Tam Thái Tử

chương 553: thông thiên minh hà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thanh niên này chấn động không thôi, nhưng cũng khiến hắn càng thêm cẩn thận. Hắn không biết bản thân vì sao lại xuất hiện ở đây, nhưng nhìn di hài của cao thủ vạn tộc thượng cổ chất đống, trên mặt thanh niên càng trở nên ngưng trọng.

Gào...!

Một tiếng rít gào không giống nhân loại truyền đến, một cái kén màu đen đột nhiên rách ra một cái lỗ, một bàn tay sắc ngọc sáng bóng từ trong đó thò ra, trảo về phía thanh niên một sừng.

- Không đủ, vẫn không đủ!

Thanh âm trong mê mang mang theo vài phần điên cuồng truyền tới.

Thanh niên một sừng vẻ mặt đại biến, cả người hóa thành một con giao long kim sắc dài mấy trăm trượng, cái đuôi to lớn mạnh mẽ đánh về phía đại thủ.

Ba!

Cái đuôi có thể dễ dàng đánh bay một ngọn núi lớn, đánh lên đại thủ lại không lưu lại chút vết tích, trái lại còn bị đại thủ nắm lấy. Một cỗ cự lực kéo tới, kim sắc giao long to lớn lại bị kéo vào trong cái kén.

A...!

Một tiếng hét thê lương, cái kén lại yên tĩnh lại, dường như chưa từng động tới.

Loạn rồi, cả thành Trung Châu hoàn toàn rối loạn rồi, một cỗ khí tức tuyệt vọng bao trùm cả thành thị. Đúng vào lúc này, một tiếng vang lớn hấp dẫn sức chú ý của mọi người, chỉ thấy ở trung tâm thành Trung Châu, diễn võ trường Thương Thiên kiến trúc cổ xưa đứng đó vô số năm ầm ầm đổ nát, một cỗ khí tức cực kỳ tà ác từ diễn võ trường bay lên. Thoáng chốc tất cả mọi người thành Trung Châu đều kinh sợ há hốc miệng. Những cao thủ vạn tộc ở ngoài diễn võ trường chiến đấu với chấp pháp thiên quân Bích Lạc hoàng triều cũng nhanh chóng thoát khỏi đối thủ, điên cuồng xông tới diễn võ trường.

Lúc này không ai chú ý đến cao thủ thanh niên vạn tộc biến mất, ánh mắt bọn họ hoàn toàn điên cuồng nhìn về phế tích diễn võ trường. Dường như có thứ gì đó có sức hấp dẫn cực lớn đối với bọn họ.

Đại địa ầm ầm chấn động, thậm chí cả thành Trung Châu đều rung động kịch liệt. Trận pháp trên đường đi bốn phương hào quang phóng đại, cấm chế chi lực trong nháy mắt mạnh lên mấy chục lần.

- Nhanh xem, bên dưới diễn võ trường có thứ xuất hiện rồi!

Mọi người nhịn không được kinh hô, vì đó là một dải sông lớn màu vàng đất, trong dòng nước cuồn cuộn, vô số thi thể mặc quần áo cổ xưa trôi nổi, trong đó có nhân tộc, cũng có vạn tộc thượng cổ, thậm chí còn có tồn tại càng thêm xưa cũ còn thỉnh thoảng hiện lên.

Giữa không trung ngoài diễn võ trường, một nhóm lớn cường giả Võ Tôn của vạn tộc thượng cổ đều kích động nhìn dòng sông màu vàng đất kia, dường như đó không phải là một dòng sông thi thể, mà là một vị tuyệt thế mỹ nữ hay là vô số tài phú.

- Thông Thiên Minh Hà, truyền thuyết lại là thực, dòng sông không nguồn đại biểu cho tử vong quả nhiên xuất hiện ở đây.

Trưởng lão cự long tộc Cuồng Bất Vọng kích động nói.

- Không ngờ, dòng sông tử vong cũng không bị mất đi, lại bị trấn áp ở chỗ này.

Mộc Căn Sinh cũng rất kích động. Thông Thiên Minh Hà xuất hiện, hai người đã không còn tâm tư giao thủ.

- Lão mộc đầu, làm sao ta lại có cảm giác không đúng!

Cuồng Bất Vọng đột nhiên cau mày, trầm giọng nói.

- Không đúng? Ngươi chỉ cái gì?

Mộc Căn Sinh không hiểu, vẻ mặt mờ mịt khiến Cuồng Bất Vọng không nói lên lời.

- Ta thế nào cảm giác được chúng ta như bị tính kế, với hiểu biết trước đây của lão phu, hai người chúng ta giao chiến còn không đủ tạo thành kết quả trước mắt. Diễn võ trường Thương Thiên kia tồn tại vô số năm, nếu dễ dàng bị phá hoại như thế, căn bản cũng không đến lượt chúng ta!

Cuồng Bất Vọng trầm giọng nói.

- Ý ngươi là Thông Thiên Minh Hà này không phải vì chúng ta chiến đấu mà xuất hiện, mà là do nguyên nhân khác, đó rốt cuộc là gì?

Mộc Căn Sinh vắt óc suy nghĩ, đáng tiếc không có chút manh mối nào.

Cuồng Bất Vọng liếc mắt, nhịn không được nói:

- Với đầu óc ngu ngốc của ngươi, cho dù có nghĩ thêm một vạn năm cũng chưa chắc nghĩ ra được.

- Trong thành Trung Châu, có thể làm được tất cả những điều này chỉ có Bích Lạc hoàng triều mà thôi. Nhưng bọn họ chẳng phải để chúng ta ngư ông đắc lợi. Trong thượng cổ đại chiến, nhân tộc chính là tộc nắm giữ Thông Thiên Minh Hà mới trở thành kẻ thắng cuối cùng.

Cuồng Bất Vọng trầm giọng nói.

- Đúng rồi! Đây chính là một trong những trọng bảo để nhân tộc đứng đầu thiên hạ, không nên dễ dàng lộ ra trước mặt mọi người thế này. Cho dù thế nào, dòng Thông Thiên Minh Hà này nếu có thể dung hợp với sinh mệnh chi tuyền tộc ta, sẽ sản sinh Luân Hồi Thiên Hà chân chính, đến lúc đó thiên địa sống lại, ngày mảnh đại lục này khôi phục lại thượng cổ vinh quang sắp đến rồi.

Mộc Căn Sinh hưng phấn nói.

- Hừ, ngươi nghĩ thật đơn giản, vạn tộc hội tụ ở thành Trung Châu, ai mà không muốn độc chiếm Thông Thiên Minh Hà. Ngươi cứ như thế nắm đến tay? Ta thấy trừ khi là Tinh Linh Nữ Hoàng tự mình tới đây mới có hy vọng, một kẻ đầu óc ngu ngốc như ngươi tỉnh táo lại đi.

Cuồng Bất Vọng đả kích.

Mộc Căn Sinh hiếm thấy không phản kháng, đầu óc hắn không thông minh, nhưng không phải là kẻ ngốc, muốn đoạt đi Thông Thiên Minh Hà trước mặt cao thủ vạn tộc căn bản là không có khả năng.

Róc rách...!

Tiếng nước chảy trở nên ngày càng gấp gáp, dường như một khắc này Thông Thiên Minh Hà đã chảy đến trước mặt mọi người. Cao thủ thượng cổ vạn tộc đã bỏ những thanh niên cao thủ trong nhà biến mất ra ngoài suy nghĩ, từng đôi mắt tham lam nhìn Thông Thiên Minh Hà.

- Ta thấy cái gì đó, thi thể của thượng cổ tinh linh nữ hoàng, lại rơi ở trong Thông Thiên Minh Hà.

Mộc Căn Sinh dụi dụi mắt, không thể tin tưởng nói.

- Còn có thân ảnh của thủy tổ cự long hoàng tộc ta, điển tịch trong tộc ta đối với vết tích của cự long hoàng cũng không ghi lại rõ ràng, thì ra là ngã xuống trong Thông Thiên Minh Hà này.

Cao thủ vạn tộc rõ ràng nhìn thấy thân ảnh trưởng bối hay thủy tổ tộc mình, đương nhiên, những thân ảnh này hiện giờ trôi nổi trong Thông Thiên Minh Hà, đều đã ngã xuống không biết bao nhiêu năm.

Ầm một tiếng, một cỗ âm sát chi khí khủng bố từ phía dưới thổi tới, giống như âm phong đến từ địa ngục, thổi lên từng tấc từng tấc minh hà.

- Ta làm sao lại thấy bên dưới có một tuyệt thế hung ma sao! Trời ơi, dưới Thông Thiên Minh Hà không phả sẽ trấn áp cái gì chứ?

Mộc Căn Sinh vẻ mặt khó nhìn nói.

- Nơi vạn tộc quay về làm sao có thể có sinh linh còn sống, không thể nào!

Cao thủ vạn tộc thượng cổ ai ai cũng không thể tin tưởng mở miệng, với thần thức chi lực của họ ngay cả Thông Thiên Minh Hà cũng không thể tới gần, càng không nói đến nhìn xuyên qua minh hà để thấy cảnh tượng bên dưới.

- Ta cảm thấy nguy cơ tử vong, lần này sợ rằng khó mà thoát được!

Một thanh âm già nua truyền tới, mọi người nhìn về ai ai cũng biến sắc.

Đây là cao thủ của Linh Quy tộc, Linh Quy vốn giỏi chiêm tinh và dự đoán cát hung, lão quy này lại sống đã lâu, không dễ dàng mở miệng, đã mở miệng là trúng. Hiện giờ hắn nói lời bi quan như thế, tự nhiên khiến cao thủ vạn tộc tâm tình nặng nề.

Vút...!

Một cao thủ Võ Tôn phi hành tộc muốn quay người bay đi, nhưng vừa xông ra không đến trăm dặm, đã bị một cỗ cấm chế chi lực cứng rắn ép ngược lại, cảnh tượng này khiến cao thủ vạn tộc đều biến sắc.

- Đi!

Có người nhịn không được hét lớn.

Nguy cơ đến trước mắt mọi người đều cảm nhận được, đây là bản năng sinh mệnh, mà võ giả về mặt cảm ứng này càng rõ ràng, thiên cơ sư lợi hại hay lợi dụng loại dự cảm này dự đoán tương lai. Những người ở đây có ai không phải là từ trong núi thây biển máu mà ra, rất mẫn cảm với nguy cơ, nếu không cũng không thể an toàn sống đến hiện giờ. Lại thêm linh quy thượng cổ dự đoán, tự nhiên khiến bọn họ hiểu rằng thành Trung Châu này là một cái bẫy, một cái bẫy đủ để chôn tất cả mọi người.

Ầm ầm ầm!

Trong hư không không ngừng truyền đến tiếng va chạm do cao thủ cấp Võ Tôn ra tay. Đáng tiếc cấm chế chi lực cực kỳ khủng bố, dường như ngưng tụ lực lượng cả thành Trung Châu, đừng nói chỉ không đến trăm vị cao thủ cấp Võ Tôn, cho dù là thêm gấp đôi sợ rằng cũng khó lay động cấm chế này.

Xột xoạt!

Tiếng bước chân nặng nề truyền tới, quân đội mang theo sát khí vô biên từ bốn phương tám hướng xông tới, có quân đội hắc giáp, có lục giáp, hồng giáp... tổng cộng tám màu, tính sơ qua cũng không dưới trăm vạn. Hơn nữa ai ai cũng là tinh anh, cao thủ tiên thiên trở lên. Sát khí xung thiên ngưng tụ lại một chỗ ngay cả cao thủ Võ Tôn hậu kỳ cũng chỉ có thể tránh né. Huống hồ từ lúc bắt đầu đến giờ, trừ Bích Lạc Hoàng đích thân truyền âm ra, cao thủ hoàng thất Bích Lạc hoàng triều không ai lộ mặt cả. Tình trạng không bình thường này ngược lại khiến cao thủ vạn tộc thượng cổ càng thêm kiêng kỵ Bích Lạc Hoàng.

Những quân đội này nhanh chóng chia thành tám đội, chia làm tám hướng dung hợp tiến vào trong đại trận thành Trung Châu, khiến uy lực đại trận càng thêm cường hãn, cũng khiến sắc mặt cao thủ vạn tộc thượng cổ càng thêm khó coi.

Không ai nhìn ra thành Trung Châu có cấm chế gì, hay là không ai biết rốt cuộc là có bao nhiêu người. Số lượng dày đặc khiến cường giả vạn tộc thượng cổ biến sắc. Ngay cả huyền quy thượng cổ tinh thông tính toán và trận pháp nhìn thấy cấm chế dày đặc của thành Trung Châu cũng lắc đầu không thôi. Nhìn không thấu, cũng không có thời gian xem thấu, loại cấm chế này căn bản không thể là một đời hoàn thành, thậm chí nói không chừng Bích Lạc hoàng triều phát triển ở thành Trung Châu đã bao nhiêu vạn năm mới có thể có được siêu cấp cấm chế, cấm cao thủ cấp Võ Tôn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio