Tam Thái Tử

chương 469: luyện hóa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hư không theo việc Lý Lân ăn mòn từng bước đã xảy ra chấn động kịch liệt, những cao thủ tiến vào từ cửa vào đều bị lực lượng của tiểu thế giới bài xích ra ngoài. Lý Lân nắm giữ quyền khống chế tiểu thế giới, không cần nói cường giả Võ Hoàng. Cho dù là Võ Tôn sơ cấp tiến vào cũng sẽ bị Lý Lân áp chế. Dù sao lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, tiểu thế giới này chính là do Cửu Phẩm Võ Tôn lưu lại, cho dù sắp sụp đổ cũng đủ để áp chế cao thủ Võ Tôn sơ cấp.

- Con mẹ nó, tiểu thế giới này lại bị người chiếm lấy, là ai, là cái tên biến thái nào!

- Chết tiệt, vừa mới xuất hiện một người trung niên thần bí đánh bại rất nhiều lão già cũng lấy đi đại điện trung ương của tông phái thượng cổ, hiện tại lại tới thêm một tên Chưởng Khống Giả tiểu thế giới, thế nào vận khí của lão tử lại kém như vậy, mấy chuyện tốt đó đều không tới phiên lão tử.

Có tán tu rống to ghen tị.

- Không thể để cho người ta không công có được chỗ tốt lớn như vậy!

Có người bắt đầu chuyển hoán tâm tư.

- Nhất định phải biết là ai may mắn như vậy!

Càng nhiều người có cùng loại chú ý đó.

- ...

Đồng thời, bởi vì bị bạo lực trục xuất, đủ loại tiếng chửi rủa vang lên từ mỗi một khu vực của tiểu thế giới. Những cao thủ thế hệ trước cũng là vẻ mặt phức tạp nhìn chín tòa thánh sơn đứng vững ở trung tâm. Năm đó bọn họ đều từng có ý đồ leo lên thánh sơn, đáng tiếc cuối cùng cũng dừng lại trên nửa đường núi, lần này mở ra, thực lực của bọn họ sớm đã xưa đâu bằng nay, lại không có dũng khí leo lên nơi thiên đường kinh hãi kia. Không nghĩ tới có người thành công, còn muốn luyện hóa trọn cái tiểu thế giới.

Từng luồng lực lượng không gian dao động. Trục xuất một đám người ra ngoài. Một số người ý đồ phản kháng, kết quả bị một bàn tay to chín màu che trời trống không ngưng tụ lại đánh bay vào trong thông đạo hư không, thông đạo không gian nguyên bản ổn định dưới tác dụng của bàn tay to chín màu hóa thành từng luồng không gian loạn lưu sắc bén, xoắn mấy tên võ giả đang đau đầu thành mảnh nhỏ. Đối mặt thủ đoạn thô bạo như vậy, rất nhiều người lập tức thành thật hơn rất nhiều, tuy tiền tài động nhân tâm, nhưng không có mạng nhỏ thì tất cả đều là ngớ ngẩn.

Trước một thạch điện không thu hút, có ba thân ảnh đứng đưa lưng về nhau, bọn họ vạn phần đề phòng nhìn người giằng co cách không xa trước mặt.

- Tiểu tử, chỉ bằng một Võ Vương Lục Phẩm nho nhỏ như ngươi cũng muốn anh hùng cứu mỹ nhân. Lão tử khuyên ngươi một câu. Nhanh chóng cút đi, nếu không hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.

Vây công ba người này rõ ràng là người của một thế lực nhỏ, đai lưng những kẻ đó đều có một ngọc bội màu vàng, mặt trên có khắc một con sư tử màu vàng ngửa mặt lên trời gầm rú. Thực lực những kẻ đó chỉ là bình thường. Căn bản là không cách nào so sánh với phần đông cao thủ Võ Hoàng trong tiểu thế giới. Lão giả cầm đầu bất quá cũng chỉ Cửu Phẩm Vương Tọa đỉnh phong. Ngay cả nửa bước Võ Hoàng cũng không đạt tới. Chỉ là lão mang theo ba gã Võ Hoàng Bát Phẩm. Bốn gã Võ Hoàng Thất Phẩm cả thảy bảy người, bao vây ba người trước mắt.

- Đừng hòng, mặc kệ các ngươi là ai. Lần này ta chết cũng sẽ không nhượng bộ.

Trong ba người bị vây khốn nói chuyện là một thanh niên mập mạp, vẻ mặt vốn có chút tròn trịa trở nên có chút kiên nghị. Ở phía sau y là hai cô gái, một người trong đó toàn thân tản ra khí lạnh như băng, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, khóe miệng còn có tơ máu nhàn nhạt, thoạt nhìn chắc là bị thương không nhẹ. Đứng bên cạnh cô là một thiếu nữ mặt trẻ, lúc này trên mặt cô gái tràn đầy vẻ phẫn nộ, đồng thời không ngừng đưa chân khí vào trong cơ thể thiếu nữ lạnh như băng, giống như đang áp chế cái gì đó thay thiếu nữ. Ba người này chính là Trương Thanh, Lãnh Băng cùng với Lâm Vũ Vi thoát ly Lý Lân ở thí luyện di tích thượng cổ. Không thể không nói vận khí của ba người cũng không tệ lắm, bọn họ không có đi đến đại điện trung ương tranh đoạt kịch liệt, mà là phát công kích về phía một tòa điện nhỏ có cấm chế nhưng không thu hút. Cuối cùng dưới sự chỉ điểm của Lâm Vũ Vi, ba người Trương Thanh vậy mà lại thật sự mở ra được cấm chế mà ít nhất phải là cao thủ Võ Hoàng mới có thể lay động kia, lấy được di vật bên trong tông phái thượng cổ.

Đáng tiếc phần cơ duyên này rất nhanh hóa thành tai nạn, bọn họ bị thế lực tên là Kim Sư Môn theo dõi, lão đầu lĩnh kia vốn định tự mình bắt giữ Lãnh Băng, đáng tiếc ngược lại bị Lãnh Băng đã giải phong thực lực đánh lui. Lão đầu thẹn quá thành giận không để ý thể diện phát động vây công với Lãnh Băng. Kết quả Lãnh Băng bị trọng thương, ba người Trương Thanh cũng bị vây khốn trong tòa điện nhỏ này.

- Không biết sống chết, nếu muốn chết, lão tử sẽ thanh toàn ngươi!

Sắc mặt lão giả phát lạnh, vẫy tay ý bảo với một gã thủ hạ Thất Phẩm Vương Tọa.

Tên Vương Tọa kia không dám chậm trễ, đột nhiên phát động công kích về phía Trương Thanh.

- Đến đi, đây là cơ duyên của lão tử, cho dù hủy diệt cũng sẽ không cho mấy đồ vô sỉ như các ngươi được lợi.

Mập mạp quát một tiếng nghiêm nghị, ngược lại thêm được vài phần khí thế, tên Thất Phẩm Vương Tọa kia vậy mà nhất thời không áp chế được y, ngược lại bị y ép lại từng bước một. Trương Thanh là tán tu, tuy tán tu tu luyện gian nan, thế nhưng nhiều tranh đấu, dưới tình huống không sử dụng trọng bảo , sức chiến đấu cùng cấp ngược lại mạnh hơn mấy phần.

- Lãnh tỷ tỷ, tình huống không ổn, chẳng lẽ thật sự chúng ta phải chết ở chỗ này?

Trên gương mặt đẹp của Lâm Vũ Vi hiện lên một chút vẻ sợ hãi. Đây là lần đầu tiên trên mặt tiểu nha đầu lộ ra thần sắc sợ hãi từ khi theo người tiến vào tiểu thế giới.

- Hiện tại ngoại trừ liều mạng, không có biện pháp nào khác. Vũ Vi, nếu chuyện không thể được nữa, muội không cần lo cho bọn tỷ, lập tức rời khỏi nơi đây.

Lãnh Băng càng nói chuyện thần sắc càng trở nên tái nhợt.

- Thế nhưng...

Lâm Vũ vi còn muốn nói điều gì nữa.

- Không có thế nhưng, tỷ biết muội xuất thân bất phàm, bên người có cao thủ bảo hộ. Vừa rồi đột ngột nhận được Truyền Tống Phù không gian, có lẽ là người bảo hộ của muội đã xảy ra chuyện bất trắc. Tỷ nghĩ tấm Truyền Tống Phù không gian kia có thể cứu muội một mạng vào thời điểm nguy cơ. Muội không cần lo cho bọn tỷ, sống chết có số, đám ô hợp này muốn lấy tính mạng của Lãnh Băng tỷ thì còn kém một chút.

Thần sắc của Lãnh Băng băng lãnh nói không nên lời. Một đôi mắt đen trắng rõ ràng thế mà lại tuôn ra quang huy màu lam, thoạt nhìn có chút yêu dị.

- Lãnh tỷ tỷ, tình trạng thân thể tỷ bây giờ không nên cởi bỏ phong ấn nữa, nó sẽ lấy mạng tỷ mất.

Lâm Vũ Vi hoảng sợ, có chút khẩn trương nói.

- Tựa như Trương Thanh nói, cho dù chết cũng không thể cho mấy tên tiểu nhân vô sỉ đó được lợi.

Lãnh băng trầm giọng nói.

Lâm Vũ Vi trầm mặc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lần đầu tiên lộ ra vẻ phức tạp rối rắm. Cuối cùng Lâm Vũ Vi đột nhiên giơ lên Truyền Tống Phù không gian màu vàng trong tay. Tùy tay ném vào núi rừng phương xa, trên mặt lại lộ ra một chút vẻ nhẹ nhõm.

- Vũ Vi, muội...

Thần sắc Lãnh Băng biến đổi, không nghĩ tới Lâm Vũ Vi vậy mà lại ném Truyền Tống Phù không gian bảo mệnh cuối cùng đi.

- Muội tin tưởng thực lực của Lãnh tỷ tỷ, mấy tên tôm tép nhãi nhép này không làm gì được chúng ta đâu. Huống chi bản cô nương không ra tay thì bị người xem là quả hồng mềm mà bóp sao!" Lâm Vũ Vi tươi cười sáng lạn, không một chút lo lắng khi lâm vào tuyệt cảnh.

- Muội tội gì phải…!

Lãnh Băng khẽ thở dài, nhưng trong lòng cực kỳ cảm động.

- Hì hì ——! Chỉ cần Lãnh tỷ tỷ có thể bộc phát ra thực lực mạnh hơn, mấy kẻ này không đủ gây sợ hãi, tự nhiên chúng ta có thể thoát vây khốn!

Nụ cười trên mặt Lâm Vũ Vi có chút vô tâm vô phế.

- Một khi đã như vậy, chúng ta đây sẽ đồng sinh cộng tử!

Thanh âm Lãnh Băng trở nên cực kỳ kiên định.

- Đi chết đi!

Trương Thanh đột nhiên rống to một tiếng, thân hình khôi ngô đột nhiên xông tới trước, trường kiếm trong tay nháy mắt đâm vào ngực đối thủ, đồng thời cả người cũng đụng bay đối phương. Cùng lúc bản thân y cũng lảo đảo lui về phía sau, một lỗ máu trên bụng không ngừng chảy.

- Mập Mạp, huynh bị thương?

Thần sắc Lâm Vũ Vi biến đổi. Không nghĩ tới Mập mạp vậy mà trong nháy mắt sử dụng thủ đoạn bạc mệnh, hiện tại xem ra so với Mập mạp trọng thương, đối phương lại dữ nhiều lành ít.

- Hắc hắc, lão tử dùng một kiếm đổi một mạng của tên chó hoang kia, đáng giá!

Nụ cười của mập mạp có chút dữ tợn. Xem ra trước đó đã chịu không ít bực tức, nếu không lấy tính cách của mập mạp, không có khả năng dùng ra cách đánh đồng quy vu tận kia.

- Nói rất hay, huynh lui ra sau dưỡng thương trước đi, hôm nay để cho huynh xem cái gì là mỹ nữ cứu cẩu hùng!

Lâm Vũ Vi vỗ vỗ đầu Trương Thanh, một bộ nét mặt làm tốt lắm.

- Nha đầu nhà muội, cho dù huynh không phải anh hùng, nhưng cũng không bị coi là cẩu hùng đấy chứ! Còn nữa, lão tử là nam nhân, không phải là cẩu muội nuôi. Động tác đó quá đả thương tự ái!

Miệng mập mạp nhếch nhếch, vẻ mặt buồn bực nói.

- Hì hì ——! Anh hùng, là huynh? Chênh lệch quá xa rồi!

Lâm Vũ Vi cười tủm tỉm nói. Không một chút lo lắng bởi vì bên ta tổn thất một sức chiến đấu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio