thân phận Hán vương Đại Dường của ngươi, thế cục Hắc Thủy vương thành không thể để cho ngươi muốn làm như thế nào thì làm, nếu không chẳng những hại cho chính ngươi mà còn liên lụy đến sự nghiệp quật khởi của Hoàng triều Đại Đường.
Thần sắc của Lý Hoành hơi có vẻ âm trầm, ánh mắt nhìn vể phía Lý Lân đã biến thành lạnh như băng.
- Xin cứ tự nhiên, nhưng mà trước khi mệnh lệnh của Hoàng triều hạ đến, bản vương vẫn là vương được phong ở Hắc Thủy vương thành.
Lý Lân cứng rắn nói.
Lý Chấn Uy rất là sốt ruột, y không biết người luôn luôn biết xử sự như Hoàng thúc tổ sao hôm nay lại nhằm vào Lý Lân như vậy, thậm chí Lý Chấn Uy còn cảm thấy trên người Lý Hoành có sát khí tỏa ra như có như không, cái đó thật khác xa so với mấy ngày trước đó.
- Hoàng thúc tổ, Lý Lân còn trẻ không biết, mặc dù có liên hệ với bộ tộc linh thú nhưng đến bây giờ mà nói cũng chưa có làm ra chuyện gì, kính xin Hoàng thúc tổ bớt giận, bớt giận.
Lý Chấn Uy chạy đến trước mặt Lý Hoành cung kính nói.
- Còn trẻ không biết? Lão phu xem ra Hán vương rất có tinh thần, nếu Hán vương ghét bỏ, thấy lão phu chướng mắt thì lão phu rời đi, chỉ là lão phu muốn nhắc nhở ngươi một câu, ngươi đừng có đem đến phiền toái cho Đại Đường chúng ta, nếu không lão phu sẽ không ngại ngần mà đích thân động thủ trừ bỏ ngươi.
Lý Hoành lần này xuất quan, biểu hiện trước mắt hai người cùng với những biểu hiện trước đây làm cho hai người không thể tin được, Lý Chấn Uy là người hiểu biết Lý Hoành nhất, y thực sự không thể tin, giống như từ trước đến nay y chưa có nhận thức thật sự về Hoàng thúc tổ vậy.
- Chấn Uy, ngươi đi với lão phu đi trường an, ngươi tới Hắc Thủy vương thành này cũng đã gần hai mươi năm rồi, cũng nên quay về xem xem.
Lý Hoành không quan tâm đến Lý Lân quay lại nói với Chấn Uy.
Lý Chấn Uy trầm mặc không nói gì, y nhìn nét mặt già nua cực kỳ xa lạ của Lý Hoành, lại nhìn sắc mặt bình thản tự tin của Lý Lân, cuối cùng Lý Chấn Uy cười gượng gạo, cúi người hành lễ với Lý Hoành.
- Lý Chấn Uy đa tạ Hoàng thúc tổ nhiều năm chiếu cố, nhưng chính là Lý Chấn Uy nhiều năm lười biếng quen rồi, thật sự không muốn tranh đấu tranh giành quyển lợi, kính xin Hoàng thúc tổ bao dung.
Lý Lân kinh ngạc liếc mắt nhìn Lý Chấn Uy, hắn không nghĩ tới Lý Chấn Uy sẽ lựa chọn cự tuyệt, phải biết rằng Lý Chấn Uy luôn bất đồng với Lý Lân, có thể nhiều năm tọa chấn Hắc Thủy Vương thành, điều đó nói lên quan hệ của y và Lý Hoành thật sự không tồi, nếu không Lý Hoành làm sao có thể đem lực lượng bí mật của phủ tồng đốc Hắc Thủy do chính mình sáng lập giao cho y nắm giữ.
- Chấn Uy, ngươi cần phải hiểu rõ, đi theo lão phu ít nhất ngươi cũng có một tiền đồ yên ổn.
Lý Hoành rõ ràng đang lắp bắp kinh hãi, ông ta không nghĩ rằng người luôn luôn cung kính đối với mình có thêm hoàng tử đời thứ năm Đại Đường lại lựa chọn cự tuyệt.
- Ý tốt của Hoàng thúc tổ Lý Chấn Uy xin nhận, Lý Chấn Uy hiện tại còn thích ở Hắc Thủy Vương thành, Hoàng thúc tổ đi đường cẩn thận, hy vọng còn có ngày được gặp lại.
Lý Chấn Uy gượng cười lắc đầu, gã nói lời nói này chẳng khác gì là đang nói cho Lý Hoành, chính mình không muốn đi khỏi Hắc Thủy vương thành, nói cách khác giữa Lý Hoành và Lý Lân, Lý Chấn Uy cuối cùng đã lựa chọn Lý Lân.
- Hừ! không phải nói nhiều, sớm muộn gì ngươi cũng có ngày phải hối hận.
Lý Hoành hừ lạnh, trực tiếp đứng dậy hướng ra phía ngoài Hán vương phủ tung người bay đi, trong nháy mắt đã biến mất khôngthấy gì nữa.
Những người còn đang ở tại trong phủ viện tử phủ Hán vương đều khiếp sợ vô cùng, chẳng ai có thể ngờ rằng, con người luôn luôn yên tĩnh ở hậu viện phủ tổng đốc, siêu cấp cao thủ Lý Hoành lại có thể cãi nhau trực tiếp cùng với Lý Lân, mà Lý Lân biểu hiện không tôn trọng đối với Lý Hoành cũng phải làm cho người ta cực kỳ khó hiểu.