Tam Thái Tử

chương 411: trận chiến cuối cùng (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lời của Lý Lân khiến Mộc Thanh Lâm phải cân nhắc. Loại tư tưởng duy ngã độc tôn này hoàn toàn khác với tư tưởng mà Mộc Thanh Lâm tiếp xúc từ nhỏ. Điều này khiến Mộc Thanh Lâm, người vẫn luôn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, vạn dặm truy tìm hôn thê, trong chớp mắt đã có suy nghĩ khác. Đương nhiên tính cách dưỡng vài thập niên không phải hai ba câu của Lý Lân là có thể thay đổi được, nhưng lời của Lý Lân lại như hạt giống, một loại hạt giống có thể thay đổi kết quả mọi chuyện. Cứ xem chuyện trước mắt, kết quả này là Lý Lân cố ý tạo nên, trong tâm lý học được gọi là tâm lý ám chỉ. Trước tiên trồng hạt giống vào trong lòng đối phương, sau đó từ từ dẫn đường làm cho đối phương tự thay đổi tư tưởng của bản thân. Đây vốn là trò chơi IQ cao, kết quả do tâm lý học kiếp trước rất phát triển. Đám đại trưởng lão kia tuy cảm thấy lời của Lý Lân có vẻ giật gân, nhưng đám lão già này ai chẳng vượt qua bao nhiêu chiến trận, ai mà chẳng tâm vững như bàn thạch, những lời này của Lý Lân có thể nhất thời khiến bọn họ cảm thấy đồng tình, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại thì chẳng là cái thá gì cả. Người động vật mang tính xã hội, huống chi bọn họ đều được tổ chức tương ứng cực nhọc bồi dưỡng ra, kính dâng vì tông phái hay tổ chức đã thành tín ngưỡng của bọn họ rồi.

Nhưng Mộc Thanh Lâm lại khác, tuy hắn từ nhỏ đã ảnh hưởng nhiều từ phương diện kính dâng tổ chức, nhưng hắn còn trẻ, thời gian lúc trước chắc chắn rằng phần lớn đều là tu luyện võ đạo, tâm trí và kinh nghiệm đều kém xa đám lão già kia. Điều này khiến lời của Lý Lân chưa hẳn là hoàn toàn không có tác dụng. Nếu sau này để Mộc Thanh Lâm tiếp xúc nhiều với Lý Lân, thật sự có khả năng làm vị thiếu chủ Thiên Dược tông sẽ thay đổi kinh người. Cái khác không nói, nếu Mộc Thanh Lâm đứng lên phản đối hôn sự với Hương Lân, Hương Lân có thể được giải thoát rồi. Dù sao thế giới hiện tại này tuy không được hoàn toàn coi là nam tôn nữ ti, nhưng quyền lợi của đàn ông vẫn lớn hơn phụ nữ. Trên phương diện hôn nhân, nam nhân lại càng chủ động hơn.

- Hương Lân, bản vương chỉ có thể làm từng đó thôi, kết quả như nào thì hãy xem vận mệnh của cô.

Lý Lân không dám chắc là có thể khiến Hương Lân sống chui lủi ở Hỏa Diệm Sơn cả đời, mà tính cách của nàng cũng không cho nàng làm vậy. Biện pháp duy nhất khiến Hương Lân ở lại là giúp nàng giải quyết cái rắc rối lớn kia. Mà muốn giải quyết được nó thì chỉ có hai con đường, bằng vào thực lực đẩy đi, ai phản đối thì diệt kẻ đó, đây rõ ràng là không có tính thực tế trong tình hình hiện tại. Lý Lân dù không hiểu biết các thế lực lớn ở Trung Vực phân chia thế nào, nhưng những tông môn mà có chữ Thiên thì thường là siêu cấp đại tông phái. Vì sao lại nói như vậy, Lý Lân không rõ lắm. Biện pháp khác nữa chính là để đối phương chủ động từ bỏ, dù sao Hương Lân không phải là không có thế lực chống lưng, chỉ là không cách nào chống lại được Thiên Dược tông. Nhưng Hương Lân lại có thể thoải mái đào hôn, chứng tỏ thế lực chống lưng cho nàng đủ để tự bảo vệ bản thân trước cơn giận của Thiên Dược tông.

- Lý cô nương, cô nói xem ta có nên truy đuổi vị hôn thê nữa không?

Mộc Thanh Lâm lại ngu ngốc mà đi hỏi người ngoài như Lý Lân.

- Theo đuổi được người ta về rồi sợ là cũng không chiếm được tâm người ta. Ta là phụ nữ nên hiểu phụ nữ hơn ngươi. Cuộc hôn nhân không có tình cảm chỉ là xiềng xích trói buộc tâm hồn người. Ta nói cho ngươi một đạo lý này, hôn nhân là phần mộ của tình yêu, đôi khi cũng là phần mộ của đời người.

Lý Lân lại tung ra một thuyết pháp chấn động tâm linh.

- Chó má, hôn nhân trở thành phần mộ từ khi nào? Nhân luân thiên thường, nhân chi thường tình. Hôn nhân chính là sự kết hợp được trời đất chúc phúc, sao có thể ảnh hưởng tới tiền đồ người khác được. Ngươi, ả đàn bà không rõ lai lịch kia, giải thích cũng cực kỳ nguy hiểm. Đại trưởng lão, ta đề nghị bỏ ả lại, không thể tiếp tục đưa ả theo được.

Lão nhân họ Hồ kia mặt đỏ bừng nhảy ra phản đối.

- Hừ! Ngươi cho rằng bản cô nương thèm đi cùng các ngươi sao! Nếu không phải đại trưởng lão của các ngươi thật lòng thề thốt, bản cô nương chẳng cần các ngươi che chở. Mộc Thanh Lâm, người của ngươi không chào đón bản cô nương, bản cô nương cáo từ là được. Đại trưởng lão kính xin hãy tha cho Lý mỗ.

Lý Lân trầm giọng nói.

Đại trưởng lão không nói gì, đôi tròng mắt ngưng trọng nhìn phương xa. Ngược lại Mộc Thanh Lâm đi cùng Lý Lân lại không muốn.

- Hồ bá, Lý cô nương là ân nhân cứu mạng của ta, sao ngươi có thể đối xử với nàng như vậy được. Cô nương hãy yên tâm đi cùng chúng ta, có đại trưởng lão ở đây, cam đoan có thể dẫn cô an toàn ra ngoài.

Mộc Thanh Lâm cực kỳ tin tưởng vào thực lực của đại trưởng lão, nhưng lời của gã lại khiến Lý Lân khinh thường bĩu môi. Không thấy cái mặt già nua của đại trưởng lão nhà ngươi đã nhăn thành quả cà tím khô quắt rồi sao, tiểu tử ngươi còn dám to miệng.

- Im lặng, chuẩn bị chiến đấu!

Đại trưởng lão quát lên một tiếng.

- Đại trưởng lão?

Mộc Thanh Lâm bỗng nhiên khẩn trương lên.

- Lão Hồ, nếu chuyện không thể làm thì hãy mang thiếu chủ chạy trước.

Đại trưởng lão nói với Hồ bá.

- Đại trưởng lão, có cao thủ phục kích à?

Hồ bá rất là căng thẳng.

- Không chỉ một người. Lần này e sẽ là một trận ác chiến!

Nói xong, đại trưởng lão tự mình mang theo Mộc Thanh Lâm và Lý Lân giao cho Hồ bá, toàn thân đã chuẩn bị sẵn sang ra tay. Đoàn người lại tiếp tục tiến lên.

Ông….

Hư không đột nhiên rung lên một cái, mấy người đi trước dường như là xông vào trong cấm chế nào đó.

- Ngu ngốc, tự mình đâm đầu vào chiến trường của người ta rồi!

Lý Lân nhịn không được trợn mắt một cái. Lúc trước hắn đã nói cho đám người này là Độc Nhãn cự nhân đang ở phía này, lão già kia tự đắc pháp lực cao cường nên chẳng thèm để ý, giờ mới phát hiện là trúng mai phục thì tất cả đều muộn.

Lý Lân rất là buồn bực, vì sao lần nào mình cũng bị cuốn vào nguy hiểm như vậy. Nhưng so với những lần trước, lần này không phải là đơn thương độc mã anh dũng chiến đấu nữa. Thực lực đám Thiên Dược tông này vẫn rất mạnh.

- Lại có cá lớn mắc câu ư! Ha ha…. Xem ra bản tọa có thể khôi phục nhanh hơn rồi.

Một tiếng cười to đầy càn rỡ truyền đến. Không gian bị phong tỏa này chỉ có phạm vi ngàn mét, trên hư không hoàn toàn bị huyết sắc và màu đỏ bao phủ. Hai loại năng lượng này Lý Lân rất tinh tường, huyết sắc là Huyết Hải sát khí, màu đỏ là Hồng Liên Nghiệp Hỏa. Không cần phải nói gì nhiều, người đang giao thủ chính là Độc Nhãn cự nhân và Huyết Hải đại tu la.

Dưới hai đại cao thủ giao chiến là ba con man thú đang nằm sấp đó. Những con man thú này hình thể không lớn, nhưng con nào cũng có đôi mắt cực kỳ linh động, cho thấy chúng có trí tuệ cao hơn nhiều so với những man thú khác. Lý Lân chỉ nhìn thoáng qua là cảm giác được ba con man thú này có thực lực bất phàm, ngoài ra thì không còn gì nữa. Nhưng đám người đại trưởng lão mặc hắc bào khi nhìn thấy ba con man thú này thì sắc mặt đại biến.

- Tam đại man thú chí tôn! Chết tiết, là tên Độc Nhãn cự nhân kia điều động tam đại man thú chí tốn.

Mộc Thanh Lâm nhịn không được hô lên.

- Câm miệng!

Lý Lân khẽ quát rồi vung tay tát cho gã một cái. Tiếng hô đó của gã đã thu hút ánh mắt của cả ba con man thú chí tôn kia lại, điều này khiến Lý Lân hận không thể quẳng thêm cho gã vài cái tát nữa cho hả giận.

Trong không gian thượng cổ rộng lớn này, man thú Hoàng cấp có hơn vạn, man thú cấp thấp hơn thì nhiều không đếm xuể. Trong đại quân man thú vô tận này, có ba con man thú đứng đầu, chúng nó là hoàng đế của tất cả man thú, được xưng là man thú tam đại chí tôn.

Tam đại man thú chí tôn này chính là Mặc Ngọc Kỳ Lân, Kim Sí Đại Bàng và Cửu Đầu Hoàng Kim Sư Tử. Thực lực của bọn chúng cường hãn hơn man thú Hoàng cấp đỉnh phong rất nhiều. Ngay cả đối chiến với những Võ Hoàng Cửu phẩm nổi bật như Hắc Sát, Kim Đại Thông mà chúng cũng không hề yếu thế. Có thể nói trận chiến người và thú trong không gian Diễn Thiên tông khiến tam đại man thú không ai không biết, dù sao số cao thủ Hoàng cấp nhân loại chết trong tay chúng đúng là không ít.

Kít….

Kim Sí Đại Bàng đột nhiên vỗ cánh, vọt thẳng tới mấy người giữa không trung.

- Mọi người lập tức lui ra!

Đại trưởng lão hô lên, không chút do dự phóng tới Kim Sí Đại Bàng. Kim Sí Đại Bàng được gọi là loài chim có tốc độ cực nhanh, chỉ có ngăn chặn nó mới có thể khiến đám người thiếu chủ chạy trốn.

- Ha ha, bỏ mình cứu ngươi ư? Ngươi cứu được không?

Trong trận chiến Độc Nhãn cự nhân vẫn còn sức lực chú ý tới nơi này, chứng minh y rất có ưu thế trong cuộc chiến đó.

Rống….

Mặc Ngọc Kỳ Lân chậm rãi đứng lên, bay tới đám người đang chạy trốn. Chỉ có Cửu Đầu Hoàng Kim Sư Tử thì vẫn ngủ vùi như trước, dường như không thèm để ý gì cả.

- Hồ bá, các ngươi mau đi, chúng ta bám trụ nó.

Hai gã cao thủ Võ Hoàng hậu kỳ đột nhiên xoay người nói với đám người phía sau.

- Chờ chút!

Lý Lân đột nhiên mở miệng.

- Làm sao?

Hồ bá tức giận nói.

- Mục tiêu của Mặc Ngọc Kỳ Lân không phải chúng ta, hãy đổi hướng đi!

Lý Lân trầm giọng nói.

- Sao ngươi biết mục tiêu của Mặc Ngọc Kỳ Lân không phải là chúng ta, ngươi muốn hại chết mọi người sao?

Hồ bá rất khó chịu với Lý Lân, gã không hiểu vì sao mỗi câu nói của nữ nhân không rõ lai lịch với thiếu chủ này đều là rắp tâm hại người. Hiện giờ là thời khắc sinh tử tồn vong, ả lại bảo mọi người không có nguy hiểm gì. Nếu không phải có Mộc Thanh Lâm che chở, Hồ bá đã muốn giơ tay chụp chết ả.

- Nghe ta đi, không sai đâu! Con Mặc Ngọc Kỳ Lân này không có sát ý với chúng ta, mục tiêu của nó là kẻ hoàn toàn khác, chúng ta chỉ là xui xẻo chắn đường nó, mau đổi hướng.

Lý Lân rất nôn nóng nói.

- Tin đi!

Mộc Thanh Lâm cắn chặt răng, la lên.

Hồ bá bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng hai gã cao thủ Võ Hoàng hậu kỳ liếc nhau rồi đột nhiên đổi phương hướng, không định bỏ chạy ra ngoài cấm chế nữa.

Mặc Ngọc Kỳ Lân hơi kinh ngạc, nhưng bước chân của nó vẫn rất thong dong, không thèm nhìn đám người Lý Lân vừa né sang một bên mà cứ đi thẳng.

- Chẳng lẽ là thật?

Hồ bá căng thẳng nhìn Mặc Ngọc Kỳ Lân lướt qua, khi nhìn Lý Lân thì ánh mắt đã khác hẳn. Có thể giữ tỉnh táo ở tình huống như thế này, tâm tính như thế người thường khó mà sánh với được. Hơn nữa sức quan sát nhạy bén cùng sức phán đoán kia, Hồ bá phát hiện nữ nhân không rõ lai lịch này có lẽ còn đáng sợ hơn mình nghĩ.

Rống…

Mặc Ngọc Kỳ Lân rít lên, đột nhiên giương móng vuốt vồ tới một phương hướng.

Một tiếng ầm vang lên, một bàn tay to màu vàng vươn ra từ hư không cứng đối cứng với Mặc Ngọc Kỳ Lân.

- A con súc sinh này lại có thể phát hiện hành tung của bản tọa!

Một bóng người màu vàng chóe xuất hiện, kim quang chói mắt kia khiến cả người y thoạt trông vô cùng tục tằng.

Rống…

Mặc Ngọc Kỳ Lân rít gào, trong âm thanh có vài phần kiêng kỵ. Tên nhân loại trước mặt này chắc chắn là một cao thủ đỉnh cao.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio