Tam Thái Tử

chương 321: chôn giết (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Nếu Hạc Vương đã có thịnh tình như vậy, Lý Lân từ chối thì bất kính rồi!

Lý Lân chắp tay, động tác tăng thêm vài phần chân thành.

- Vậy là được rồi! Hiện tại chúng ta trở về đi phục mệnh!

Hạc Phi Thiên cũng trở nên vui vẻ, lần nữa hóa thành cự thú khủng bố dài mấy chục trượng, hét lên một tiếng rồi bay lên trời biến mất.

Tại một nơi khác, địa vực rộng vài chục km lấy Đế Thí Thiên làm trung tâm đã trở thành chiến trường của nhân loại của Thú vương cao giai, thỉnh thoảng có cao thủ thiên tiên của nhân loại bị linh thú xé thành mảnh nhỏ, đồng thời cũng có nhân loại chém giết Thú vương cao giai công kích mình. Khí tức sát phạt máu tanh làm cho linh thú cấp thấp trong phạm vi vài chục km đều nơm nớp lo sợ rời xa, sợ gặp phải tai ương. Tuy linh thú cấp thấp có trí tuệ không cao, nhưng cũng biết đạo lý tránh hung tìm may. Dù cho có một số cá biệt linh thú có hiếu kỳ, gan lớn, nhưng khi cảm nhận được vô số khí tức dao động kinh người thì đều nhanh chóng chạy ra khỏi vùng này.

- Những nhân loại này đã trốn không thoát ròi, dù có may mắn trốn vào trong chỗ sâu Hắc Thủy Tùng Lâm cũng đừng hòng mà sống sót ra ngoài.

Trên mặt Đế Thí Thiên lộ ra thần sắc hài lòng, dù đại quân linh thú mở màn không được hoàn mỹ, các linh thú có mắt gần như đều bị bản năng khống chế, đa phần đều chiến một mình. Điều này làm cho Đế Thí Thiên có chút đau đầu, gã là phân thân của Lý Lân, tự nhiên cũng nhận được không ít trí nhớ của Lý Lân, trong đó cũng có một ít đạo lý luyện binh, nhưng Đế Thí Thiên không hài lòng lắm. Gã cần không chỉ là một đội quân có thể tác chiến hung mãnh, còn là một đội ngũ có kỹ luật nghiêm minh có thể tùy thời tiến vào xã hội phồn hoa, chứ không phải là một đám ô hợp từng người đánh loạn thế này.

- Đế Thí Thiên, địch nhân đã giải quyết rồi, chúng ta có thể trở lại Long cốc rồi chứ?

Ngao Vô Tình trầm giọng hỏi.

Giọng nói lạnh lùng trong trẻo chỉ đổi lại tiếng cười của Đế Thí Thiên, tuy gã luôn cợt nhã nhưng trong ánh mắt tràn ngập sắc bén.

- Bản vương chuẩn bị thành lập một chỗ trú của vệ đội linh thú ở bên ngoài Long cốc Hắc Thủy Thành, chỗ thì đã chọn lâu rồi, đại chiến lần này chấm dứt, nhưng người này tạm thời không cần trở lại Long cốc!

- Không trở về Long côc!?

Ngao Vô Tình nhăn mày, ánh mắt nhìn Đế Thí Thiên mang theo dò hỏi.

- Đế Thí Thiên, tại sao ngươi lại có ý tưởng như vậy, vô số năm trôi qua, Long cốc vẫn là trung tâm của Hắc Thủy Tùng Lâm, ngươi làm vậy khác nào là có ý tứ thành lập một bè phái khác sao?

Thần sắc Long Nữ đã trở nên lạnh lẽo, nàng rất không đồng ý với quyết định của Đế Thí Thiên.

- Bản vương tất nhiên không có ý tứ này, nhưng Long cốc dù sao cũng là nơi yên giấc của lịch đại Thánh Long Vương, nếu không biết nặng nhẹ mà huấn luyện vệ đội ầm ĩ ở đó thì không được. Bản vương cũng biết ngươi thích thanh tĩnh, cho nên cuối cùng mới quyết định để vệ đội ra ngoài Long cốc. Dù sao, Long cốc là trung tâm của Hắc Thủy Tùng Lâm, lại có vài trưởng lão của Thần Long nhất mạch trấn thủ, vấn đề an toàn không phải lo lắng. Hơn nữa, sau khi hoàn toàn luyện chế ra Chiêu Yêu Phiên, bản vương cũng sẽ để ngươi tùy ý trở lại Long cốc, lúc đó địa vị của Long Cốc tự nhiên càng thêm kiên cố.

Đế Thí Thiên trầm giọng nói, Long cốc là nơi có giá trị nhất trong Hắc Thủy Tùng Lâm, so với địa vực bị ẩn mà gã nói chỉ là một không gian nhỏ bí ẩn, nhưng cũng phải dựa vào không gian của Thương Long đại lục mà tổn tại, một chỗ như vậy thì Lý Lân làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.

- Một khi đã như vậy, bản tọa tự nhiên cũng không có ý kiến, ngươi là Thánh Long Vương của Hắc Thủy Tùng Lâm, chỉ cần không làm trái với quy tắc của Hắc Thủy Tùng Lâm, ta sẽ không can thiệp. Nhưng hi vọng ngươi đừng quên lời đã hứa với ta. Khi ta cần phải đưa cho ta một giọt máu huyết Thần Thánh Cự Long.

Long Nữ thả lỏng một hơi, khí tức trên thân trở nên bình thản. Nàng buộc vào thế phải có được Máu huyết Thần Thánh Cự Long, cho nên, trước khi chưa lấy được thì nàng không thể chân chính đối phó Đế Thí Thiên.

Ông!!!

Trên người Phượng Vô Ưu truyền ra một luồng không gian ba động, sau đó y liền biến mất tại chỗ.

- Không gian truyền tống thần phù! Có bản vương ở đây, các ngươi còn muốn chạy thoát sao?

Đế Thí Thiên cười lạnh một tiếng, thần lực Kim Cương Bất Hoại màu vàng bắt đầu khởi động, một quyền đấm ra, khong gian như cái gương bị vỡ nát, một thân ảnh chật vật từ trong không gian lối đi rơi ra. Đó chính là Phượng Vô Ưu mới vừa lợi dụng thần phù không gian truyền tống .

- Dùng không gian thần phù trước mặt cao thủ Hoàng cấp, thật không biết đầu người có phải đầu heo hay không?

Đế Thí Thiên đi tới, châm chọc nói.

- Ngươi là ai?

Phượng Vô Ưu cẩn thận liếc nhìn gã vài lần, rốt cục nhịn không được hỏi.

- Bản vương chính là Thánh Long Vương đương đại của Hắc Thủy Tùng Lâm, danh hiệu của bản vương là Đế Thí Thiên, các người nhớ cho kỹ, khi gặp Diêm Vương thì nói danh hào ra.

Đế Thí Thiên lộ ra nụ cười khát máu.

- Ngươi là cao thủ Hoàng cấp, dựa theo Hoàng Đạo Minh Ước thì không thể ra tay, vì sao có thể không bị hạn chế. Điều này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.

Phượng Vô Ưu đột nhiên lấy ra một thứ như cái lỗ tai, là mấy cái vành tai, vành tai quái dị như vậy, có lẽ đời này Đế Thí Thiên lần đầu tiên nhìn thấy.

- Muốn biết vì sao! Bản vương cố tình không nói cho ngươi, để ngươi mang theo nghi ngờ chết đi!

Trong tay Đế Thí Thiên xuất hiện một thứ màu đen, bộ dáng gần giống như Ma đao, nhưng chuôi thần binh trong tay Đế Thí Thiên này chính do Cự Hùng nhất mạch của Hắc Thủy Tùng Lâm làm ra. Trừ sức nặng thần kỳ ra, phương diện khác thì không có điểm nào nên hồn. Thần Thánh Cự Long vốn có thân thể cường hãn, Đế Thí Thiên lại tu luyện Kim Cương Bất Động Minh Vương Kinh, càng cường hóa thân thể lên một bước. Kết quả là khí lực của gã cực lớn, vũ khí bình thường căn bản khó thỏa mãn nhu cầu của gã, không thể không đặc biệt để cho Cự Hùng nhất mạch có lực lượng mạnh nhất Hắc Thủy Tùng Lâm ra tay. Tập hợp lực lượng của một tộc quần, rèn luyện một khối quặng huyền thiết hơn vạn tấn, ước chừng bảy bảy bốn chín ngày mới hình thành chuôi đao đen thùi lùi trong tay gã. Trọng lượng cây chiến đao này ước chừng vạn cân, nhưng cầm trong tay Đế Thí Thiên vẫn nhẹ nhàng như thường.

Chiến đao hiện lên, cái đầu Phượng Vô Ưu chết không nhắm mắt bay lên cao, thân hình run rẩy vài cái rồi nhanh chóng mất đi sinh cơ.

- Khốn kiếp! Bản tọa không thể chết chỗ này!

Nghĩ tới đây, Lâm Giai phất tay vung ra vô số bột phấn màu trắng, rất nhanh, binh lính xung quanh y giống như gà chọi hăng máu, hung hãn không sợ chết mà lao về phia nhóm người Đế Thí Thiên. Bọn chúng chưa tới trước người Đế Thí Thiên thì thân thể bắt đầu phồng lên, khí tức cũng nhanh chóng tăng vọt.

- Không tốt, bọn chúng muốn tự bạo! Mọi người mau lui lại!

Đế Thí Thiên biến sắc, tuy những tên này tự bạo thì gã cung để vào mắt, nhưng đối với vệ đội gã vất vả mới thành lập thì không thể để những tên phế vật này hủy diệt được. Cho nên, Đế Thí Thiên bất chấp do dự mà lao xuống, phóng về phía địch nhân.

- Grào….

Tên sát thần này vừa gia nhập, giống như một cây dây leo cuối cùng đè sập vương phủ, dù là tự bạo cũng không ảnh hưởng gì lớn đối với gã.

Nhìn Đế Thí Thiên từ trên thân Đại Địa Bạo Long Vương lao xuống, Ngao Vô Tình liền biến sắc, trầm giọng hô:

- Thánh Long Vương, mau trở lại, có ước thúc của Hoàng Đạo Minh Ước, ngươi không thể tùy tiện ra tay!

- Hoàng Đạo Minh Ước! Có cái đíu gì có thể ước thúc được bản vương? Thật là nực cười!

Đế Thí Thiên không chút để ý tới, thân thể khủng bố nên tốc độ đặc biệt kinh người. Cao thủ Thần Lang giáo bị độc thảo của Lâm Giai khống chế, hung hãn không sợ chết lao lên, khí tức dao động trên thân thể càng ngày càng mãnh liệt.

Một tiếng nổ vang lên, huyết nhục tứ tung, chiến đao của Đế Thí Thiên cắt qua không gian, cuốn đi uy lực bạo tạc vào trong không gian loạn lưu.

Hừ!

Đế Thí Thiên hừ lạnh một tiếng, thân hình như một tia chớp màu vàng, trong chớp mắt đã tiến vào trong đoàn người, tiếng kêu thảm thiết vang lên, phàm là nhân loại muốn tụ lại chống chọi với linh thú đều bị bay đầu dưới đao của Đế Thí Thiên.

Khí tức trên thân Long Nữ Ngao Vô Tình đột ngột tăng lên, cảnh giác nhìn về bốn phía. Dựa theo ước định trong Hoàng Đạo Minh Ước, linh thú cùng nhân loại vượt qua Hoàng cấp không thể tùy tiện ra tay. Đế Thí Thiên vừa đánh chết Phượng Vô Ưu đã làm cho Ngao Vô Tình rất khẩn trương, sợ cao thủ nhân loại vì vậy mà ra tay. Đến lúc đó, dù tập hợp lực lượng của hai người nhưng chưa chắc có thể đối phó được. Dù sao, vô luận cao thủ Hoàng cấp hay thấp hơn, số lượng bên bộ tộc linh thủ còn lâu mới bằng được nhân loại. Nhất là khi Thánh Long Vương đời trước phải tiến nhập Cấm Địa Bạch Sơn. Nhưng nơi này là Hắc Thủy Tùng Lâm, là địa bàn của nàng, chỉ cần không phải là bản thể những lão quái vật tự mình tiến vào Hắc Thủy Tùng Lâm, Ngao Vô Tình căn bản không sợ.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Hạc Vương đánh chết trung niên kim giáp cũng đã mang theo Lý Lân trở về. Lúc này Đế Thí Thiên đã liên tục đánh chết mười mấy người, chiến đao màu mực đã bị máu tươi nhiễm đỏ. Ngao Vô Tình thấy trên người Đế Thí Thiên ngưng tụ sát khí gần như thực chất mà khiếp sợ không thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio