Tam Thái Tử

chương 447: diệt cỏ tận gốc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô chưa từng nghe nói đến cũng là bình thường. Giang Du này là một tên biến thái chân chính. Cho dù là trong nội bộ Giang gia cũng là nhân vật được cực ít người đề cập đến. Ta biết chuyện này cũng rất ngẫu nhiên. Nghe nói mười năm trước Giang Du này đã làm một chuyện trong giang hồ mà Giang gia coi là vô cùng nhục nhã. Cho nên bị lão tổ Giang gia phong ấn. Không ngờ lần này lại phái hắn đến đây.

- Chuyện gì lại đem phong ấn một đạicao thủ như vậy?

Lâm Vũ Vi vẻ mặt tò mò. Lục phẩm điên phong Võ Hoàng tuy là không thể quyết định sinh tử của lục đại thế lực Thiên Đế thành, nhưng cũng là chiến lực cao nhất bên ngoài trong lục đại thế lực. Giang gia tại sao phải tự chặt một tay, phong ấn một vị đại cao thủ như thế này.

Trương Thanh thoáng ngại ngùng liếc nhìn Giang Du trên không trung một cái. Thấp giọng nói:

- Nghe nói Giang Du này đã cường bạo nữ nhân của gia chủ Giang gia cũng chính là ca ca ruột, hai huynh đệ vì chuyện này mà đánh nhau suýt chút đập tan trú địa của Giang gia. Lúc đó chuyện này được đồn đại khắp nơi, có thể nói tất cả cao tầng của lục đại thế lực trong Thiên Đế thành đều biết.

- Nữ nhân của đại ca hắn? Vậy đó không phải là đại tẩu của hắn sao? Quả nhiên là một tên súc sinh! Nam nhân quả nhiên chẳng có ai tốt!

Lâm Vũ Vi vẻ mặt chán ghét nói.

Trên mặt Trương Thanh lộ ra một chút xấu hổ, cảm giác này quả nhiên không dễ chịu. Nhưng hắn cũng không phản bác Lâm Vũ Vi, thương long đại lục thực lực vi tôn, bất kì chuyện ác tâm nào trước mặt thực lực tuyệt đối cũng không đáng gì. Chỉ là hạ thủ với nữ nhân của ca ca ruột của mình thì nghĩ thế nào cũng khiến người ta ghê tởm.

Bụi mù tự nổ dần dần tán đi, Âm Dương ngư hai màu ảm đạm đi nhiều, nhưng vẫn không tiêu tán. Điều càng làm mọi người kinh hãi là, vốn vì phát ra kích này mà uể oải đi nhiều, thế nhưng Lý Lân lại xuất hiện phía sau Âm Dương ngư hai màu xanh trắng. Thanh Long đao trong tay cùng liệt không gian đột nhiên đâm trong hai mắt Âm Dương ngư, sau đó đem toàn bộ sức mạnh trên người mình đánh ra ngoài.

Âm Dương ngư phát sang dữ dội, một luồng khí tức viên nhuận như ý, sinh sôi không ngừng đột nhiên tán phát từ trên người Âm Dương ngư. Tiếp theo đó Âm Dương ngư biến mất không thấy nữa, đến lúc xuất hiện lại thì đã đến trước người Giang Du.

- Điều này sao có thể!

Hắn biết rất rõ uy lực chuôi trường thương của mình, đó chính là linh bảo mà bản thân tế luyến trên trăm năm, chỉ với sát khí ẩn chứa trong đó cũng đủ khiến cao thủ cùng cấp nếm mùi đau khổ,

Đối mặt với lực giảo sát trên người Âm Dương ngư, Giang Du chỉ còn cách lực kháng. Hai cánh tay hắn giữ chặt chiến giáp màu vàng. Sức mạnh điên cuồng Lục phẩm điên phong từ hai nắm đấm phát tiết ra ngoài. Giang Du biết, chỉ cần phá được Âm Dương ngư trước mắt, Lý Lân sớm đã tiêu hao tất cả sức mạnh chỉ còn có thể giơ tay chịu trói mà thôi.

- Tiểu tạp chủng đáng chết, lão tử phải lột da róc xương, ăn tươi nuốt sống ngươi!

Phẫn nộ trong long Giang Du trong nháy mắt hóa thành hoảng sợ. Vì hắn phát hiện ra sức mạnh của mình nhảy vào trong Âm Dương ngư giống như trâu đất xuống biển, bị hai điểm sang xanh trắng trên người Âm Dương ngư hấp thu mất. Quan trọng nhất là áo giáp chân khí trên cánh tay mình cũng phân giải mở ra trong khoảnh khắc Âm Dương ngư chuyển động. Ngắn ngủi trong một hơi thở, hai nắm đấm của hắn đã mất đi bảo hộ của chân khí, sau đó máu thịt rơi ra, máu tươi chảy dài. Sau máu thịt chính là âm thanh ma sát chói tai của xương cốt.Hắn còn chưa kịp thu tay lại, Âm Dương ngư đã nhanh chóng vọt tới nuốt vào.

- A!

Một tiếng hống ẩn chứa thê lương bất cam từ trong Âm Dương ngư truyền đến. Ngay sau đó âm thanh trầm hẳn theo chuyển động xoay tròn của Âm Dương ngư, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy nữa.

Ong!

Âm Dương ngư đột nhiên tách ra, hai luồng quang ảnh xanh trắng giống như có linh tính nháy mắt bay trở về, nhập vào đan điền Lý Lân. Lúc này chỗ Giang Du đứng ngoại trừ một không gian ảm đạm thì không còn vật gì khác.

- Giang lão quỷ chết rồi?

Những người quan sát trận chiến ở phía dưới sắc mặt đại biến. Một tên Giang Du đối với lão bối cao thủ trong Thiên Đế thành mà nói giống như ác ma không ngờ lại chết đi một cách đơn giản, một cách vô thanh vô tức như vậy. Ánh mắt của đám người Phùng Hưng Hải lần đầu tiên lộ ra thần sắc khiếp sợ đến cực điểm.

Người phản ứng đầu tiên cũng không phải bọn họ, mà là Tây Môn Bắc Phong đang triền đấu với hắc giao ở trên không trung. Hắn liếc nhìn hư không không bóng người, trên gương mặt già tràn ngập vẻ hoảng sợ.

- Trốn!

Đây chính là ý nghĩ đầu tiên của Tây Môn Bắc Phong. Hắc giao trước mắt đã khó chơi rồi, lại cộng them một Lý Lân đáng sợ hơn nữa, Tây Môn Bắc Phong ở lại thì chỉ là tìm chết!

Lý Lân lấy ra một nắm đan dược, nhìn cũng không nhìn đã cho vào trong miệng, đôi mắt hổ nhìn chằm chằm vào Tây Môn Bắc Phong đang chuẩn bị đào tẩu ở phía xa.

Một tiếng ầm vang, Tây Môn Bắc Phong đột nhiên tập trung toàn lực đánh lui hắc giao, cả người đạp tan hư không biến mất không thấy nữa.

- Còn muốn chạy, ngươi có thể chạy được sao?

Lý Lân cũng không lập tức đuổi theo, mà là đưa ra một mệnh lệnh nhổ cỏ tận gốc cho hắc giao.

Hắc giao gầm lên một tiếng thích thú, thân rồng vũ động, nhanh chóng từ trên không trung phóng xuống.

Giang Tùng núp ở phía xa trong khoảnh khắc hắc giao xông đến đã hồi phục trở lại. Hắn vẻ mặt hoảng sợ, bỏ chạy không quay đầu về hướng núi rừng. Trong long hối hận chính mình không nên theo Giang Du đến giúp vui. Bây giờ Giang Du chết rồi, hắn cũng bị sát tinh đáng chết kia nhắm vào.

Đáng tiếc, Cửu phẩm vương tọa kém xa hắc giao Lục phẩm Võ Hoàng, hắc giao chỉ với một cú lên xuống đã bay đến trước người Giang Tùng, đột nhiên nuốt một phát, một tên Cửu phẩm vương tọa không ngờ chưa kịp phản ứng đã bị nuốt chửng vào trong.

Tiếp đó hắc giao không giảm tốc độ, hướng về phía người trong gia tộc Tây Môn mà phóng đi.

Người trong gia tộc Tây Môn cũng không ngốc, vào lúc hắc giao có ý đuổi tận giết tuyệt liền phân tán bốn phía mà chạy. Nơi này tuy là chỗ sâu sơn mạch ma thú tương đối nguy hiểm, nhưng trong núi rừng tìm vận may vẫn tốt hơn ở lại chỗ này bị giết.

- Hừ! Một tên cũng đường mong trốn thoát!

Lý Lân thấp giọng nói. Cả người chậm rãi đứng lên, khí tức trên người trở nên càng thêm hung hồn, tuy không đột phá đến cảnh giới Võ Hoàng, nhưng độ tinh thuần và trình độ hồn hậu của chân khí trong người hắn lại có tiến bộ sau đại chiến lúc nãy. Hắn tin rằng tiếp tục tích lũy như vậy sẽ có một ngày hắn sẽ đạt được mong muốn đột phá Võ Hoàng. Hơn nữa tuyệt đối sẽ không chỉ là Võ Hoàng nhất phẩm.

Rút kinh nghiệm từ bài học lần trước, Lý Lân tuyệt đối sẽ không để những người này dễ dàng đào tẩu. Với trình độ võ đạo hưng thịnh của Thiên Đế thành, thế lực có thể đứng vững không ngã trong thành tuyệt đối không phải một mình Lý Lân trong giai đoạn hiện nay có thể đối kháng được. Hắn có khả năng làm chính là tận lực diệt cỏ tận gốc, chỉ có đánh cho những thế lực này sợ, hắn mới có thể thoát khỏi loại nguy cơ này.

Từ lúc đưa Hắc giao từ trong không gian man thú ra ngoài, trải qua sự tẩy rửa không ngừng của sức mạnh Lục Mang Tinh, ấn ký áp chế linh hồn Hắc giao giảm bớt trên phạm vi lớn, trí tuệ của Hắc giao cũng được tăng lên nhiều. Lại cộng thêm được Lý Lân thông qua Thú Đạo Thiên Thư luyện hóa, có thể nói là cùng Lý Lân tâm ý tương thông. Tâm tư của Lý Lân vừa động, Hắc giao đã biết phải hành động thế nào. Thân hình khổng lồ giống như một mảnh mây đen, trong nháy mắt đã nuốt bốn tên cao thủ gia tộc Tây Môn vào trong miệng. Nhưng gia tộc Tây Môn trong lần hành động này tổng cộng có mười bốn người đi cùng, trước mắt chết trong miệng Hắc giao chẳng qua chỉ có bốn người, những người còn lại đã phân tán trốn chạy.

Sưu!

Lý Lân hóa thành một luồng sáng truy đuổi về phía trốn chạy của một người gia tộc Tây Môn.

- Triệu huynh muốn là gì?

Trương Thanh thần sắc biến đổi, không ngờ Lý Lân lại đích thân đuổi theo.

- Diệt cỏ tận gốc, không để lại hậu hoạn!

Lãnh Băng mở miệng nói.

- Không cần thiết đâu, người của Tây Môn gia đã bị dọa trốn chạy rồi, tạo them sát nghiệt làm gì?

Trên mặt Lâm Vũ Vi không có sự không đành lòng, chỉ lộ ra thần sắc khó hiểu. Lý Lân rõ ràng trong trận khổ chiến lúc nãy đã lung lay sắp đổ, dưới tình huống thế này nên điều tức khôi phục thực lực mới đúng, truy sát mấy kẻ bại trận của Tây Môn gia tộc thì có ý nghĩa gì?

- E là Triệu huynh cũng không còn cách nào, trước đó để Giang Tùng trốn thoát từ tay ta, nên mới có cao thủ Giang gia đột nhiên vây giết. Triệu huynh có lẽ cũng hy vọng có thể giải quyết một lần duy nhất để tránh xuất hiện phiền toái sau này.

Trên mặt Lãnh Băng hơi có ý xin lỗi. Trong Tùng Lâm đã nói nàng và Lý Lân mỗi người một đối thủ, kết quả Lý Lân chém giết xong Giang Đào thực lực mạnh hơn, mà bản thân lại để Giang Tùng trốn thoát, còn khiến Lý Lân bị phiền toái lớn, điều này làm tâm lý Lãnh Băng có chút áy náy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio