- Tên tiểu khốn khiếp kia làm việc không giống bình thường, nếu nhi nữ của trẫm xảy ra chuyện gì, cho dù ngươi có là cao thủ của Tinh Linh tộc ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết.
Trên mặt Bích Lạc Hoàng hiện lên một sắc mặt giận dữ.
- Hừ, Tinh Linh tộc của chúng ta là một chủng tộc yêu hòa bình, nhưng lại không sợ khiêu chiến.
Mộc tiên sinh cứng rắn nói.
Ngay vào thời điểm mà hai người giương cung bạt kiếm, cấm chế màu vàng hóa thành tám miếng thần phù biến mất không thấy gì nữa, thân ảnh giữa không trung liếc mắt nhìn xuống phía dưới rồi lắc mình một cái cũng biến mất không thấy gì nữa.
- Là nhân hoàng đương đại của Bích Lạc Hoàng triều sao? Đáng tiếc.
Cũng không biết Mộc tiên sinh đáng tiếc về cái gì, y liếc mắt nhìn vẻ mờ mịt của Lý Lân và Bát công chúa một cái rồi giống như khổng tước kiêu ngạo trở về sân của mình.
- Đây là có chuyện gì, lão Mộc tại sao lại đi ra?
Lý Lân có một chút mơ hồ, không phải là vì không bị tra xét khi nói chuyện cùng Bát công chúa , như thế nào mà lại có loại cảm giác thiên địa biến sắc, là cảm giác sai sao? Nếu như là cảm giác sai, cái mặt Mộc tiên sinh ngươi biểu hiện cảm kích ta, lại con mẹ nó là chuyện gì xảy ra?
- Là hơi thở của phụ hoàng, phụ hoàng đã tới đây sao?
Khuôn mặt Bát công chúa hiện lên một chút đỏ bừng làm rung động lòng người.
- Cái gì? Lão già Bích Lạc Hoàng kia đã tới đây sao? Ngao Vô Không, ngươi nói cho lão tử biết đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?
Lý Lân quát to rồi xoay người lại đá một cái vào người Ngao Vô Không giống như đá vào một con rắn chết, lão đại Bát công chúa thì ném một cái nhìn khinh thường về phía Lý Lân, không có gì ngoài một việc tức giận vì Lý Lân đã gọi Bích Lạc Hoàng là lão già kia.
- Con mẹ nó, còn chuyện gì xảy ra nữa, Lý đại gia, cầu xin ngươi từ nay về sau làm việc gì thì cũng nên động động cái đầu lợn của ngươi. Nơi này là đô thành của Bích Lạc hoàng triều, là địa bàn của cha đẻ người ta, ngươi đột nhiên kéo nhi nữ của người ta vào trong cấm chế như vậy, ai biết là ngươi có phải là dở trò thú tính hay không? Lão tử người ta đã không nổi đóa lên mới là lạ, cũng thật mệt cho lão tử đi theo ngươi lại gặp xui xẻo lớn.
Ngao Vô Không lập tức nhảy dựng lên, thân rồng cuốn lấy bả vai Lý Lân mà chửi ầm lên.
- Trời ạ, cái miệng thối của ngươi.
Lý Lân bị Ngao Vô Không chửi đến văng cả nước miếng vào mặt, theo bản năng hắn vung tay lên, đánh văng Ngao Vô Không bay đến một góc sân vắng, hiện tại tu vi của Ngao Vô Không còn đang bị cấm chỉ, nên căn bản là không thể gánh được sức lực của Lý Lân.
Rầm một tiếng, một căn phòng nhỏ ở góc viện bị nện sụp đổ, Ngao Vô Không bi kịch rồi, không biết là may hay rủi căn phòng bị đổ sụp đó lại là một nhà vệ sinh trong sân, trong nháy mắt một luồng hơi tanh tưởi từ trong đó truyền ra.
- Lý Lân, Long đại gia sẽ cùng ngươi không đội trời chung.
Tiếng kêu bi phẫn không hiều được của của Ngao Vô Không từ trong đống đổ nát truyền ra, nhưng cũng không có thân thể nào lao từ trong đống gạch ngói vụn ra.
- mẹ, có bản lĩnh thì ngươi cứ đi ra đây, lão tử chấp ngươi một tay.
Lý Lân trầm mặt khinh thường nói.
Ngao Vô Không không đi ra, nhưng lại có thanh âm của Mộc tiên sinh từ một nơi khác trong viện truyền tới.
- Cái con rồng có vấn đề đáng chết kia, ngươi cũng dám vào trong bồn tắm của ta mà tắm, ta lột da của ngươi ra… từ từ đã, cái gì mà thối như thế.
Tiếp theo là Mộc tiên sinh giận dữ rống lên còn Ngao Vô Không thì kêu lên thảm thiết.
- Có vẻ như vừa rồi rơi xuống…
Trong nháy mắt Lý Lân đã hiểu được, hắn xoay người lại nhìn Bát công chúa không kiêng nể gì mỉm cười trên khuôn mặt già không nhịn được đỏ bừng lên.
- Ngươi đem cao thủ thiên tài của Long tộc vứt xuống hố xí, ngươi thật trâu bò, điều này chỉ sợ sẽ thành sỉ nhục cả đời đối với Ngao Vô Không.
Trên khuôn mặt bát công chúa sau khi cười xong thì tràn đầy hài hước.
- Nếu ta nói không phải ta cố ý ngươi có tin không?
Lý Lân sờ sờ cái mũi xấu hổ nói.
- Ta tin, đương nhiên ta tin, nhưng chỉ sợ Ngao Vô Không sẽ không tin, gã hiện tại nhất định hận ngươi đến tận xương.
Bát công chúa còn chưa nói hết, thân thể một con rắn chết mềm nhũn bị Mộc tiên sinh ném vào.
- Về sau, sân của lão phu cấm con con rồng có vấn đề này đi vào, nếu còn có lần sau, lão phu sẽ đem nó băm ra làm thuốc béo.
Giọng nói chưa hết giận dữ của Mộc tiên sinh truyền đến, lại nhìn đến thân thể Ngao Vô Không bị giày vò chỉ còn lại một hơi ở dưới chân, Lý Lân thật sự là không biết nói thế nào.
- Sắc long, ngươi sẽ không chết chứ?
Bát công chúa không cười nữa, từ phía xa hướng về Ngao Vô Không mà hỏi, bát công chúa tuyệt đối là sẽ không đến gần nó, mặc dù là ngay lúc đó trên người y thoạt nhìn đã rất sạch sẽ.
- Không chết được, nói như thế nào thì y cũng là hậu duệ trực hệ thần long thượng cổ, là thần thú thực sự.
Lý Lân sâu kín nói.
Vèo một tiếng, Ngao Vô Không đang như một con rắn chết đột nhiên nhảy dựng lên, cứ như vậy hướng Lý Lân đánh tới. Sừng rồng, vuốt rồng, cùng giương lên, rất có tư thế không thành công thì cũng thành nhân.
- Hừ, ngươi bây giờ không phải là đối thủ của ta.
Lý Lân lắc mình một cái tránh đòn công kích của Ngao Vô Không.
- A…! Ta muốn giết ngươi, thanh danh một đời của Long đại gia đã bị hủy trên người của ngươi, ta muốn cùng ngươi đồng quy vô tận.
Ngao Vô Không gào rít tràn ngập bi phẫn.
- Sắc long, không nên manh động.
Bát công chúa vội vàng ra tay ngăn cản Ngao Vô Không, sợ nó chọc giận Lý Lân sẽ bị ngàn đao róc thịt, đại bộ phận người ta không dễ dàng sát hại thẩn thú, nhưng Lý Lân rõ ràng là không ở trong số những người này.
- Ta Ngao Vô Không lúc này thề, một ngày không báo được sỉ nhục ngày hôm nay, một ngày ta cũng không hóa thân thành người.
Hiện tại Ngao Vô Không dài hơn một trượng, quanh thân một màu xanh tím, vảy thì đã bị bóc ra không ít, hơn nữa làm như bộ dạng nhân loại đứng thẳng lên mà thề với trời, bộ dạng này thật là kỳ lạ nói không nên lời.
Sắc mặt Lý Lân trở nên âm trầm, một khí thế ngưng trọng hội tụ giữa hai người.
- Ngao Vô Không, ngươi thật sự muốn chết phải không?
Trong giọng nói của Lý Lân có chút âm khí lãnh đạm, nếu là uy hiếp nên sớm diệt trừ.
Linh hồn Ngao Vô Không rùng mình một cái, một luồng áp bách huyết mạch linh hồn tự nhiên nảy sinh .
- Huyết mạch tổ long, lại là huyết mạch tổ long đáng chết, một nhân loại như hắn vì sao có thể dễ dàng điều động uy áp huyết mạch tổ long .
Từ đáy lòng Ngao Vô Không điên cuồng hét lên, nhưng trên miệng thì một câu cũng không nói nên lời.
- Lý Lân, ngươi giải trừ khế ước cho Ngao Vô Không nhé, hiện tại y đối với ngươi đã không còn uy hiếp nữa rồi.
Bát công chúa cất tiếng nói.
Bát công chúa làm cho thần sắc Ngao Vô Không đang điên cuồng bị kìm hãm, ngay sau đó trong con mắt rồng cực đại hiện lên một vẻ chờ mong