Tam Thái Tử

chương 507: cao thủ sư tộc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong chớp mắt đã qua ba tháng kể từ lần khảo thí tuyển học viên trước của Thần Ma học viện, đệ tử mới nhập học cũng đã hoàn toàn thích ứng với lối sống khẩn trương và tranh đấu kịch liệt tại Thần Ma học viện. Hơn nữa có tài nguyên của Thần Ma học viện giúp đỡ, trong những học viên mới bắt đầu xuất hiện người có thiên tư.

Đồng thời uy danh của những học viên cũ thiên tài cao thủ cũng bắt đầu được lan truyền trong học viên mới, nhất là cao thủ trên Thiên bảng, không ai không phải là mục tiêu phấn đấu của mọi người. Trong đó được bàn tán nhiều nhất tất nhiên là người đã từng khiến cho Thiên bảng chấn động, Lý Lân. Một số cao thủ đã bắn tiếng, không lâu sau trong tương lai muốn thử trình độ của những học viên mới.

Thần Ma học viện hôm nay lại lần nữa bị chấn động, bởi vì đầu tiên có học viên mới khiêu chiến học viên cũ, hơn nữa đối phương lại là cao thủ trên Thiên bảng. Tin tức này khiến cho rất nhiều người chú ý, hơn nữa học viên mới lại càng hưng phấn, dù sao rất có thể đây là dấu hiệu khởi đầu cho một truyền kỳ mới.

Ở diễn võ trường của Thần Ma học viện, Điền Bá Quang đầu bóng lưỡng hấp dẫn đại đa số sự chú ý của mọi người. Dù sao tên đầu to bóng lưỡng này cũng có danh khí rất lớn trong số những học viên mới. Thân phận xếp thứ hai trong cuộc thi tuyển vào học viện làm cho nhiều người mơ ước. Xếp hàng thứ nhất, Lý Lân dẫn động Thiên bảng chấn động, nhảy vào tốp mười, xếp hàng thứ bảy, điều này đã kích thích Điền Bá Quang. Lúc ấy Điền Bá Quang cũng muốn tiến sâu vào Thiên bảng, kéo dài truyền kỳ của Lý Lân, đáng tiếc khi hắn đối mặt với người xếp thứ ba mươi sáu trên Thiên bảng, cũng chính là một vị học trưởng cuối cùng, Điền Bá Quang bẽ bàng phát hiện ra mình hoàn toàn không là đối thủ của đối phương. Cũng vì có phát hiện này, mới có ba tháng khổ tu của hắn. Hiện tại Điền Bá Quang đã đột phá mấy lần. Cảnh giới võ đạo tiến vào Võ Hoàng lục phẩm trung kỳ. Đã có thực lực của những cao thủ đứng đầu Thiên bảng. Điền Bá Quang tự cho là mình đã có thực lực để khiêu chiến, tất nhiên quang minh chính đại hạ chiến thư.

Người Điền Bá Quang khiêu chiến là một thanh niên diện mạo bình thường, thân đeo búa lớn, xếp hạng thứ ba mươi trên Thiên bảng. Sở dĩ lựa chọn hắn là vì người này trời sinh thần lực, là loại cao thủ đi theo con đường tu luyện lực lượng, nếu chính diện giao chiến, Điền Bá Quang tự nhận rằng có thể chắc thắng.

- Ngươi biết Lý Lân?

Thanh niên mang búa lớn trầm giọng mở miệng nói.

Điền Bá Quang biến sắc, thanh niên mang búa lớn quả thực là không coi ai ra gì, ngay tại lúc này lại nhắc tới Lý Lân, tỏ rõ là Điền Bá Quang hắn căn bản không đáng để mắt tới.

- Biết thì như thế nào. Không biết thì thế nào?

Điền Bá Quang rít lên qua kẽ răng mấy chữ.

- Ha ha, biết là tốt rồi. Đợi ta đánh bại ngươi, ngươi có thể đem chiến thư của ta mang về. Ta muốn nhìn xem hắn rốt cuộc dựa vào cái gì có thể xếp thứ bảy trên Thiên bảng.

Thanh niên mang búa lớn thần sắc lạnh nhạt nói, dường như đây không phải đang quyết đấu trên diễn võ trường, mà là đang tán gẫu việc nhà với lão bằng hữu.

Cái mũi Điền Bá Quang thiếu chút nữa bị chọc nổ, người kia thật sự xem hắn là nô bộc của Lý Lân rồi, lại còn nói sau khi chiến bại mình, muốn mình giúp hắn truyền chiến thư, thật sự là buồn cười. Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.

- Chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta!

Điền Bá Quang sắc mặt âm trầm nói, nội tâm hận không thể bầm thây tên hỗn đản này thành vạn đoạn.

- Một khi đã như vậy, ngươi ra tay đi!

Thanh niên mang búa lớn đứng chắp tay, thậm chí ngay cả búa lớn trên lưng cũng không có ý định dụng, quả thực là khinh bỉ Võ Hoàng lục phẩm trung kỳ như Điền Bá Quang không còn cái gì nữa.

- Khinh người quá đáng!

Điền Bá Quang rống to một tiếng, đột nhiên lao tới đối phương.

Một tiếng ầm vang lên, một quyền vừa rồi đã ngoài sức tưởng tượng của hai người. Kết quả là hai người đồng thời lùi về sau mấy bước, trên mặt hiện lên dị sắc, hiển nhiên đều giật mình vì lực lượng của đối phương.

- A! lực lượng thật lớn, không hổ là người xếp thứ hai trong số tân học viên, lực lượng cũng không nhỏ! Lại đến!

Thanh niên mang búa lớn trên mặt rốt cục có thêm vài phần nhiệt tình. Nhưng vẫn không có ý định vận dụng búa lớn.

- Tới đi, lão tử sợ ngươi sao!

Trong một tiểu viện cách võ trường không xa. Hai gã lão giả tóc trắng đang pha trà, nhưng mà xem ra hai người này đều không phải là cao thủ trà đạo gì cả, một bình linh trà tản ra linh khí phiêu tán bị hai người này tùy ý để vào trong một cái bầu cũ nát, bộ dáng không thèm để ý hương trà trân quý đang tản mất. Nếu tình cảnh này bị người yêu trà như mạng, Chư Cát Thừa Phong biết được, không biết lão gia hỏa này sẽ tức giận đến mức độ nào đây.

- Búa lớn tiểu tử càng ngày càng âm hiểm rồi, tiểu trọc đầu gặp hắn, chỉ sợ lần khiêu chiến này sắp kết thúc trong thất bại.

Lão giả ngồi ở trên cười tủm tỉm nói. Hai lão giả ngồi trong phòng pha trà mà lại có thể tùy ý đàm luận tất cả những việc đang xảy ra tại diễn võ trường ở xa, điều này đủ để chứng minh thực lực khủng bố của hai người.

- Vẫn còn quá non! Nhưng từ thiên phú mà xét, tiểu trọc đầu vẫn tốt hơn, tương lai vượt qua đối phương cũng không khó khăn. Trách không được lần này hai viện nội ngoại tranh đoạt không thôi, thì ra tố chất cao như vậy. Tiểu trọc đầu thực lực thiên phú như thế mà cũng chỉ xếp thứ hai, làm cho lão phu càng cảm thấy hứng thú với tên tiểu tử xếp thứ nhất, làm chấn động Thiên bảng kia. Có lẽ phải tìm người sắp xếp để gặp hắn xem sao.

Lão giả còn lại cũng cười tủm tỉm nói.

- Ngàn vạn lần không nên! Hiện tại tiểu tử đó là bảo bối của Chư Cát lão nhị, những lão gia hỏa khác đều bị cảnh cáo rồi, chúng ta vừa trộm linh trà của hắn, tạm thời vẫn không nên làm gì động chạm đến hắn.

Lão giả kia vội vàng ngăn cản.

- Đúng đúng! Thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này. Chúng ta nếm thử xem linh trà bảo bối của Chư Cát lão nhị rốt cuộc có hương vị gì vậy.

Lão giả nói xong chân khí khẽ hút, một luồng linh trà sôi trào giống như bị triệu hồi, bay vào trong miệng lão. Thực lực đến trình độ như bọn hắn, nước sôi trăm độ so với nước thường cũng không có gì khác nhau.

“Chẹp!”

- Không có gì đặc biệt. Chư Cát lão nhị không phải là thấy sân rộng nên vẽ việc đấy chứ, thứ này có gì mà dễ uống.

Lão giả bẹp bẹp miệng, thần sắc không hề có chút biến hóa, dường như hắn uống không phải linh trà, mà là trà của tửu lâu ven đường nào đó.

- Được rồi, chuyện này dừng ở đây.

Lão giả cười, vừa muốn nói gì đó, đột nhiên thần sắc biến đổi, thần thức quét về phía Thiên Đế Thành.

- Đó là?

Lão giả thất thanh nói.

- Nhìn hình dáng kia thì chắc hẳn là không sai, hoàng tộc của vạn tộc thượng cổ, Sư tộc, ngay lúc này lại đi vào Thần Ma học viện là muốn như thế nào đây?

Lão giả còn lại thần sắc cũng ngưng trọng ngưng thần quan sát.

- Để cho mấy tiểu tử kia thử thử xem, nếu đúng là đến dò xét, có thể nhắm mắt cho qua, nếu ôm mục đích không thể cho ai biết thì kiên quyết xử lý hắn.

- Vậy hãy để cho tiểu tử đầu bóng lưỡng kia cùng với búa lớn đi! Kết quả khiêu chiến lần này sẽ dựa theo hành động của hai người trong tình huống này mà quyết định vậy.

Lão giả ngồi trên quyết định nói.

Thiên Đế Thành, một người tướng mạo thô cuồng, trên cổ mọc ra một bộ lông rám nắng, trên đỉnh đầu hai tai mèo không ngừng lay động, trên mặt có vài đạo ma văn quỷ dị dường như do trời sinh mà ra. Bên hông một cái đuôi màu rám nắng đang không ngừng lay động, nếu không phải nó đang lay động, tất cả mọi người sẽ bỏ qua, cho rằng đây chỉ là một loại đai lưng đặc thù mà thôi.

- Thú nhân, chẳng lẽ là thú nhân trong truyền thuyết xuất thế sao?

Mấy lão gia hỏa trong Thiên Đế Thành tất nhiên cũng đã nhìn thấy thanh niên sư tộc quỷ dị kia. Chỉ là mọi người chưa ra tay can thiệp. Đùa sao, thú nhân tộc là cái mà mọi người có thể dễ dàng trêu chọc sao? Truyền thuyết thú nhân tộc có được song trọng thiên phú của nhân loại và dã thú, trời sinh có được thiên phú thần thông làm cho nhân loại theo không kịp, bọn họ đều có thần lực trời sinh, thể trạng cường tráng không thua thân thể linh thú chân chính. Những thiên phú này khiến cho thú nhân tộc ở thời thượng cổ có được uy danh hiển hách, xưng vương trong vạn tộc, nhân loại trước khi quật khởi cũng thuộc loại người vượn, một mạch trong thú nhân tộc. Bất quá bây giờ thân làm nhân vật chính trong thời đại này, nhân tộc chắc chắn sẽ không thừa nhận điều đó.

Tất cả mọi người đang bí mật chú ý hướng đi của thanh niên thú nhân tộc. Dọc theo đường đi cũng có người dừng lại, nhưng cảm nhận được khí tức bưu hãn đáng sợ trên người thanh niên Sư tộc, đã sáng suốt lui sang một bên. Đối với người thường mà nói, đó là một loại tuyệt đối không thể trêu chọc.

Thiên Đế Thành vẫn duy trì phồn hoa yên ổn như cũ, nhưng ẩn trong đó cũng không phải như thế, từng đạo thần niệm Hoàng cấp tung hoành không thôi, đột nhiên xuất hiện thanh niên cao thủ Sư tộc dẫn động chú ý khắp nơi. Cước bộ tiến lên, thần thức theo sát. Đối với chút thần niệm giám thị này, thanh niên cao thủ Sư tộc dường như không thèm để ý chút nào, một đường đi thẳng về phía trước.

Ngay khi thanh niên cao thủ Sư tộc dừng bước, mọi người đều biến sắc, bởi vì vị trí thanh niên Sư tộc ngừng lại chính là Tây Môn gia tộc, nơi mà ba tháng trước bị Lý Lân đại náo nguyên khí đại thương. Không nghĩ tới thanh niên Sư tộc này dĩ nhiên là đi vào Tây Môn gia tộc. Chẳng lẽ Tây Môn gia tộc đen đủi như vậy, đầu tiên là bị Lý Lân một thiếu niên khiến cho thực lực gia tộc đại tổn, hiện tại lại có cao thủ Sư tộc càng thần bí hơn tìm tới tận cửa. Thậm chí có người ác ý đoán Tây Môn gia tộc hợp tác cùng Thú nhân tộc, vì Thú nhân tộc mà điều tra tình hình của nhân loại ở Thương Long đại lục.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio